Hoàng hậu tóc vàng hoe[tt]
Chương 8: Giáng sinh (full).
Thiếp sẽ cố gắng làm một người vợ hiền, sẽ trở thành một cô nàng nội trợ đảm đang, sẽ chăm sóc chàng thật chu đáo...
Bởi thiếp muốn chặt đứt từng mắt xích, để dây trói cuộc đời thật ngắn lại, và thiếp... thực sự được gắn chặt vào cuộc đời chàng.
.
.
.
Mấy vị đầu bếp cung đình đứng tụ tập một chỗ, cùng nhau lắc đầu thở dài.
Hơn tháng nay, họ bỗng nhiên trở thành một kẻ "vô công - vô gia cư".
Tại sao ư?
Nhìn xem, sáng - trưa - chiều họ đứng ngoài ngó vào, nơi mà vị chủ nhân tóc vàng đang loay hoay bận rộn với đống nguyên liệu thực phẩm.
==
Hoàng hậu đích thân xuống bếp nấu ăn phục vụ Hoàng thượng, âu cũng là một việc đáng mừng...
Thôi thì, bếp đấy, nguyên liệu thực phẩm đấy, dụng cụ làm bếp cũng đầy đủ rồi đấy, họ xin nhường nàng!
Chỉ là, tại sao hoàng hậu của họ, lại nấu ăn ngon như vậy: nhìn, muốn chảy nước miếng~ ngửi, muốn cồn cào cả ruột~
Mà họ, mang tiếng là đầu bếp nổi tiếng cung đình, hàng chục năm vào nghề, so với vị mĩ nhân 18 tuổi, lại thua kém muôn phần.
Thật là xấu mặt a~
.
.
.
Nhân cơ hội Tiếu Diêu Linh quay mặt đi, Bạch Diễm lén bốc trộm đồ ăn trên đĩa, vừa "tức" thầm trong bụng.
Tiếu Diêu Linh thật trọng sắc khinh bạn, làm bao nhiêu món ngon, cư nhiên dành hết cho Bạch Dạ Hàn, Bạch Diễm nàng đành phải mặt dày đi "ăn chực".
Cơ mà còn may mắn chán, tên Bạch Dạ Hàn vẫn chưa tới keo kiệt mà đuổi chị gái mặt dày của mình, nàng ít ra vẫn còn có cơ hội...
Tiếu Diêu Linh quay ra, cau mày, phát nhẹ vào tay Bạch Diễm:
- Không được ăn vụng!
O__o
Cô nàng có mắt đằng lưng sao? Bạch Diễm chối bay:
- Tỷ không có!
Cô nàng tóc vàng nhấc ra "vật chứng phạm tội" trên mép Bạch Diễm, chu môi:
- Ăn vụng không biết chùi mép!
==!
Xấu hổ ghê a~!
Bạch Diễm che hai tai lại, cứ mỗi lần bị bắt quả tang là y như rằng Tiếu Diêu Linh sẽ ca một bài la lối.
Nào thì : " Bốc bải thật mất vệ sinh...", "trên tay có hàng triệu con vi khuẩn"... bla..bla...
Mà Bạch Diễm hàng trăm nghìn lần tìm khắp bàn tay, có thấy con nào gọi là "vi khuẩn" trên đấy đâu.
ToT
Oan quá!
Thế nhưng, Tiếu Diêu Linh hôm nay không có mắng Bạch Diễm, lại quay sang nhìn tập giấy có tên " Dương Lịch tự chế" , khoanh mặc đỏ vào một kí tự mà theo Bạch Diễm cho là ngôn ngữ địa phương, miệng lẩm bẩm:
- Ngày mai là Giáng Sinh rồi. Christmas don't be late!
.
.
.
-------
.
.
.
- Nào ... được rồi... Sang trái một chút....Ok Ok ... Perfect!
Tiếu Diêu Linh ra dáng đứng một bên, luôn miệng chỉ đạo cho mấy tên thị vệ ôm chậu cây lớn đặt qua đặt lại trong phòng.
Bạch Diễm ngồi thu lu một chỗ, nhìn cái cây mà Tiếu Diêu Linh giới thiệu là "Cây thông Noel", rồi càng khó hiểu, khi mà cái cây được đặt yên một chỗ, cô nàng tóc vàng liền lôi ra một đống đồ lỉnh kỉnh treo lên cây.
- Muội làm gì vậy!
Tiếu Diêu Linh không quay đầu, chỉ đáp lại vẻn vẹn hai chữ:
- Trang trí!
bỏ mặc Bạch Diễm ngu ngơ một mình.
.
.
.
Mấy canh giờ sau, Bạch Diễm mơ màng trên giường lại bị một thứ mùi hương quyến rũ câu dẫn, không thể cưỡng lại mà mở mắt.
Cư nhiên, chiếc bàn gỗ giữa phòng đã bày lên một đống món ăn thịnh soạn.
Bạch Diễm liếm mép, ngó nghiêng khắp phòng cảnh giác.
Thấy Tiếu Diêu Linh đang bận rộn xếp nến trắng nến đỏ đan xen xung quanh phòng, nàng mới hắc hắc cười gian, như con chó con leo xuống giường, bò tới gần mâm cơm quyến rũ ấy, trong đầu thầm gào thét: "Ta muốn ăn ta muốn ăn"
Chính là, gần tới đích, trên lưng lại xuất hiện một vật thể lạ nặng kí.
ToT
Bị phát hiện rồi!
Thực muốn khóc quá thôi.
Bị bắt quả tang thậm chí còn chưa kịp ăn vụng.
==
Giống như miếng ăn đã tới gần mồm rồi mà không đớp được ấy, rõ là trêu ngươi a~
Thà tỏm được một miếng, còn hơn là bị bắt mà chưa kịp nhắm miếng nào!
Bạch Diễm không muốn thế này đâu.
*Khóc*
- Tỷ...tỷ chỉ xem có món gì thôi.
- Cái này dành cho đêm Giáng sinh, cấm ăn chực!
-....
.
.
.
Bạch Diễm thở dài ngao ngán, nhìn đống đồ ngon trước mắt nuốt nước miếng cùng nước mắt.
Không phải cho nàng!!!!
TOT
Cái gì mà dành cho đêm Giáng Sinh của phu thê người ta chứ?
Đêm Giáng sinh là đêm gì, Bạch Diễm không biết, giờ cũng chẳng cần biết, điều nàng được biết chính là "Không được ăn chực"
Chợt nhớ ra, "đêm"- "đêm"- "đêm" a~
Tiếu Diêu Linh hình như chưa từng qua đêm trong tẩm cung của Bạch Dạ Hàn thì phải?
Haizz
Ai bảo Hoàng đế không có "nhu cầu", vậy nên Hoàng hậu không được "thị tẩm". ( Hyo: Chị lại đang mơ rồi ^^)
Tiếu Diêu Linh muốn đón Giáng Sinh bằng bữa tiệc đêm cùng Bạch Dạ Hàn. Vợ chồng chung phòng ban đêm chẳng nhẽ chỉ nhìn nhau mà ngồi đếm sao ngắm nến???
Trong đầu Bạch Diễm lại loé lên một tia sáng.
Hai người vui, ba người vui, người người vui...
Hắc hắc...
Ngoài mấy món ngon bày trên bàn này ra, tiểu đệ nàng chắc chắn vẫn có thể "ăn" được một thứ ^^
" Tiếu muội yêu quý à, ta sẽ giúp muội được "thị tẩm", nhớ hảo hảo báo đáp ta mà làm một bữa thật ngon a~"
.
.
Bạch Diễm lén lén lút lút đi ra, một lúc sau lại lén lén lút lút trở vào, "ong thợ tóc vàng" vẫn chẳng hề hay biết.
Chỉ là, lúc đi tay không, lúc về tay cầm gói thuốc lạ.
... Thứ thuốc ấy, không phải "Xuân dược" còn là thứ gì???
^^
.
.
.
-------
.
.
.
Sẩm tối, Bạch Diễm toe toét cười, vỗ vai Tiếu Diêu Linh chúc may mắn, sau đó phấn khởi dời đi.
Nàng còn thật chu đáo đuổi thị vệ lẫn cung nữ ra ngoài, tính để đêm nay phu thê người ta được tự do "Vu sơn Vân Vũ" (hyo: XXOO)...
Tiếu Diêu Linh treo hai chiếc tất len đỏ lên cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc , nàng lao ra khỏi phòng đón Bạch Dạ Hàn:
- Chàng về rồi!
Bạch Dạ Hàn nhíu mày, không rõ cô nàng lại định giở trò gì.
Tiếu Diêu Linh luồn người ra sau lưng hắn, kiễng chân, với tay che đi đôi mắt màu đỏ hồng:
- Thiếp có cái này cho chàng xem. đi thôi!
Nàng cẩn thận chỉ dẫn đưa Bạch Dạ Hàn về phòng.
Vừa buông tay, căn phòng lung linh ánh nến ấm áp hiện ra.
- Ting...ting...ting... Tuyệt Không?
Bạch Dạ Hàn có phần bất ngờ, căn phòng lạnh lẽo thường ngày lúc này được trang hoàng lộng lẫy, hoa tuyết trắng cùng sợi xích giấy rủ xuống tinh nghịch.
Nàng lại kéo hắn ngồi xuống bàn ăn giữa phòng:
- Đêm nay chúng ta cùng đón giáng sinh nhé!
....
Bạch Dạ Hàn không nói gì, mặc cho nàng giới thiệu từng món, hắn chỉ lẳng lặng ngồi ăn.
Tiếu Diêu Linh chỉ chỉ vào thứ chất lỏng màu đỏ mận chín mà Bạch Dạ hàn vừa uống:
- Cái đó là rượu vang. Giáng sinh không thể thiếu rượu vang a~ Thiếp đã mua lại được từ một tên lái buôn đấy.
Tiếu Diêu Linh tuy giới thiệu vậy, nhưng nàng không có uống một giọt rượu, vì theo nàng, 18 tuổi vẫn còn là trẻ con, 18+ mới là người lớn cơ.
Chỉ là, lúc sau, Bạch Dạ Hàn uống xong chén rượu ( Hyo: thời cổ đại chưa có ly thuỷ tinh đâu nha~) , thân thể hắn trở nên nóng bức, có thứ gì đó trong người muốn được giải phóng...
Thấy sắc mặt hắn là lạ, Tiếu Diêu linh nhỏm dậy, ghé sát mặt hắn, lo lắng hỏi:
- Chàng sao vậy ? Mặt sao lại đồng màu với mắt thế? Chẳng nhẽ uống rượu vang...( cũng say ư?)...ưhm...
Lời nói chưa thoát ra đã bị đôi môi tham lam của Bạch Dạ Hàn nuốt lấy...
Ừ thì, kẻ đang trúng xuân dược, con người hắn gần như mất đi toàn bộ kiểm soát, mà thiếu nữ xinh đẹp này, không ngừng cong môi trước mặt hắn, hương thơm man mát của loài hoa hồng bạch toả ra từ người nàng khiến hắn không ngừng kích động, muốn dìm nàng vào dục vọng.
.
.
Cả thân thể bị bế xốc lên, với giác quan nhạy cảm của thiếu nữ, tiếp xúc da thịt với con người đang bốc hoả này, Tiếu Diêu Linh nhanh chóng đánh hơi được mùi nguy hiểm, theo phản xạ muốn chạy trốn.
Nàng giãy giụa trong vòng tay ai kia...
Cơ mà càng giãy, lại bị ghìm chặt.
==
Kẻ "bốc hoả" đè nàng xuống giường, môi liền quấn lấy môi, những ngón tay thuôn dài cũng luồn vào trong áo, không ngừng di động khắp cơ thể mềm mại.
Có thể là do thiếu dưỡng khí đưa lên não, vậy nên bộ não của Tiếu Diêu linh không ngừng phát ra tín hiệu:
........... "YOU ARE IN DANGER"..................
............ " YOU ARE IN DANGER"................
.......
Đến một lúc nào đó, bạc môi hành quân xuống đánh chiếm vùng cổ cùng vùng ngực nõn nà, tiếng còi báo động trong đầu Tiếu Diêu Linh càng lúc càng inh ỏi, nàng đờ đẫn phản kháng:
- Bạch...ưhm...Không được... đừng...
Bạch Dạ Hàn tuy trúng xuân dược, ý thức thực vẫn chưa mất hẳn.
Đôi mắt hồng phủ làn sương mờ ảo, chất giọng đục khàn nhuốm màu dục vọng:
- Sao không được?
==
Thấy Bạch Dạ Hàn hỏi lại, Tiếu Diêu Linh hơi bối rối.
Ừ thì, quả là chuyện "ấy", đã là phu thê, sớm muốn gì cũng phải làm.
Nhưng mà...nàng "ngại"...
Cái miệng nhỏ vớ bừa một lí do nào đó quăng ra, hi vọng được giải phóng:
- ưhm... Nhỡ... Nhỡ đêm nay ông già Noel đến thì sao?
O__o
- Hắn đến làm gì?
Ách!
Tiếu Diêu Linh giải thích:
- Ông già Noel là người sẽ trao quà cho trẻ con vào đêm Giáng Sinh...
==!
Bạch Dạ Hàn không biết nên khóc hay nên cười, cái lí do mà nữ nhân này lôi ra, có phải là quá ngớ ngẩn hay không?
Thấy hắn có điểm dừng lại, Tiếu Diêu Linh với lấy chiếc chăn bông, lách người chui vào, trùm kín mít cả thân mình.
Thực thì, Bạch Dạ Hàn không có "ngại" giống nàng.
Dừng lại, cũng chỉ là để cởi bỏ vật cản...
Áo quần vứt bừa bãi, hắn...tìm đường chui vào chăn:
- CHỈ CẦN KHÔNG CÒN LÀ TRẺ CON, ÔNG TA SẼ KHÔNG ĐẾN!!!
O__O
.
.
.
Vật lộn một hồi trong chăn...
Bên ngoài, y phục nam đã được phủ lên bởi y phục nữ...
Bên trong, "người hạ" khuất phục để "người thượng" phủ lên...
.
.
Lâu sau, vật cứng lần mò đi vào...
- ......Aaaahhhh....
Tiếu Diêu Linh kinh hô, hạ thân như bị xé rách.
Đau... rất đau...
Móng tay bấu chặt vào da thịt "kẻ thượng", nước mắt trào ra khoé mi.
Lần đầu tiên, sao tránh khỏi không đau!
Nàng, chỉ còn biết cắn răng cam chịu...
Có điều, cuộc hoan ái đầu tiên của phu thê nhà này, không phải một kẻ đau mà là hai người đau.
Bạch Dạ Hàn dứt môi khỏi viên trân châu màu hồng đào, hắn gầm nhẹ:
- Làm gì vậy?
O__o
Tiếu Diêu Linh mở to đôi mắt lóng lánh nước, chăm chăm nhìn hắn...
Ai mới là kẻ đang làm gì ai cơ chứ?
-...Thiếp có làm gì đâu?...
Rõ ràng từ lúc khuất phục, nàng thả mặc cho hắn lộng hành trên cơ thể mà...
Oan quá!
.
.
Thì ra, "kẻ thượng" trong lúc tiến vào, thân thể bất chợt lại trở nên tê dại bởi một luồng điện!
Nhìn đôi mắt ngây thơ vô tội của nàng, Bạch Dạ Hàn bỗng cảm thấy cao hứng.
Ít ra, hắn đã khẳng định được rằng, thứ đang chạy trong người hắn lúc này là " dòng điện Tình yêu".
Thật chẳng ngờ, khi ân ái, hắn lại bị thứ dòng điện ấy làm cho điêu đứng. Mà sau điêu đứng, con người hắn lại như được kích thích cũng bởi vì nó...
Xuân dược cùng dòng điện Tình yêu, giờ đã trở thành công cụ "kích tình" của đôi phu thê nhà nào...
Dục vọng bị kìm *** nay đã được thả tự do...
"Kẻ thượng" điên cuồng "cắn xé" thân thể mềm mại bên dưới.
Vận tốc cùng nhịp độ nơi hạ thân cũng tăng nhanh đến chóng mặt...
Khổ, chỉ khổ "kẻ hạ" thôi, thành thật như vậy lại vô tình kích thích "kẻ thượng" , kết lại là bị "ăn sạch sẽ" không thương tiếc...
Đêm...vẫn cứ dài...
...Ai bảo, ...đêm mùa đông...
Ông già Noel, cũng chẳng tới...
...Ai bảo,... không có trẻ con...
Trẻ con, có...chắc phải thời gian nữa...
...Chuyện hoan ái giữa nam nữ, với Tiếu Diêu Linh và Bạch Dạ Hàn, đã chuyển thành "lần lại lần dây dưa giật điện"... ( Hyo: BT^^)
...Hai kẻ cùng "đau", hai kẻ cùng "khoái"...
Xét cho cùng, đây mới chính là "bình đẳng trong hôn nhân và gia đình".
Tuyết rơi!
Merry X'mas
...Giáng sinh an lành... Giáng sinh ngọt ngào...
.
.
.
--------.
.
.
.
Sáng "muộn", Bạch Dạ Hàn dời khỏi chăn ấm, mặc vào y phục, để lại kẻ nào đó vẫn còn co quắp trên giường.
Chân vừa bước xuống đất, vạt áo đã bị ai kia kéo lại:
- ...Đừng đi... Lạnh lắm...
Quay đầu lại nhìn, nào còn ai khác ngoài cô nàng tóc vàng Tiếu Diêu Linh.
Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt ửng hồng, môi cam sưng đỏ, mái tóc vàng rối tung trông thật đáng yêu.
Cánh tay trắng nõn thò ra túm lấy vạt áo của hắn, đã vô tình mở ra "xuân quanh mát mẻ", nơi mà ẩn ẩn hiện hiện vẫn còn dấu vết hôn ấn...
Xét cho cùng, dù có hay không trúng xuân dược, đứng trước Tiếu Diêu Linh, chẳng ai có thể kìm lòng mà đem nàng hoà tan vào dục vọng.
Bạch dạ hàn "ăn no ngủ kĩ", tâm trạng có phần thoải mái sau đêm dây dưa giật điện.
Hắn, từ một kẻ được vợ hiền phục vụ, nay, phục vụ vợ hiền.
Với tay lấy từng mảnh bạch sam, lại cần mẫn làm một công việc mà "mắt chẳng hề muốn"- mặc yếm cho nàng.
Người nọ tuy nhắm mắt, khoé môi vẫn lấp ló nụ cười...
Đêm qua không lạnh, đơn giản vì ngoài chăn bông, nàng còn ôm một cái chăn 37 độ, hơn nữa... "ma sát", cũng khiến thân thể tăng nhiệt độ a~
Nay, 37 độ đi rồi, nàng đâu thể loã lổ một mình trong chăn, vớ được cơ hội, tốt nhất là tận dụng triệt để mà "bắt nạt".
Lơ ma lơ mơ, lại nhớ tới đêm Giáng sinh ngọt ngào hôm qua...
* Đỏ mặt *
Ách!
Giáng Sinh~
Quà Giáng Sinh~
Đôi mắt xanh bất chợp mở to, con người nhỏ bé vùng dậy khỏi chăn, không để ý đến vị trượng phu đang buộc nốt nút thắt của yếm, nàng vớ vội bạch sam, quấn qua người rồi lao xuống giường.
Hạ thân đau đớn khiến cô nàng tóc vàng khuỵu sụp xuống, lại rất nhanh đứng lên, chạy tập tiễng về hai chiếc tất treo ở cửa sổ, tìm kiếm thứ gì đó ở dưới gốc cây thông...
Không có quà a~
Tuy rằng từ giáng sinh năm 7 tuổi, Tiếu Diêu Linh không còn nhận được quà của ông già Noel nữa, nhưng nàng tin lời mẹ Mellissa, nếu nàng ngoan ngoãn, ông già Noel sẽ không quên quà của nàng.
Vậy nên, mười mấy năm nay cô nàng vẫn rất "ngoan" , lòng tin vào Ông già Noel vẫn chưa bao giờ phai nhạt...
Giờ, nàng muốn đổi tội cho một người - Bạch Dạ Hàn, biết đâu đêm qua ông có đến...mà... mà...
Khuôn mặt xụ xuống, Tiếu Diêu Linh trở lại giường, chìa tay ra trước mặt Bạch Dạ Hàn:
- Bắt đền!
- Đền cái gì???
- Quà...
Nhớ ra đêm qua, cô vợ nhỏ bé ngay lúc ân ái đã quăng ra cái lí do ngớ ngẩn ấy, Bạch Dạ Hàn nén cười, lạnh lùng nói:
- Hết làm trẻ con rồi!
O__o
Đúng vậy...
Kẻ gây ra tội vẫn cứ thản nhiên một mặt.
Nàng, giờ đã là người đàn bà của hắn , như thế nào còn đòi quà trẻ con... ( Hyo: đòi quà cho con trong bụng, chắc thụ thai rồi đấy, anh mãnh liệt cả đêm thế mà ) )
(=.=!!)
(-.-!!)
...
Đây, có phải giết chết tia hy vọng cuối cùng còn sót lại của "đứa trẻ" không a~
.
.
.
Bạch Diễm hắc hắc cười gian, nhìn Tiếu Diêu Linh đang ôm bộ dạng "thất vọng tràn trề" nằm trong phòng.
Nàng biết, kế hoạch hôm qua chí ít đã giành được thắng lợi , bởi khi nàng hơi động đến, Tiếu Diêu Linh đã bừng bừng đỏ mặt.
^^
Chỉ là, phần thất bại, nàng không rõ nguyên do, hỏi cô nàng tóc vàng này thì nàng ta thở dài ngao ngán, chẳng nói chẳng rằng nằm gục xuống giường.
Mà cả ngày nằm vật trong phòng Bạch Diễm, chắc là đang "dỗi" rồi.
"Dỗi"
Là "dỗi đó!
^^
.
.
.
Haizz...
Không biết là nên vui hay nên buồn bây giờ?
Vui, Tiếu Diêu Linh rốt cuộc đã được thăng cấp, cô nàng giờ cũng có thể "dỗi" với phu quân rồi.
Buồn, Tiếu Diêu Linh nằm vật vạ, không chịu đi nấu cơm nấu nước, thành ra cả ngày nay Bạch Diễm nàng chết đói nhe răng há mồm.
Mà cái tên Bạch Dạ Hàn kia từ sáng tới giờ chưa thấy ló mặt, đi khắp nơi cũng không thấy bóng dáng.
Đừng có nói với Bạch Diễm, phu thê nhà này "dỗi" tay đôi nhá!
Có đời nhà ai vợ dỗi mà chồng cũng dỗi không ???
==
.
.
.
Bạch Dạ Hàn sáng nay lên triều muộn, nhớ lại khuôn mặt phụng phịu của ai kia, lại cho bãi triều sớm ( Hyo: chơi chữ ^^)
Nữ nhân này, coi trọng quà của trẻ con đến thế sao???
.
.
.
- Về thôi!
Bạch Dạ Hàn bước vào phòng Bạch Diễm, thấy "mặt xụ" Tiếu Diêu Linh đang "đóng đinh" trên giường, hắn nhíu mày bế bổng nàng trên tay.
Người hờn dỗi vẫn cứ hờn dỗi, quyết định không thèm nhìn mặt bạch Dạ Hàn - kẻ đã lấy đi cơ hội nhận quà Giáng sinh của nàng.
Nằm trong vòng tay hắn, nàng ngó lơ, không hề để ý thấy gã bạch nhân trên người lốm đốm "hoa đào" nở rộ.
Bạch Diễm thì để ý đấy, và thực đang rất cao hứng a~
Ngày mai, lại được ăn ngon rồi!!!
^^
.
.
.
Đặt nàng ngồi trên bàn, bạch Dạ Hàn cúi xuống, mặt đối mặt với vị hoàng hậu phụng phịu hờn dỗi.
Tiếu Diêu Linh cắn môi, nhìn chằm chằm cái gì chứ, chẳng nhẽ muốn nàng khắc sâu cái mặt đáng ghét này vào đầu mà căm hờn à?
Chính là, điều mà cô nàng tóc vàng không bao giờ tưởng, giây sau lại hoá sự thật.
Bạch Dạ Hàn lôi ra một chiếc hộp gỗ nàu nâu chạm khắc xinh đẹp, đặt vào bàn tay nàng, từ miệng buông ra một chữ duy nhất:
- QUÀ!
O__o
Quà Giáng sinh cho nàng sao?
Tiếu Diêu Linh hết nhìn Bạch Dạ Hàn, lại cúi xuống nhìn chiếc hộp trong tay, trong tâm dậy lên một niềm xúc động vô bờ.
- Mở ra đi!
O__o
Nàng tròn xoe mắt nhìn hắn, sau đó mới gật đầu, vuốt ve chiếc hộp gỗ như báu vật trân bảo.
Chiếc nắp vừa mở ra, cư nhiên bên trong có một con muỗi trắng muốt... "còn sống nguyên" (Hyo: Từ từ đọc tiếp, đừng kẻ nào mơ tưởng bạch ca có thuốc hồi sinh nha~)
Con muỗi trắng bay lên, đậu vào bàn tay nàng, châm ngòi vào da thịt Tiếu Diêu Linh mà hút máu.
Uống máu xong, nó lại vỗ cánh, bay vo ve trước mặt cô nàng tóc vàng.
Nàng mỉm cười xinh đẹp, nói với con muỗi:
- Ngươi đã mang trong mình dòng máu của ta, từ giờ trở đi cũng chỉ được hút máu ta! Nghe chưa? Và, tên gọi của ngươi sẽ là Tiểu Bạch 003 - 60.
Nàng quay ra nhìn Bạch Dạ hàn, lúc này mới để ý đến những nốt ban đỏ trên khắp người hắn.
Thì ra, kẻ cho bãi triều sớm, sau khi dời đi, đã tìm đến hang ổ của bọn muỗi, cốt để "săn" một chú muỗi trắng làm quà cho cô vợ bé nhỏ của mình.
Tiếu Diêu vô càng cảm động, nàng ôm lấy hắn:
- Bạch... Thiếp xin lỗi!
Lại ngước lên nhìn, chợt nhớ ra kẻ này chắc hôm nay chưa có ăn gì, lại hao tốn bao nhiêu cc máu cho lũ muỗi, nàng ngờ nghệch hỏi:
- Chàng có đói không?
Kẻ kia sắc mặt không đổi, lạnh giọng:
- Đói!
Tiếu Diêu Linh tự trách mình, làm vợ hiền mà lại để chồng nhịn đói cả ngày, còn ra thể thống gì nữa.
Nàng nhảy xuống đất, định xuống bếp làm cơm:
- Thiếp sẽ đi nấu cơm ngay! chàng đợi một chút nhé!
- Không cần!
O__o
Ách!
Hay chàng lại "dỗi" rồi!
- Chỉ chờ một chút thôi mà. Thiếp hứa sẽ nấu thật nhanh.
Bạch Dạ hàn quả thực có đói, nhưng mà "đói" thứ khác cơ.
Hắn kéo lại cánh tay nhỏ bé, cúi đầu xuống, mút mát đôi môi màu cam:
- Có thứ không cần nấu vẫn có thể ăn ngay được!
==
.
.
.
Đoạn, căn phòng vang lên một đoạn hội thoại đặc biệt, gồm tiếng rên rỉ mê luyến xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề.
Trên giường, hai thân thể quấn lấy nhau, hành động quả thật rất mờ ám.
Mà kẻ hạ lần này không có phản kháng, rất ưng ý thuận chiều, mặc cho kẻ thượng tung hoành ngang dọc trên người.
Bạch Dạ Hàn thầm nghĩ, biết tặng quà mà cô nàng ngoan ngoãn thế này, hắn đã tặng từ đêm qua!!! ( Hyo: Anh có nhớ đêm qua anh bị trúng xuân dược không?? Hở? hở)
Lúc Tiếu Diêu Linh phát hiện ra sự có mặt của kẻ thứ ba - một kẻ mà cũng đang rất "đói", đã qua 3 lần "dây dưa giật điện"
- Ối chết rồi!
Nghe tiếng nàng la lên hoảng hốt, Bạch Dạ Hàn nhíu mày nhìn kẻ hạ, không biết nữ nhân này lại lơ đễnh nghĩ sang chuyện gì nữa.
Tiếu Diêu Linh mếu máo, chỉ vào con muỗi trắng đậu trên cánh tay :
- ...Chúng ta... làm hư Tiểu Bạch 003 rồi!...
==!
( Aiya! Bé tiểu bạch 003 mới có mấy ngày tuổi mà đã coi Rate MA, ngưỡng mộ ^^)
.
.
.
Gần sáng, mồ hôi hai thân thể quyện lại lẫn nhau, Tiếu Diêu Linh kiệt sức thở dốc:
- ... Chàng... Hình như bát đũa ....chưa rửa....
O__o
Ừ thì, thức ăn thì vẫn có loại ăn nhanh không cần nấu, nhưng ... bát đũa không rửa mà đặt thức ăn vào thì... chậc chậc... aiyya...
==
( hyo: Giờ mới phát hiện ra Bạch ca chui ra từ ổ muỗi chưa tắm, nàng ơi, quá muộn rồi)
end chap 8.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro