Chương 2: Dấu hiệu sớm của việc ngoại tình
"Nói những chuyện khác? Bệ hạ, ta không đề cập đến chuyện gì bất thường. Với tư cách là chủ nhân của hậu cung, ta chỉ hỏi có phải ngài đem về một người phụ nữ bị thương hay không?"
Nàng làm vậy có quá đáng hay không? Nàng đã cố nói với một giọng điệu bình thường và một nụ cười dịu dàng. Một cách thật thản nhiên để không tỏ ra là mình xét nét hay nghi ngờ, như thể đang thảo luận về việc chuẩn bị cho ngày đầu năm mới.
Tuy nhiên, Sovieshu trông có vẻ khó chịu. Anh ta dường như muốn tránh chủ đề này hết mức có thể, và bầu không khí dần trở nên kỳ lạ.
"Nàng thực sự tò mò về chuyện này?"
Sovieshu nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.
"Ta sẽ không hỏi nếu ta không tò mò". Nàng chớp mắt nhìn và hỏi lại anh ta.
"Nàng ấy đã vô tình mắc vào một trong những cái bẫy của ta, và ta đã đưa nàng ấy về hoàng cung để chữa trị. Nàng ấy bị thương khá nặng, vì vậy ta đã sắp xếp người hầu đến chăm sóc nàng ấy"
"...Ta hiểu rồi"
"Không cần lo lắng. Ta sẽ không bảo thị nữ của Hoàng hậu làm chuyện đó"
Sovieshu tiếp tục cắt miếng bít tết của mình, tiếng dao và đĩa va chạm vào nhau vang vọng khắp căn phòng. Bình thường anh ta có rất nhiều thứ để nói, nhưng lần này anh ta chọn im lặng.
***
"Bệ hạ đã nói gì ạ?"
Khi Navier quay trở lại cung điện phía Tây sau bữa tối, các thị nữ đang đợi nàng, vẻ mặt lo lắng tiến đến hỏi.
"Ngài ấy... ngài ấy không nói nhiều"
Lông mày nữ bá tước Eliza nhướng lên khi nghe câu trả lời của nàng. Bà ấy dường như không tin những lời nàng nói.
"Nếu chỉ có vậy người sẽ không ủ rũ như vậy"
"..."
"Không sao đâu, nương nương. Sao người không kể cho chúng thần?"
"Bệ hạ bảo nàng ta vô tình dẫm phải bẫy thú. Và cũng không có đề cập đến việc nàng ta là một nô lệ bỏ trốn hay bất cứ điều gì tương tự..."
Thậm chí còn không nhắc đến tên của nàng ta.
"Bệ hạ nói rằng ngài ấy đang chăm sóc cho nàng ta và ngài bảo ta không được nhắc đến chuyện này nữa"
Ngay khi nàng vừa dứt lời, Laura dậm chân thật mạnh và hét lên. Những người xung quanh nhìn cô ấy, nhưng Laura bĩu môi và không thèm để ý đến họ.
"Nương nương, người có biết không? Cha thần cũng có những biểu hiện đó khi ông ta lần đầu tiên ngoại tình." Laura tức giận nói.
Nữ bá tước Elize cảnh cáo Laura, tuy nhiên cô nàng đang giận điên đến mức không thể dừng lại được.
"Rõ như ban ngày! Đó là những dấu hiệu sớm của việc ngoại tình. Nếu không thì tại sao bệ hạ lại khó chịu chứ?"
Những thị nữ xung quanh can ngăn Laura vì những lời nói quá thẳng thắn của cô ấy nhưng họ cũng không phủ nhận chuyện đó đúng.
Cuối cùng, nữ bá nước Eliza đã tự mình đuổi các thị nữ ra ngoài khi thấy Navier có vẻ chán nản, sau đó đặt nàng ngồi trước bàn trang điểm và bắt đầu chải tóc cho nàng.
"Bệ hạ là người thích săn bắn. Ngài ấy chỉ to mò vụ nàng ta bị mắc bẫy"
"Eliza"
"Vâng, thưa nương nương"
"Trước đây, mẹ ta từng bảo. Ta không nên đau lòng nếu một ngày nào đó Bệ hạ có nhân tình. Bởi các tiên đế trước đều có thiếp nên ta đừng mong Bệ hạ sẽ khác."
Giữa trán nữ bá tước Eliza nhăn lại. Eliza có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với chồng của bà, và với một người như vậy, lời khuyên của mẹ nàng nghe có vẻ thật nực cười.
"Thật ra ta đã sớm chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Ngay cả khi Bệ hạ thu nạp một nô tỳ để làm thiếp". Navier tiếp tục.
"Hoàng hậu nương nương"
"Nhưng khi ngài ấy không nói chuyện đó với ta... ta cảm thấy có chút hụt hẫng"
Bá tước Eliza đặt chiếc lược xuống tủ trang điểm, Navier ngước nhìn bà ấy và tiếp tục hỏi một cách chân thành.
"Cho dù ngài có thu nạp bao nhiêu tình nhân đi nữa họ cũng chỉ là thiếp. Bệ hạ và ta chưa bao giờ yêu nhau đến mức nguyện sống nguyện chết cùng nhau... nên về mặt lý thuyết, chúng ta vẫn sẽ ổn thôi. Cho dù là thế, tại sao ta vẫn thấy trống trải?"
"Mặc dù giữa người và Bệ hạ là cuộc hôn nhân chính trị, nhưng hai người đã ở bên nhau từ khi còn là một đứa trẻ cho đến khi kết hôn. Không ngạc nhiên khi người khó chịu. Đó là chuyện đương nhiên". Nữ bá tước vươn tay ôm nàng vỗ về.
"Liệu Bệ hạ có cảm thấy như thế nếu ta có người đàn ông khác?"
Nữ bá tước Eliza tiếp tục cầm chiếc lược và chải tóc cho Navier, và nàng hiểu sự im lặng của bà ấy có nghĩa là "không". Một lúc sau, Nữ bá tước mới lên tiếng.
"Thành thật mà nói, thần cũng không biết, nương nương. Tình yêu của người càng mãnh liệt, thì càng không nhìn rõ mọi việc quanh mình."
Navier không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình quyết định. Nàng cười một cách gượng gạo.
"Thôi, quên đi. Dù gì ta cũng không phải gặp nàng ta"
"Đúng vậy. Ngay cả khi ả nô lệ đó được thu nạp thành thiếp, nàng ta cũng không thể thích nghi được với giới quý tộc"
Hàng năm, một lượng nô lệ nhất định sẽ được ân xá và trở thành dân thường. Nhưng việc này không áp dụng cho nô lệ bỏ trốn. Trở thành nô lệ nghĩa là ngươi hoặc tổ tiên của ngươi từng phạm tội, nhưng không đền bù được nên phải chịu án phạt đời đời. Nô lệ bỏ trốn thì cũng như là tội phạm đào tẩu. Cho dù Sovieshu có thu nạp ả nô lệ đó làm thiếp, thì cô ta cũng không bao giờ có thể xuất hiện trước mặt giới thượng lưu hay để nàng tình cờ gặp cô ta.
Navier cảm thấy có gì đó khó chịu khi chồng nàng đem về một phụ nữ khác. Nhưng nàng không nên quá xúc động. Dù gì mỗi người cũng có một cuộc sống riêng. Và đế quốc này cũng chỉ có thể có một Hoàng hậu duy nhất.
***
"Nghe nói Bệ hạ mỗi ngày đều đến thăm nàng ta"
"Rõ ràng bệ hạ còn đích thân mang thức ăn cho nàng ta nữa"
"..."
"Bệ hạ thậm chí còn gọi ngự y để chữa trị chân cho nàng ta"
Những tiếng xì xầm sau bụi cây. Mặc dù khu vườn của hoàng cung có những bức tường hoa cao hơn đầu người, nhưng nàng vẫn có thể nghe rõ. Navier đã thiết kế khu vườn này và cố tình đặt một chiếc xích đu hình tổ ong ở nơi ít người lui tới. Nó giống như một căn cứ bí mật của nàng. Nàng không mang những người thị nữ tới đây, và vì vậy, mọi người có thể bàn tán thoải mái mà không cần để ý đến nàng.
"Một tuần đã trôi qua..."
Navier đóng quyển sách và đặt nó trên đùi mình. Khi sự quan tâm của Sovieshu dành cho cô ả nô lệ ngày càng nhiều, thì những câu chuyện như thế ở khắp mọi nơi. Mọi người đều chú ý đến người phụ nữ đã chiếm được sự quan tâm của Hoàng đế. Thật may nàng và nàng ta vẫn chưa chạm mặt nhau.
Lần sau khi nàng ăn tối cùng với Sovieshu. Navier đã không hỏi về nàng ta. Thay vào đó, nàng làm như không có chuyện gì xảy ra, và chuẩn bị cho năm mới.
Nàng quyết định thỏa hiệp và giả vờ như không biết.
Nhưng mọi chuyện đến một cách tình cờ và Navier gặp nàng ta.
***
Đó là vào ngày mà Navier cùng các quan chức tập trung trong phòng họp để thảo luận về việc chuẩn bị cho năm mới.
Cổ họng nàng như bị tắc sau khi nói quá lâu, và sau khi uống một cốc nước ấm, nàng đi dạo trong khu vườn để thư giãn. Artina, phó chỉ huy của các hiệp sĩ và những thị nữ đi phía sau nàng. Khi đang cùng Artina thảo luận về việc sẽ giới thiệu ai cho buổi lễ, nàng nghe thấy tiếng thì thầm ở đâu đó "Đó có phải Hoàng hậu không?"
Navier nhìn xung quanh và thấy một người phụ nữ đang ngồi trên thảm cỏ cùng với hai người phụ nữ khác, chắc là hầu gái bên cạnh nàng ta. Hai ánh mắt chạm nhau, người phụ nữ tỏ vẻ ngạc nhiên và cố gắng đứng dậy. Nàng ta đã bị hai hầu gái ngăn lại, nhưng họ vội buông tay khi nhìn thấy ánh mắt của Navier.
Người phụ nữ cố đứng vững cúi chào nàng. Navier không chắc nàng ta là ai. Nàng nghĩ nàng ta có thể là nô lệ mà Hoàng đế đã đem về. Nhưng nàng gạt ngay ý nghĩ đó. Bọn họ đang ở chính điện, và chỗ này không phải là nơi tình nhân được phép lui tới.
Nàng ta vẫy chào Navier ngay cả khi chân nàng ta đang bị đau. Nhưng, Navier giả vờ như không thấy và quay đi. Chợt một giọng nói từ phía sau vang lên: "Ê, Này"
"Xin chào"
Có phải nàng ta vừa gọi? Đây là lần đầu tiên nàng nghe ai đó gọi nàng như vậy, gọi một hoàng hậu. Nàng quay lại và thấy nàng ta đang tiến về phía nàng. Những hầu gái vội vàng lên tiếng "Tiểu thư Rashta, người không được gọi nương nương như thế"
Nàng ta biết Navier. Nếu nàng ta chào nàng, thì chắc chắn nàng ta biết nàng là hoàng hậu. Vậy mà nàng ta dám gọi "Này".
Nàng nhìn chằm chằm vào nàng ta với vẻ mặt bối rối, người phụ nữ tên Rashta lại gần và tự giới thiệu.
"Thần là Rashta"
Nàng phải làm gì?
"Thế à...Rashta"
Nàng ta mỉm cười, như thế hài lòng khi nàng gọi nàng ta bằng tên. Nàng ta thực sự muốn Navier gọi tên nàng ta hay sao? Nàng thật sự tò mò.
Navier có thể chắc chắn nàng ta không cần sự giúp đỡ gì từ nàng. Nếu có nàng ta đã đề cập đến. Nàng quay đi một lần nữa, nghĩ rằng không cần phải bận tâm. Nhưng Rashta lại vươn tay và nắm lấy váy của nàng. Những thị nữ hoảng hốt và hất tay nàng ta ra.
"Hỗn xược!"
"Ngươi không biết đây là Hoàng hậu!"
Rashta giật mình, lắp bắp "Ơ thần... Thần xin lỗi. Thần nên gọi người đàng hoàng nhưng thần không biết phải xưng hô thế nào..."
Nàng ta thực sự không biết nàng là Hoàng hậu? Nàng đã nghe thấy nàng ta thì thầm với người hầu "Đó có phải Hoàng hậu không?"
Laura lườm Rashta và hét vào mặt nàng ta.
"Nương nương là Hoàng hậu của vương quốc phía Đông. Ngươi phải biết xử sự cho đàng hoàng!"
Rashta mở to đôi mắt "Không, không phải thế. Thần biết người là Hoàng hậu."
Cái gì? Cô ta biết nàng là Hoàng hậu? Thế mà vẫn...
Nàng cau mày trước những lời lẽ lạ lùng của nàng ta, và nàng ta nhẹ nhàng lặp lại:
"Tên của thần là Rashta"
"Cô biết ta à?" Navier thở dài
"Người không biết thần sao?"
"Ta không chắc."
"Ah..."
Rashta trông có vẻ mất mát, nàng ta thì thầm với những người hầu bên cạnh "Ta phải làm thế nào đây?"
Tất nhiên nàng có thể nghe những gì nàng ta nói nhưng nàng đã quá mệt mỏi. Nàng thậm chí còn không biết nàng ta là ai. Nàng định phớt lờ và bỏ đi thì Rashta lên tiếng:
"Hoàng đế bệ hạ đã tử tế cho thần được ở lại trong cung điện phía đông"
Sovieshu tử tế? Cung điện phía đông? Một phụ nữ bị thương ở chân?
"Ah... Ngươi là cô nô lệ đó à"
Tại sao nàng ta lại có thể xuất hiện ở khu vực chính điện. Trước khi nàng kịp hỏi, mặt Rashta tái đi.
"Nương nương! Xin người thứ lỗi, nhưng tiểu thư Rashta không phải là nô lệ ạ."
Những hầu gái bên cạnh Rashta tiến lên và giải thích. Không phải nô lệ? Nhưng những thị nữ của nàng lại nói rằng nàng ta là một nô lệ bỏ trốn. Nếu nàng ta đã nói thế, thì có lẽ nàng không nên truy cứu việc này thêm nữa.
Navier không mong đợi việc sẽ gặp nàng ta theo cách này. Nàng không quan tâm đến những lời đàm tiếu, nhưng nàng ta đẹp như lời đồn. Không phải là một vẻ đẹp quý phái và sang trọng như nữ công tước Tuania, thay vào đó, hình ảnh của Rashta trông ngây thơ và thuần khiết. Đôi mắt to và đen tuyền, lóng lánh của nàng ta khơi dậy bản năng bảo vệ của mọi người, và mái tóc dài màu bạc khiến cho khiến nét thơ ngây ấy càng thêm quyến rũ.
Chờ đã. Không phải những thị nữ của nàng đã tắm rửa cho nàng ta. Vậy tại sao không ai nhận ra nàng ta? Nàng liếc nhìn lại phía sau và thật không may, một số bọn họ không đi theo nàng hôm nay.
"Thế à? Ta hiểu rồi"
Nàng gật đầu, và Rashta cười rạng rỡ.
"May quá chúng ta gặp nhau rồi! Thần đang tự hỏi bao giờ thần nên đi gặp người"
"Gặp ta?"
"Thần đã hỏi bệ hạ, nhưng ngài ấy nói với thần rằng thần không cần bận tâm chuyện này... nhưng dù gì chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên trong tương lai! Nên thần nghĩ chúng ta nên chào hỏi nhau trước."
Gặp cô ta? Nàng? Tại sao?
"Thần nên gọi người thế nào ạ?"
"Cứ gọi ta là Nương nương."
"Hở?"
"Thế là được"
Navier không biết tại sao có thể đứng đây trò chuyện một cách thân thiện với nàng ta. Rashta càu nhàu trong miệng và tiến lên. Những thị nữ thấy nàng bị xúc phạm, họ kéo nhẹ nàng ta về phía sau.
"Hỗn láo"
"Sao cô dám hành xử thế này với nương nương"
Đôi tay của Laura run lên vì tức giận khi cô ấy kéo người phụ nữ kia lại.
"Thật bẩn thỉu"
Chính lúc đó.
"Ngươi nói ai bẩn thỉu? Ý của ngươi là gì?"
Sovieshu xuất hiện với giọng nói lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro