Chương 3: Sử dụng Orihara Izaya - side A (Kiyojima)
Chương 3: Sử dụng Orihara Izaya (:D??) - Bên A (Bên Kiyojima)
Đồn cảnh sát Bunokura, văn phòng cảnh sát trưởng.
Có một cuộc ẩu đả và một đám cháy nhỏ tại nơi ẩn náu của Oukarengou. Mặc cho báo cáo dồn dập, không một ai nhắc đến chi tiết tình hình.
Một trong những thám tử kỳ cựu đã nghi ngờ, và khi anh ta gọi cho chủ quán bar ở cầu thang, anh ta phát hiện ra một sự cố nguy hiểm đã xảy ra ở đó.
"Thương vong không phải là một vụ hỏa hoạn và sau đó là bắt cóc sao? ... Tại sao những điều đó không có trong báo cáo?!"
Vị thám tử kỳ cựu đặt câu hỏi. Chủ quán bar hối lỗi đáp.
"Tôi bị Oukarengou cấm nói ra. Sẽ gây náo động nếu những người khác biết rằng họ gần như bị đánh bại bởi một người đàn ông lớn tuổi, và sau đó thành viên cũ Douma-san bị bắt cóc. "
Nghe những gì anh ta nói, có vẻ như báo cáo thiệt hại thực sự sẽ không được gửi. Ngọn lửa cũng đã được dập tắt trước khi thiêu rụi các bức tường nên ngay cả chủ quán bar cũng không muốn câu chuyện lan ra khắp thị trấn.
Như anh ta đã nói, nếu anh ta sơ suất về sự việc thì anh ta sẽ bị thủ tiêu bởi Oukarengou, vì vậy anh ta muốn họ bỏ qua cho. Nhưng đương nhiên với một vụ bắt cóc - huống hồ nạn nhân là con trai của một nghị sĩ - thì không đời nào họ có thể để yên được. Mỗi thành viên của Oukarengou đều độc lập truy tìm thủ phạm mà không phụ thuộc vào cảnh sát, nhưng cảnh sát không thể lựa chọn lờ đi.
Tuy nhiên, vụ náo động không lớn lắm do sự tham gia của nghị sĩ Kiyojima. Khi trưởng phòng chuẩn bị liên lạc với nghị sĩ Kiyojima thì nhận được báo cáo từ cấp dưới; rằng Douma Kiyojima đã trở lại hộp đêm và sau khi gặp gỡ từng thành viên của Oukarengou, anh ta đã trở về nhà của mình.
"Theo chủ sở hữu của hộp đêm, cái tên đã được nhắc đến khi anh ta bị bắt cóc trong lúc nói chuyện ... nói cách khác người nói chuyện điện thoại với Douma là Izaya Orihara. Liên quan đến người đàn ông Orihara và ông già Sozoro, ít nhất tôi biết họ không phải là cư dân của thị trấn này. Tất nhiên có khả năng cao đó là tên giả, nhưng nếu một ông già như vậy thực sự ở đó thì chúng ta phải biết từ trước. "
"Vậy thì họ là người từ bên ngoài?"
Sasazaki hỏi.
Sẽ thật tệ nếu bất cứ ai trong khu vực nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, vì vậy hai người đã chuyển đến văn phòng của trưởng phòng để nói chuyện. Trong phòng chỉ có trưởng phòng và Sasazaki, bầu không khí có vẻ yên tĩnh.
"Vì chưa chắc chắn nên tôi không thể xin phép trực tiếp để xem xét cơ sở dữ liệu của văn phòng. Nhưng nếu thị trấn này dính líu đến những tội ác khác, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt, thì đó là vấn đề khác. Có vẻ như có thể điều tra ở đó để tìm đầu mối... nhưng hiện tại, ngoài vụ bắt cóc đó, không có bất kì cái tên nào cả."
"..."
Sasazaki nghĩ trong khi nhăn nhó trong đầu.
Anh ta không nói rằng mình có liên quan ... Nhưng liệu mình có thể dùng câu chuyện này không?
"Thực ra, tôi đã nghe một cái tên từ những người trong Nhóm Futsuku."
"Thật à?"
"Đúng vậy, có vẻ như họ đang tìm kiếm một người đàn ông với cái tên đó ... nhưng có lẽ anh ta đã gây ra vấn đề cho Nhóm Futsuku chứ không chỉ Oukarengou."
"... Không thể nào có khả năng đó."
Trong khi cảnh sát trưởng đang suy nghĩ, Sasazaki tiếp tục hỏi anh ta.
"Chậc, Douma đã nói gì?"
"Ồ, tôi muốn anh cân nhắc chuyện này. Bởi vì chỉ giới hạn trong việc điều tra, chúng tôi thậm chí không thể tiến hành công việc chính thức. "
Cảnh sát trưởng nói với đôi mắt mệt mỏi trong khi thở dài khó khăn. Có khả năng điều này làm tổn hại đến lịch sử sự nghiệp của anh ấy, vì vậy anh ấy dường như không sẵn sàng tham gia vào các vấn đề của Kiyojima và Adamura. Anh ta cũng có thể gặp rắc rối lớn nếu phải điều tra trước mà không chuẩn bị.
"Anh có thể chỉ cần giả vờ chạy vào thị trấn và nghe ngóng một chút."
"...Hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng."
Sasazaki trả lời, mặc dù do dự.
Không phải là vì hắn cân nhắc việc liên lạc với Douma. Đó là vì Orihara Izaya.
Mình có nên liên lạc với hắn ta không?
Mọi người nói rằng hắn ta là một nhân vật bí ẩn mà không ai có thể tìm ra chữ Kanji, nhưng Sasazaki biết nó được viết bằng chữ Kanji là 折原臨也. Bình thường không ai đọc 臨也 là "Izaya." Điều đó rất hiếm, và ngay cả trong các văn phòng công, nó cũng phải trải qua quá trình đăng ký để được chấp thuận.
Thông thường khi tìm kiếm theo tên sẽ không có gì, nhưng Sasazaki có thể nắm được nhiều thông tin khác nhau từ các kết quả hắn tìm thấy khi tìm theo đúng chữ Kanji. Đôi khi cái tên đó được nhắc đến trên bảng trưng bày của các thành phố trung tâm của Tokyo - Ikebukuro và Shinjuku. Nó cũng trùng khớp với tên của một nạn nhân bị giết bởi một kẻ giết người ma quái ở đâu đó về phía đông bắc vài năm trước.
Có thể là những vết thương mà hắn gặp phải khi bị đâm khiến hắn ta phải ngồi xe lăn.
Tủy sống hoặc đốt sống thắt lưng của hắn có thể bị tổn thương khi hắn ta bị đâm từ phía sau. Sasazaki kết luận rằng khả năng đó là hợp lý nhất. ... Nhưng đây có thể là một cơ hội.
Sasazaki cẩn thận suy nghĩ về bản thân sau khi rời khỏi. Dù thế nào, sẽ rất nguy hiểm nếu ở lại thị trấn này lâu hơn.
Nếu vậy, hành động quan trọng nhất mà hắn ta phải làm là viện ra một lý do chính đáng để đưa đơn từ chức cho cảnh sát và bỏ chạy. Nhưng hắn cũng cần tiền để trốn thoát. Nếu có thể, hắn cần phải kiếm đủ tiền để ăn chơi thoải mái và sống sung túc trong suốt phần đời còn lại. Vì hắn ta đã quyết định chạy nên Kiyojima và Adamura không còn quan trọng nữa.
Chà, nếu đó là một người cung cấp thông tin bí ẩn... mình không biết hắn ta thuộc phe nào. Mặc dù mình cho rằng hắn ta sẽ rò rỉ thông tin của tổ chức khác của hắn.
Sasazaki sẽ không ngại trả giá để có được thông tin đó. Đương nhiên hắn sẽ không đánh cược mạng sống của mình, nhưng tùy vào tình huống mà hắn ta không ngại lấy những tài liệu tuyệt mật mà cảnh sát có được hoặc dữ liệu của các cuộc điều tra.
Có một tia sáng mạnh mẽ trong mắt Sasazaki mà trước đây không có. Hắn chỉ sợ hãi Izaya vào ngày đầu tiên gặp, nhưng một khi hắn ta nhìn thấy tên của mình bắt đầu lan rộng khắp thành phố, điều đó đã làm hắn ta quyết tâm hơn. Nếu hắn ta bị bắt, hắn cũng sẽ không thoát khỏi tra hỏi thông tin.
Hiểu rằng hắn ta cũng đang chịu chung hậu quả như mình, Sasazaki nắm chặt tay và nghĩ; rằng để đổi lấy việc để mình bị lợi dụng, hắn cũng sẽ sử dụng người cung cấp thông tin đó nhiều nhất có thể.
♀♂
♀♂
Gia đình Kiyojima
"Bố, hãy nghiền nát Adamura."
Ngay khi ông nghĩ rằng đứa con trai xấu xa của mình chỉ đến cho đủ số, anh ta đột nhiên thông báo một điều dại dột. Munenori Kiyojima nghĩ thế và thở dài một hơi.
"Nếu có thể, ta sẽ làm ngay lập tức. Hãy nói điều gì đó sau khi con dành một vài phút để suy nghĩ về nó. "
Đối với Munenori, con trai ông đã là nỗi đau bên ông từ lâu. Nó chắc chắn quan trọng đối với ông với tư cách là cha mẹ, nhưng ông hối hận vì sự ngây thơ của nó. Nó hành động khá ổn khi sử dụng ảnh hưởng chính trị và tiền bạc để khiến người khác phục tùng mình. Nhưng bạo lực thì không. Phải xóa bỏ hành vi đạo lực là nỗi đau đối với ông, và vào ngày các nghị sĩ đối lập của ông biết, nó sẽ trở thành tin đồn và được coi như một vụ bê bối lớn.
"Con đang suy nghĩ về nó. Con đã hai mươi tám rồi, cha biết không? Chả có gì lạ khi độc lập ở độ tuổi này. "
"Ngay khi ta nghĩ rằng con đang nói điều gì đó điên rồ; thì con lại cho thấy rằng con thậm chí còn không thể thấy được thực tế? Sẽ kỳ lạ hơn nhiều nếu con không tự lập cho đến hai mươi tám tuổi."
"Cha, nhìn này, con cũng là một thành viên của công ty, đúng không?"
"Ừ, công việc quá tốt khi con chỉ đến mỗi tuần một lần. Ta thấy nhẹ nhõm một chút khi con không coi đó là "độc lập". Vì vậy, đừng sốc nếu con cho rằng việc tuyên bố con đã độc lập sẽ giúp ích lúc này. "
Có thể nói, công việc chính của Douma, con trai cả của Kiyojima là phụ lòng người cha Munenori.
Lúc đầu, mọi người nghĩ Douma xem cha mình làm thư ký, nhưng Douma không có kỹ năng làm thư ký và cũng không muốn được thừa nhận là thư ký được tuyển dụng của nghị sĩ. Vì có khả năng nó sẽ ảnh hưởng đến anh ta trên toàn quốc và các thành viên của Đảng Kiyojima không muốn con trai mình làm thư ký chút nào.
Đó là cả một vấn đề khi những hành vi trong quá khứ của Douma bị lộ khi họ xem xét lịch sử của anh ta.
Và như thế Douma không trở thành thư ký mà là 'nhân viên của một công ty dọn dẹp có quyền truy cập vào các doanh nghiệp mà Kiyojima từng gắn bó trong quá khứ.' Tuy nhiên, vì anh ấy chỉ đi làm và thu gom rác khi thấy thích nên rất thích hợp khi gọi anh ta là 'kẻ trộm lương.' (salary thief)
Ta đã tạo ra công ty dọn dẹp đó cho nó. Ta không lo lắng về việc nó bị sa thải ... nhưng nếu chi tiết về tiền lương của nó bị tiết lộ, nó có thể trở thành một vụ ồn ào lớn.
Kiyojima đã trả cho anh ta một khoản tiền lương cao hơn so với những nhân viên dọn vệ sinh trung bình trên toàn quốc, nhưng một nửa trong số đó là tiền để nhốt con trai mình và có một ám chỉ mạnh mẽ về việc siết cổ anh ta. (a collar on him, đại khái như kiểu cái vòng cổ kiểm soát Douma vậy.) Nếu bất cẩn giao tiền cho anh ta, Douma sẽ có một mối làm ăn ngầm với Oukarengou. Và nếu làm không đúng, anh ta sẽ nhúng tay vào việc tống tiền hoặc buôn bán ma túy bất hợp pháp.
Trên thực tế, đã có rất nhiều lần cảnh sát có liên quan đến những tội ác tống tiền của anh ấy trong thời trung học, và Kiyojima lần nào cũng buộc phải xóa bỏ chúng.
Hơn nữa, thằng oắt này...! ... Không, ta không muốn nhớ lại nữa.
Nhiều việc làm sai trái xuất hiện trong đầu ông, nhưng ông lắc đầu từ bỏ.
"Nghe này, tốt hơn là con nên cư xử phải phép. Sự việc xảy ra với con trai cả của Adamura vẫn còn gần đây. Điều gì sẽ xảy ra nếu con bất cẩn ngay lúc này? Ta có rất nhiều ảnh hưởng đối với cảnh sát trưởng, nhưng nếu chúng ta chủ động và làm bất cứ điều gì khiến họ nghi ngờ chúng ta thì rõ ràng những người từ các phương tiện thông tin đại chúng sẽ nhanh chóng viết về điều đó. Khi điều đó xảy ra, con nghĩ sẽ mất bao nhiêu tiền và thời gian để ngăn chặn thông tin đó?"
"Có phải ai đó bên Adamura sẽ làm được điều đó dễ dàng không? Giết Ryuuichi."
"Thật là một điều ngu ngốc..."
"Nếu chúng ta giành chiến thắng trước Nhóm Futsuku, thì đối với chúng ta, làm điều tương tự sẽ rất đơn giản phải không?"
"Chúng là những con chó của Adamura. Ngay cả khi chúng ta gửi gián điệp, lợi nhuận sẽ không tương xứng với số tiền chúng ta phải trả để họ đổi phe. Chúng ta chỉ có thể khai thác nếu chúng ta nắm được điểm yếu của chúng."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Munenori đang cân nhắc việc nhanh chóng đi đến văn phòng, nhưng suy nghĩ của ông lại thay đổi với câu nói tiếp theo của Douma.
"Nếu chúng ta loại bỏ Adamura và bắt đầu các kế hoạch tái phát triển, các tổ chức thuộc nhóm Medeii sẽ kéo theo chúng ta vì lợi ích. Ngày họ thể hiện ham muốn và trở nên nổi bật, họ sẽ ngay lập tức bị Adamura đè bẹp. Vì vậy, chẳng phải họ sẽ lặng lẽ trở thành quân đội của riêng cha sao? "
"..."
Munenori sửng sốt trước lời tuyên bố của con trai mình.
Ông đương nhiên dự đoán điều đó có thể xảy ra ở hậu trường, nhưng ông không ngờ đứa con trai ngu ngốc không nghĩ được gì khác ngoài việc tấn công kẻ thù trước mặt lại nghĩ trước về nước đi đầu tiên của mình.
Việc tái phát triển bến cảng là một dự án sẽ mang lại một lượng lớn tiền của. Khả năng lớn là nhiều tổ chức bất hợp pháp tập hợp lại nhằm mục đích kiếm lợi trên đó. Nhưng họ sẽ bị đè bẹp nếu không gắn bó với nền tảng vững chắc là Adamura.
"Lúc phát triển bến cảng, tên khốn Adamura đó đã khuấy động hiệp hội ngư dân và những người sở hữu bờ biển và khiến họ phản đối phong trào đúng không? Hắn ta đã trả tiền cho hiệp hội ngư dân bằng việc dàn xếp, nhưng rõ ràng Adamura đã ngầm kiếm một khoản tiền hậu hĩnh từ những người đánh cá, phải không?"
"... Chà, đúng vậy. Nếu đó chỉ đơn giản là một hành vi quấy rối, ta sẽ nghĩ hắn ta làm điều đó một cách vô cớ, nhưng nếu hắn ta là một người không có nhiều của cải như vậy, thị trấn lố bịch này sẽ không được thành lập."
"Và đó là lý do tại sao chúng ta thu nhận những ngư dân đó và không để tiền chảy vào túi hắn ta."
"Nực cười. Không đời nào những người đánh cá lại thách thức vị chúa tể ngu ngốc của họ - lãnh chúa phong kiến. Trước hết, Adamura sẽ không tê liệt kể cả khi không có số tiền đó. "
Kiyojima cố gắng từ chối cuộc trò chuyện, nhưng con trai ông, Douma, nói đến một khả năng khác với một nụ cười xấu xa.
"Nhưng khi mỏ cạn kiệt, điều đó sẽ hoàn toàn thay đổi phải không?"
♀♂
Nửa ngày trước tại phòng hoàng gia trong khách sạn Bunokura Grand Palace.
"Thằng khốn... mày ở một nơi như thế này à?"
"Tôi thích những nơi cao. Mặc dù vậy, tôi không bị treo trên các dãy phòng hoàng gia. Nếu được cho phép, tôi sẽ dựng một cái lều trên sân bay trực thăng của tầng thượng và an ổn trên đó. "
"Câm miệng."
Douma nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi bị bắt cóc và đe dọa bằng rượu và bật lửa, anh ta được đưa đến một căn phòng thuộc khách sạn chất lượng cao nhất trong thành phố. Rượu đã bốc hơi hết, và ngay cả khi người đàn ông châm lửa thì nó cũng không thể bao trùm toàn bộ khu vực. Nhưng cuối cùng Douma không thể chạy được và phải chịu áp lực từ ông già Sozoro.
"Vậy, một người cung cấp thông tin tuyệt vời như anh bắt cóc tôi làm gì? Nếu anh muốn đòi tiền chuộc từ bố tôi, anh nên từ bỏ. Bố tôi sẽ cảm thấy quá rắc rối khi phải giải quyết và tự cho mình là 'một người cha bi thảm có con trai bị kẻ bắt cóc giết chết' và bỏ rơi tôi. Ông ta thậm chí có thể sử dụng câu chuyện đó để làm lợi thế của mình để tung tin đồn rằng chính Adamura đứng sau để có được thành phố dưới ta."
Douma phun ra từng chữ, trừng mắt nhìn người cung cấp thông tin đang ngồi trên xe lăn. Lúc đó, người cung cấp thông tin Izaya Orihara nhún vai nói.
"Làm sao có thể; cậu nghĩ tôi là một kẻ giết người được thuê bởi Adamura-san ư?"
Izaya nói chuyện với một phong thái cực kỳ thân thiện và giản dị, bỏ đi những nghi thức nói chuyện keigo tôn trọng mà anh ta đã sử dụng khi nói chuyện điện thoại với Douma trước đó.
"Cậu không nghĩ đến khả năng chính cha cậu đã thuê tôi? Con trai của ông ấy có khả năng trở thành một phần của vụ bê bối và cản đường ông ấy, vì vậy ông ấy quyết định để cậu biến mất. "
"Ha. Bố tôi sẽ không làm như vậy -..."
"Douma-san. Không phải cậu đã tự nói điều đó một lúc trước sao? Ông ta sẽ được lợi nếu trở thành 'người cha bi thảm có đứa con trai bị giết bởi kẻ bắt cóc.' Một hòn đá trúng hai con chim. Không, sửa lại, ba con chim. Cậu có thực sự nghĩ rằng ông ấy sẽ lựa chọn không bỏ rơi cậu không? "
"..."
Douma chìm vào im lặng.
Chắc chắn rằng cha anh ta có một mặt nhẫn tâm với anh.
Nhưng liệu ông ta có đi xa đến vậy?
Như để tung đòn cuối cùng, Izaya hỏi thêm.
"Kể từ khi cậu còn nhỏ, cậu đã đi lạc khỏi con đường đúng và mạo hiểm mỗi đêm mà hầu như không về nhà. Một người như cậu có thể hiểu cha ruột của mình đến mức nào?"
"Im đi! Tôi sẽ giết anh..."
"Ôi chao, thật đáng sợ. Tôi tự hỏi ai sẽ nhanh hơn; Sozoro hoặc cậu."
Douma tặc lưỡi trước nụ cười khúc khích của Izaya. Chết tiệt, nếu ông già đó không có ở đó sau lưng mình... Tưởng tượng ra viễn cảnh nếu ông ta nổi loạn ở đây, mồ hôi vã ra trên lưng.
Nhưng chính Sozoro lại lên tiếng sau một lúc suy nghĩ.
"Tôi đang chờ người này giết cậu, Izaya Orihara-dono. Nếu sau đó tôi giết cậu ta, tôi có thể làm sạch sự trì trệ của xã hội trong khi vẫn vô tội, đúng không?"
"Sozoro-san. Thật tồi tệ khi không chỉ gọi một người là kẻ xấu mà còn gọi họ là 'sự trì trệ của xã hội'..."
"Chừng nào cậu vẫn không nhận thức được chính mình, thì không có hy vọng cứu cậu. Những hành động xấu xa do mục đích xấu vẫn không nguy hiểm bằng thực hiện những hành động xấu với ý định tốt. Nhưng đối với cậu, kẻ tiếp tục làm ô uế những người xung quanh cậu chỉ bởi ý thích bất chợt, không có gì chính xác hơn khi gọi cậu là sự trì trệ của cái thế giới mệt mỏi này trong hình dạng con người. "
"Cảm ơn vì lời giải thích lịch sự. Ông đã làm trái tim ngây thơ của tôi bị tổn thương một chút."
Nhưng Izaya chỉ cười lắc đầu, hoàn toàn không có thái độ bị tổn thương.
"Thực sự đấy. Tại sao những người tôi thuê lại luôn có cái lưỡi sắc bén chống lại tôi hơn mức cần thiết?"
Và sau đó trong khi di chuyển chiếc xe lăn về phía trước, anh ta nói với Douma.
"Bây giờ, về lý do tại sao tôi gọi cậu đến đây. Giống như tôi đã nói trên điện thoại, tôi chỉ muốn lấy thông tin từ cậu."
"Thông tin...? Ha, vậy thì anh thực sự là gián điệp của Adamura. Vậy anh muốn nắm bắt một số điểm yếu của cha tôi? "
"Không. Những gì tôi muốn biết chỉ là một điều duy nhất. Vì đây là cuộc gặp đầu tiên của chúng ta, tôi hy vọng cậu sẽ trở thành khách hàng thường xuyên, vậy tôi cung cấp dịch vụ cho cậu thì sao? Tôi cho cậu một thông tin thú vị trước thì sao? "
"...Thông tin thú vị?"
Izaya nói rõ ràng với Douma đang cau mày khi anh nhìn ra dãy núi từ cửa sổ.
"Thị trấn này là của tôi, cậu thấy đấy. Nó đã khô cạn rồi."
Chỉ trong vài giây, sự im lặng ngự trị trong phòng suite. Tiếng khịt mũi của Douma phá vỡ bầu không khí im lặng nặng nề.
"Ha ... anh đang nói cái quái gì vậy?"
"Đã có tin đồn về nó từ rất lâu trước đây, phải không?"
"Tin đồn là tin đồn! Ngay cả khi là như vậy, tại sao anh lại biết điều đó!?"
Douma hét lớn. Izaya trả lời rõ ràng.
"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói... Tôi nắm được bằng chứng trong sổ đăng ký rằng tập đoàn Adamura đang nhận kim loại quý hiếm và bạc từ nước ngoài?"
"..."
"Cái mỏ đó cũng đã cạn từ năm ngoái. Gia đình Adamura đã bí mật nhận khoáng sản từ những nơi khác và làm như họ lấy chúng từ mỏ của họ. Tất nhiên, bao gồm cả các giao dịch trá hình với số lượng lớn nữa."
"Chờ một chút ... Không phải là họ sẽ chỉ lỗ thêm thôi à? Không có lý do gì để làm điều đó cả." (the one losing out the other way around?)
"Có một lý do đấy. Tập đoàn Adamura khá khác biệt."
Izaya cầm ly rượu chất lượng cao trên tay trong khi vẫn ngồi trên xe lăn và khuấy ly trà lúa mạch đã rót từ chai PET trước đó vào ly.
"Không giống như các mỏ vàng và mỏ bạc đã khô héo. Việc mở các mỏ vàng mới và việc đào quá nhiều sẽ ảnh hưởng lớn đến giá vàng thị trường, vì vậy họ vừa khai thác vừa điều tiết nó."
"Là vậy sao?"
"Hầu hết các công ty lớn mua một khu đất khác và mở một mỏ khác trên ngọn núi nào đó khi mỏ mà họ sở hữu cạn kiệt... nếu điều đó có thể xảy ra, nhưng với việc Tập đoàn Adamura cũng cố gắng kiểm soát khu vực, họ không thể tỏ ra quan tâm đến việc bắt đầu khai thác nơi khác bên ngoài thị trấn vào lúc này. Một khi họ thể hiện sự yếu kém, họ sẽ bị các tổ chức lớn khác nhắm đến và đó sẽ là dấu chấm hết cho họ."
Douma vô thức phản đối lời nói thẳng thừng của Izaya về việc 'tập đoàn Adamura kết thúc.' Họ là kẻ thù của nhau, nhưng anh ta không thể nghĩ kẻ thù đã tuyên thệ của họ, kẻ được đặt cho cái tên 'lãnh chúa phong kiến' và kẻ đang kiểm soát thị trấn lại có thể bị nghiền nát khi mỏ cạn kiệt.
"Không thể có chuyện đó xảy ra. Trên thực tế, họ đã nhúng tay vào nhiều thương vụ-..."
"Để thăng tiến trong các giao dịch khác và kiểm soát thị trấn bằng bạc ... chính xác hơn, có lẽ chỉ là kim loại hiếm. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ sử dụng nguồn cung từ những nguồn đó? Có rất nhiều người trước tôi đã tìm kiếm các kế hoạch để nhận được chỗ ở và cung cấp kim loại hiếm cho các công ty cụ thể."
"Không, có điều gì đó thực sự kỳ lạ. Cuối cùng, không phải là ? Nếu họ tiết kiệm được tiền thì chỉ cần nỗ lực là đủ."
"Có, và đó chỉ là việc họ làm."
Izaya cười khúc khích giải thích.
"Kế hoạch tái phát triển của thị trấn này... Nếu không có kế hoạch đó, họ có thể đã thông báo về việc đóng cửa mỏ bất ngờ."
"Ah..."
"Nếu họ có thể kiên quyết cắt giảm các kế hoạch tái phát triển, họ sẽ nhận được những lợi ích to lớn. Đã có đủ thay đổi. Quá đủ để việc mỏ đóng cửa không còn là vấn đề nữa."
Tại thời điểm đó, Izaya dừng lại. Sau khi uống cạn cốc trà lúa mạch trong ly rượu, anh ta tiếp tục cuộc đàm phán với một nụ cười nhẹ.
"Bây giờ thì... liên quan đến 'bằng chứng về việc họ lấy khoáng chất từ bên ngoài ', tôi sẽ đề nghị bán nó cho cậu."
Một lần nữa, căn phòng lại chìm trong im lặng.
Douma cũng phá vỡ sự im lặng đó một lần nữa, nhưng không phải bằng tiếng khịt mũi; đó là tiếng nuốt nước bọt một cách khó chịu.
"... Đổi lại, anh muốn hỏi điều gì? Tôi không có bất kỳ thông tin nào để trao đổi..."
Nếu người đàn ông muốn biết về các mối quan hệ tình yêu của cha mình, Douma biết về họ, nhưng anh ta không nghĩ rằng nó đáng giá như thứ anh ta sẽ nhận lại, và cha anh ta sẽ sẵn sàng xóa bỏ mọi nghi ngờ về người tình của ông vào lúc này.
Cho đến thời điểm này, anh ta đã sống dở chết dở lắng nghe và không thu được bằng chứng quan trọng nào.
Tiền không không giúp được gì cả, đúng không?
Douma tự ngẫm nghĩ khi trong đầu bật ra một câu hỏi.
Đợi một chút.
"... Tại sao lại là tôi?"
"Hở?"
"Anh có thể nhận được nhiều tiền hơn khi thương lượng với bố tôi hơn là từ tôi, và nếu bằng chứng là thật, bố tôi sẽ đưa ra một số tiền khá công bằng cho việc đó. Không, ông ta có thể dùng tiền để tống tiền Adamura. Tôi có thể bị giết, nhưng nếu là một người như anh, anh có thể thương lượng với bao nhiêu người bên ngoài đúng không?"
Và sau đó Izaya lộ ra vẻ mặt hiểu rõ và trả lời.
"Nó đơn giản. Tôi muốn hỏi điều gì đó không ai khác nhưng bạn sẽ biết. "
"...?"
Douma cau mày bối rối. Izaya đưa ra 'yêu cầu' của mình với vẻ mặt nghiêm túc, nụ cười biến mất trên khuôn mặt.
"Tôi muốn biết chi tiết về người đã chết cách đây một thời gian trước: Ryuuichi Adamura."
"Cậu có thể cung cấp cho tôi càng nhiều càng tốt. Nếu đó là thông tin chỉ mình cậu biết, tôi sẽ trả cho bạn 50 triệu tiền mặt tùy theo nội dung."
♀♂
Hiện tại, tại một thư viện dọc theo bờ biển.
Tại một thư viện đứng giáp biển, một cơn gió biển tràn vào.
Sách sẽ không bị hỏng nhanh hơn, phải không?
Một cô gái ngồi bên cửa sổ thư viện, tự mình suy nghĩ về điều đó.
Tên cô ấy là Nana Kiyojima. Cô ấy là em gái của Douma và cô ấy hiện đang học năm thứ ba trung học. Cô tiếp tục đọc cuốn tiểu thuyết giả tưởng bìa cứng ưa thích của mình với cảm giác chán nản. Cô thích những câu chuyện mà những linh hồn bất hạnh chết đi đầu thai vào một thế giới khác không liên quan đến trái đất. Đó là một câu chuyện công bằng được kể với cô ấy từ rất lâu trước đây, nhưng bây giờ cô ấy không thể không ghen tị với các nhân vật chính của light novel.
Cô là con gái của nghị sĩ Kiyojima. Có những người ghen tị với hoàn cảnh của cô ấy, nhưng cô ấy không thể không cảm thấy khó chịu về điều đó. Cô ấy đã bị bắt nạt, và đã có lần cô ấy bị đuổi trên đường từ trường về nhà bởi những người tự xưng là nhà văn tự do.
Còn rất nhiều người trong hoàn cảnh bất hạnh. Cô muốn tự lý do rằng mình nên may mắn khi được sống, nhưng dù vậy vẫn không ngừng chịu đựng cảm giác ngột ngạt của thành phố này. Đối với con gái của Kiyojima, cô ấy có thể bị ngạt thở hơn nhiều so với người bình thường.
Nhưng hiện tại cô không nghĩ chết để bay đến thế giới khác. Cô không thể nghĩ đến việc mình là người duy nhất đi trước.
"... Kazuhisa."
Cô lẩm bẩm tên của người đàn ông là bạn thời thơ ấu và cũng là người yêu của cô. Nhưng không có ai trả lời cô.
Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy đã trải qua những khoảng thời gian hạnh phúc. Chỉ cần ở bên Kazuhisa, cô đã thoát khỏi cảm giác ngột ngạt của thành phố. Chỉ cần có thể cười với anh một cách bình thường, với cô, người đàn ông Kazuhisa là sự tồn tại không thể thay thế. Cho đến khi anh được đưa vào gia đình Adamura.
Họ từ chối mọi thứ của mối quan hệ đó. Hơn thế nữa, anh trở thành em trai của Ryuuichi Adamura - người đàn ông đã gây rối với cô và chiến đấu với anh trai cô trong một trận chiến lớn như một trận đấu sinh tử.
Lúc đầu, cô ấy đã cố gắng, nghĩ rằng "nếu tôi và Kazuhisa trở thành cầu treo, có lẽ sự đối lập giữa Adamura và Kiyojima sẽ tan biến." Chắc chắn cô ấy đã phải gánh chịu tổn thương từ những lời trêu chọc mà cô ấy nhận được từ Ryuuichi trong quá khứ. Nhưng cô ấy nghĩ nếu cô ấy có thể xử lý ngay cả điều đó thì nó sẽ không có vấn đề gì. Nếu điều đó khiến Kazuhisa hạnh phúc, cô ấy có thể lo được. Nhưng cô ấy được nhắc nhở rằng việc giải quyết mối bất hòa của hai gia đình là một bức tường thành khá lớn. Và rằng cô ấy bất lực khi không có sự bảo vệ của cha cô ấy, cô ấy là một tồn tại không thể làm được gì.
Cha, mẹ và anh trai của cô ấy thậm chí còn nói với cô ấy, 'con vừa bị lừa.' Và sau đó, ngay cả khi cô ấy có thể từ chối điều đó, cô ấy tuyệt vọng về bản thân và sự yếu đuối của mình, người không thể thay đổi cách suy nghĩ của họ. Với phản ứng dữ dội khi mất đi những gì quan trọng nhất, cảm giác ngột ngạt ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn trong suốt những ngày còn lại của cô.
Sẽ thật tuyệt vời nếu cùng anh ấy cả hai có thể đi đến một thế giới khác - không phải một thế giới ngột ngạt như Bunokura này.
Nghĩ những suy nghĩ đó, cô lặng lẽ tiếp tục lật từng trang sách. Và ngay sau đó, một giọng nói nhỏ truyền tới.
"Chị ơi. Chị là Nana Kiyojima-san?"
Khi cô nhìn sang, có một cậu bé trông rất dễ thương đang ngồi cạnh cô. Cậu bé trông vẫn còn khoảng tuổi tiểu học, nhưng không có ba lô trên lưng.
Hôm nay là ngày nghỉ, vậy hẳn là đứa nhỏ đến thư viện học sao? Nhưng tại sao nó lại biết tên mình?
Nana nghĩ vậy và nghiêng đầu sang một bên, nhưng cậu bé nói với cô.
"Ừm, em được Izaya-san yêu cầu đưa chị đến với anh ấy!"
"Izaya-san? Đó là ai?"
"Anh ấy là một người tốt! Vì vậy, đừng lo lắng!"
Cậu bé rời khỏi chỗ ngồi, chỉ đơn giản trả lời như vậy.
"Nhanh lên nhé! Em sẽ đợi bên ngoài!"
Có lẽ cậu bé đang cân nhắc để cư xử như trong một thư viện. Cậu bước nhanh ra bên ngoài sau khi nói nhỏ với cô.
Như thể cậu ta là con thỏ dẫn dụ Alice đến một thế giới khác.
----
Bản dịch: Kaede726
Đăng lại bị cấm và phải dành riêng cho Kaede726 trên blogger.
Hình minh họa được cung cấp bởi: Soutenkyuu
----
Trans việt: Yuk (@hukogt)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro