Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17 Thương Tâm Dưới Cầu Sóng Xuân Xanh

Chồng ta là Lục Du

Ta không gọi Đường Uyển, cũng không có một biểu ca gọi Lục Du.

Ta không gọi là Đường Uyển, cũng không có một biểu ca gọi Lục Du.

Ta chỉ biết, cha của ta là Vương Nhạ Thứ sử  Lệ châu, chồng tương lai tên là Lục Du, lúc đầu ta cho rằng chỉ trùng tên mà thôi, sau mới biết, thì ra vợ trước của hắn tên là Đường Uyển.

Ta tội gì phải tham gia vào việc này, lỡ người ta đang lúc đau buồn mà hành hạ ta thành tương nát thì sao đây.

Đúng vậy, ta họ Vương, tên Vãn Kanh, là thê tử thứ hai của Lục Du.

Vãn Khanh, Vãn Khanh, tình muộn.

Ta chưa từng mong mỏi điều gì về tình cảm cả, mặc dù người hắn yêu không phải là ta, nhưng làm một kẻ đến sau, chiếm vị trí nữ chủ, trong lòng của ta luôn có một chút bất an. Đối với tài nữ Đường Uyển hay được mọi người nhắc tới, trong lòng ta không thể nói không có một tia tò mò và chờ đợi.

Kiệu hoa rước ta qua cửa, ta gả cho Lục Du, người có tiếng tăm lừng lẫy Nam Tống, mà trước đây ta chưa từng gặp hắn.

Người ngoài đánh giá hắn cực kì cao, chẳng qua là khi nhắc tới Thẩm viên, nhắc tới nhân duyên giữa hắn và Đường Uyển thì thở dài một tiếng —— nghiệt duyên. Mọi người cũng vì tài nữ khổ vì tình kia mà tiếc hận, ta cũng không ngoại lệ, chẳng qua là trước khi vào cửa ta mới biết, thì ra mình cũng chỉ là kẻ đóng thế vài, ta cũng không biết, thì ra vợ thứ hai của Lục Du  mang họ Vương.

Ta cúi đầu, nhìn dưới khăn voan thấy một đôi giày vải màu đen, vạt áo đỏ thẩm, hắn đá văng cửa kiệu, dẫn ta nhập môn, lạy ba bái thiên địa, hoàn thành nghi thức.

Ở trong phòng tân hôn một lúc lâu, ta cũng là thiếu nữ con nhà quan lại, những lễ nghi này đều đã học qua , nên sẽ không để mình mắc lỗi gì, nếu chọc cho mẹ Lục Du, mẹ chồng ta sẽ mất hứng. Nếu ta cũng bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ sợ không giống Đường Uyển, tái giá với một người yêu nàng ta.

Đêm đã khuya, cửa phòng mới “két” một tiếng mở ra.

Tiếng bước chân của hắn nghe có chút do dự, trong lòng ta xem chừng, hắn đại khái không uống say, chẳng qua là không biết làm sao đối mặt với ta đây. Hắn tất nhiên sẽ nhớ tới Đường Uyển, người mà hắn yêu sâu đậm, lại không thể không buông tay  vợ trước.

Nhưng mà, nên đối mặt thì cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Hắn nhấc khăn voan, bình tĩnh nhìn ta, đã dấu đi tất cả tâm tình.

Uống rượu giao bôi xong, cũng nên nghỉ ngơi, ta bỗng dưng có chút khẩn trương, mắt nhìn chằm chằm đôi chân của mình, không dám ngẩng đầu.

Hắn đã cưới 1 lần, nên hắn có kinh nghiệm, tự nhiên sẽ không khẩn trương giống ta.

Ta mơ hồ nghe được hắn thở dài, vỗ nhẹ phía sau lưng của ta, ta nghi ngờ giương mắt nhìn hắn —— hắn cao lớn tuấn lãng, văn có tên tuổi, võ có thể lui địch (ý nói văn võ song toàn, đều giỏi cả), một vị hôn phu như thế thì thật vui, đáng tiếc hắn không phải phu quân của riêng ta.

Qua một đêm, ta từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, thê tử của Lục Du.

Ta mở mắt nhìn hắn ngủ, trong giấc mộng, hai hàng lông mày hắn nhíu lại, không biết có phải nằm mơ thấy  Đường Uyển hay không, thật là bi ai, lúc ôm ta mà lòng hắn lại nhớ đến người khác.

Ta đè nén sự khổ sở trong tim, nghĩ đến hắn cả đời đều nhớ thương Đường Uyển, rốt cuộc nhận ra ta cũng chỉ là một kẻ thế thân. Ta cùng với Đường Uyển giống nhau, vừa vô duyên vừa có một duyên không phận (ý: phần tình duyên đều khổ).

Ta không hề suy nghĩ nhiều, không phải ta không muốn mà là chạm không được lòng của hắn.

Mẹ chồng ta là người khó hầu hạ, trong lòng bà cho cái gì đúng là cái đó đúng, mà sai là sai.

Đường Uyển đã từng được bà thương yêu, cuối cùng vẫn bị bà đuổi ra Lục gia.

Ta phải cẩn thận hầu hạ bà, tính toán tâm tư của bà.

Cô gái vô tài mới là đức, Đường Uyển lại quá thông minh, tài tình quá cao, kiêu ngạo cũng cao, cho nên không thể được như mẹ chồng mong muốn, luôn luôn kính cẩn phục vụ bà.

Đường Uyển được Lục Du sủng ái, nhưng không sinh con được, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nàng ta phải rời Lục gia.

Huống chi, Lục Du quá mức sủng ái Đường Uyển, đối với công danh không để bụng, đối với mẫu thân của mình không chu đáo mấy, không vui tích tụ trong lòng mẹ chồng quá lâu cũng sẽ bộc phát.

Đường Uyển là thê tử Lục Du, cũng là con dâu của mẹ Lục Du, nhân vật này, nàng ta diễn không tốt, mà Lục Du lại là một người con hiếu thảo, mặc dù hắn thông minh, nhưng không đoán được tương lai.

Vết xe đổ còn lưu lại, ta cẩn thận từng li từng tí hầu hạ mẹ chồng, không có dám sai lầm một tý nào.

Lục Du đối đãi ta cũng tốt, nhưng trong tim hắn luôn có hình bóng người kia, dù ta có tốt hơn chăng nữa cũng không được tim của hắn. điểm này, ta đã sớm sáng tỏ, cũng không mong đợi, chỉ cần hắn với ta tương kính như tân (kính nhau như khách), ta đã hài lòng.

Hắn mặc dù mỗi ngày ngủ ở trong phòng ta, nhưng chuyện chăn gối, một tháng cũng chỉ có năm sáu lần, còn lại là ta phục vụ hắn nằm xuống, sau đó mỗi người một chăn, im lặng đến sáng.

Tài năng của ta không cao như Đường Uyển, không thể cùng hắn ngâm thi đối họa, không thể cùng hắn văn thơ đối ngẫu. Ta chỉ là một người bình thường, mặc dù ta đã từng xem qua không ít thi từ, ta cũng có thể lấy sự chú ý của hắn, nhưng ta cuối cùng không có làm như vậy.

Thi từ không phải của ta, mà hắn cũng không phải của ta.

Nhưng thiếu nữ thời nào mà chẳng từng mơ mộng?

Cùng người mình thương sáng sớm mùa xuân đi bẻ lộc, tối rét châm đèn ngắm trời đông.

Nếu là người khác thì cũng có thể, nhưng hắn là Lục Du. . . . . .

ta đại khái là cả đời vô duyên.

Mà may mắn chính là ta bụng dạ dễ sinh, mặc dù chuyện phòng the không nhiều lắm, nhưng không lâu về sau thì mang thai.

Mẹ chồng vốn là rất ưa thích ta, hôm nay ta lại có thai, chuyện gì bà cũng không để cho ta làm, thường dặn dò Lục Du phụng bồi ta.

Ta cẩn thận, cuối cùng có một tia hồi báo.

Lục Du đối với ta không tính là tình cảm sâu đậm, nhưng cuối cùng cũng coi ta như thê tử của hắn, hôm nay ta lại có hài tử của hắn, nhiều lúc hắn nhìn ta cũng có mấy phần ôn nhu.

Nhưng tình cảm như vậy cũng không có kéo dài bao lâu, cũng không phải là ta sai lầm, mà là tim của hắn đã tổn thương.

Đường Uyển tái giá.

Nhà chồng của Đường Uyển họ Triệu, là Triệu Sĩ Trình danh sĩ Thiệu Hưng, tên của hắn ta có nghe thấy, tài danh không bằng Lục Du, nhưng là một người nhân hậu, quân tử đoan chánh, danh môn sĩ tử, nam tử như vậy, muốn nữ nhân gì không có đây? Vì sao làm áp lực, cưới Đường Uyển đã bị bỏ?

Hắn hẳn là vô cùng yêu nàng, tựa như Lục Du yêu Đường Uyển.

Trong lòng Lục Du rất khổ sở, nhưng nhất định làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra ở trước mặt bà bà, làm bộ hắn đã không thèm để ý vợ trước của hắn rồi, hắn càng thêm dịu dàng với ta trước mắt mẹ chồng, nhưng trở về phòng, đều xem sách, ý nghĩ bay xa, trong mắt đầy đủ đau thương, chợt có nụ cười, chắc là nhớ lại ngày trước của hắn và Đường Uyển.

Một nữ nhân tốt đẹp như vậy, nhưng bây giờ ở bên cạnh một nam tử khác, vẽ lông mày cài trâm, nử tử xinh đẹp cạnh thư sinh, tựa như hắn và nàng trong quá khứ.

Ta âm thầm thở dài, trong lòng người có chuyện, luôn dễ dàng uống rượu say hơn.

Đỡ hắn lên giường, ta ngồi ở bên cạnh bàn, tỉ mỉ vá y phục nho nhỏ của hài tử chưa ra đời.

Hắn mơ màng kêu: "Uyển Uyển, Uyển Uyển. . . . . ."

Ngân châm đâm trày đầu ngón tay, một giọt máu rơi xuống, nhiễm đồ lót màu đỏ ra màu đậm hơn.

Ở nhà mẹ, phụ thân mẫu thân cũng gọi ta như vậy.

Vãn Vãn, Vãn Vãn. . . . . .

Lục Du không gọi ta như vậy, bởi vì Uyển Uyển trong lòng hắn chỉ có một mình Đường Uyển.

Mặc dù hắn thân thiết kêu ta "Nương tử", nhưng ta nghĩ thầm, nương tử trong lòng hắn, chắc cũng chỉ có người nọ.

Ta rũ mí mắt xuống, đầu ngón tay vuốt ve hoa sen trên y phục, thôi thôi, sớm biết sẽ là như vậy, bình an qua hết đời này thôi.

Ngày đúng là vẫn phải trôi qua, hài tử đến, khiến Lục Du tạm thời quên mất ưu sầu.

Thân thể của ta rất khỏe, mọi người đều nói dưỡng tốt, đây cũng là nguyên nhân mẹ chồng chọn trúng ta. Bất quá đau một lát, hài tử liền đi ra, hoàn toàn không đau mãnh liệt như người khác.

Hài tử thứ nhất của ta là một tiểu tử mập mạp trắng trẻo, mẹ chồng rất vui, Lục Du cũng nở nụ cười, gọi hắn là Tử Ngu.

Lục Tử Ngu.

Nghe vào cũng không tệ lắm.

Lục gia có hậu, Đường Uyển tái giá, Lục Du bắt đầu hăng hái đi học.

Ta hiểu rõ dựa vào tài danh của hắn, nhất định có thể trúng cử, nhưng với tính tình của hắn, sĩ đồ (đường công danh) cả đời lại nhấp nhô.

Ta trải qua cư cuộc sống bà chủ nhà, chăm sóc hài tử, hầu hạ mẹ chồng, xử lý nội vụ.

Lục Du đọc sách sâu, sẽ quên thời gian, bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh lại, nửa giường lạnh lẽo, ta liền đứng dậy khoác quần áo, quả nhiên là trông thấy đèn trong thư phòng của hắn vẫn sáng, liền đến phòng bếp nấu món ăn khuya.

Lục Du đọc sách mê mẫn, ngay cả ta vào phòng cũng không có phát giác. Ta để chén thịt viên xuống, nhẹ giọng nói: "Tướng công, đêm đã khuya."

Lúc này hắn mới thức tỉnh, để sách xuống bàn, ngẩng đầu nhàn nhạt cười một tiếng với ta —— tương kính như tân (tôn trọng nhau như khách).

Có lúc, hắn cũng sẽ vừa ăn khuya, vừa nói với ta về nội dung trong sách, hắn nói xong thần thái phấn khởi, ta nghe say sưa ngon lành, ít nhất xem ra say sưa ngon lành.

Không giống người đọc sách khác, hắn thường nói muốn thu đất đai bị mất, kích động vỗ bàn, nam nhi sao không mang ngô câu (là 1 loại đao lưỡi cong), thủ 50 châu trong nước.

Hắn thích sự tranh luận của Đường Uyển, chữ chữ châu ngọc, đồng dạng, cũng yêu thích người nghe như ta, sùng bái nhìn lên, thỏa mãn lòng hư vinh của hắn.

Ai, nam nhân đều như vậy, hắn cao hứng là được.

Tình yêu cái gì, ta đã qua tuổi hy vọng xa vời, chỉ mong nước chảy đá mòn, có thể cùng hắn một đời đầu bạc thôi.

Tử Long - con trai thứ hai của ta ra đời không lâu, Lục Du liền vào kinh thành đi thi.

Mỗi ngày mẹ chồng ở nhà thắp hương bái Phật, cầu nguyện hắn có thể thi đậu. Ta cũng không lo lắng, lo lắng cũng vô ích, tất cả nhất định đều tốt.

Nhưng ta vẫn là an ủi mẹ chồng: "Tướng công học tập mười năm gian khổ, tài danh lan xa, tất nhiên thi đỗ."

Quả nhiên, năm sau truyền đến tin tức, Lục Du đứng đầu thi tỉnh. Mẹ chồng nắm tay của ta cười không khép miệng, "Ngươi quả nhiên là phúc tinh của Lục gia chúng ta!"

Nhưng trong lòng ta lại có sầu lo, tài năng quá lộ, hắn cũng không biết thu liễm, Tần Cối (gian thần chuyên hại trung thần thời Tống) đương triều, hắn không nên quá lộ.

Ta ở nhà chờ tin tức của hắn, không ngoài dự liệu, hắn trong cuộc thi của Lễ bộ lại siêu quần xuất chúng, thậm chí qua mặt cháu của Tần Cối. Nếu chỉ là như thế thì cũng thôi đi, hắn lại bàn luận viễn vông trước mặt vua, "Vui mừng bàn về khôi phục", yêu cầu "Thu thuế nên thu nhà giàu trước, việc thu thuế bao phủ thương nghiệp", chẳng lẽ hoàng đế là một minh quân sao? Cầm quyền chính là Tần Cối chủ hòa, hắn lại nói như thế chẳng những khiến hoàng đế không vui, càng sẽ bị Tần Cối chèn ép.

Ta yên lặng than thở, đại khái cũng nhìn thấy tương lai, nhưng cũng không phải là ta có thể nhúng tay. Ta mấy lần nói bóng nói gió nói, thuận theo thời thế, chờ đợi thời cơ, sao hắn không nghe lời ta?

Cũng được cũng được, cuối cùng là cuộc đời của hắn, ta theo là được.

Khi trở lại Thiệu Hưng, hắn uất ức đầy bụng, Tần Cối như thế nào để cho hắn ra mặt? Dù Tần Cối không đàn áp, hoàng đế cũng sẽ không thích hắn.

Ta cũng không nói nhiều lời an ủi vô vị, vẫn trầm mặc làm bạn ở bên cạnh hắn, khiến ta cảm giác mình càng lúc càng giống như cọc gỗ biết đi, không, là than củi rồi, hắn trêu nói, ít nhất là ấm áp.

Sắc mặt của mẹ chồng không được tốt, một đoạn thời gian rất dài bị bệnh liệt giường, bởi vì ta đang có mang, nàng liền bảo người làm phục vụ, bảo ta nghỉ ngơi nhiều.

Trong nhà Tử Ngu đã bảy tuổi, thông minh hơn bạn cùng tuổi, dáng dấp giống phụ thân hắn, nhưng tính tình lại trầm ổn rất nhiều, có lẽ vì là ca ca. Tử Long thì nghịch ngợm rất nhiều, cả ngày quấn ta hỏi trong bụng là đệ đệ hay là muội muội, cái này ta làm sao biết đây?

Ta thật tâm hy vọng là lò sưởi nhỏ tri kỷ, nam hài trong nhà đã quá nhiều.

Lúc đó giữa tháng ba tháng tư, theo thường lệ khu trồng cây trong nhà riêng đều phải mở ra bên ngoài. Tử Long đòi muốn phụ thân dẫn bọn hắn đi ra ngoài chơi, Lục Du không thể từ chối, cộng thêm quả thật buồn bực một mùa đông, liền mướn xe ngựa, mang theo Tử Ngu Tử Long ra cửa.

"Mẹ, người cũng cùng đi ra ngoài chứ!" Tử Long lôi kéo tay của ta làm nũng, "Muội muội nhất định cũng muốn đi chơi!"

Ta mới có bầu hai tháng, sao hắn biết là muội muội?

Bởi vì thân thể ta hơi yếu, vốn định từ chối, nhưng Lục Du xoay người lại, kéo tay của ta, hòa nhã nói: "Khó được một lần, tại sao có thể khiến bọn nhỏ thất vọng?"

Trong lòng ta vừa động, liền gật đầu.

Nhưng xe ngựa lắc lư thật sự làm cho người ta khó chịu, mặc dù kê rất nhiều gối đầu mềm mại, ta nghĩ sắc mặt của mình nhất định khó coi, nhắm mắt lại thật chặt, tựa vào liền không nói lời nào.

Tử Long vung rèm lên nhìn, Tử Ngu lẳng lặng ngồi ở bên cạnh ta, mặt Lục Du có áy náy, "Sớm biết ngươi sẽ khó chịu như vậy, đã không miễn cưỡng ngươi đi ra."

Ta mở mắt, cười nhìn hắn: "Không có gì đáng ngại, xuống xe nghỉ ngơi một hồi là tốt. Còn bao lâu đến?"

Lục Du nhìn ra phía ngoài, cười nói: "Cũng sắp đến, ngươi chợp mắt một lát, đến ta liền gọi ngươi."

Ta gật đầu một cái, nhắm mắt lại tựa vào trước ngực hắn, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền hỏi: "Chúng ta đi nơi nào?"

Lục Du cười nói: "Ngươi lên xe còn không biết phải đi nơi nào, Tử Ngu, nói cho mẹ ngươi biết."

Tử Ngu ngoan ngoãn đáp: "Mẹ, phụ thân dẫn chúng ta đi Thẩm viên."

Lòng ta run lên.

Thẩm viên!

Trong lòng ta chấn động, sắc mặt liền có dị thường, khiến Lục Du nhìn ra, hỏi: "Thế nào, sắc mặt của ngươi đột nhiên khó nhìn như vậy?"

"Không có sao." Ta khó khăn cười cười, "Say xe."

Cây trâm phượng, Đường Uyển, sao mà may mắn, ta có thể nhìn thấy một màn này.

Bọn họ trình diễn bi kịch, ta chỉ là người sau màn ngay cả bối cảnh đạo cụ cũng không phải.

Ai. . . . . .

Ta khuyên mình, không có gì, không có gì, cũng đã nhiều năm như vậy, hắn đã 30 tuổi, ta cũng là mẹ hai đứa bé.

Không biết gặp gỡ từ lúc nào địa phương nào, đến Thẩm viên, ta vẫn hoàn toàn chú ý, nghĩ thầm muốn nhìn thấy nữ tử tài mạo song toàn trong truyền thuyết, tim của ta thình thịch  nhảy.

Ngày xuân cảnh đẹp, gió mát thổi qua, lòng của người ta lại cũng không nhịn được trống trải rất nhiều.

Ta nói với Tử Ngu: "Chăm sóc tốt đệ đệ ngươi, đi theo. . ." Ta vốn muốn nói đi theo Lục Du, nhưng lại nghĩ, nếu như hắn gặp được Đường Uyển, bên cạnh lại dẫn theo hai hài tử mình và nữ nhân khác sinh, đây chẳng phải càng làm cho nàng khổ sở? Vì vậy sửa lời nói: "Đi theo mẹ."

Tử Ngu ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Du thấy cảnh xuân tươi đẹp, trên mặt cũng có nụ cười, người lui tới đông đảo, người quen biết cũng không ít, đi vài bước đường liền phải chào hỏi với người, ta từ trước đến giờ không giỏi nói chuyện, nghe Lục Du nói "đây là thê tử" từng lần một, ta nhắm mắt khuôn mặt tươi cười ứng phó, thật sự phiền, liền nói với Lục Du: "Ngươi tự đi du ngoạn, thân thể ta khó chịu, nghỉ một lát ở chỗ này."

Lục Du thấy sắc mặt ta quả thật không tốt, mà bằng hữu bên kia nói gì "Lấy văn kết bạn", thúc giục căng thẳng, hắn liền gật đầu, nói với hai đứa con trai: "Chăm sóc tốt mẹ các ngươi."

Tử Ngu nói vâng, Tử Long đang xem cá vàng, căn bản không nghe thấy.

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt ngồi một lúc lâu ở trong đình, lại có chút buồn ngủ, nhưng đột nhiên giựt mình tỉnh lại.

"Tử Ngu, Tử Long?" Ta đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy hai đứa con trai, trong lòng không khỏi luống cuống, đứng lên, đi ra ngoài định, một đường kêu. "Lục Tử Ngu, Lục Tử Long!"

Càng chạy càng kinh hãi, đi quanh co hồi lâu, vẫn không nhìn thấy hai đứa bé, tay của ta không khỏi khẽ phát run.

Không bị bắt cóc chứ. . . . .

Không thể nào. . . . . .

Tử Long mặc dù nghịch ngợm, nhưng có Tử Ngu ở bên sẽ không có chuyện. Nhưng Tử Ngu cũng mới bảy tuổi. . . . . .

Nếu hài tử mất thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

"Vị cô nương này. . . . . ." Có lẽ ánh mắt của ta quá hốt hoảng, một nam tử nhẹ lời hỏi ta: "Ngươi gặp phải khó khăn gì?"

Ta ít nhất là mẹ của hai đứa bé, thậm chí có người gọi ta cô nương?

Không để ý tới kinh ngạc, ta vội nói: "Hài tử của ta không thấy!"

Sắc mặt hắn hơi có chút lúng túng, ngay sau đó mỉm cười nói: "Tại hạ coi như quen thuộc với Thẩm viên, không biết đứa nhỏ của phu nhân bao nhiêu tuổi, thân cao tướng mạo như thế nào, tại hạ cũng có thể bảo người ta giúp tìm kiếm một tay."

Ta mừng rỡ, vội vàng đáp: "Hai nam hài tử, một bảy tuổi, một bốn tuổi, mắt to mày rậm, mặc áo màu xanh, cực kỳ dễ nhận!"

Hắn gật đầu một cái, xoay người nói đôi câu với người làm, người làm kia lập tức rời đi đi tìm.

Hắn quay đầu nói với ta: "Xin phu nhân yên tâm, nếu hai vị tiểu công tử vẫn còn ở bên trong Thẩm viên, rất nhanh sẽ tìm được."

Thật ra ta nên ôm phòng bị với "người tốt" không biết vì sao giúp đỡ như hắn, nhưng chẳng biết tại sao, mỉm cười của hắn làm cho người ta nhìn lại cảm thấy yên tâm có thể tin.

Hắn nhìn qua tuổi khoảng Lục Du, cũng là người sáng sủa tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, quân tử đoan chánh, dịu dàng như ngọc, ta xem khí chất ăn mặc của hắn, còn có người hầu mang theo tùy thân để xem, hẳn là người xuất thân giàu có, liền hỏi: "Không biết tôn tính ân công?"

Hắn cười nhạt: "Không dám nhận hai chữ ân công, phu nhân làm giảm thọ Triệu mỗ rồi."

Thì ra là họ Triệu, trong lòng ta đoán là Triệu phủ nào, thuận miệng hàn huyên với hắn, quả nhiên chưa nói mấy câu, liền nghe được giọng oang oang của Tử Long, "Mẹ ——" Tử Long chạy tới, Tử Ngu lại kéo lại, nghiêm nghị dạy dỗ: "Mẹ mang bầu, không thể nhào vào!"

Tử Long sợ hãi nhìn ca hắn một cái, ồ một tiếng, gật đầu một cái.

Lúc Tử Ngu nghiêm nghị nói chuyện, quả thật rất có khí thế đại ca.

Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo hai người bọn họ tới đây: "Các ngươi chạy đi đâu? Mẹ vừa mở ra mắt liền phát hiện không thấy các ngươi, gấp chết mẹ!"

Tử Ngu xấu hổ đáp: "Tử Long muốn mua diều, ta không thể kéo hắn."

Vô sự là tốt rồi, có người khác ở đây, ta cũng không có ý định trách mắng bọn họ. "Mua được không?"

Tử Long lắc đầu nói: "Ca ca quá chậm, người ta bán hết rồi!"

Ta chắc lưỡi, buôn bán tốt như vậy?

"Nếu hai vị công tử không ghét bỏ, bên kia Triệu mỗ còn có một diều." Triệu công tử chậm rãi nói ra, ánh mắt Tử Long sáng lên, nhưng thông minh nhìn về phía ta trước, cầu xin nói: "Mẹ. . . . . ."

"Sao không biết xấu hổ như vậy." Ta mỉm cười nói.

"Chẳng qua là đồ chơi hài tử." Hắn cười nhìn Tử Long, tựa hồ rất ưa thích đứa trẻ, vừa chỉ chỉ một cái đình cách đó không xa, "Ở nơi đó, khoảng cách vài bước đường, ta bảo người ta đi lấy."

Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, nghĩ đến hội thi thơ của Lục Du cũng ở bên kia, liền nói: "Không phiền toái người, chúng ta cũng muốn hướng qua bên đó."

Hắn nhíu mày, cười nói: "Vậy cũng khéo, cùng nhau đi đi."

Tử Long thấy hắn vẫn cười, liền không sợ đi qua nói chuyện với hắn. "Thúc thúc, ngươi một mình sao?"

Triệu công tử lắc đầu một cái, mỉm cười nói: "Một lát thê tử sẽ đến."

Thì ra là hắn đã thành thân, đang chờ nương tử mình, nhưng tại sao không có đồng hành? Trong lòng ta khẽ nghi ngờ.

"Người có hài tử không?" Tử Long tùy tiện, không có suy nghĩ nhiều liền hỏi, "Chúng ta chơi đùa với nhau được không?"

Vẻ mặt Triệu công tử cứng đờ, nhưng thoáng qua rồi biến mất, "Đáng tiếc không có. . . ."

Ta vội vàng kéo Tử Long xuống, lúng túng nói: "Ấu tử không tốt, khiến Triệu công tử chê cười."

Hắn cũng không tính toán, thật là một người vô cùng dịu dàng, không biết thê tử của hắn là nữ tử nào.

Đang lúc ấy thì, trước mặt có một người làm bước nhanh đi tới, dừng lại ở trước mặt hắn, nói: "Thiếu gia, thiếu nãi nãi đến, chờ ở đình trước mắt."

Mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng, gật đầu một cái, "Biết."

Ta âm thầm quan sát, nghĩ thầm hắn nhất định vô cùng thương thê tử hắn.

Vòng qua một đoạn đường nhỏ rừng trúc, trước mắt rộng mở trong sáng, vẫn là người đến người đi, nhưng có một người, chỉ đứng một mình, liền khiến tất cả mọi người chung quanh mất màu sắc, nổi bật lên xuân sắc dịu dàng.

Một nữ tử áo tơ trắng trang điểm trang nhã, đứng một mình trong đình giữa hồ, mày như núi xa, mắt như nước thu lan sóng, dung nhan không nhiễm phấn sắc, gió xuân quất vào mặt, giống như sen trắng mới nở trên mặt hồ.

Đó là một nữ tử tụ tập linh tú thiên địa vào người, khi nàng cau mày, không có ai sẽ không cảm thấy đau lòng.

Mà lúc này hai mắt nàng đầy đủ sầu bi, mắt khép lại nhìn một cái, nước mắt bừng lên, ướt mặt phù dung.

Ta nhìn nàng, trong lòng chấn động.

Đối với bọn họ mà nói, đây cũng không phải là "Mười năm sinh tử mênh mang, không tưởng niệm, tự khó quên", hôm nay nhìn nhau chẳng nói gì, chỉ nhỏ lệ ngàn hàng.

Mười năm trước, nàng rời phủ, ta qua phủ, nàng tái giá, hắn thành thân, hai người bọn họ làm sao chết tâm?

Ta cũng thế.

Nên tới đúng là vẫn phải tới. Ta thở dài ở trong lòng, không nhịn được quay mặt qua chỗ khác, lại ngạc nhiên phát hiện Triệu công tử bên cạnh cũng là mặt bi ai mỉm cười.

Triệu công tử?

Ta kinh ngạc nhướng nhướng mày, trong nháy mắt hiểu rõ ra.

Vị nhân huynh này, cũng là bất đắc dĩ.

Đồng bệnh tương liên (cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau), ta nhẫn nhịn không ngừng nghỉ vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi hắn mấy câu, cũng an ủi cho mình, nhưng rốt cuộc là không làm được, chỉ có thể quay mặt nhìn về phía bên kia, lôi kéo tay hai đứa bé, lặng lẽ xoay người rời đi.

"Mẹ." Tử Long không hiểu hỏi ta, "Tại sao không cần diều nữa."

"Tử Long!" Tử Ngu kéo hắn lại, sắc mặt ngưng trọng, nói vậy một màn mới vừa rồi, hắn cũng nhìn hiểu. Đứa nhỏ này, thật là trưởng thành sớm.

Ta nhớ lại nữ tử rơi lệ bên Tây Hồ kia, bỗng dưng hiểu vì sao Lục Du cả đời khó quên, Triệu Sĩ Trình không hối hận khi còn sống.

Ta ngừng chút, mới dẫn hài tử vòng qua đình, tìm được Lục Du có chút mất hồn.

"Tướng công." Ta làm bộ cái gì cũng không thấy, "Bọn nhỏ đều đói, chúng ta tìm một chỗ dùng cơm thôi."

Hắn hoảng hốt gật gật đầu.

Thời gian chớp mắt, ta liền hối hận.

Bởi vì ngồi xuống rồi, ta phát hiện xéo đối diện đang ngồi chính là Triệu Sĩ Trình và Đường Uyển.

Ăn được cơm cũng chỉ có hai đứa bé.

Ta cúi đầu, làm bộ như cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không biết, chẳng qua là chia thức ăn thêm cơm cho hài tử, giương mắt, chợt thấy Đường Uyển giơ ly rượu, hạ xuống với bàn chúng ta, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt bi thương, nâng ly uống.

Tử Long đột nhiên phát hiện Triệu Sĩ Trình, lớn tiếng nói: "Thúc thúc, diều đâu?"

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người, ta giải thích chuyện vừa rồi một lần. Lục Du gật đầu với hắn, "Đa tạ."

Triệu Sĩ Trình mỉm cười nói: "Không khách khí." Liền bảo người ta lấy diều đưa cho Tử Long.

Vết sẹo mười năm, rốt cuộc một ngày kia, bị mạnh mẽ mở ra.

Sau khi rời đi, sợ ngươi sống không tốt, ngày đêm tương tư người gầy gò.

Sau khi rời đi, sợ ngươi sống rất tốt, tỳ bà không ôm quên tình cũ.

Tay mềm yếu, Rượu Hoàng Đằng Thành xuân sắc, liễu xanh tường Gió đông ác, Ân tình bạc Nỗi lòng buồn bã, Tháng năm tan tác Sai! Sai! Sai! Xuân như cũ, Người hao gầy Khăn lụa hồng đẫm lệ hoen Hoa đào rơi, Bến vắng lặng Núi thề còn đây, Thư tình khó đề Đừng! Đừng! Đừng! [1]. Ta thở dài trong lòng.

Đang ngồi, người nào trôi qua tốt đây?

Đời bạc bẽo, Nhân tình ác Mưa tiễn hoàng hôn hoa tan tác Gió khô khan, Lệ đã cạn Tâm sự muốn ngỏ, Độc thoại miên man Khó! Khó! Khó! Người phiêu bạc, Nay đã khác Tựa tơ lòng thắt tâm can Tiếng tù vang, Đêm sắp tàn Sợ người vấn hỏi, Nuốt lệ giả vui Giấu! Giấu! Giấu!

Đường Uyển nàng, sau đó không lâu u buồn mà chết rồi.

Nghĩ tới đây, ta ngẩng đầu nhìn Triệu Sĩ Trình. Nếu nàng chết, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Hắn nhất định rất muốn một hài tử của hắn và Đường Uyển , đáng tiếc, cuối cùng là đáng tiếc. . . .

Sau đó ta mới biết, hắn nỗ lực chống lại ý đám đông, đã cưới một nữ tử không thương mình, ở trong lòng Đường Uyển vẫn chỉ có Lục Du, dù cho án đặt ngang mày, cuối cùng vẫn thấy lòng này băn khoăn[3]. Mà sau khi Đường Uyển chết, hắn cũng không có lấy ai.

Năm Thiên Bách sau, cũng có một nữ tử như Đường Uyển, giống như trời tháng tư nhân gian, tan ra tiến vào nước Tây Hồ nhu tình và lãng mạn của sao sáng đầy trời, nhiều người yêu nàng, giai thoại vô số, nhưng dụng tình thâm nhất, cũng là nam tử ẩn ở phía sau màn đó.

Làm người yêu như rừng núi vàng.

Yêu nàng sâu vô cùng, cho nên hiểu, cho nên bao dung, cho nên bảo vệ. Nam tử đã từng nói yêu nàng ưới một nữ nhân khác, nam tử đã từng bái thiên địa ba cái với nàng tái giá, chỉ có hắn, ở rất nhiều năm sau khi nàng rời đi, người đời thậm chí đã quên, chỉ có hắn còn nhớ rõ.

Chỉ thán tơ hồng nối sai, lỡ thương (tổn thương) bao nhiêu gió trăng nhân gian.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1 + 2]Đây là bài Thoa đầu phượng được Lục Du và Đường Uyển sáng tác trong một hoàn cảnh đặc biệt: ban đầu Lục Du lấy người em họ (con cậu) là Đường Uyển, hai người rất tâm đầu ý hợp, nhưng thân mẫu của Lục Du lại không ưa Đường Uyển, lại nghe thêm những lời gièm pha nên bà buộc hai người phải ly hôn. Về sau, Lục Du lấy Vương Thị, Đường Uyển cũng tái giá, lấy Triệu Sĩ Trình. Mấy năm sau, vào mùa xuân, hai người tình cờ cùng đi chơi vườn Thẩm, ngẫu nhiên gặp nhau. Đường Uyển lấy tình anh em họ, gửi rượu và dã vị mời Lục Du. Lục Du vô cùng thương cảm, vung bút đề lên bức tường trong vườn Thẩm bài Thoa Đầu Phượng này. Đường Uyển sau khi đọc được bài này trong lòng rất đau khổ, làm một bài từ cũng theo điệu Thoa Đầu Phượng họa lại. Sau đó nàng đau buồn, lâm trọng bệnh mà qua đời. Bản dịch thơ ở trên là của Nicky ở quan4.net

[3]Đây là bài Lỡ nhau suốt đời (Chung thân ngộ) trong Hồng Lâu Mộng từ khúc, hai câu thơ trên được dịch bởi nhóm Vũ Bội Hoàng.

Không lâu về sau, ta sinh ra con thứ ba Tử Tu.

Thấy lại là nam nhi, ta không khỏi có chút thất vọng, nhưng vẫn thương yêu. Tử Long hết sức thương yêu đệ đệ này, khiến cho hắn có cảm giác tự hào khi làm ca ca.

Tử Tu không giống hai ca ca, lớn lên từng chút, càng thấy dịu dàng, như châu như ngọc, làm cho người ta nhìn liền không nhịn được sinh lòng yêu thích.

So với phụ thân hắn ít đi ba phần cuồng phóng, nhiều mấy phần nội liễm.

Thiệu Hưng năm 28, Lục Du xuất nhậm chủ bộ huyện Ninh Đức Phúc châu, người ngoài không biết nguyên nhân, ta lại hỏi thăm được, là Triệu Sĩ Trình âm thầm nhờ người ta giúp đỡ, điều tra xuống chút nữa, đại khái là Đường Uyển cầu xin hắn.

Hắn và Đường Uyển quen biết ba năm, mười năm gần nhau, yêu bao nhiêu sâu mới có thể có tấm lòng như vậy?

Ta cảm phục, thán phục, bái phục, nhưng trên đời người có tình thương nhiều như thế, đều là vật hy sinh trong giai thoại của người khác, ta chỉ có thể hi vọng tự hắn trân trọng.

Sau hội Thẩm viên, lòng của ta cũng dần dần phai nhạt, ba nhi tử, ta cũng qua 30, thì giờ tốt nhất đều đã cho hắn, nửa đời sau, ta đem toàn bộ thời gian cho hài tử ta.

Sau khi mẹ chồng qua đời, ta lo liệu cái nhà này toàn diện. Lục Du quan nhỏ, bổng lộc không nhiều lắm, người làm trong nhà cũng ít, hắn không so đo vật ngoại thân, không có đếm tiền tài, ta cảm thấy mình lại càng so đo như bà mẹ, nhưng cũng chưa bao giờ nói chuyện vụn vặt này với hắn.

Ta rất thích Phúc Kiến, quanh năm có ấm áp ươn ướt, sẽ không quá lạnh, cũng sẽ không quá nóng. Ngày tháng chủ bộ rất là nhàn nhã, hắn chán đến chết giết thời gian, ta hiểu rõ hắn buồn bực thất bại, trong lòng không hề vui vẻ, cũng không đi phiền tim của hắn, chẳng qua là làm xong bổn phận thê tử.

Ta nghĩ thầm, hắn hoặc giả có tình cảm sâu vô cùng với Đường Uyển, cưới ta là bất đắc dĩ, nhưng sau này cũng không cưới vợ bé nữa, trong lòng hơi có trấn an. Vợ chồng già, nói tình cảm chính là kiểu cách, nhưng không tránh được sẽ thỉnh thoảng nhớ tới. Hắn đối đãi ta không thể nói không tốt, đối với hài tử cũng yêu thương phải phép, rốt cuộc là tự ta rối loạn nhân duyên người ta, cũng không oán được hắn.

Lúc nhàn hạ, ta liền bắt đầu nghiên cứu đạo dưỡng sinh, hắn cũng hứng thú với việc này, vừa ăn hạt bo bo và nấm mèo, ta vừa học giết thời gian, điều dưỡng mấy hài tử trắng trẻo mập mạp.

Tử Ngu trầm ổn, Tử Long hoạt bát, Tử Tu dịu dàng, sau lại lại thêm Tử Thản, Tử Ước, Tử Thản giõi võ, Tử Ước giỏi văn, mấy nhi tử đi ra ngoài đều là người tài, cũng coi là an ủi lớn nhất đời ta.

Trằn trọc làm quan vài chục năm, Kiền Đạo năm tám, Vương Viêm mời Lục Du tới làm trợ lý giám quân. Vương Viêm là một tướng lãnh chủ chiến, ở rất nhiều ý nghĩ không mưu mà hợp với Lục Du, Lục Du gặp được được danh chủ mừng như điên, ta cũng cao hứng có thể trở lại nhà cũ ở Tứ Xuyên.

Cuộc sống quân lữ ở Tứ Xuyên khiến Lục Du như cá gặp nước, hết sức vui vẻ, thấy hắn cao hứng, ta cũng vui. Ý thơ của hắn rộng rãi, rất nhiều danh tác truyền lưu đời sau, từng bài đều hoàn thành trước mắt ta, ta rất mừng rỡ kích động.

Kiền Đạo năm chín, Lục Du đi một chuyến dịch quán, sau khi trở về, sắc mặt liền có chút không tự nhiên, ta nói bóng nói gió mấy lần, không có kết quả, cho là vấn đề trên chánh sự, liền cũng không hỏi nhiều hơn nữa. Chẳng qua là ngày ngày soi gương thì mắt thấy nếp nhăn khóe mắt dần dần rõ ràng, trong lòng chợt sinh một tia bất an.

Lục Du đã gần năm mươi tuổi, nhưng cuộc sống hành quân mấy năm này lại khiến cho hắn càng lộ vẻ trẻ tuổi, hắn khí vũ hiên ngang, năm tháng cũng không có mài mòn sức quyến rũ của hắn, ngược lại lắng đọng ra khí thế càng làm cho lòng người ta nhộn nhạo.

Ta mỗi ngày càng già đi, hài tử cũng thành thân, ta lại làm bà nội, vốn nghĩ, đời này đại khái cứ như vậy mà qua đi, thấp thỏm mới vào cửa nhà hắn, chua xót đêm tân hôn, lạnh nhạt sau, mưa gió năm mươi, ta đều cùng nhau trải qua với hắn, tình cảm như vậy, so với tình yêu lại có chỗ gì thua kém? Chúng ta là huyết mạch của nhau rồi.

Vậy mà, cuối cùng chuyện tình khiến cho ta không tưởng được xảy ra.

Hắn chăm chỉ đến đô thành hơn, thời gian dạo chơi cũng càng ngày càng lâu. Năm đầu Thuần Hi, hắn vô duyên vô cớ chạy đến thành đô nán lại hơn nửa tháng, thời điểm ta hỏi, hắn từ ngữ mập mờ, hắn từ trước đến giờ không biết nói láo, nhìn hắn như vậy, lòng của ta bỗng dưng trầm xuống. Rất nhiều ý tưởng không tốt thoáng qua đầu —— không thể để cho cái nhà này bị hủy!

Lúc ấy ta chỉ có ý nghĩ này. Lúc đó hắn đi nhậm chức Vinh Châu, ta lo lắng hắn mất khống chế tình cảm, làm ra chuyện thất đức, cố cho gia thất đồng hành với hắn, một đường nhìn chằm chằm. Nhưng chuyến đi Vinh Châu vẻn vẹn hơn hai tháng, mùa xuân năm sau, cũng chính là Thuần Hi năm hai, Phạm Thành Đại mời Lục Du về phụ tá, làm quan tham nghị trong phủ ở thành đô. Trở lại thành đô, hắn rốt cuộc thẳng thắn tất cả với ta.

Ngón tay nắm thành ghế của ta trắng bệch, nhưng mà trên mặt lại thủy chung mỉm cười.

Ta sớm nên nghĩ tới, những bài thơ hắn làm tại sao nhiều gió xuân như vậy, ra là đã sớm lỡ lầm mang thai, giấu ta ở trong trống!

Tưởng nhớ tươi đẹp mối tình sâu sắc, áp giai lệ Giang Nam. Xuân đang đẹp, sao nhịn dừng lại, vội vã phân liền cành?

Người ngọc cặp tay lầu Trường Giang, cười một tiếng trong như tuyết. . . .

Trên mặt hắn ửng đỏ, "Tử Bố đã ra đời, ta muốn tiếp bọn họ về trong nhà ở, chính thức vào tông tộc."

Ta cười cười, hắn thấy thế mừng rỡ.

"Ta với ngươi, nửa đời mưa gió. . . ." Ta nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói ra, "Phụ thân ngưỡng mộ tài danh ngươi, cho ta gả ngươi làm vợ. Từ khi vào cửa Lục gia, ta tự hỏi không có nửa điểm thất đức, hiếu kính mẹ chồng, dưỡng dục hài tử, biết ngươi tình thâm đối với Đường Uyển, ta cũng không trông cậy vào ngươi có thể có chút tình ý đối với ta, chỉ cầu tương kính như tân, nâng khay ngang mày (vợ chồng tôn trọng nhau), đầu bạc răng long."

Sắc mặt Lục Du khẽ thay đổi.

"Ta chỉ cho rằng ngươi khác người khác, từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, trong lòng có Đường Uyển, liền không dung được những người khác, cho nên mấy chục năm ngươi không cưới vợ bé. Nhưng. . ." Mắt của ta đỏ lên, "Ngươi lại gạt ta, lỡ lầm mang thai với nữ tử phong trần, lui tới hơn năm, hôm nay ngươi mới nói cho ta biết nghênh bọn họ vào tộc? Lục Du, ngươi không khỏi khinh người quá đáng!"

"Ngươi như thế nào, đặt Đường Uyển chỗ nào? Đặt ta chỗ nào? Ngươi đã vô tình đối với Đường Uyển, chẳng lẽ cũng vô nghĩa với ta!"

Ta ngã bệnh.

Không phải là bởi vì hắn vô tình vô nghĩa đối với ta, mà bởi vì là tín niệm bể tan tành.

Ta nằm ở trên giường không nói một lời, hắn không dám tới gặp ta, bọn nhỏ thấy hắn cũng yên lặng tránh ra.

Tử Tu thường an ủi ta, nữ tử phong trần nhiều dụ dỗ, huống chi Dương thị kia cũng là tài mạo song toàn, xưa nay hắn thích nữ tử như vậy. Ta nhắm mắt lại, thở dài.

"Mẹ." Tử Tu lo âu kêu một tiếng.

Ta mở mắt nhìn hắn, nhàn nhạt cười cười, "Đừng lo lắng, mẹ không có sao."

Trong mắt Tử Tu của có vẻ buồn rầu, đứa bé này, không quá giống Lục Du, ngược lại giống như công tử Triệu gia gặp ở Thẩm viên rất nhiều năm trước, hoặc giả trong tiềm thức, ta vẫn hi vọng, mình cũng có thể gặp được nam tử giống vậy, hắn đối đãi ta như ta muốn, ngày xuân dậy sớm hái hoa với hắn, đêm rét chong đèn nghĩ mê mang, thêm hương cùng nhau xem thư họa, năm tháng theo bóng đạp rêu xanh. . . .

Nhưng mà ta lại là Vương Vãn Khanh, ta gả cho Lục Du.

Nếu ta là Đường Uyển. . . . . .

Đường Uyển, Đường Uyển, nữ tử giống như hoa sen đó, nàng yêu Lục Du, người nọ lại đầu tiên là cô phụ, cuối cùng quên lãng. Triệu Sỉ Trình yêu nàng, cũng là ba năm quen biết, mười năm gần nhau, cuối cùng cả đời, không thành thân nữa.

Sao mà bất hạnh, sao mà may mắn.

Nếu hôm nay ở nơi này chính là nàng, Lục Du sẽ cưới vợ bé sao? Hắn cũng nhẫn tâm tổn thương nàng sao?

Ta thở dài, nói: "Tử Bố cuối cùng là đệ đệ của các ngươi, chảy huyết mạch Lục gia, hắn có thể nhận tổ quy tông, nhưng ta không muốn gặp Dương thị, chuyện này, nhường cho Tử Ngu nhìn làm đi."

"Dạ, mẹ." Tử Tu thở phào nhẹ nhõm.

Ta vỗ vỗ mu bàn tay hắn, lại cười nói: "Tử Tu, đừng học cha ngươi, đả thương tâm nữ tử."

"Mẹ thương tâm sao?" Tử Tu hỏi.

Ta cười cười, "Ta cảm thấy thương tâm vì nàng."

Cũng may mắn nàng đã sớm uất ức mà chết, nếu không còn thương tâm cỡ nào?

Lục Du, ngươi làm những từ (cũng là 1 loại thơ) kia, muốn cảm động ai?

Nếu thả tay, tội gì làm một bài Thoa đầu phượng thương lòng của nàng nữa?

Đường Uyển, ta thấy không đáng giá vì ngươi.

Bọn Tử Ngu kiên quyết không để cho Dương thị vào cửa, chỉ lấy Tử Bố, Lục Du liền an bài Dương thị ở nhà khác.

Dương thị nghe nói như thế, nảy ra xấu hổ, mang theo Tử Bố để thư lại rời đi.

Ta lại biết, chung quy có một ngày nàng sẽ trở về .

Đây bất quá là lấy lui làm tiến thôi.

Sau đó, tình cảm của ta và Lục Du —— nếu như từng có —— hoàn toàn hết.

Ta ngưỡng mộ chí hướng thu phục sơn hà của hắn, tôn trọng thâm tình hoài niệm vợ trước của hắn, hiểu, hiểu, không phải là tiếp nhận. Ta cuối cùng là người bình thường.

Đầu xuân Thuần Hi năm thứ năm, Lục Du "Tình cờ gặp lại" Dương thị ở Thành Cẩm Quan, gặp lại sau xa cách, củi khô lửa bốc, Dương thị lại mang bầu.

Tận kiếp này, vì y, mặc cho người lỗi đạo. . . .

Từ thật tốt, những thề non hẹn biển kia, từ bọn họ nói đến càng thêm khổ sở động lòng người.

Năm đó một câu "Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, khôn vờn qua núi không phải mây" của Nguyên Chẩn làm Thôi Oanh Oanh động lòng, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ nàng.

Rốt cuộc biết thi từ cũng chỉ là một loại lời ngon tiếng ngọt.

Ta là hoàn toàn mệt mỏi.

Năm đó, Lục Du thành Đề Cử lộ Thường Bình Trà Diêm ở Phúc Kiến, Dương thị có thai, cắt tóc, mặc áo khoác rộng thùng thình ra vẻ ni cô theo hắn ra khỏi Thục, một mình Tử Bố ở lại Tứ Xuyên.

Thôi thôi, cả đời này bao nhiêu câu thôi thôi, ta cực kỳ mệt mỏi, phất phất tay, ván đã đóng thuyền, hắn thích làm sao làm liền làm như thế đi. Năm tháng sau này, để nàng đi với hắn, ta cũng không muốn tự uất ức mình nữa.

Ta đặt toàn bộ tâm thần ở trên người con cháu, Dương thị trẻ tuổi tướng mạo đẹp, đại khái càng có thể để khiến hắn thư thái vui sướng.

Thuần Hi năm sau, đổi thành Đề Cử lộ Tây Giang Nam. Thuần Hi năm 13, Tri Nghiêm châu. Thuần Hi năm mười lăm, đảm nhiệm thiếu giám quân khí (vũ khí quân đội). . . . .

Ta không còn cùng hắn đi Đông Nam Tây Bắc, trở lại nhà cũ ở Sơn Âm, an hưởng tuổi già.

Năm đầu Thiệu Hi, hắn cũng trở về Sơn Âm, ta thản nhiên nhìn hắn một cái, bây giờ tuổi đã cao, nhưng mà vẫn khỏe mạnh, mặt mày sáng sủa khỏe mạnh ngại gì già, cơm canh đạm bạc bất giác lắm mồm. Thân thể của ta chỉ hơi không bằng, thường có một chút ốm đau, nhóm con cháu cũng rất hiểu chuyện, thường xuyên cùng với ta, cũng là an ủi lớn nhất của ta.

Khánh Nguyên năm hai, ta đã bảy mươi tuổi rồi, đều nói cuộc đời người thọ bảy mươi xưa nay hiếm, ta tự biết ngày giờ không nhiều lắm, nhưng cũng không muốn sống lâu nữa. Cuộc đời của hắn còn có vài chục năm, không có ta, tự nhiên còn có người khác cùng với hắn.

Ta nằm ở trên giường êm, cảm giác được hắn đến gần, mở mắt nhìn về phía hắn.

Hắn ngồi ở một bên, trầm mặc hồi lâu.

"Ngươi oán ta rất nhiều năm." Hắn nhìn lá cây chậm rãi rơi xuống nói, "Ta đối với ngươi rất không phải."

Ta nhắm mắt, "Ta không nên yêu cầu quá nhiều đối với ngươi."

Lưng của hắn cứng đờ.

"Vãn Khanh, ta vẫn cảm thấy, ngươi khác người khác."

"Ta còn nhớ, khi ngươi mới vừa gả cho ta, mặt trái xoan tròn trịa, lúc nhìn ta, có chút ngượng ngùng khiếp ý. . . . . ."

Hắn chậm rãi nhớ lại, hồi lâu sau, ta nói: "Ta đều không nhớ rõ."

Ta thật không nhớ rõ, nhớ làm cái gì?

"Thật xin lỗi. . . ." Hắn nhẹ nhàng nói một tiếng, đâm một đao trong lòng ta.

Ngươi cần gì nói xin lỗi với ta, ngươi chưa từng thích ta, ta cũng chưa từng thích ngươi, công bằng.

"Mang Tử Bố về đi." Ta nói một câu, lại nói: "Ta mệt mỏi, ngươi đi đi."

Tiếng bước chân của hắn dần dần xa.

Ta mở mắt ra nhìn bóng lưng đi xa của hắn, một giọt nước mắt chảy xuống.

Khánh Nguyên năm ba, ta cuối cùng liếc mắt nhìn con cháu của ta, cười rời đi cái thế giới này.

Thời đại thiếu nữ từng có mộng, sau đó mới biết, mộng cuối cùng là mộng, sẽ có một ngày tỉnh.

Ta vẫn cho là mình thanh tĩnh, nguyên lai lại là có mộng trong mộng.

Ta trải qua trong vở kịch của người khác, ngay cả tên cũng chưa từng lưu lại, quay đầu cả đời, bình bình đạm đạm, lại không tìm được cái gì là thật.

lục Du Ngoại Truyện

Mẫu thân nói, người nọ là nữ nhi Vương gia, hiền lương thục đức.

Vương Vãn Khanh, Vãn Vãn. . . .

Ta nói, toàn bộ do mẫu thân làm chủ.

Sờ sờ tim, đại khái cũng không thể ấm áp nữa rồi.

Nàng là nữ tử mặt tròn tròn trại, không mảnh khảnh nhu nhược giống Uyển Uyển, nàng rất khỏe mạnh, có một đôi mắt cười như trăng khuyết, nhưng đa số thời điểm, nàng đều sụp mi thuận mắt, làm hợp quy củ, làm cho người ta tìm không ra chuyện sai.

Chỉ có mấy lần, lúc nàng đờ đẫn bị ta thấy được, trong lòng ta nghĩ, mặc dù nàng không nói nhiều, nhưng trong lòng tất nhiên ẩn dấu rất nhiều chuyện.

Nhưng trong lòng của ta chỉ có Uyển Uyển, nàng tốt hơn nữa, ta cũng không nhìn thấy.

Đêm tân hôn qua đi, ánh mắt nàng nhìn a, tựa hồ thiếu chút gì, có sùng kính, có kính ngưỡng, nhưng lại không có chờ đợi. Giống như nàng đã sớm nhìn thấu cuộc đời của ta.

Ta vừa cảm thấy nàng là nữ tử có ý nghĩ cạn, mặt khác, lại không thấy rõ tâm tư của nàng.

Một lần ay rượu, nằm ở trên giường, đang lúc ngủ mê man nghe được nàng thở dài, nói: "Nếu thích nàng như vậy, tại sao muốn để nàng đi? Hại nàng, cũng hại ta. . . ."

Trong thanh âm của nàng có bất mãn nhàn nhạt, đại khái đôi môi khẽ chu lên, quai hàm bật lên —— thời điểm chỉ có không ai thấy —— thời điểm nàng cho là không ai thấy, mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.

Thì ra là, nàng cảm thấy, ta hại nàng. . . . . .

Ta cười khổ ở trong lòng, Đúng vậy a, ta mềm yếu, hại cả đời Khanh Khanh.

Trong mộng, nắm chặt tay của nàng.

Trong những năm tháng kia, chúng ta cũng còn trẻ tuổi, ta nghĩ thầm, một ngày nào đó, ta sẽ yêu nàng, tiểu thê tử đáng yêu của ta.

Năm mươi mưa gió, nàng không oán không hối theo sát ta, biết rõ trong lòng ta có một nữ tử khác, nàng vẫn sanh con dưỡng cái, nuôi dạy hài tử cho ta.

Ta không biết đối với nàng, có yêu hay không, nhưng ta nghĩ ta không thể rời bỏ nàng, rời đi, sẽ rất tưởng niệm.

Trong lòng của ta dần dần quên mất Uyển Uyển, điều này làm cho ta hoảng sợ bất an, ta làm sao sẽ quên nàng đây?

Uyển Uyển, Uyển Uyển của ta. . . .

Sự xuất hiện của Dương thị, khiến cho ta nhớ lại nàng.

Không, sao nàng có thể so với Uyển Uyển!

Nhưng mà ta lại quả thật nghĩ đến Uyển Uyển, tài mạo song toàn.

Vì vậy làm chuyện khiến Uyển Uyển và Vãn Khanh đều thương tâm.

Ánh sáng trong mắt Vãn Khanh trong nháy mắt tối xuống, thật lâu sau, nàng nản lòng thoái chí quay lưng lại, nói: "Ngươi đi đi. . . . . ."

Ta chưa từng thấy nàng như vậy.

Sau đó, cặp mắt như trăng khuyết kia, không còn cười với ta nữa.

Ta nghĩ, ta cuối cùng yêu nàng, sau đó mất đi nàng.

Tử Tu ngoại truyện:

Ta hiểu rõ cả đời mẫu thân đều đang đợi một tình yêu.

Nàng không chiếm được, cho nên nàng hi vọng ít nhất mình có thể thấy.

Nàng nói với ta, Đường Uyển sao mà may mắn gặp Triệu Sĩ Trình thâm tình, làm sao trái tim bất hạnh giao lầm, nếu nàng là Đường Uyển. . . . . .

Câu nói kế tiếp, nàng không có nói ra.

Nàng từng nói, nàng thông cảm phụ thân yêu Đường Uyển, trong lòng người nào không cất giấu một người đây?

Trong lòng mẫu thân, có phải cũng cất giấu người nào hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro