Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Người đàn ông đã đến

Một ngày nào đó nhất định trong tháng, được trích từ một phần của bài báo địa phương.

'Một thi thể ở Bunokura - được xác định là con trai cả mất tích của một gia đình giàu có--'

'Đêm qua, thi thể được tìm thấy ở Bunokura được xác định là Ryuuichi Adamura (28 tuổi), người đã mất tích ba ngày trước đó. Cảnh sát đang điều tra sự việc và vụ tai nạn--'

Một người đàn ông nhìn chằm chằm bài báo. Anh ta sống một mình trong túp lều nhỏ trên núi ở vùng đất xa thành phố mà đã được đề cập trên tờ báo kia. Không rõ bằng cách nào anh ta có thể có được một tờ báo từ khu vực khác, nhưng ngày ghi trên đó chắc chắn là hôm nay.

Người đàn ông cười toe toét và ném tờ báo vào lò sưởi. Sau đó, anh ấy bỏ thêm nhiều quân cờ khác nhau từ trò chơi mà người ta thường dùng để tự giải trí vào đó: cờ vua, Shogi, ô Mạt chược và chơi bài.

Đó là mùa mưa. Ngay cả trong ngày u ám, ảm đạm này, người đàn ông vẫn để ngọn lửa trong lò sưởi luôn cháy sáng.

Sau khi những tờ báo và đồ chơi đã cháy thành tro, người đàn ông tóc đen lấy điện thoại di động ra khi anh ta vuốt ve chiếc xe lăn bên cạnh cái ghế bập bênh của mình. Sau đó anh ấy bấm một dãy số và bắt đầu vui vẻ nói, "Tôi chấp nhận những gì chúng ta đã thảo luận trước đó. Tôi sẽ dẫn một vài cộng sự đến thăm thành phố ".

Anh ta nói một cách trang trọng, nhưng giọng điệu của anh ta không tôn trọng chút nào. Không có sự chế giễu; đúng hơn, cách anh ta nói có chút phấn khích trẻ con.

"...Chính xác. Đó không phải là vì lợi ích của anh; không vì bất cứ ai khác ngoài bản thân tôi. "

Người đàn ông nở nụ cười tự mãn không nhầm đi đâu khác trên chiếc ghế bập bênh ọp ẹp của mình.

"Đã quá lâu rồi... Tôi nhớ mọi người. Đó là tất cả."

Sau khi bỏ cuộc gọi, người đàn ông trầm tư về bản thân khi đang đung đưa trên chiếc ghế.

Bây giờ, mình nên đưa ai theo đây?

"Namie-san đang ở Mỹ, Kine-san và Mikage-san sẽ không rời khỏi Ikebukuro, Ran-kun đã ở Tập đoàn Awakusu, Mamiya-san khá đau đầu để có thể giải quyết ... Fujiura-san đang ở trong tù, chỗ ở của Neguro-san bên Đức vẫn chưa ai biết. Lisa-chan đã trở lại Nhật Bản ... nhưng cô ấy quá nổi bật để làm việc cùng chúng ta, vậy nên thôi đi."

Sau khi liệt kê ra vài cái tên của những người quen, người đàn ông mỉm cười, "Tất nhiên rồi. Hãy đi với Sozoro-san ... và hai người đó, tôi đoán vậy."

Ngay khi người đàn ông ngồi trên xe lăn quyết định sẽ gọi cho người quen nào đó của mình, anh ta bắt đầu nghiền ngẫm về hành trình sắp tới, ậm ừ một mình, "Hmm. Sẽ mất một khoảng thời gian chỉ để chuyển địa điểm, vì vậy chúng ta phải làm những gì có thể để mọi người không cảm thấy buồn chán."

Sau đó anh ta nhìn chằm chằm vào lò sưởi và thở dài, như thể hơi hối hận, "... Tôi tự hỏi liệu có sai lầm khi đẩy những con át chủ bài vào lửa không."

♀♂

Vài ngày sau tại thành phố Bunokura.

Hôm nay trời cũng đổ mưa trong thị trấn. Những bức tường tối đen của các tòa nhà sừng sững như những bia mộ dưới bầu trời mây mù dày đặc. Mặc dù khu vực này được cho là khu vui chơi giải trí tốt nhất trên đất nước, bầu không khí xung quanh nó vẫn ngưng trệ, ngoại trừ những giọng ca vui tươi của những người kéo xe.

Dọc theo lối vào của khu vui chơi giải trí, một người đàn ông - Koshino - tặc lưỡi sau khi một chiếc ô tô chạy qua tạt nước bùn vào người.

"Chết tiệt, thật xui xẻo!"

Gã là tay chân của một băng đảng địa phương và đang đi cùng những người mới đến dưới vị trí của mình. Gã nhìn bùn bắn lên quần và chiếc xe đang giảm tốc độ, nhưng nó đã rẽ vào góc cua. Koshino nén cơn giận và chậm rãi tiếp tục đi đến đích.

Đó là một tòa nhà bốn tầng cũ kỹ nằm ở một góc trong khu giải trí. Các nhà thổ bao gồm ba tầng đầu tiên, và một văn phòng nhỏ cho hoạt động kinh doanh cho vay chợ đen ở tầng bốn.

Tổ chức Koshino có Futsuku Group hậu thuẫn cho nó, và đó là một trong những nguồn thu nhập ít ỏi của họ.

Koshino bày ra vẻ mặt nghiêm nghị sau khi xem qua sổ sách tài khoản chưa nộp trong văn phòng, "... đây là những con số khá lớn."

Một người đàn ông trạc tuổi anh ta - có vẻ là doanh nhân của doanh nghiệp cho vay nặng lãi (shark loaning) này - trả lời: "Với tình hình hiện tại, chúng tôi không thể kiếm được nhiều hơn thế. Cũng có nhiều người đóng cửa hàng rồi."

"Hãy nỗ lực nhiều hơn nữa. Nếu chúng ta không thể kiếm được một chút tiền tiết kiệm nào, thì tên sensei thối tha hư hỏng đó sẽ chiếm lấy thị trấn. "

Cánh cửa văn phòng mở ra khi họ đang trò chuyện kiểu đó; một người đàn ông xuất hiện bên trong.

"Này, có chuyện gì thế? Anh trông có vẻ ủ rũ. "

Koshino tặc lưỡi trong lòng nhưng vẫn cúi đầu trong khi cố gắng giữ vẻ mặt không có biểu cảm gì, "... Sasazaki-san. Rất vui được gặp ngài."

"Tập đoàn Futsuku cũng không thể chiến thắng làn sóng suy thoái sao?"

"Không. Nhờ có ngài, chúng tôi đã vượt qua được. "

"Huh. Rất vui được nghe điều đó. Vậy thì tôi sẽ không khiêm tốn đâu," Người đàn ông tên Sasazaki chìa tay phải ra như thể đang mong đợi điều gì.

"..."

Sau khi Koshino liếc nhìn người kia ra hiệu, doanh nhân chợ đen lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc phong bì dày. Sasazaki nhận lấy nó, và sau khi xác nhận xấp hóa đơn 10 nghìn yên, hắn ta cười toe toét, "Được rồi. Tôi sẽ lấy khoản này. "

"... Cảnh sát xử lý vụ việc hiện tại như thế nào?"

Nhận lấy phong bì, người đàn ông trung niên nhún vai, giả vờ như không biết gì, "Vụ việc hiện tại? Chúng tôi có nhiều lắm, anh đang nói tới vụ nào cơ?"

Sasazaki là một cảnh sát năng nổ. Mặc dù đang làm nhiệm vụ, thực sự hắn khó có thể được gọi là thám tử. Hắn là người đứng về phe tội phạm, cung cấp thông tin thay vì nhận hối lộ từ chợ đen và nhà thổ của thị trấn.

"Tất nhiên tôi đang đề cập đến vụ giết con trai của Adamura. Đã ba ngày trôi qua mà không có chút thông tin nào, vì vậy tôi rất tò mò về tình hình hiện tại."

"Đừng vội vàng quá. Đó rất có thể là một vụ tự sát theo những thông tin đã biết. Suy cho cùng, vũ khí được cho là một con dao cắt đã được tìm thấy trên tay nạn nhân."

"Không thể có chuyện một người bầm tím tay chân do bị trói lại có thể khoét mắt mình với những tờ rơi nhét trong miệng, cắt đứt mũi và tai rồi nhảy khỏi tòa nhà."

"Ai biết. Có thể là do ma túy, anh biết không? Trong trạng thái bối rối, anh ta cắt cổ mình và nhảy khỏi tòa nhà khi đang phê. Anh có thể thấy một số lời khai của nhân chứng tận mắt chứng kiến đã đi trên con đường đó. "

Koshino thở dài, "Tôi hiểu rồi. Các anh chưa bao giờ có ý định tiến hành một cuộc điều tra thích đáng ngay từ đầu, phải không?"

Tên thám tử đồi bại trả lại cho gã một nụ cười nhăn nhở, "Tất nhiên là không. Chúng tôi đang tiến hành điều tra một cách công khai. Sự việc này đã gây chú ý rất nhiều trên các phương tiện thông tin đại chúng... Dù sao đi nữa, chúng tôi đang làm phần việc của mình và toàn bộ sự việc sẽ được hoàn thành và kết thúc sau khi được cường điệu hóa. Vị thị trưởng đến đây nửa năm trước là một đứa trẻ đang trên con đường sự nghiệp. Thay vì chống lại sensei hay các lãnh chúa phong kiến, anh ta sẽ tuân theo các nguyên tắc và giữ im lặng về điều đó cho đến khi được thăng chức."

"Nói cách khác, cảnh sát trưởng sẽ đứng ngoài công việc của chúng ta như thường lệ?"

"Miễn là các phương tiện truyền thông không làm ồn ào."

Koshino cũng nở một nụ cười cay đắng trước khi tự nói với chính mình, "... Có lẽ tôi không có tư cách bình luận, nhưng có chuyện gì với cái thành phố quái quỷ này vậy?"


Bunokura - nằm trên vùng đất có thể nhìn ra biển ở Nhật Bản - có thể gọi là một thị trấn khá lớn như một thành phố trực thuộc tỉnh. Tuy nhiên, không có nhiều người thiết tha việc chuyển đến thị trấn.

Thành phố Hagane liền kề nó đủ rộng lớn để nó tạo mối quan hệ với các thành phố du lịch của Đức và các thành phố kết nghĩa, nhưng thị trấn này bị lấp đầy bởi một bầu không khí khép kín, nằm trong một khu vực bị chia cắt bởi ngọn núi. Nhưng điều đó không có nghĩa là thị trấn này đang trong thời kỳ suy thoái.

Thị trấn phát triển nhờ vào việc khai thác mỏ, và nó vẫn tiếp tục thịnh vượng ngay cả bây giờ do bàn tay của một gia đình độc quyền với một số mỏ bạc đang hoạt động ở Nhật Bản. Gần đây, các sáng kiến ​​đã được thực hiện để tái phát triển thành phố; chính trị gia sinh ra ở địa phương xung phong đi đầu và bắt đầu mua đất. Nhưng dường như có một vết rạn nứt lớn giữa gia đình người đứng đầu mỏ bạc và một chính trị gia, và xích mích đó đã gây thêm bất hòa trong thị trấn đang xuống cấp.

Thị trấn thối nát.

Lẩn tránh biệt danh mà những người hàng xóm đã đặt cho nó, hơn một nửa những người có ảnh hưởng trong thị trấn sẽ hướng về chủ mỏ hoặc các chính trị gia và cố gắng móc hầu bao của họ dựa vào nạn tham nhũng.

Một người như vậy, vị thám tử đồi bại Sasazaki, nhận xét với một nụ cười mỉa mai, "Thị trấn này đã nồng nặc mùi của những kẻ thối nát thải ra."

"Vậy ngài nói đi."

"Tôi vẫn chưa hoàn toàn thối nát."

Đương nhiên, có quá nhiều rủi ro nếu chúng ta định lấp liếm một vụ giết người ghê rợn lớn như vậy. Có lẽ tốt hơn hết là nên tiết kiệm tiền để rời khỏi đây, Sasazaki nghĩ trong đầu. Nhưng vì không thể thừa nhận điều đó sau khi nhận hối lộ của Koshino, hắn ta đành nói dối, "dù sao thì, các anh nên cẩn thận để không gây ra bất kỳ dấu vết nào. Tôi không thể bao che cho các anh cho dù có số tiền này."

"Chúng tôi hiểu, thưa ông Sasazaki. Chúng tôi không có thời gian để thực hiện các hành động liều lĩnh. Chúng tôi phải tìm kiếm khách hàng mới thay vì đuổi theo những kẻ đã bỏ qua thị trấn."

Tên thám tử đồi bại lắc đầu với một nụ cười thô thiển khiến cho Koshino có vẻ lố bịch, "Sẽ không có ai đến thị trấn này nếu họ biết chi tiết mọi chuyện."

Vài phút sau.

Koshino dùng ngón tay vạch rèm cửa sổ và nhìn xuống đường. Không lâu sau đó, gã phát hiện ra Sasazaki, đang đi ra khỏi tòa nhà tiến vào thành phố, và tặc lưỡi, "Chậc chậc... Hắn dự định sẽ cắt và chạy một khi tiết kiệm đủ tiền."

"Chúng ta có nên bắt cóc tên đó không?"

Koshino cau mày trước đề nghị của cấp dưới, "Điều đó sẽ tạo ra náo động không cần thiết. Đó là chuyện hoàn toàn khác nếu hắn chơi trò hai mang với chúng ta."

Koshino thở dài và rời mắt khỏi Sasazaki, nhưng rồi một cảnh tượng kỳ lạ thu hút sự chú ý của gã.

"...Cái quái gì thế?"

Hai đứa trẻ đứng trước mặt Sasazaki, cản đường hắn ta. Họ đang nói với hắn cái gì đó.

"... Hôm nay là ngày thường, đúng không?"

Dù Koshino có nhìn thế nào đi nữa, thì vẫn có một nam và một nữ trạc tuổi nhau - cả hai đều đang học tiểu học hoặc mới được nhận vào trung học cơ sở. Từ khoảng cách này, gã không thể nhận ra biểu cảm của họ, nhưng có thể chắc chắn rằng họ là trẻ em. Chúng ăn mặc chỉnh tề, tạo cảm giác con nhà giàu. Chúng hoàn toàn không thuộc về khu vui chơi giải trí với những quán rượu, đặc biệt là vào giữa ban ngày.

"Hình như Sasazaki không có vợ hay con..."

Koshino nghiêng đầu sang một bên, nhìn lũ trẻ kéo Sasazaki đi đâu đó. Từ cách Sasazaki bước đi, Koshino nhận ra rằng bản thân người đàn ông đó cũng đang bối rối.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy...?"

Koshino nghĩ điều đó thật kỳ lạ, nhưng gã quyết định không suy xét xét vấn đề đó nữa, quyết định những đứa trẻ đó không liên quan gì đến gã. Từ kinh nghiệm sống ở Bunokura ba mươi năm, gã hoàn toàn biết rõ; gã tốt hơn hết là không nên liều lĩnh chúi mũi vào những vấn đề không thuộc về thị trấn này.

♀♂

Tại Bunokura bên trong dãy phòng hoàng gia của khách sạn Bunokura Grand Palace.

"A, thật là một khung cảnh tuyệt vời," Một người đàn ông nhận xét khi anh ta nhìn xuống thành phố mưa từ trên cao.

Anh đã đặt tất cả các phòng trên tầng cao nhất của Cung điện lớn Bunokura - khách sạn cao cấp nhất trong thành phố Bunokura. Người đàn ông tiếp tục quan sát khung cảnh của thị trấn từ cửa sổ ở góc phòng.

Một người đàn ông mái tóc đen bóng với quần áo cùng màu đang ngồi trên một chiếc xe lăn mô hình màu đen. Chiếc xe lăn của anh ta có thiết kế khác so với các mẫu tiêu chuẩn, với kiểu dáng thoải mái tạo ấn tượng như một chiếc ghế tựa.

Người đàn ông hài lòng nhìn thành phố và vắt chéo chân trên chiếc xe lăn của mình.

"Tôi gần như có thể cảm nhận được hương vị của con người. Thành phố với bạo lực và tình yêu đan xen nhau một cách hoàn hảo. Tôi thích nó."

Người đàn ông tiếp tục, cười khúc khích với vẻ nghiêm túc và hài lòng trong mắt anh ta, "Tôi cảm thấy như tôi có thể tận hưởng bản thân mình ở đây."

Sau đó, anh ta nhìn sang bên cạnh và nói với người đàn ông lớn tuổi đeo kính đứng cạnh đó, "Anh có nghĩ vậy không, Sozoro-san?"

Người đàn ông lớn tuổi, Sozoro, mặc một bộ vest có thiết kế độc đáo chủ yếu là hai màu đen và trắng. Ông có phong thái của một quản gia hay vệ sĩ từ ánh mắt sắc lạnh phản chiếu qua cặp kính và dáng đứng thẳng. Vệ sĩ là ấn tượng phù hợp nhất đối với ông ta, bất kể tuổi tác.

"...Tôi có ý kiến ​​khác. Thật không may, tôi là động vật ăn cỏ. Không khí tham lam này rất khó thở."

Ông ta nói một cách lịch sự và chọn sử dụng đại từ nhân xưng đầu tiên soregashi. Tuy nhiên, đó là chỉ là làm ra vẻ; đơn thuần là tỏ ra tôn trọng. Đúng hơn là, giọng nói của người đàn ông lớn tuổi tạo cảm giác như thể ông ta đang coi thường người khác.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn cười sảng khoái, "Anh khá thẳng thắn, Sozoro-san. Anh không thể tôn trọng tôi một chút sao? Là chủ nhân của anh và tất cả. "

"Nếu không phải anh là chủ nhân của tôi, tôi sẽ siết cổ anh vì lợi ích của thế giới này."

"Anh dã man thật đó, Sozoro-san."

Sau đó, anh ta nhìn lên bầu trời đã bắt đầu tối dần đi trước khi vui vẻ lẩm bẩm những từ ngữ kỳ lạ, "Thật thú vị. Tôi đang rất háo hức mong đợi điều đó."

"Tôi tự hỏi. Điều gì sẽ được gợi lại khi thành phố này rơi vào tình trạng hỗn loạn? "

♀♂

Tại nhà hàng Kongonsaikan.

"...Anh là người đã gọi cho tôi?" Sasazaki thận trọng hỏi. Hắn đang ở trong một nhà hàng Trung Hoa cao cấp trên tầng cao nhất của Cung điện Bunokura. Anh đang đứng ở nơi này bởi vì những đứa trẻ xa lạ nửa ép buộc nửa lôi kéo hắn từ giữa thị trấn.

"Này, thưa ông, ông là một thám tử, đúng không!?"

"... Hãy đi với chúng tôi."

Sau khi lén lút nhận tiền từ công ty cho vay chợ đen, Sasazaki bất ngờ bị một cậu bé và một cô bé con gọi khi hắn đang đi dạo quanh thị trấn. Hắn ta cảm thấy băn khoăn khi họ biết hắn là thám tử. Hắn ta cố gắng đuổi họ bằng cách nói đùa, "Còn trường học thì sao? Chú có thể bắt các cháu, các cháu biết mà. "

Tuy nhiên -

"Ừm, có ai đó muốn đưa một khoản tiền bí mật."

"Tốt nhất là nên làm theo ... có lẽ."

Việc nhắc đến 'khoản tiền bí mật' đã khiến hắn ta giật mình. Hắn vô thức nhìn quanh khu vực. Hắn nghi ngờ đó có thể là một cái bẫy, nhưng trong thời điểm đó hắn không thể xác định được liệu nó có chắc chắn hay không.

Những đứa trẻ dường như trạc tuổi nhau, nhưng chúng không giống sinh đôi. Nếu đúng như vậy, họ sẽ là anh em sinh đôi từ khi còn là một bé trai và một bé gái, tuy nhiên, ngay cả khi giả định rằng họ trông không giống nhau hoàn toàn. Không thể nghĩ họ là anh em ruột, Sasazaki kết luận họ có lẽ không cùng huyết thống.

Sasazaki theo dõi họ trong khi vẫn cảnh giác, xem xét khả năng mắc bẫy. Nếu trước mặt họ là một nhà kho hoặc một con hẻm tối, hắn ta định chạy ngay lập tức.

Có khả năng những người không nghĩ tốt về hắn ta hoặc những tên tội phạm hắn đã bắt trong quá khứ sẽ ở đó - những người sẽ giết hắn. Sasazaki có thể đã không quá thận trọng nếu đây là một thị trấn bình thường, nhưng hắn hiểu rõ rằng hiện tại Bunokura sẽ bỏ qua những việc như vậy.

Tuy nhiên, nơi hắn được đưa đến là một nhà hàng chất lượng cao nổi tiếng trong thành phố. Sasazaki đứng hình ngay từ giây phút bước vào. Đó là bởi vì vài người đàn ông lực lưỡng trong bộ vest công sở đã nhìn hắn ta không nói một lời khi anh ta bước vào. Và không chỉ một bàn; hơn một nửa số bàn mà những người đàn ông trông hung hãn đang ngồi đã quay về phía Sasazaki, nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói một lời.

Những người này là ai? Chờ đã ... chờ đã. Có thể nào sensei và lãnh chúa phong kiến ​​đã sắp xếp chuyện này...?

Sasazaki xem xét khả năng hai lực lượng chính trong thành phố để mắt đến hắn và có thể tìm cách giết hắn ta. Ngay khi hắn cố gắng tìm ra một lối thoát hiểm, bọn trẻ đã nắm lấy tay hắn. Hắn ta để họ dẫn anh ta đi, cân nhắc việc sử dụng những đứa trẻ làm con tin nếu điều đó xảy ra.

Sau đó hắn ta được đưa vào một căn phòng trong nhà hàng - một phòng riêng cao cấp, nơi chỉ những người có thẻ tín dụng đen mới được đến. Và ở đó, một người đàn ông đang đợi hắn.

 "Ồ, xin chào! Anh hẳn là Sasazaki-san. Rất vui được gặp anh. Để tôi tự giới thiệu," người đàn ông sau đó chỉ vào tấm danh thiếp để lại trên bàn hướng về phía hắn ta, khiến Sasazaki đơ người. Người đàn ông dường như không làm bất kỳ thủ tục kinh doanh nào.

"Nhà hoạch định tài chính, Izaya Orihara."

Điều đó có viết trên tấm danh tiếp của anh ta, cũng như số điện thoại di động và địa chỉ e-mail.

Sau khi nhìn thấy cái tên Izaya Orihara, Sasazaki đã đánh giá kỹ lưỡng anh ta. Người đàn ông có mái tóc đen bóng và quần áo cùng màu. Anh ta có bề ngoài tươm tất, và ánh mắt anh ta lóe lên một tia xỏa quyệt. Không, nói chính xác hơn là chúng trông quỷ quyệt thay vì xảo quyệt.

Sasazaki đã gặp trực tiếp những kẻ sát nhân bị bắt ở thị trấn này, và hắn cảm thấy người đàn ông này có ánh mắt giống như vậy. Không phải là sự khát máu hay gì đó tương tự, thay vào đó, nó chỉ đơn giản là: "Tôi không thể đọc được những gì anh ta đang nghĩ."

Nếu có điều gì khác đáng chú ý, đó là người đàn ông ngồi trên một chiếc xe lăn. Vào lúc nào đó, cậu bé và cô bé dẫn Sasazaki đến đây đã vòng ra phía sau anh ta, đứng ở hai bên xe lăn. Nước da của người đàn ông này rất tốt và dường như anh ta không bị ốm nặng gì.

Có thể anh ta bị thương sau đó chăng?

Sasazaki suy nghĩ và quyết định hỏi, "Trông anh có vẻ khỏe mạnh, nhưng chân anh có gì đó không ổn."

"Một thời gian trước tôi đã có một trận chiến lớn. Tôi có cơ hội hồi phục nếu trải qua quá trình phục hồi chức năng, nhưng theo các bác sĩ, một nửa có vẻ là do vấn đề tâm lý."

Người đàn ông vuốt ve bánh xe lăn với một nụ cười nhăn nhở, "Chà, không có nghĩa là tôi hoàn toàn không có khả năng đi lại; tôi chỉ không thể chạy nhảy xung quanh. Ví dụ, sẽ rất khó để tôi chạy trốn nếu anh cố gắng giết anh ta ở đây và bây giờ. "

"Như thể. Có một loạt người ở ngay bên ngoài căn phòng này."

Sasazaki có thể bóp cổ anh ta ngay bây giờ và tại đây, nhưng cái chết của hắn sẽ không thể tránh khỏi ngay sau đó. Ngoài ra, người đàn ông này có thể đang giấu súng ở đâu đó trên người.

"... Vậy, một nhà hoạch định tài chính muốn gì ở một thám tử như tôi?"

Trái ngược với những gì hắn nói, Sasazaki lập tức đoán ra rằng anh ta không phải nhà hoạch định tài chính trong một giây. Hắn cho rằng nghề nghiệp của anh ta rõ ràng là giả mạo và có thể tên cũng vậy. Các nhà hoạch định tài chính giúp phát triển các kế hoạch trong tương lai của mọi người hoặc công ty, chẳng hạn như bất động sản. Tuy nhiên, Sasazaki có ấn tượng rằng người đàn ông trước mặt anh sẽ không nghiêm túc suy xét tương lai của người khác.

Và rồi người đàn ông ngồi trên xe lăn, Izaya Orihara, trả lời với một nụ cười vui vẻ, "Tất nhiên là tôi muốn thảo luận về những kế hoạch trong tương lai. Vì thành phố này."

"Được rồi... Và theo yêu cầu của ai? Anh đâu có tình nguyện vì thành phố này, đúng không?"

"Tôi không thể cho anh biết tên; chỉ có thể nói rằng đó là một người có tầm ảnh hưởng trong thị trấn."

"..."

Sasazaki đã hiểu ra ẩn ý trong đó.

Mình thấy rồi, vậy là anh ta làm việc cho một tổ chức thuộc về sensei hoặc lãnh chúa. Cái nào đây? Nếu mình trả lời sai, thì bên kia có thể sẽ đuổi theo mình.

Nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ, Sasazaki quyết định tránh giao du với người đàn ông này càng nhiều càng tốt. Nhưng sau đó, Izaya ném một phong bì dày về phía hắn.

"...?"

Sasazaki nhặt nó lên mà không cần suy nghĩ, và sau khi nhìn vào bên trong, hắn đã bị sốc khi thấy cuộn giấy bạc. (banknotes)

"H-hey, cái này nghĩa là sao?"

"Bình tĩnh nào. Đó chỉ là hối lộ thôi."

Izaya nói rõ với một nụ cười dịu dàng, "Thật dễ dàng để biết những gì anh đang làm. Hay đúng hơn, tôi nên nói rằng tôi đã hình dung ra sẽ có những người giống như anh thực hiện những hoạt động kiểu này và tình cờ biết tên anh khi tôi tìm hiểu về thành phố... Và đó là lý do tại sao anh được mời dùng bữa ở đây."

Sasazaki ban đầu còn nghi ngờ, nhưng sau khi xác nhận xấp giấy bạc đã hơn năm mươi tờ, hắn đành chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.

"... Vậy, anh muốn gì ở thám tử trung niên không có gì cả như tôi?"

"Đầu tiên, tôi muốn các anh nhắm mắt làm ngơ trước phạm vi sự việc với số tiền vừa rồi, bất kể tôi làm gì ở thị trấn này từ bây giờ trở đi. Còn chiếc còn lại..."

Izaya lấy ra một phong bì khác với nụ cười nhếch mép. Dựa trên độ dày của nó, dường như còn nhiều tiền hơn cái vừa rồi.

"Để tôi có thể thực hiện các hoạt động một cách suôn sẻ, tôi muốn hỏi anh một vài điều vì anh biết cả hai mặt của thành phố."

Sasazaki nuốt khan, "...nói cách khác, tôi trả lời anh một cách trung thực, và tôi có thể nhận được chiếc phong bì đó?"

Izaya mỉm cười, "Tất nhiên. Và hãy yên tâm, nó không chỉ có báo hay tờ một nghìn yên, hoặc những điều tương tự."

Anh ta dùng ngón tay lật qua xấp giấy, cho thấy những tờ tiền bên trong phong bì.

Sasazaki bắt đầu đổ mồ hôi khi hắn xác nhận tổng số tiền là một triệu yên.

Việc này không tốt chút nào. Tuy không biết giữa sensei và lãnh chúa phong kiến ​​thì người này đang làm việc cho phe nào, nhưng nếu mình bất cẩn tiết lộ bất kỳ thông tin nào, mình sẽ bị nhóm đối lập nhắm tới.

Dường như nhận thấy sự lo lắng của Sasazaki, Izaya nở một nụ cười hiền lành, "À, tôi không yêu cầu anh nói cho tôi những thông tin tuyệt mật ở đây. Chỉ những thông tin thông thường về các mối quan hệ của mọi người và tổ chức ở thị trấn này mà người trong cuộc nói chung cũng biết là đủ. Nếu anh thấy điều này bất tiện, thì tôi vẫn sẽ hài lòng với việc anh cố tình che giấu. Mặc dù vậy, sẽ là cả một vấn đề nếu anh nói dối đấy. "

"... Và anh thấy ổn với chuyện đó?"

"Cũng được. Tôi chỉ muốn có được thông tin - bất kể tôi làm việc cho ai - cho dù đó là từ những người theo chủ nghĩa cơ hội hay lý tưởng hơn là những người trung lập. Đó là thông lệ trong kinh doanh trong công ty con của tôi để bắt đầu ở đây."

"Và đó có thể là gì?"

"À tốt, nó giống như nghề nghiệp chính của tôi hơn là công việc kinh doanh phụ, nếu phải thành thật." Izaya trả lời câu hỏi của Sasazaki, nụ cười của anh ấy trở nên láu cá, "Tôi là một người cung cấp thông tin."

Anh ta đang gây rối với mình sao? Sasazaki tự hỏi.

Đúng là có những người cung cấp thông tin ngoài kia. Tuy nhiên, đó là một thuật ngữ chung cho những cá nhân cung cấp thông tin trong thành phố vì tiền, đôi khi làm việc như một nhà cái tại các đường đua hoặc tiếp viên tại các quán bar. Từ quan điểm của cảnh sát, nhiều người tự xưng là người cung cấp thông tin đã đứng trong hàng ngũ của các băng đảng hoặc tổ chức tôn giáo.

Từ kinh nghiệm cá nhân của mình, hắn chỉ thấy người tự coi mình là người cung cấp thông tin xuất hiện trong các chương trình truyền hình và truyện tranh manga. Nếu ai đó có thể điều tra thông tin của người khác, thì hắn sẽ gọi họ là thám tử tư hoặc điều tra viên cho các cơ quan thám tử.

Mục đích của anh ta là gì khi tuyên bố một nghề nghiệp mờ ám như vậy?

Sasazaki, cho rằng nó quá trẻ con đối với một trò đùa đơn giản, lắc đầu với một nụ cười giễu cợt, "Ồ, quá rõ ràng. Vậy anh có thể cho tôi biết tối qua tôi đã ăn gì không?"

Nụ cười không tắt trên khuôn mặt Izaya khi anh ta trả lời hắn, "Anh đã ăn một bát Tantanmen nóng hổi với hạt mè đen, đúng không? Anh cũng đã gọi thêm hai phần kaedama."

"..."

Sasazaki cảm thấy mồ hôi túa ra trên lòng bàn tay.

Vì vậy, anh ta đã tìm hiểu về mình. Anh ta chắc hẳn đã theo dõi mình ít nhất một ngày.

Hắn nghĩ vậy và cố gắng giữ bình tĩnh bằng một nụ cười giả tạo. Tuy nhiên-

"Sau bữa tối, anh đã có những lời bình luận khiếm nhã với cảnh sát trưởng mới ở đồn Bunokura, phải không? Hmm, tôi tin rằng anh đã nói, 'Tôi ổn khi nhắm mắt làm ngơ trước những gì anh đang làm, nhưng nói cho anh biết, khi ở ngoài tôi sẽ không bao giờ thể hiện con người thật của mình như một tên ngốc.'"

"...!"

Nụ cười của hắn đông cứng lại trước lời nói của Izaya.

K-không thể nào. Tại sao anh ta có thể biết điều đó!? Vào lúc đó có ai khác không!? Anh ta cũng ở đó!? Không thể nào! Có máy ghi âm!? Cảnh sát!? Không, một kẻ phản bội trong lực lượng cảnh sát!?

Nhiều khả năng hiện ra trong đầu hắn, nhưng như thể để xua tan những phỏng đoán mà hắn ta đang nghĩ tới, tiếng kêu từ điện thoại di động của hắn cho thấy đã nhận được một tin nhắn. Tin nhắn ngắn và dòng chủ đề có nội dung: 'từ người trước mặt bạn.'

"Còn về việc anh cung cấp cho tôi danh sách nhiều khách quen của bạn trong thị trấn này và chi tiết về những tội ác mà họ yêu cầu anh che đậy trực tiếp hoặc được biên soạn thành văn bản?"

Sau khi nhìn thấy những dòng chữ, Sasazaki đã hiểu ra. 'Người cung cấp thông tin' trước mặt hắn ta đã đưa ra một phần thông tin miễn phí.

Đó là thông tin tồi tệ nhất - rằng người đàn ông trước mặt đã nắm giữ số phận của mình.

♀♂

"Được rồi mọi người, buổi chụp hình đã xong. Cảm ơn rất nhiều."

Sau khi Sasazaki rời đi, Izaya đi ra khỏi phòng riêng trên chiếc xe lăn của mình và gọi từng người ở ghế chung. Những người đàn ông tráng kiện ngồi đó nhìn nhau trước khi hỏi Izaya, "Đó là Nakura-san, phải không? Mỗi người nhận 10.000 yên có thực sự ổn không? Chúng tôi thực sự chỉ ngồi một chỗ và nhìn chằm chằm vào mỗi vị khách xuất hiện. "

"Vâng, như vậy là tốt nhất. Đó là tất cả một phần của nghiên cứu mà chúng tôi đang tiến hành."

"Có thật không? Chà, điều đó vượt quá tầm của chúng tôi, nhưng hy vọng nó sẽ diễn ra tốt đẹp."

Những người có mặt trong khu vực tiếp khách chung của nhà hàng là người địa phương và là thành viên của câu lạc bộ Bóng bầu dục tại trường đại học của họ cách đó ba thị trấn. Họ được tuyển dụng bởi một người đàn ông tên là Nakura từ một trong những OB của trường đại học. Họ được cho biết, 'chúng tôi đang nghiên cứu phản ứng của con người khi họ bị một số lượng lớn người bất ngờ nhìn chằm chằm vào', và vì vậy họ nhìn chằm chằm vào bất kỳ ai xuất hiện và được quay trong camera ẩn.

Trong khi thấy nghiên cứu này khá kỳ lạ thì mức lương cao hàng ngày đã thu hút sự chú ý của họ. Và do đó, họ tham gia vào công việc bán thời gian này mà không cần cân nhắc quá nhiều về nó. Ngay cả những người nhận thấy điều đó đáng ngờ và không tham gia vào nghiên cứu cũng không bỏ qua và xem xét cơ quan đăng ký của OB ở phía trường đại học. Và nếu ai đó làm vậy, họ sẽ nhận ra rằng không có một sinh viên tốt nghiệp nào tên Nakura. Dù bị lừa nhưng họ không hề thua thiệt, bước ra ngoài với số tiền kiếm được dễ dàng với vẻ mặt hài lòng.

Sau khi mọi người rời đi, Izaya rời phòng riêng để chuẩn bị thì cậu bé hỏi anh, "Này, Izaya-san! Mọi người ở nhà hàng sẽ không tức giận vì điều này chứ? "

Izaya trả lời câu hỏi ngây thơ của cậu bé, "Ừ, không sao đâu. Tôi chắc chắn đã hỏi chủ sở hữu nhà hàng từ trước."

Cô bé liếc nhìn sang chỗ khác và lẩm bẩm, "... anh đã đe dọa họ."

Izaya nhún vai trả lời, "Tất nhiên là không. Như thể tôi sẽ đe dọa loài người. Họ chỉ đơn thuần là nhầm ý định của tôi và nghĩ rằng tôi đang đe dọa họ khi tôi chỉ ra cách họ cố giấu nơi thịt (*) của họ được chế biến." (ý nói tới tham nhũng, nguồn cung chính của mấy vị này :P chắc zậy)

"Em thực sự không hiểu."

"..."

Cậu bé nghiêng đầu sang một bên trong khi cô bé thở dài sốt ruột, nghe thấy câu trả lời của họ, Izaya gõ ngón tay vào tay xe lăn, thì thầm một phần với bản thân, "Có lẽ họ không nhìn thấu hiểu lầm."

Cậu bé nghiêng đầu, bối rối hơn nữa, "Tại sao vậy?"

Izaya xoa đầu cậu bé và vui vẻ trả lời: "Tôi thích mặt hèn nhát đó của con người."

Izaya cười khúc khích. Tiếng cười của anh ta cho người khác cảm giác như tự chế giễu bản thân hơn là nhạo báng đối với con người hèn nhát.

"Con người không biết khi nào họ sẽ chết, vì vậy họ phải sống thật với chính mình để làm những gì họ muốn."

Sau khi đưa ra một tuyên bố kỳ quặc như vậy, Izaya bắt đầu đẩy xe lăn về phía trước và nhận xét: "Tuy nhiên, đây là một thành phố tuyệt vời. Đó là một thành phố tuyệt vời. Nó tràn ngập tình người. Sau khi nghe về điều đó từ Sasazaki-san, tôi gần như muốn ở lại thành phố này lâu hơn nữa."

Izaya nhìn ra ngoài cửa sổ lần cuối, nhún vai thở dài.

Hạnh phúc, hoang vắng.

"Nhưng vì thế ... thành phố này có thể không tồn tại lâu như vậy."

---

Trans' note:

1. Trong tiếng Nhật, có rất nhiều loại đại từ nhân xưng khác nhau. Bạn sử dụng những cái khác nhau dựa trên giới tính của bạn và / hoặc cho vị trí của bạn / người bạn đang xưng hô. Tôi không thể tìm ra một từ để chỉ ra "giọng điệu lịch sự" mà Sozoro dành cho đại từ nhân xưng. Nhưng anh ấy sử dụng "soregashi" (某).

2. Dòng "hợp âm nào sẽ được đánh" (what chord will be struck) là có chủ ý. Tôi đã cố tình viết 'bị đánh' thay vì 'bị xâu chuỗi.' Phải thừa nhận rằng ý nghĩa kép của dòng gốc là không thể chuyển đổi hoàn toàn. Narita ban đầu viết bằng chữ kanji "chơi người" (vâng, như thể chúng là một nhạc cụ) trong khi furigana đọc là "chơi nốt nhạc." Giải pháp tốt nhất tôi có thể đưa ra là diễn đạt "string a chord" và "strike (someone's) chord".

3. Tantanmen Ramen là tên tiếng Nhật của món mì Bồ công anh (hay dandanmian) của Trung Quốc. Đây là một món mì của Tứ Xuyên với nước sốt mè và dầu ớt.

4. Kaedama là một phần mì bổ sung mà bạn có thể gọi khi bạn còn chủ yếu là nước dùng. Điều này chỉ áp dụng cho mì ramen, không áp dụng cho udon hoặc soba.

----

Translation: Kaede726

Reposts are prohibited and should be exclusive to Kaede726 on blogger.

Illustration provided by: Soutenkyuu


Support the Official Release: Raws can be purchased at BookWalker.jp and Amazon.jp


---


Trans tiếng Việt: Yuk (@hukogt). 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro