
ngày...tháng...năm
Có những ngày, tôi rõ ràng là rất rất rất mệt rồi, nhưng cuộc sống không cho phép dừng nghỉ, cả thế giới càng chẳng đứng đợi mình, đành phải buộc thở mạnh một hơi rồi cố gắng bước tiếp. Chẳng có ai cùng tôi ngồi lại. Không một ai ôm tôi vào lòng.
Có những ngày, tôi vô cùng rã rời, rồi cảm thấy cô đơn đến lạ. Chẳng muốn bận rộn việc gì nữa. Muốn đi đâu đó. Muốn ở bên ai đó, lười biếng ở một mình. Tự nhiên thấy trong người không được khoẻ. Không buồn, cũng không vui. Chỉ là hình như là rất chán cuộc đời.
Có những ngày, tôi chỉ muốn lặng im. Không kêu gào, không than vãn, cũng không kể khổ nữa. Không muốn nói quá nhiều, cũng không muốn linh hoạt, năng động. Thấy lòng trống rỗng, trơ trọi giữa hàng tá suy nghĩ đan xen.
Bạn biết đấy, ở lâu trong ấm áp, sẽ chẳng chịu nổi lạnh lẽo nữa. Có một người ở bên cạnh quen rồi, một mình một chút cũng chẳng thấy vui.
Mỗi lần gây dựng mối quan hệ yêu thương cùng một người là mỗi lần kỳ công. Lần nào tôi cũng đều tốn rất nhiều công sức. Thế mà cho đến giờ vẫn chẳng có một mối quan hệ nào là dài lâu, bền vững. Cái nào cũng vội vã vỡ tan, cái nào cũng nhanh chóng chia lìa.
Thật sự là rất lười. Thật sự rất mệt mỏi. Rất nhiều khó khăn xuất hiện cho mỗi lần bắt đầu.
Tôi không nhớ rõ bằng cách nào tôi có thể quên đi những người đã qua, chỉ nhớ rõ nhất ngày mà tôi chọn rời xa họ. Mâu thuẫn không nhỉ? Khi tôi là người không muốn kết thúc nhất rồi lại là người dứt khoát rút tay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro