
Chapter 1
Thùy Trang ngẩng đầu nhìn lên biển tên văn phòng Giám đốc mỹ thuật, cô đưa tay gõ cửa.
"Mời vào"
Tiếng trưởng phòng từ trong vọng ra, Thùy Trang gạt tay nắm cửa xuống, bước vào.
"Trưởng phòng, đây là đơn xin nghỉ việc của tôi"
Thùy Trang đem đơn xin nghỉ việc đặt trên bàn anh ta.
Trưởng phòng nghe vậy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt anh ta hiện rõ sự thất vọng.
"Nhất định phải nghỉ sao ?"
Anh ta nâng cằm, nói tiếp: "Em ngồi xuống đi"
"Không cần đâu", Thùy Trang mỉm cười, "đồ đạc của em đều đã dọn xong, lát nữa còn phải ra sân bay"
"Ra sân bay ?"
"Đi ra ngoài thay đổi tâm trạng"
"Anh có thể cho em một kỳ nghỉ dài hạn, em nghỉ ngơi đầy đủ rồi quay lại cũng được"
Thùy Trang mỉm cười không nói gì cả.
Trưởng phòng nhìn cô một hồi lâu, biết không thể giữ được, anh ta thở dài nói:
"Thôi được rồi, anh sẽ báo phòng kế toán thanh toán tiền lương cho em"
Anh ta khoác tay: "Đi ra ngoài đí"
Công ty Thùy Trang đang làm là một công ty game, tuy quy mô nhỏ nhưng được đầu tư rất tốt.
Cô là một trong những họa sĩ chính của công ty, nhờ tài vẽ xuất sắc mà cô đã được nhận vào làm từ lúc còn thực tập và thăng tiến lên vị trí chủ chốt của bộ phận mỹ thuật trong năm thứ ba.
Sau khi nộp đơn xin nghỉ việc, Thùy Trang thu dọn bản vẽ trên bàn, bỏ vào balo, đồ đạc của cô rất ít, ngoại trừ một xấp bản vẽ thủ công không ảnh hưởng gì đến bí mật công ty thì còn lại cũng chẳng có gì. Cô cho hết vào trong túi, tay xách chiếc balo đã giặt đến mức sắp phai màu, cô quay lưng về phía mọi người thoải mái vẫy tay, giống như ngày đầu tiên cô đến công ty, nhẹ nhàng mà rời đi.
...........
Thùy Trang về đến nhà, cô đặt chiếc balo lên ghế sofa, mang bảng vẽ đặt lên bàn trong phòng làm việc. Bất chợt, điện thoại trong túi cô rung lên. Thùy Trang dừng việc lật bản vẽ, ngón tay đè lên trang giấy, lấy di động ra, nhìn tên người gọi, cô vuốt sang trái để nghe.
"Hmmm", cách chào độc đáo của Thùy Trang.
"Người bận rộn đã có thời gian trả lời điện thoại rồi à ?"
"Người bận rộn vừa mới nghỉ việc và bây giờ là người rất rảnh rỗi"
"Cậu có bị điên không ? Cậu có biết game của cậu hot như thế nào không ? Mình thấy trên mạng nói công ty cậu mỗi người được thưởng bốn tháng tiền lương cho mỗi dự án thành công kìa !"
"Tin giả đấy !", Thùy Trang đính chính nói nhẹ
"Sự thật là...", Di nhịn không được liền nhiều chuyện.
"Có thưởng hai tháng lương thôi"
"Vậy mà cậu còn từ chức, cậu..."
Di thao thao bất tuyệt trách mắng Thùy Trang.
Thùy Trang mỉm cười, cô rất ít bạn, người như Di được tính là một trong ít bạn của cô. Hiện giờ trong nhà rất yên tĩnh, việc lắng nghe những lời vặn vẹo của Di cũng không tệ chút nào.
Thùy Trang mở loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên, tự mình sắp xếp bản vẽ. Một lúc sau, nghe Di nói đến cuối cùng, cô mới rảnh tay ngồi xuống nói chuyện với Di.
Trước khi cúp máy, Di sực nhớ ra một chuyến, cô vội hỏi cô bạn thân của mình:
"Mình đột nhiên nhớ ra một chuyện, cậu đã nghỉ việc thì có thời gian để yêu đương rồi, người mà tớ nói với cậu hai ngày trước, cậu có muốn gặp không ?"
"Người nào ?"
"Bạn của bạn của tớ, mới du học về, trông như tiên nữ, mình có ảnh đây, cậu muốn xem không ?"
Thùy Trang vừa định nói không cần, nhưng suy nghĩ lại, giọng điệu tùy ý nói:
"Được rồi, cậu gửi cho mình đi"
Ngay sau khi cúp máy, điện thoại Thùy Trang 'ting' một tiếng, Thùy Trang ấn mở hình ảnh ra xem.
Đó là ảnh chụp tại một thư viện ở nước ngoài, hai bên là giá sách bằng gỗ sồi cao, một người phụ nữ dáng người thon thả đang dựa vào một bên giá gỗ đọc sách, thần sắc yên tĩnh và chăm chú, mặt nghiêng mềm mại. Ánh nắng vàng xuyên qua giá sách rơi vào ánh mắt, sống mũi, gương mặt cùng bờ vai của nàng.
Thùy Trang nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, sau đó gửi tin nhắn cho Di:
"Cậu có ảnh chính diện không ?"
"Không có, để mình hỏi"
"Được"
"Rốt cuộc cũng có người lọt vào mắt xanh của cậu, thật chẳng dễ dàng gì !"
Thùy Trang cười, cô không trả lời, chỉ chờ tin tức từ Di.
Cô bạn Di của cô luôn hiệu quả trong việc mai mối, không bao lâu liền quay lại:
"Cậu ấy không thích chụp ảnh, đây là bức ảnh duy nhất của cô ấy"
Thùy Trang suy nghĩ hai giây, cô gõ:
"Vậy thì hẹn gặp đi, cậu hỏi cô ấy khi nào rảnh"
Di gửi trực tiếp cho cô tài khoản mạng xã hội của người ấy.
"Cậu tự hẹn người ta đi, chủ động lên một chút"
Thùy Trang vẫn còn vấn đề muốn hỏi cô ấy, ngẫm nghĩ lại, cô nhấn vào tranh cá nhân của đối phương.
Thùy Trang nhắn một tin chào hỏi lịch sự với đối phương. Cô lường trước bên kia không trả lời nhanh như vậy, đặt điện thoại xuống, sau đó dọn dẹp phòng như đã biến thành bãi rác do mấy ngày liền tăng ca. Nửa tiếng sau cô kiểm tra điện thoại, hệ thống thông báo đối phương đã trả lời hai mươi bảy phút trước.
[Xin chào !]
Nhanh như vậy sao ?
Thùy Trang cảm thấy không được tôn trọng, đặt cây lau nhà sang một bên, nhanh chóng trả lời lại.
[Xin chào]
Nói chuyện như vậy rất dễ khiến cô xấu hổ, vì vậy cô tiếp tục gõ:
[Bạn có ảnh của tôi không ?]
Bên kia nhắn lại rất nhanh:
[Không có]
Thùy Trang liền chụp một bức ảnh, cô bắt chước người kia, chỉ chụp một nửa khuôn mặt của cô, cười gửi đi.
Hai phút sau, có một tin nhắn trả lời.
[Đẹp lắm]
Thùy Trang cười đáp lại, ăn ý không hỏi tên đối phương. Nếu hợp thì đến lúc gặp mặt nhau rồi hỏi cũng được, nếu không hợp nhau thì không cần hỏi.
Thùy Trang đã qua cái tuổi hẹn hò trên mạng rồi, cô biết đối phương trạc tuổi mình nên chủ động hỏi:
[Khi nào rảnh, chúng ta gặp nhau đi]
Bên đó nhắn lại: [Bây giờ]
Thùy Trang hoang mang, cô không ngờ bên đó lại gấp đến như vậy.
Bên đó liền nhắn tiếp: [Không có thời gian]
Thùy Trang ghép hai câu lại với nhau, cô đã hiểu, thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia nhắn tiếp: [Tối mai được không ? Tôi mời]
Thùy Trang sảng khoái trả lời: [Được, gửi cho tôi thời gian và địa điểm cuộc hẹn]
[OK]
Thùy Trang: [Tôi đang bận]
[OK]
Dọn dẹp phòng xong, Thùy Trang đang rửa tay trong phòng tắm, vô tình nhìn lên gương, nhìn bộ dạng lôi thôi của mình, cô ghét bỏ chính bộ dạng này một cách ghê tởm. Những ngày tăng ca liên tục đã biến một mỹ nhân thành bộ dạng gì rồi ?
Cô nhìn đồng hồ, vừa mới giữa trưa, cô lái xe ra ngoài đi ăn, nhân tiện đi tân trang lại nhan sắc.
Năm giờ chiều ngày hôm sau, Thùy Trang trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy dài màu caramel mới mua. Chiếc váy dài đến bắp chân, ôm trọn đường cong cơ thể, để lộ ra vùng cổ và xương quai xanh quyến rũ.
Cô lái xe đi đến địa điểm mà người kia đã gửi. Đây là một nhà hàng theo kiểu tây có tiếng ở thành phố này, rất đông khách, Thùy Trang đã đến đây vài lần. Cô liếc nhìn điện thoại, báo số bàn và được người phục vụ dẫn cô đến phòng ăn riêng tư do người đó đặt trước rồi rời đi.
Thùy Trang đứng trước cửa, nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa.
"Chờ một chút"
Có tiếng nói vọng từ bên trong truyền đến.
Một giọng nói rất trong trẻo. Thùy Trang nhướng mày cười, lộ ra má lúm đồng tiền, càng mong chờ được gặp đối phương.
Tiếng bước chân dần dần đến gần rồi dừng lại, sau đó, cửa từ bên trong được mở ra.
Thùy Trang ngẩng đầu lên nhìn. Cô há hốc mồm, sững sờ tại chỗ như bị sét đánh.
Lan Ngọc đang đứng ở đó, đối diện với Thùy Trang.
Lan Ngọc ngạc nhiên khi thấy biểu hiện của cô giống hệt như vậy.
Thùy Trang tay chân cứng đờ, cô mở lại đoạn tin nhắn hôm qua, hỏi Lan Ngọc:
"Người nhắn tin với tôi hôm qua là cô ?"
Lan Ngọc gật đầu.
Cả hai rơi vào tình huống lúng túng khó xử.
Thùy Trang thở dốc, bàn tay phía sau gay gắt bóp lấy lòng bàn tay, đè nén run rẩy ngón tay, cô cố nở ra nụ cười thật tự nhiên mà nói:
"Đã lâu không gặp"
Lan Ngọc nhìn cô, nhẹ nhàng nói:
"Đã lâu không gặp, chín năm ba tháng năm ngày rồi !"
Thùy Trang bắt gặp đôi mắt đen láy đó, cô giật mình trong hai giây, cổ họng thắt lại:
"Tôi...."
Lan Ngọc cố siết những đầu ngón tay đến trắng bệch, cúi mặt che giấu những giọt nước trực trào từ đáy mắt, lại nhướng mắt lên, cố làm vẻ mặt bình tĩnh, lễ phép mở miệng mời:
"Mời chị vào trong"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro