Chương 5: Hồi ức (2)
Sau khi biểu diễn xong Ngọc Nga My nhanh chóng đi xuống dưới, trong bao ánh mắt tiếc nuối dõi theo nàng.
"Các vị! Có lẽ, bây giờ chính là tiết mục hay nhất, hấp dẫn nhất đã đến, mọi người chắc rất được mong mỏi ôm mỹ nhân về phòng phải không nào? Vâng, sau đây chính là tiết mục đấu giá, luật vẫn như cũ, ai trả giá cao hơn thì sẽ được dắt mỹ nhân về phòng." Âm thanh trong trẻo ngọt ngào lúc nãy đột nhiên lại vang lên, dập tắc không khí tiếc nuối ở đây.
Mọi người nghe vậy thì hứng khởi lên, ai ai cũng nghĩ hôm nay mình chắc chắn sẽ đem mỹ nhân trong mong về với mình.
Linh Vỹ Kỳ Nhi đang lạnh lùng nhìn xuống dưới thì bỗng Ngọc Nga My ngẩn đầu lên nhìn nàng, cười duyên một cái, sau đó nháy mắt. Linh Vỹ Kỳ Nhi thấy vậy khóe môi cong lên cười, chắc chắn là muốn chơi gì đây rồi, thôi kệ đi, tỷ ấy vui là được rồi.
"Chủ thượng, không tìm thấyThùy Lan, Cẩm Dương, Thúy Tịnh, Lạc Nhan và Cẩm Trúc đâu ạ." La Linh bỗng xuất hiện cúi đầu cung kính nói. Kỳ lạ, sao lại không thấy năm người họ đâu? Chẳng lẽ là đi ra ngoài?
"Ta đã biết, lui xuống đi tiết mục cuối đừng xen vào." Linh Vỹ Kỳ Nhi gật đầu lạnh lùng phân phó, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ngọc Nga My.
Ngọc Nga My cười quyến rũ bước lên kháng đài, mọi người thấy vậy tưởng người được bán đấu giá hôm nay là mỹ nữ bí ẩn này. Ai ai cũng xôn xao, ánh mắt phấn khích cực kì nhìn Ngọc Nga My.
"Mọi người im lặng! Người chủ trì đấu giá hôm nay là tiểu nữ, cho nên mọi người tôn trọng và im lặng một chút, nếu không theo luật của Túy Nhan Ngọc Kỳ Nhi lâu mà trị." Ngọc Nga My cười tà mị nói.
Mọi người nhất thời im lặng xuống nhìn nhau, rồi lại nhìn Ngọc Nga My vẻ mặt tiếc nối, không ôm được mỹ nữ này về nhà được rồi...
"Các vị! Đêm nay Túy Nhan Ngọc Kỳ Nhi lâu chúng tôi sẽ đấu giá 5 người, mà 5 người này ai ai cũng biết, đêm ngày nhớ thương, muốn có mà không được. Nhưng hôm nay Túy Nhan Kỳ Nhi lâu chúng tôi sẽ bán đêm đầu tiên của bọn họ cho các vị. Các vị có biết 5 người này là ai không ạ? Là mỹ nữ trong mỹ nữ đó nha~" Ngọc Nga My cười xã giao nói, kiếp trước từng một thời làm tiếp dẫn viên, tài năng ăn nói của nàng cũng không phải dạng vừa.
"Dù đẹp đến đâu, thì cũng không thể xứng bằng mỹ nữ nàng nha! Hay là đêm đầu của nàng bán cho ta đi, bao nhiêu ta cũng chịu." Một âm thanh bỗng vang lên, Ngọc Nga My nhìn qua là một lão quan của triều đình, béo ú còn lại xấu xí nữa, có ma mới thèm.
"Không biết ngài có mua nỗi không nha~ Đêm đầu của ta bán với giá là ngôi vị của Hoàng Thượng, ngươi dám mua không?" Ngọc Nga My cười nói, xung quanh nàng bắt đầu nổi lên khí tức nguy hiểm.
"Tiện dân! Ngôi vị Hoàng đế mà ngươi cũng dám muốn hả? Bổn quan mua ngươi là phúc..." Tên kia nói chưa xong thì đã bị đều đi lãnh cơm hộp về trời, mà người ra tay chính là Linh Vỹ Kỳ Nhi, tỷ của nàng đừng nói đến ngôi vị hoàng đế, dù là muốn làm bá chủ của ngũ quốc thì nàng cũng sẽ làm cho tỷ ấy bằng được.
"Mọi người đừng để ý, là tên dân đen ý mà, chúng ta bắt đầu đấu giá nhé! Người đầu tiên là mỹ nữ nổi danh nhất của Túy Nhan Ngọc Kỳ Nhi lâu Thùy Lan!"
Thùy Lan từ phía sau nhanh chóng được đưa lên, nàng ta đã được uống mị dược, cộng thêm bộ đồ quyến rũ mỏng manh, khiến cho các nam nhân phía dưới hưng phấn lên, hận không thể nhào vào làm ngay lập tức.
Thùy Lan được bán đi với giá rất cao, nàng ta nhìn nàng với ánh mắt thù hận, hận không thể xé nàng ra thành trăm mảnh. Ngọc Kỳ Nhi cười tà mị với Thùy Lan, môi đỏ khẽ nói nhỏ "Cảm giác như thế nào? Từ thiên đàng xuống địa ngục?"
Lúc nàng nhảy trên kháng đài thì năm người này phía dưới mừng như điên, cứ tưởng là kiếm được lời to, ai ngờ lại xảy ra chuyện này chứ? Từ thiên đàng xuống địa ngục? Từ này tả không sai một chút nào.
Cẩm Dương, Thúy Tịnh, Lạc Nhan và Cẩm Trúc cũng nhanh chóng được đấu giá với giá rất cao, không khác gì so với Thùy Lan. Tất cả đều tuyệt vọng để người khác kéo mình đi, đêm đầu tiên của họ, cứ thế mà mất đi, sau này địa phận của các nàng không khác gì với các kỹ nữ khác.
"Buổi đấu giá hôm là kết thúc, mọi người chơi vui vẻ ạ." Ngọc Nga My cười quyến rũ nói, sau đó quay người đi xuống.
"Cô nương, xin dừng bước." Bỗng một âm thanh trong trẻo dễ nghe vang lên, à, đây không phải âm thanh của nữ nhân mà là âm thanh của nam nhân, nam nhân mà có âm thanh dễ nghe này trừ 'hắn' ra thì cô chưa từng nghe qua âm thanh của nam tử khác như thế này, tính tò mò nổi lên.
Ngọc Nga My quay người lại như có như không cười nói "Ân?" nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Vừa rồi là ai nói vậy nhỉ?
"Ta mua nàng được không?"
"Như lúc nãy đã nói, ngươi có không?" Ngọc Nga My nhướng mày nói.
"Ha hả, không có, nhưng mà có cả tấm lòng chân thành đây nàng lấy không?"
"Không thèm." Ngọc Nga My nói xong liền quay người đi xuống, tấm lòng của ngươi có bằng của 'hắn' không? Hu hu tự nhiên nhớ hắn quá! 300 năm ở cạnh hắn chứ đâu ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro