Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: "Một người thăng thiên, 'Gà chó đều 'Đắc tài "



Không những bị tuyển tú, còn được hoàng đế ban cho cung điện riêng, Mộ Dung Khiết giờ ....không có khả năng về nhà, bất quá hoàng cung phái người về thừa tướng phủ bẩm báo chúc mừng, đương nhiên còn ban cho đồ lễ

Lưu công công đi thẳng tới phủ thừa tướng, Mộ Dung Cường, Mộ Dung Kinh và Mộ Dung phu nhân đã chờ sẵn trong đại sảnh

Lưu công công đi tới trước mặt bọn họ, cung kính tuyên đọc: "Dịch hoàng triều chi nữ của Mộ Dung thừa tướng là Mộ Dung Tịch, phẩm hạnh đoan chính, thâm đắc thánh hỉ, được phong làm tam phẩm tần! Mộ Dung một nhà giáo dưỡng có ân, hoàng thượng ban riêng cho hoàng kim năm trăm lưỡng, bạc một nghìn lưỡng, ngọc trai thập điều, ngọc như ý một đôi, lục chim trả một đôi! Chúc mừng Mộ Dung thừa tướng!"Nói xong liền phân phó thị vệ nhất nhất dâng lên ban thưởng phẩm.

Trong phòng khách tất cả mọi người quỳ trên mặt đất đều hô to "Tạ ơn chủ long ân, vạn vạn tuế", sau đó mới đứng dậy.

Mộ Dung Cường thoả mãn nhìn những thứ trên bàn, hắn không phải vì những thứ này mà vui mừng. Quay về với chính nghĩa, phủ Thừa tướng của hắn hoàn không cần những ... này. Nhưng hắn vì nhi nữ rốt cục hoàn toàn thuận lợi tiến cung mà vui vẻ và đắc ý, chỉ cần nàng vào cung, bước kế tiếp trong kế hoạch của hắn đã hoàn thành. Hăn không khỏi nhìn Mộ Dung phu nhân bên cạnh tán thưởng

Mà Mộ Dung phu nhân đang chìm trong cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Rốt cục nhi nữ của bà cũng lọt vào mắt thanh thượng, làm rạng rỡ tổ tông. Nhưng bà buồn vì sau này có muốn gặp nhi nữ sợ rằng cũng chẳng dễ dàng gì

Mộ Dung Kinh trong lòng đầy mâu thuẫn kìm hãm khiến cho khuôn mặt toát lên nét trầm tư. Kỳ thực hắn không muốn nàng bị tuyển, nhưng cũng lại mong muốn nàng có khả năng được tuyển. Sáng sớm ngày hôm nay, thấy nàng như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành, hắn đã biết rõ nàng sẽ....không bao giờ trở về nữa. Thế nhưng khi tận tai nghe kết quả, trong lòng hắn lại cảm thấy phiền muộn không gì sánh được.

Mộ Dung Cẩn cùng nhi nữ của bà thì vẻ mặt vui mừng và đố kỵ. Trong phủ, các nha hoàn đều vì tiểu thư mà vui mừng, vì theo như tác phong của Mộ Dung phu nhân từ xưa đến nay, tất cả bọn họ sẽ nhận được phần thưởng

Giá đại khái hay "Một người thăng thiên, 'Gà chó 'Đắc tài "Ba!

Lưu công công tiếp nhận phần thưởng "lại quả" của Mộ Dung phu nhân, định đứng lên hồi cung. Đột nhiên Mộ Dung Cường gọi hắn lại nói "Lưu công công, tiểu nữ của lão phu may mắn được hoàng thượng chọn, lão phu có cảm giác sâu sắc rằng hoàng thượng ưu ái gia đình, nhưng cũng cảm thương cho tiểu nữ, cho nên muốn an bài thị nữ Nguyệt Nhi tiếp tục hầu hạ nàng, xin cho nàng cùng công công cùng nhau tiến cung"

Lưu công công nhìn hắn kinh ngạc, tuy rằng ngoài mặt nói là thỉnh cầu, nhưng ý tứ chính là bắt buộc. Mà Mộ Dung thừa tướng trong triều địa vị cực cao, Mộ Dung chiến tướng cũng anh dũng không ai bằng, Hoàng thượng từ trước đến giờ đối với bọn họ cũng có chút úy kỵ, thêm một nha hoàn thôi mà. Quay về với chính nghĩa, một số phi tần trong hậu cung cũng được phép mang theo nha hoàn, vì vậy cũng không nên vì việc này mà kết thù với thừa tướng, rất khó gánh tội. Lưu công công liền cười lấy lòng nói "Mộ Dung thừa tướng quả nhiên là phụ thân tốt, Tịch nương nương quả là có phúc khí. Nô tài sẽ mang theo nha hoàn này tiến cung, thỉnh thừa tướng yên tâm"

Mộ Dung Cường tươi cười lộ vẻ thỏa mãn, sau đó gọi Nguyệt nhi sớm đã chuẩn bị tất cả đi theo Lưu công công cùng nhau tiến vao Hoàng cung

Trong Tịch cung, Mộ Dung Khiết nhíu mày sầu khổ nhìn những ...thứ bát nháo này. Không ai nghĩ ra cung điện này không những tàn cũ mà còn rất dọa người. Ngoại trừ nàng ở ba gian phòng chính ở bên phải, còn có một người ở phòng khách bên ngoài, hành lang trái toàn có mấy phòng nhỏ. Theo đúng quy định trong cung, nàng có ba cung nữ và 3 thái giám hầu hạ

Mà ba cung nữ đều khoảng chừng mười năm mười sáu tuổi, dù bọn họ rất chịu khó nhưng thân thể gầy yếu, nên cũng chẳng làm được nhiều việc

Ba viên thái giám cũng còn rất trẻ, người lớn nhất mới mười tám, mà nhỏ nhất cũng chỉ mười bốn tuổi. Phải làm thái giám chứng tỏ gia cảnh phải cực kỳ bần hàn, từ nhỏ dinh dưỡng đã kém, hơn nữa tiến cung đặc thù đều chọn những người chậm rãi tiêu thất nên cũng chẳng trông chờ gì vào được sức lực của bọn họ

Mộ Dung Khiết thở dài một hơi, phiền muộn nhìn những ... này "Lao động trẻ em", xem ra chính là "Chính động thủ, cơm no áo ấm "! Nhìn chiếc xiêm y quý báu màu trắng tuyết trên người, trong người bỗng nổi lên nỗi ghét bỏ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thứ này sau đó cũng chẳng thuộc về mình, nên cũng không cần phải đem trả lại. Vì vậy liền xắn tay áo, buộc gọn váy bắt đầu dọn đống bàn ghế

Mấy người thái giám cung nữ nhìn hành động cổ quái của nàng, đều đều kinh ngạc hô: "Nương nương, thân thể trọng yếu, thỉnh ở bên cạnh nghỉ ngơi, những ... này việc để nô tỳ ( nô tài ) làm ạ."

Mộ Dung Khiết nhìn họ cười mỉm "Không quan hệ, mấy thứ này hoàn toàn không làm khó được ta, các người cứ làm việc của mình đi. Chúng ta cố gắng làm xong sớm không thì tối nay không có chỗ ngủ đâu"

Bọn họ nghe xong, cũng không nhiều lời, chỉ là âm thầm kinh ngạc vị Tịch tần nương nương này đúng là không giống người thường, tuy lớn lên trong cảnh phú quý nhưng cũng không vì vậy mà khinh khi nô tài, ngược lại còn còn rất coi trọng. Do vậy đối với nàng càng thập phần kính trọng, cố gắng làm việc hơn

Không biết qua bao lâu, sắc trời đã ngả dần về tối, đoàn người vẫn chăm chú làm việc. Mộ Dung Khiết vừa ló mặt ra từ dưới chiếc ghế trong sảnh liền nghe thấy tiếng gọi quen thuộc"Tiểu thư!"

Nàng buông cái ghế, xoay người nhìn về phía cửa, đúng là Nguyệt nhi! Nguyệt nhi đang kinh ngạc nhìn nàng. Mộ Dung Khiết không khỏi vui mừng chạy về phía nàng, nói: "Nguyệt nhi, sao ngươi lại tới đây?"

Nguyệt nhi đáp: "Lão gia gửi Nguyệt nhi tới để chiếu cố tiểu thư."

Nga! Nghĩ không ra cái người Mộ Dung Cười với vẻ mặt luôn uy nghiêm lại chú ý chăm sóc "nữ nhi" của hắn đến vậy. Nghĩ vậy nàng liền kéo Nguyệt nhi đến cái ghế cũ "Nguyệt nhi, mau giúp ta khênh cái ghế đến nơi kia, nặng chết được "

Lúc này Nguyệt nhi mới nhìn rõ khuôn mặt nàng, kinh hãi : "Tiểu thư, mặt của người sao đen vậy?"

Mộ Dung Khiết đột nhiên nhớ tới việc hóa trang sáng nay liền cười xấu hổ, đột nhiên nghĩ ra một cái cớ "À, bụi thôi mà"

Nguyệt nhi "Nga " một tiếng, sau đó ngắm nhìn gian phòng khách rách nát, buồn bực nói: "Tiểu thư, người không phải được hoàng thượng phong làm tam phẩm tần sao? Thế nào lại ở một cung điện như vậy, so với Mộ Dung phủ chúng ta còn lâu mới bằng "Nàng cảm thấy thật bất bình cho tiểu thư

"Vậy sao!" Mộ Dung Khiết nhìn nàng nhếch mày, sau đó nhẹ giọng nói "Nơi này là hoàng cung, không thể so với Mộ Dung phủ, chúng ta ăn nói phải cẩn thận. Kỳ thực ta cũng không biết hoàng thượng vì sao lại an bài ta đến đây" Nghĩ đến buổi chiều lao động cực khổ, nàng thầm mắng tên hỗn đản hoàng đế

"Vâng. Vậy tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi, để Nguyệt nhi làm cho" Nàng nhìn Mộ Dung Khiết đầy yêu thương. Nhưng Mộ Dung Khiết cự tuyệt ý tốt của Nguyệt Nhi, kiên quyết cùng nàng bê cái ghế vào trong sảnh, sau đó nghỉ ngơi một chút, để Nguyệt Nhi lau mặt cho sạch sẽ"

Qua buổi chiều nỗ lực lao động, cuối cùng toàn bộ Tịch cung đã được quét dọn gọn gang, tuy rằng không có khí thế xa hoa, nhưng coi như là sạch sẽ u nhã

Sau khi phòng ăn đưa cơm nước tới, Mộ Dung Khiết cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cực khó chịu, vì vậy phân phó cung nữ giúp nàng đi đung nước nóng, thoải mái tắm rửa sạch sẽ

Tắm rửa xong, nàng đang ở trước gương trải tóc lau đầu ướt, thấy cái gương phản chiếu một khuôn mặt trắng nõn xuất trần thoát tục, nàng đột nhiên nghĩ ra một chuyện

Nàng không biết tên hoàng đế kia rốt cuộc muốn thế nào, nhưng nhìn cách hắn an bài nàng, nàng biết rõ hắn không coi trọng Mộ Dung gia như thể hiện bên ngoài. Nàng đoán không ra tên hoàng đế vì sao lại chọn nàng, nhưng nàng tin tưởng tuyệt đối đều không phải nhờ dung mạo. Ngay hôm nay trên điện, hình dạng này của nàng không thể gọi là tú nữ được

Tưởng hắn người đẹp trong cung vô số nhất định sẽ không nhìn trúng "vô diệm nữ" nàng đây, nhưng không ngờ...Nhìn xuống bộ trang phục đang mặc, nàng cũng hy vọng tên hoàng đế đó dù có tuyển nàng cũng sẽ không sinh ra "tính thú" giúp nào bảo vệ thân thể thuần khiết của mình. Quay về với chính nghĩa, ngoại trừ Nguyệt nhi và nhà Mộ Dung, căn bản không có ai khác thấy chân diện mạo của nàng. Vì vậy nàng lại cầm lấy hộp phấn, tiếp tục bôi đen khuôn mặt

Nguyêt nhi vừa nhìn thấy nàng liền vô cùng kinh ngạc "Tiểu thư, người thế nào còn giữ khuôn mặt này, sao không đem tẩy đi?"

Mộ Dung Khiết bình tĩnh nhìn nàng, sau đó ảo não "ta đã nỗ lực rửa qua, nhưng sao vẫn không sạch. Ta nghĩ có khi ngày hôm này làm việc dưới anh mặt trời lâu nên thành như vậy"

Nguyệt nhi nghe vậy liền khẩn trương "Có phải không? Tiểu thư, vậy thì làm sao bây giờ? Bao giờ mới trở lại như cũ đây?"

"Chắc sẽ như cũ được thôi, như bao lâu thì ta không rõ. Bất quá cũng chẳng có gì đáng ngại, dù sao cũng chẳng phải bệnh tật gì"

"Nhưng thế này thì làm sao gặp được hoàng thượng ạ?"

Mộ Dung Khiết cười khổ một tiếng. Ha, hoàng thượng đã sớm thấy được rồi. Bất quá nàng an ủi Nguyệt nhi "Nguyệt nhi không cần lo lắng, ta nghĩ hoàng thượng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, huống hồ lớp da đen này rồi sẽ nhạt đi mà, đến lúc đó ta hoàn toàn có thể khôi phục khuôn mặt trắng như trước đây"

Vẻ mặt của Nguyệt nhi vẫn tỏ vẻ lo lắng, nhưng nhìn Mộ Dung Khiết mệt mỏi liền để nàng đi ngủ, nàng cũng tâm thần bất định đi vào giấc mộng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro