Chương15: Ngược
Lâm triều ngày hôm sau, Mộ Dung Cường chẳng biết từ lâu moi được tin Mộ Dung Tịch tối qua lại được lâm hạnh. Vì vậy chúng thần hướng tới Lãnh Quân nói Mộ Dung Tịch có công hầu thanh thượng, nên cần thăng chức cho nàng
Mà lãnh quân dĩ nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại nghe theo, phong Mộ Dung Tịch là một trong tứ phi, chức Thục phi. Sau đó phái người đến tu sửa Tịch cung, ban cho rất nhiều đồ lễ xa hoa
Mộ Dung Khiết lẳng lặng nhìn người bận rộn ra vào. Ngày hôm nay mới buổi sáng Lưu công công đã đến tuyên đọc nàng chính thức được phong làm Thục phi, hơn nữa hoàng thượng dự định để nàng ở tứ phi chi cung, nhưng nàng đã sống quen ở Tịch cung nên dịu dàng cự tuyệt. Vì vậy hoàng thượng và Mộ Dung Cường đành phái người sửa chữa lại Tịch cung của nàng
Tại Tịch cung, bọn cung nữ thái giám đều vui mừng. Nguyệt nhi kích động vạn phần, chúc mừng Mộ Dung Khiết rốt cục leo lên tứ phi, ngang với Đoan phi và Hiền phi
Thế nhưng Mộ Dung Khiết một điểm kích động hay hưng phấn cũng không có, những ... này danh hiệu đối nàng mà nói bất quá chỉ giống như ngoại vật thừa, điều nàng muốn là tình yêu của Lãnh Quân, tình yêu duy nhất
Nhưng nàng biết mình chỉ si tâm vọng tưởng, cho dù biết điều đó là không thể nhưng lòng của nàng vẫn trầm luân thật sâu
Mấy ngày kế tiếp, lãnh quân chưa từng truyền nàng, càng không có tới xem qua nàng, bất quá nàng cuối cùng cũng có điểm vui mừng chính là hắn buổi tối có chiêu phi tần thị tẩm.
Nhưng bữa tối hôm đó, đột nhiên nghe Nguyệt nhi nói hắn truyền Đoan phi thị tẩm. Nghĩ đến chuyên hắn làm chuyện đó cùng với một phụ nữ khác, nàng cảm thấy khó thở, khổ sở hầu như không thở nổi
Tại điện Cam Lộ, vẻ ảo não uể oải lại xuất hiện trên mặt Lãnh Quân, tuy rằng lần này hắn đạt được cao trào, nhưng cảm giác này phi thường bất đồng, dị thường bình thản, thật giống như làm cho phải phép vậy. Một điểm cũng không giống cảm giác chấn động hắn và Mộ Dung Tịch hưởng thụ tối qua (cái này giống như cho chàng ăn hải sản rồi hôm sau lại trở về với rau dưa....hehe....)
Mà Đoạn phi vẫn mê luyến nhìn hắn, biểu hiện trên mặt rất thỏa mãn và vui vẻ. Ngước nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, thấy vẻ mặt tư lự của hắn không khỏi vấn "Hoàng thượng, làm sao vậy?"
Lãnh Quân hoàn hồn nhìn nàng, thấy nàng vẻ mặt thỏa mãn, đột nhiên cảm thấy mình giống như nam kỹ, hắn chính là nam kỹ chuyên để thỏa mãn nữ nhân. Ngực lập tức bốc hỏa đứng dậy, lạnh lung hướng ra ngoài hô Lưu công công đưa Đoan phi trở về. Một mình ngồi trên giường lớn vẻ mặt âm trầm, đăm chiêu
Sau đó, Mộ Dung Khiết nhận được ý chỉ truyền nàng thị tẩm. Nàng vui mừng chờ mong đi tới điện Cam lộ
Thế nhưng lần này Lãnh Quân hoàn toàn khác hai lần trước đó, hắn bất kể nàng có muốn hay không, không hề ôn nhu mà hung hăng tiến nhập thẳng vào nàng, không làm bất kỳ cái gì mào đầu, hạ thân nàng khô khốc lại bị hạ phúc lớn của hắng tiến nhập bất ngờ khiến đau đớn, nàng kêu to đẩy hắn ra.
Thế nhưng Lãnh Quân không hề để ý đến, lãnh khốc vô tình chạy nước rút trứ trong cơ thể nàng. Mộ Dung Khiết thống khổ để hắn chà đạp, thẳng đến khi mầm mống nóng hổi của hắn bắn vào cơ thể nàng, nàng cho rằng cực hình cuối cùng cũng kết thúc
Nhưng không lâu sau, hắn lại đứng dậy, đè lên người nàng, lấy ra một dải lụa trói tay nàng trên giường, sau đó bất chấp sự kháng cự của nàng, liên tục chà đạp
Đêm hôm đó, hắn giống như mãnh thú chà đạp trên người nàng tròn một đêm
Đêm hôm đó, nàng hiểu ra hoan ái không phải là thiên đường vui sướng, mà chính là địa ngục thống khổ
Đêm hôm đó, những ý nghĩ yêu thương hắn vừa nảy ra liền dần thu hồi lại
Những ngày kế tiếp đối với Mộ Dung Khiết quả thực là địa ngục. Nàng không hiểu Lãnh Quân sao lại biến thành như vậy
Lãnh Quân không hề truyền bất kỳ tần phi nào khác thị tẩm, chỉ duy nhất nàng, có lúc cách 2, 3 ngày, có lúc liên tục, hơn nữa hắn mỗi lần đều ngược đãi nàng ác liệt, mỗi lần đều là những chiêu thức biến thái. Có khi ngay cả thời gian ban ngày cũng truyền nàng qua khiến nàng giấc ngủ thiếu nghiêm trọng, lại thêm những dằn vặt về tinh thần và thể xác hiến nàng luôn trọng trạng thái uể oải, thống khổ
Các phi tần khác đố kỵ nàng, ao ước được hoàng thượng "sủng ái" lâu như nàng, thế nhưng nỗi thống khổ chỉ mình nàng hay. Nàng thân thể vốn tinh tế, nay càng gầy, cảm giác chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay
Những ngày gần đây nàng không muốn ăn gì, chỉ muốn ngủ. Nhưng cái nàng thiếu nhất chính là ngủ. vừa nhắm mắt là lại thấy Lưu công công tuyên nàng đêm nay đến điện Cam Lộ, nghĩ đến những ngược đãi kinh khủng đó, nàng không tránh khỏi run rẩy, ngực khó chịu, dạ dày cuộn lên, muốn nôn không được, nàng khổ sở ghé lên bàn khóc nức nở
Nàng hiện tại, không bao giờ..nữa giống Mộ Dung Khiết trước đây. Nàng vốn là người có tự tin và tinh thần chiến đấu. Giờ đây một chút nhiệt tình cũng không thấy, có lúc nàng thật muốn bỏ mặc tất cả, chạy ra khỏi hoàng cung. Nhưng vừa nghĩ đến hậu quả nàng lại muốn dừng lại
Nàng không khỏi thầm mắng mình "Mộ Dung Khiết, ngươi sống trên thế giới này rốt cuộc là vì cái gì? Sinh mệnh có thật trọng yếu như vậy không? Để bảo tồn sinh mệnh, đến tôn nghiêm ngươi cũng không cần sao?" Trong đầu liền vang lên tiếng trả lời "Đúng vậy. Sinh mệnh còn thì cái gì cũng có thể có. Tôn nghiêm khả dĩ cần, nhưng sinh mệnh là quan trọng nhất"
Kỳ thực có một nguyên nhân mà nàng không phát giác được, đó chính là nàng vẫn mong muốn Lãnh Quân trở lại người như trước đây, ôn nhu đối đãi với nàng
Buổi tối hôm đó nàng chết lặng trước những ngược đãi của Lãnh Quân , nh ưng vì sáng mai thái hậu hồi cung nên nàng bị đuổi về Tịch cung vào khoảng canh tư
Ngày hôm sau là ngày thái hậu hồi cung, các quý nhân và phi tần phải ra tận võ môn nghênh tiếp. Mới từ Cam lộ điện trở về không lâu, ngủ không được canh giờ liền bị Nguyệt nhi hô hoán liền vội vã rời giường. Nhìn khuôn mặt tiều tụy trong gương thật không xứng với bộ y phục hoa lệ trên người
Trước cửa thần võ môn, Lãnh Quan đứng chính giữa, phía sau có hoàng thân quốc thích rồi đến các Tần phi, cả các đại quan triều thần. Thái hậu bước xuống từ một mã xa xa hoa, mỉm cười gật đầu với Lãnh Quân sau đó thấy Mộ Dung Khiết bên người không khỏi yêu thương hỏi "Tịch nhi gầy hơn thì phải. Gần đây có khỏe không?"
Mộ Dung Khiết trên khuôn mặt tươi cười có nét run rẩy "Thái hậu nương nương cát tường"
Đứng bên cạnh Lãnh Quân thấy ngực hơi khó thở. Hắn biết rõ nguyên nhân khiến nàng tiều tụy, là hắn mỗi ngày đối với nàng điên cuồng ngược đãi, nhưng hắn cố ngăn chặn lòng yêu thương vừa nảy nở, nói với Thái hậu "Mẫu hậu, đi đường cực khổ rồi"
Thái hậu rốt cục quay lại nhìn hắn "Vì hoàng triều cầu phúc, vì tiên đế cầu khẩn, ai gia cảm thấy vinh hạnh"
Lãnh Quân gật đầu khen ngợi, cầm tay bà, tôn kính "Mẫu hậu, mời theo trẫm về Trữ cung" sau đó quay người đi về phía trước
Mọi người cao giọng hô "Hoàng thượng vạn tế, thái hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế"
Mộ Dung Khiết cũng xoay người chuẩn bị bước theo, nhưng không biết có phải bởi đứng lâu hay không, đột nhiên xay xẩm mặt mày, té trên mặt đất
Chợt thấy có có những tiếng hô kinh hoảng, Lãnh Quân quay lại thấy người nằm trên đất là Mộ Dung Khiết, không khỏi kinh hoảng chạy tới, ôm nàng, bước nhanh về phía đại điện trước mặt, phân phó Lưu công công lập tức truyền thái y
Hứa thái y nhẹ nhàng nắm chặt hồng tuyến, khuôn mặt trầm trọng rốt cục như trút được gánh nặng, biểu tình vui mừng nhìn Lãnh Quân nói "Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng thái hậu, Tịch phi nương nường đã có mang. Bất quá vì thân thể suy yếu, tâm tình không tốt, mệt nhọc quá mức nên đã té xỉu. Nhưng giờ thì an ổn rồi, chút nữa nương nương sẽ tỉnh thôi ạ"
Đoan phi vừa nghe, khuôn mặt mỹ lệ thoáng lên nét đố kỵ và phẫn hận.
Mộ Dung cường vừa nghe, khuôn mặt khôn khéo thể hiện ra nét kinh hỉ và đắc ý.
Thái hậu vừa nghe, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ vui mừng và vui mừng.
Lãnh Quân vừa nghe, khuôn mặt tuấn mỹ tức khắc nảy lên nét kinh ngạc và vui mừng như điên, nhưng khi hắn liếc thấy nét đắc ý của Mộ Dung Cường thì niềm vui lạnh xuống, lạnh lùng hướng Hứa thái y "Chăm sóc tốt cho nàng" sau đó phất tay áo rời đi lưu lại Đoan phi với nét hoan hỉ trên mặt, Mộ Dung cường buồn bực và thái hậu lo lắng, đương nhiên còn có Hứa thái y và các cung nữ khác đang sợ hãi
Mộ Dung Khiết tỉnh lại thấy vẻ mặt lo lắng và vui mừng của thái hậu không khỏi trở mình đứng lên thi lễ "Thái hậu nương nương cát tường" sau đó thấy vẻ mặt kinh hỷ và phẫn nộ của Mộ Dung Cường thì không khỏi buồn bực nhưng cũng kêu một tiếng "Phụ thân"
Thái hậu nương nương lập tức dịu dàng nâng nàng dậy "Tịch nhi à, ngươi hiện tại đang có mang, vạn sự phải chú ý, hơn nữa tâm tình có sao thì cứ buông ra, như vậy thai nhi mới tốt được"
Cái gì? Mộ Dung Khiết trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, dường như bị tin tức làm cho kinh hãi, thảo nào gần đây luôn cảm thấy mệt nhọc và buồn nôn, hóa ra là có cục cưng. Vậy thì việc té xỉu vừa rồi nguyên do cũng là hài tử. Nhưng chuyện này cũng khó trách, nàng và Lãnh Quân quan hệ liên tục như vậy mà nàng cũng không có biện pháp tránh thai, hôm nay có thai cũng chẳng phải chuyện thần kỳ gì
Nàng không cách nào hình dung cảm tưởng hiện tại, kinh hỉ va lo lắng, vui vẻ và xót thương. Lần đầu tiên có hài tử, nàng vẫn nghĩ hài tử là kết tinh từ hoan ái, nàng cũng đã từng nghĩ mình tìm được ái tình, nhưng khi nghĩ lại những ngược đãi mà Lãnh Quân dành cho nàng, mộng ảo ngay lập tức tỉnh lại
Hài tử ra đời trong hoàn cảnh này liệu có tốt? Nhưng cũng không thể phủ nhận hài tử chính là cốt nhục của hắn và nàng, chính là tâm can bảo bối của nàng. Thế nhưng đối với Lãnh Quân, hài tử là gì? Đối với người lãnh khốc vô tình và biến thái đó, hài tử của nàng là gì? Vì sao lại không gặp hắn? Vì sao trên mặt thái hậu đầy lo lắng? Vì sao Mộ Dung Cường lại phẫn nộ như vậy? Sao Đoan phi lại có vẻ mặt chế nhạo không kìm nén được thế?
Ý thức được tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Mộ Dung Khiết mỉm cười "Tạ ơn thái hậu nương nương, nô tỳ xin được phép về cung trước"
Thái hậu hiền lành nhìn nàng, gật đầu, sau đó phân phó cung nữ: "Các ngươi đưa Tịch phi nương nương quay về Tịch cung, nhớ phải cẩn thận."
Mộ Dung Khiết đi rồi, Đoan phi cũng cung kính cáo từ, sau đó nhìn một chút Mộ Dung Cường, liền ly khai.
Mộ Dung Cường yên lặng nhìn trước, hồi lâu mới nói: "Bình. . . Thái hậu nương nương, tịch phi nương nương nói như thế nào cũng là có mang long loại của hoàng thượng, hắn thế nào lại thể hiện thái độ như vậy"
Thái hậu áy náy địa nhìn hắn, nói: "Cái này ai gia hội sẽ khuyen bảohoàng thượng, ai gia ra cung hơn một tháng, không biết trong cung xảy ra cái gì, kế tiếp ai gia sẽ lý giải rõ ràng, sẽ cho Mộ Dung thừa tướng và Tịch nhi một lời giải thích hợp lý, dù sao đó cũng là tôn tử của ai gia, là tử tôn của Dịch hoàng triều chúng ta, vì vậy ai gia sẽ không để Tịch nhi bị ủy khuất."
"Vậy là tốt rồi!"Mộ Dung cường hòa hoãn không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro