
Chapter 89
"Em muốn được thử yêu lại từ đầu với chị !"
"Thử yêu lại từ đầu ?"
Thùy Trang bối rối hỏi. Cô chỉ nghe nói công ty thuê người thử việc, khi hết thời gian thử việc sẽ tùy vào hiệu suất và hiệu quả làm việc mới xem xét có ký hợp đồng hay không. Cô chưa từng nghe nói yêu đương cũng có thử nghiệm này.
"Nếu được thì sẽ chuyển sang yêu đương chính thức sao ? Nếu không hợp sẽ nói lời tạm biệt sao ?"
Lan Ngọc như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nàng gật đầu nói:
"Đúng như chị nghĩ vậy đó"
Nàng giải thích cặn kẽ:
"Chúng ta ban đầu sẽ ký một bản hợp đồng. Chúng ta quy định thời hạn thử yêu đương. Nếu như chị cảm thấy xác định được, chúng ta sẽ chính thức ở bên nhau. Nếu như hết thời hạn, chị vẫn không thể quyết định, chúng ta có thể tiếp tục, hoặc là kết thúc..."
Lan Ngọc dừng lại một giây rồi nói: "sẽ không vướng bận gì nữa, em cũng sẽ không làm phiền chị"
Lan Ngọc bổ sung thêm vào:
"Nếu trong thời gian này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị có thể đơn phương tuyên bố kết thúc mối quan hệ này trước thời hạn"
"Chị từ chối", Thùy Trang nói ra không chút do dự.
Lan Ngọc cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, nàng nghiêng đầu hỏi:
"Tại sao ?"
Thùy Trang dường như chưa nhìn ra ý định thật sự của Lan Ngọc. Nàng biết rõ tính tình của Thùy Trang không dễ đưa ra quyết định nhanh chóng. Vì vậy, Lan Ngọc đưa ra thời hạn thử yêu để cho cô có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ không rõ ràng này mà không có gánh nặng.
Lan Ngọc luôn đặt sự ưu tiên của Thùy Trang lên hàng đầu, nhưng cô không thể cứ giả vờ như không biết, cứ tận hưởng cảm giác thoải mái này một cách ích kỷ.
Thùy Trang tỏ ra cứng rắn:
"Em cũng biết rõ tại sao, chị không thể chấp nhận sự trả giá này của em"
Lan Ngọc nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên nở nụ cười. Một nụ cười ẩn chứa sự bất lực xen lẫn một chút cảm xúc phức tạp mà Thùy Trang không thể nhìn thấu được.
"Được rồi", Lan Ngọc cười nói, "chúng ta đều lùi lại một bước để bàn lại vấn đề liên quan này"
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi môi hé mở của Thùy Trang liền chặn lại:
"Chị nghe em nói đi đã"
Thùy Trang liền ngậm miệng lại cho nàng nói.
Lan Ngọc lấy giấy và bút từ trong chiếc hộp đựng giấy trên bàn, giơ lên trước mặt Thùy Trang, hỏi:
"Em dùng nó không sao chứ ?"
"Không sao"
Lúc đó Thùy Trang đã nghĩ thầm:
"Sao em ấy lại biết mình có thói quen để giấy bút ở đó nhỉ ?"
Lan Ngọc ngồi xếp bằng trên sàn, nét mặt giống như đang dạy kèm cho Thùy Trang năm đó, nàng phân tích cặn kẽ từng chi tiết, làm cho Thùy Trang cảm thấy cảnh tượng này vô cùng thân thiết.
"Chúng ta hãy sắp xếp từng thứ một nào..."
Đang phân tích cặn kẽ, Lan Ngọc liền liếc nhìn cô một cái.
Thùy Trang tự giác ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn vào tay nàng:
"Em nói đi"
Lan Ngọc tiếp tục nói:
"Vấn đề lớn nhất lúc này là chị chưa thể thành thật với đáy lòng nên chưa thể xác định có muốn quay lại với em, đúng không ?"
Thùy Trang liền gật đầu.
Cô đột nhiên cử động một cách thiếu tự nhiên. Không khí xung quanh cả hai lúc này rất kỳ lạ, Thùy Trang đang nghe bạn gái cũ của cô đang phân tích kỹ càng một vấn đề một cách rất bình thản.
Lan Ngọc gõ nhẹ thân bút lên đầu gối cô:
"Chị tập trung nghe em nói đi, không được suy nghĩ lung tung"
Thùy Trang lập tức nghe lời nàng theo thói quen, tập trung toàn bộ suy nghĩ vào bài phân tích của Lan Ngọc.
"Chị cảm thấy rõ ràng mọi người xung quanh đều biết quan hệ giữa hai chúng ta, dù sao ngoài em ra sẽ không có ai khác biết cả"
"Đúng vậy", Thùy Trang cúi đầu, nói một cách tự giễu, "hay ra vẻ thật"
Lan Ngọc nhíu mày, nàng không phủ nhận, đưa tay nắm lấy tay của Thùy Trang. Nàng nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt của nàng, cười nói:
"Em thích chị ra vẻ"
Thùy Trang im lặng nói:
"Gần đây em thích nói lời ngon tiếng ngọt"
Cô cảm thấy Lan Ngọc hoàn toàn không giống so với trước đây.
"Không chỉ là lời ngon tiếng ngọt, em đang nói nghiêm túc đó", Lan Ngọc nói, "chị càng suy nghĩ kỹ về em, là biểu hiện chị càng yêu em, càng không muốn đánh mất em, đúng không ?"
Nếu Thùy Trang thực sự xúc động nhất thời bởi vì quá si mê mà liền đáp ứng quay lai ngay, còn ngược lại, Lan Ngọc sẽ hoảng loạn không chịu nổi một ngày, nàng lo lắng rằng chị ấy sẽ lại bỏ rơi nàng một lần nữa.
Nét mặt của Thùy Trang khẽ nhúc nhích, làn nước mắt mỏng dưới đáy khẽ lay động, lặng lẽ nhìn nàng.
Lan Ngọc sờ bàn tay Thùy Trang để trấn an, say đó rút tay về, tay cầm bút ghi vào tờ giấy hai chữ: "Danh phận !"
"Thứ ba", Lan Ngọc cúi đầu ngượng ngùng sờ chóp mũi, "em có một chút ích kỷ"
Thùy Trang khẽ ngước mắt lên. Hai vấn đề Lan Ngọc đã đã đề cập là điều cô hoàn toàn có thể nghĩ ra, còn việc nàng nói rằng nàng có lòng ích kỷ khiến cô cảm thấy bất ngờ.
"Là cái gì ?"
"Em muốn được thân mật hơn với chị một chút", Lan Ngọc nói nhẹ nhàng nhưng vẫn có thể nghe thấy phòng khách vẫn đang rất yên tĩnh, "nắm tay, ôm, còn có....", nàng dừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng hơn, "ừm...hôn nữa"
Trái tim của Thùy Trang khẽ đập lệch một nhịp, đôi môi cô đột nhiên trở nên nóng bỏng,
"Cái này cũng có thể sao ?"
"Tại sao lại không thể ?"
Lan Ngọc cúi đầu, một đuôi tóc dài xõa xuống trước ngực, nàng nhẹ giọng thì thầm:
"Dù sao điều khoản là do chúng ta tự định ra, chúng ta cũng tự ký. Giống như đi làm cũng phải chấm công hàng ngày mà"
So sánh giữa việc chấm công và hôn nhau, lúc đầu thoạt nghe chẳng liên quan nhưng nếu suy nghĩ rộng ra lại thấy hợp lý. Các cặp tình nhân bình thường đều hôn nhau mỗi ngày, giống như việc chấm công đi làm.
"À....", Thùy Trang đáp lại một cách vô thức.
Nghe thấy thái độ buông lỏng của Thùy Trang, Lan Ngọc cố gắng nói:
"Em định ra một thời hạn hợp đồng, hai chúng ta đều có quyền lợi và nghĩa vụ ngang nhau, đều có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng, nhưng nếu muốn chuyển sang mối quan hệ chính thức, cần phải có sự thông qua của cả hai người. Khi ở bên ngoài, chúng ta vẫn gọi đối phương là bạn gái, đồng thời có thể làm tất cả những việc mà các cặp đôi khác có thể làm, chị cảm thấy có ổn không ?"
Trong lòng của Thùy Trang cảm thấy rất kỳ lạ, Lan Ngọc nói rằng phải cả hai người cùng đồng ý mới có thể chuyển sang mối quan hệ chính thức. Thoạt nhìn trông rất công bằng, nhưng nếu suy xét rộng ra, chỉ cần cô ngỏ ý thì Lan Ngọc sẽ lập tức đồng ý. Suy cho cùng, Thùy Trang vẫn là người được lợi hơn.
Nhưng với sự ích kỷ của Lan Ngọc, cô còn cảm thấy thích thú không kém gì Lan Ngọc. Dù thích thì có thích, nhưng cô vẫn chưa cho nàng một danh phận mà những cử chỉ thân mật chỉ có những cặp tình nhân mới có thể làm với nhau. Thùy Trang ngẫm nghĩ đây chẳng khác gì một loại cảm giác tàn nhẫn.
Sau khi rối rắm suy nghĩ một hồi, Thùy Trang nói:
"Chị phải suy nghĩ một chút"
Lan Ngọc nói:
"Chúng ta ở bên nhau chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, chị có đồng ý không ?"
Thùy Trang choáng váng liền gật đầu.
Lan Ngọc nói:
"Em không muốn lãng phí thời gian nữa, vì vậy chị coi như đây là giai đoạn bước đẹm thôi được không ?"
Thùy Trang ngây ngốc nhìn nàng.
Lan Ngọc càng có tinh thần hăng hái hơn:
"Em đã chịu đựng rất lâu, đây là cách thích hợp nhất mà em có thể nghĩ ra được. Chị đừng tự phân chia ranh giới rạch ròi như thế với em, chị cũng không phải là em, không cần dùng suy nghĩ của mình để đoán suy nghĩ của em. Nếu chị đồng ý, em sẽ rất vui vẻ, đặc biệt vui vẻ"
Ánh mắt của Lan Ngoc lộ ra tình cảm thắm thiết, giọng nói dịu dàng của nàng như mê hoặc cô:
"Đồng ý với em đi mà ?"
Thùy Trang hoàn toàn bị nàng điều khiển, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau lòng khổ sở của nàng.
"Được rồi, chị đồng ý"
Ngay khoảnh khắc vừa nói ra, Lan Ngọc không thể chờ đợi được nữa mà lao lên đến hôn má cô một cái thật ngọt ngào mềm mại.
Thùy Trang gần như bị say đi, nụ hôn chính thức đầu tiên khiến tim cô đập loạn xạ. Cô cố gắng kiềm chế bản thân không ngã xuống ghế sofa.
"Được rồi, thỏa thuận có hiệu lực"
Khóe môi của Thùy Trang nhếch lên: "thỏa thuận đâu ?"
Lan Ngọc chớp mắt:
"Em còn chưa nghĩ ra, bây giờ chúng ta thảo luận một chút đi"
Thùy Trang liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nói:
"Đã quá muộn rồi, ngày mai chúng ta thảo luận tiếp nhé"
Lan Ngọc hưng phấn nói:
"Vậy chị đi ngủ đi, một mình em viết được rồi. Chị cho em mượn máy đi, bây giờ em viết ngay"
Thùy Trang sững sờ tại chỗ.
Vào đêm hôm khuya khoắt, Lan Ngọc kêu cô đi ngủ, sau đó một mình nàng viết thỏa thuận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro