Prologue B: Chào mừng đến với Bunokura
Prologue B: Chào mừng đến với Bunokura
Trên con đường ba làn đang đổ mưa, một biểu ngữ 'phía trước là thị trấn khai thác mỏ' được treo trên cây cầu dành cho người đi bộ vượt qua con phố. Vô số những chiếc xe đi qua bên dưới biểu ngữ bị ướt đẫm bởi cơn mưa dữ dội.
Có một toà nhà cho thuê khá đông người ở trung tâm bên cạnh con đường không có nhiều phương tiện giao thông qua lại. Và trên mái nhà, có một người là biểu tượng của thị trấn bị ướt đẫm bởi nước mưa. Ryuuichi Adamura - anh ta là người đứng đầu việc quản lý khai thác của thị trấn và là con trai cả của Jingorou Adamura. Người đàn ông này đã được hứa sẽ thừa hưởng mỏ Bunokura và tất cả những lợi ích gắn liền với công ty.
Bạc, đồng, chì và kẽm được chiết xuất từ mỏ Bunokura rất dồi dào, và mặc dù không giống như một mỏ vàng đang hoạt động, Bunokura vẫn thường xuyên trích xuất một khoản tiền nhỏ khá đầy đủ cho khu mỏ. Nó được gọi là "mỏ bạc" thay vì "mỏ vàng" vì tỉ lệ của nó không lớn.
Đây hông chỉ là vấn đề khai thác, mặc dù đúng là gia đình Adamura đã hoàn thành việc phục hồi thành phố như một doanh nghiệp phụ. Từ đó có thể ước tính được tổng tài sản của gia đình đã thành lập nó là hơn 15 tỉ yên.
Gia đình Adamura trị vì tối cao trong khu vực này - hoặc chính xác hơn nên gọi là Thiên đường Adamura - khi họ phát triển các tài sản khác với hầu hết các doanh nghiệp trong thị trấn cũng chịu ảnh hưởng. Sự hiện diện của gia đình Adamura có thể coi như là hoàng gia. Đương nhiên chỉ với 15 tỉ tài sản, gia đình này không thể được liệt kê trong top Nhật Bản hay ảnh hưởng đến đất nước so với những tập đoàn lớn. Nhưng nếu chỉ giới hạn ở Bunokura, đó lại là chuyện khác.
Họ không chỉ giới hạn ở tiền. Nếu tính cả những cơ sở liên kết cá nhân, có thể nói gia đình đã cư xử như một vị vua đích thực trong phạm vi thị trấn. Nhưng họ đã đầu tư quá nhiều vào Bunokura, nếu lùi lại một bước, ảnh hưởng của họ sẽ bị suy yếu.
Tập đoàn Adamura thậm chí còn không phải là một tập đoàn nổi tiếng với đơn vị bầu cử quốc gia. Nếu ai đó ở Tokyo được hỏi về họ, người đó sẽ hỏi 'Adamura? Ai vậy?' Nhóm Adamura giống như một con cá lớn trong cái ao nhỏ. Những người có ảnh hưởng trong thị trấn đã bàn tán đằng sau lưng họ. Nhưng để trao đổi cho việc họ từ chức làm 'con cá lớn trong cái ao nhỏ', dân thị trấn đã quyết định tiết kiệm lượng lớn của cải họ tìm được và lựa chọn con đường trở thành vua, chống lại những con sóng của đại dương để xây dựng một cái ao tuyệt vời và ngoan cường. Cái tên Adamura đã khắc sâu vào tâm trí của từng người dân trong khu Bunokura.
Để nhắc nhở rằng họ là những người cai trị.
Để nhắc nhở rằng họ là những người bảo vệ.
Để nhắc nhở rằng họ là những kẻ độc tài.
Để khiến người dân tin rằng, mình đang sống trong một cái ao lớn hơn cả đại dương.
Trong hoàn cảnh đó, gia đình lớn độc chiếm thị trấn ra đời. Con trai cả, người đứng đầu gia đình đó - Ryuuichi Adamura - được gọi là con trai của quý tộc.
Và hiện tại anh ta đang bị trói trên nóc toà nhà mà gia đình anh ta sở hữu.
Tại sao lại là mình? Và nếu chuyện ngu ngốc này xảy ra! Chết tiệt... mình sẽ giết hắn! Và mình sẽ không phải chịu trách nhiệm về bất kỳ vụ giết người nào! Mình chỉ cần chi một số tiền và chờ thời cơ giết hắn.
Trong nửa ngày kể từ khi bị giam cầm, anh ta chẳng chửi bới gì ngoài điều đó. Tuy nhiên, ngôn ngữ thô tục của anh ta dần trở nên lo lắng, kèm theo cảm giác đói khát. Tại sao không có bất cứ ai nhận ra? Chết tiệt! Mặc dù đã cả một ngày trôi qua, cha đang làm cái quái gì vậy?
Anh ta bị bỏ lại một mình trong một kho hàng bên cạnh bể chứa nước trên mái nhà, đói khát và đau đớn do đã bị trói ba ngày ở đó.
Đây là một Adamura kết hợp với toà nhà giải trí. Đó là cơ sở giải trí lớn nhất thị trấn được xây dựng như là một phần của việc hồi sinh thị trấn với các trung tâm trò chơi, đánh bóng, bowling, karaoke và những nhà hàng hướng tới đối tượng người trẻ tuổi.
Mặc dù ở bên dưới có rất nhiều người đang chen chúc, không ai để ý tới việc anh ta bị giam cầm trên sân thượng. Anh ta đá chân và hét lên vì những điều trị vô lý của mình, nhưng không có ai trả lời.
"Khốn kiếp! Đủ rồi đấy! Bỏ cái còng tay này ra!"
Nhận thấy rằng người mới xuất hiện cũng là người đã bắt anh ta tới đây, anh ta nguyền rủa một lần nữa, nhưng giọng điệu không còn mạnh mẽ như trước.
"Nếu là tiền tao sẽ cho mày bao nhiêu mà mày muốn! Được không? Hey! Hãy suy nghĩ lại đi! Mày nhận được bao nhiêu từ tên khốn Kiyojima đó hả? Không chỉ gấp đôi hay gấp ba. Tao sẽ cho mày đến khi mày hài lòng, cho nên hãy tới đây, okay? Nói với tên đó rằng tao đã chết. Gọi tên Kiyojima đó ra đây và..."
Kẻ bắt cóc im lặng tiếp cận Ryuuichi, người đang khóc trong lúc thương lượng—
"—"
Và thì thầm điều gì đó vào tai anh ta.
Trong khoảng khắc đó, khuôn mặt của Ryuuichi trở nên tái nhợt hơn so với trước kia. Cảm giác đói khát và nỗi đau ở chân tay trong thoáng chốc bị thổi bay. Nghe thấy câu nói đó, anh ta đã biết: rằng anh ta chắc chắn sẽ bị giết.
"Khoan đã! Xin đợi đã! Hãy để t-... gah..."
Một nắm giấy mỏng được nhét vào miệng anh ta khi anh ta đang cố hét lên điều gì đó; dường như là một tờ quảng cáo du lịch với banner trên tỉnh mà nhóm Adamura đã dành cho toà thị chính. Mặc dù, Ryuuichi đã không để ý điều đó.
Mãi mãi.
Cái gì đó cắt vào khuôn mặt của Ryuuichi.
"—————"
Lưỡi dao cắt ngang mặt Ryuuichi và làm gãy mũi, nhưng vết cắt không nhằm mục đích giết anh ta ngay lập tức. Tiếng hét của anh ta bị chặn lại vì tờ rơi bị nhét vào miệng; âm thanh bị giữ lại trong cổ họng, trở thành một tiếng rên rỉ. Tiếng ồn vang lên khắp kho chứa trên sân thượng.
Một tờ giấy rơi ra khỏi miệng anh ta và nằm bên cạnh Ryuuichi.
'Phía trước là thị trấn khai thác mỏ'
Máu chảy ra nhỏ xuống những chữ cái viết trên tờ giấy.
Rạch, rạch.
Thay vì một cái cuốc chim, con dao cắt vào thân thể Ryuuichi nhiều lần. Cơ thể anh ta quằn quại dữ dội làm nhiều tờ giấy tuột ra khỏi miệng rơi xuống đất.
'Hãy khai quật hạnh phúc của bạn'
Rạch, rạch.
Máu văng ra lên trên những con chữ mới, như thể đang đào ra một thứ gì đó trong cơ thể được bao bọc bởi một lượng lớn thịt và lòng tham.
"Hãy cải thiện hạnh phúc của thị trấn."
Rạch, rạch.
Máu tràn qua các chữ cái, nhuộm tờ rơi thành một màu đỏ máu. Cuối cùng khi những tiếng ồn đã ngừng lại, hầu hết những dòng chữ đã không thể đọc được nữa—
Một dòng chữ xuất hiện, chỉ vừa đủ để có thể đọc được giữa những vết máu loang lổ.
'Chào mừng đến với Bunokura!"
---
Trans eng: Kaede726
Reposts are prohibited and should be exclusive to Kaede726 on blogger.
Support the original release: raw can be purchase at BookWalker.jp and Amazon.jp
---
Trans tiếng Việt: Yuk (@hukogt)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro