Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41: Thề non hẹn biển

  Hoan ái qua đi, Mộ Dung Khiết toàn thân mềm nhũn nằm trên người Lãnh Quân, mệt mỏi rã rời muốn ngủ. Mà lãnh quân cũng thỏa mãn híp hai mắt lại, hai cánh tay tráng kiện ôm chặt người mềm mại nằm trên. Lần trước ở "Vũ gia tư sòng bạc" vì tình huống ngoài ý muốn, khiến Lãnh Quân thấy Mộ Dung Khiết cả người ngã trên Vũ Hiên, Lãnh Quân uống một bình dấm chua, vì vậy mỗi lần hoan ái nhất định phải sử dụng tư thế này, tức "Nữ thượng nam hạ" .
Mộ Dung Khiết nhìn hắn bộ dạng thỏa mãn, không khỏi vươn cánh tay nhỏ dài đấm vào bộ ngực cường tráng, Lãnh Quân lập tức mở mắt, nắm ngón tay nhỏ bé mềm mại đưa tới miệng cắn mút, Mộ Dung Khiết đau đến kêu to lên, sau phẫn lộ ly khai khỏi người hắn, nằm nghiêng hướng mặt vào trong, không thèm để ý đến hắn
Lãnh quân cười nhẹ: "Keo kiệt gì đó!" Nói lại duỗi cánh tay ra ôm lấy chiếc eo thon trơn truột trắng nõn của nàng
"Hanh!" Mộ Dung Khiết vẫn như cũ dằn dỗi, cố sức hất qua cái tay ghê tởm
Lãnh Quân bộ mặt đùa bỡn lập tức kinh hoảng ngồi lên, ôm nàng trước ngực thâm tình nói "Khiết nhi ngoan, không nên sinh khí, làm trẫm xấu đản, trẫm không nên giảo nàng, trẫm sẽ làm trò cho nàng cười" Nói xong đứng dậy nghiêm trang hét "uh ah, ua ah" (thật ra edit chỗ này khó quá, cũng chẳng hiểu chàng ta làm trò gì...)
Mộ Dung Khiết nhìn dáng hắn thật buồn cười, nhịn không được cười to. Mà Lãnh Quân tiếp tục thân thể úp sấp, chuyển động quanh giường rộng
Đường đường là long thể, quỳ gối trước giường làm trò, nhưng toàn thân xích lõa, dáng dấp vô cùng hoạt kê, đùa với Mộ Dung Khiết mặt mày rạng rỡ, nàng cười đến chảy nước mắt
Nàng vui vẻ đên chảy nước mắt, nũng nịu cười. Đột nhiên nhìn thấy chiếc mông bên phải có cái bớt hình rồng, không khỏi đứng dậy đè hắn lại, bình tĩnh nhìn cái hình đó, vẻ mặt hiếu kỳ kinh ngạc
Lãnh Quân thấy nàng đột nhiên có hành động ấy cảm thấy buồn bực, hỏi : "Khiết nhi, làm sao vậy?"
Mộ Dung Khiết vô cùng kinh ngạc nói: "Quân, thế nào chàng cũng có cái bớt hình rồng này trên mông?"
Lãnh quân nghe thế, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nói "Trẫm sinh ra đã có nó rồi, mẫu hậu nói đây là dấu hiệu của hoàng tộc, mới bắt đầu thì rất nhỏ, nhưng khi trẫm lớn lên thì dần khắc sâu, rất rõ ràng"
"Như vậy a?" Mộ Dung Khiết càng thêm nghi hoặc, nghĩ thầm: " cái bớt trên mông Tà Tà và cái này rất giống, lẽ nào hắn cũng là người hoàng tộc ? Nhưng nếu như hắn là vậy, thì tại sao lại lưu lạc nhân gian. Tôn bà bà sao lại nói hắn là con của con gái và con rể đã chết của bà? Theo lý Tôn bà bà sẽ không nói cần phải nói dối, nhưng chuyện bớt hình rồng thì làm sao giải thích?
Lãnh Quân thấy nàng tự dưng thừ ra suy nghĩ, không khỏi giơ tay ôm mặt nàng lo lắng "Khiết nhi, làm sao vậy? Nàng vừa nói cái gì "cũng có"? lẽ nào nàng cũng từng xem qua thân thể của nam nhân khác?" Nói xong lời cuối cùng, dung nhan anh tuấn biến sắc, ghen tuông bay ngang
"Ách...phải? ta vừa nói cái gì "cũng có" hả? Ta thế nào lại đi nhìn thân thể của nam nhân khác chứ? Sau đó tiếp tục hỏi "Được ròi, ngoại trừ 3 hoàng tỷ, chàng thực sự còn có huynh đệ khác không?"
Lãnh Quân gật đầu, khẳng định nói "không, trẫm cũng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng đã xác định chắc chắn không có hoàng huynh đệ khác, nghe nói đây là biểu hiện của việc phụ hoàng ái mẫu hậu" Đột nhiên hình như nghĩ đến cái gì, đôi mắt đen ánh lên tia nhu hòa, trầm giọng "vì vậy sau này hoàng nhi của trẫm cũng chỉ do Khiết nhi sinh, đó cũng là biểu hiển   tình yêu của trẫm với Khiết nhi, được không? Khiết nhi định bao lâu sẽ sinh hoàng nhi cho trẫm?"

Thấy vẻ mặt hắn đầu chờ mong và hưng phấn, Mộ Dung Khiết lại cảm thấy áy náy. Vì hắn mang thân phận đế vương, bởi họ chỉ có hiệp ước bạn bè, vì nàng không thuộc về thời này, nên từ ngay từ lần đầu tiên cùng hắn hoan ái, nàng liền lén dùng thuốc tránh thai, bằng không cứ theo tần suất hoan ái của bọn họ, không có hài tử mới là lạ
Nghĩ thầm nếu như cho hắn biết chuyện, không hiểu hắn sẽ suy nghĩ gì? Khẳng định là rất thương tâm. Dù sao hài tử kết tinh từ hoan ái, qua hơn một tháng ở chung, Mộ Dung Khiết cảm nhận rõ ràng tình ái của hắn, sủng nịnh của hắn, còn có một loại tình yêu không nên lời, thật giống như....tình yêu chuộc tội vậy
Mà mình đối với hắn thì thế nào? Không thể phủ nhận tâm của nàng đã bị hắn chiếm từ lâu, muốn trầm luân cùng hắn, nhưng vì những nguyên nhân kể trên, nàng không dám mở rộng lòng tiếp nhận hắn,
Lãnh quân cũng lẳng lặng nhìn người trước mắt, đầy bụng tâm tư. Từ khi nhận ra nàng thỉnh thoảng rơi vào trầm tư, lòng của hắn không ngừng đau. Trước mặt nàng, hắn không phải là hoàng đế cao cao tại thượng mà chỉ là một nam tử bình thường, một người sủng ái chính vợ mình. Hắn không tìm kiếm các ngoạn ý, thậm chí sẵn sàng làm trò cho nàng vui, chỉ vì hắn muốn khuôn mặt người hắn yêu vĩnh viễn có nụ cường
Hắn không sợ mình hạ thấp uy phong trước mặt nàng, chỉ toàn tâm nghĩ sao cho nàng vui sướng, thấy nàng vui vẻ hạnh phúc, tâm không băng lãnh, hắn cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn không gì so sánh được. Chỉ có như vậy mới khiến hắn tạm quên đi những thương tổn hắn đã gây ra cho nàng, mới khiến hắn bớt áy náy, giúp hắn thêm quyết tâm yêu nàng
Nhưng những ngày tốt đẹp thế này sẽ duy trì được trong bao lâu? Liệu ký ức kia có còn quay trở lại? Khi khôi phục ký ức nàng sẽ thế nào? NGhĩ đến chuyện nàng sẽ căm hận hắn, sẽ vứt bỏ hắn, Lãnh Quân cảm thấy kinh hoảng và sợ hãi. Vì vậy hắn ôm chặt lấy nàng, mong muốn cảm nhận được sự tồn tại của nàng để đuổi đi nỗi khủng hoảng của riêng hắn
Mộ Dung Khiết bị hắn đột nhiên ôm khiến cho thiếu chút nữa hít thở không thông, hơi chút dãy dụa "Quân, chàng làm sao vậy? Ta bị chàng khiến cho không hô hấp được"
Nhưng Lãnh Quân không chịu buông tay, trầm giọng "Khiết nhi, bảo bối, đừng bao giờ ly khai trẫm, không nên căm hận trẫm, được không? Được không?"
Mộ Dung Khiết càng thêm buồn bực nói "Quân, chàng làm sao vậy? Chàng đối với ta tốt như vậy, như thế yêu ta, ta làm sao có khả năng căm hận chàng"
"Vậy nàng thích trẫm không? Khiết nhi, nói cho trẫm biết"
"Thích. Khiết nhi thích quân" Mộ Dung Khiết cất tiếng hét
"Thực sự? Vậy là tốt rồi! Quân cũng thích khiết nhi, quân rất yêu rất yêu khiết nhi, vĩnh viễn yêu nàng! khiết nhi yêu quân không?" Hắn gấp giọng hỏi ra.
"Có! Khiết nhi cũng rất yêu quân! ! Vì vậy Quân tuyệt đối không được phụ khiết nhi, bằng không khiết nhi sẽ chết đó." Vừa nghĩ đến chuyện mất hắn, Mộ Dung Khiết bỗng cảm thấy đau nhức.
"Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không! Quân vĩnh viễn cũng không phụ khiết nhi, vĩnh viễn cũng không thương tổn khiết nhi nữa, quân muốn khiết nhi trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này!"
Đêm hôm đó, bọn họ cùng nhau biểu đạt ý nghĩ yêu thương, cùng nhau thề non hẹn biển, rồi hai thân thể hòa với nhau làm một
Sùng chính điện, cả triều văn võ bá quan đều cúi đầu, không dám trực tiếp nhìn người đang ngồi trên bảo điện. Vẻ mặt ngưng trọng của Lãnh Quân thể hiện rõ tình hình vô cùng căng thẳng. Cả Dịch hoàng triều biết rõ hôm qua Kỳ quốc đã phát đi chiến thư

Kỳ quốc tiếp giáp với phía nam của Dịch hoàng triều, nhân khẩu và quốc khố đều gần như tương đương, nhưng vì địa lý không thuận, ngư nghiệp và dệt đều phải dựa vào Dịch hoàng triều
Khi lão quốc vương Kỳ quốc còn tại vị, quan hệ hữu hảo giữa hai bên vẫn được duy trì, nhưng từ khi lão quốc vương băng hà vào năm trước, con của lão là Kỳ Phong kế vị, quan hệ giữa hai nước bắt đầu đóng băng
Nghe nói kỳ phong cũng là người rất có tài năng và dữ mưu lược, thái độ làm người cực kỳ tự phụ, không cam lòng chuyện mọi sinh hoạt đều phải dựa vào Dịch hoàng triều, nên từ khi kế vị, kiên quyết bồi dưỡng quân đội, mong một ngày kia phát lệnh chiến tranh thâu tóm quốc gia này. Qua một năm nỗ lực, quân đội của hắn rất lớn mạnh, hiện thời cơ đã đến, liền gây sự
Nằm giữa Kỳ quốc và Dịch hoàng triều có một tiểu đảo là "Phượng Đảo", trên đảo phong cảnh vô cùng đẹp, đất đai màu mỡ, sản vật phong phú, nguyên trước đây thuộc Dịch hoàng triều, nhưng không hiểu vì sao bị Kỳ quốc chiếm đi, cho đến 10 năm trước, nhờ phụ thân của Lãnh Quân nỗ lực, rốt cục thu lại được. Kỳ Phong hiện lấy cớ này gửi chiến thư của Dịch hoàng triều, nói nếu Dịch hoàng triều không trả "Phượng Đảo" cho hắn, một tháng sau hắn sẽ xuất binh đánh
Vì hai năm gầnđây thiên hạ an ổn, hoàng triều cũng không chiêu mộ nhiều binh sỹ, nên quân đội hiện có đều đi phòng thủ các thành trì trọng yếu, vạn nhất Kỳ quốc thực sự đánh tới, triều đình chỉ dư thừa một chút binh lực để đối lại. Cho dù có tập hợp quân đội lại thì cũng khó chống lại 30 vạn đại quân của Kỳ quốc
Huống hồ, bọn họ rõ ràng đến có ý định từ trước, quân đội đều kinh qua huấn luyện, khẳng định dũng mãnh thiện chiến. quân đội của Dịch hoàng triều đều chỉ để gác, bình thường chỉ luyện tập cơ bản, căn bản không chuẩn bị tác chiến, thảo nào Lãnh Quaâ và các đại thần lo lắng vô cùng
Lãnh quân thâm trầm nhìn chúng thần, hỏi: "Các khanh gia có kiến giải gì không? Hà thượng thư, ông nói trước"
Bộ binh thượng thư Hà Trùng quả nhiên xuất thân từ võ tướng, dõng dạng "khải bẩm hoàng thượng, nếu Kỳ quốc không để hoàng triều ta vào mắt, ta cũng không việc gì phải sợ hắn, chúng ta cũng xuất binh đánh lại hắn"
"Hoàng thượng, trăm triệu xin đừng, căn cứ tình hình hiện tại của hoàng triều, liều mạng chỉ dẫn tới thảm bại" Mộ Dung Cường không hổ là Tả thừa tướng, luôn xét sự việc thấu đáo
"Vậy ông nghĩ thế nào? Mộ Dung khanh gia!" Lãnh quân vẫn như cũ thâm trầm hỏi
"Giá. . . Y thần chi kế, không bằng nghị hòa!" Mộ Dung Cường nghiêm trang nói
"Nếu như nghị hòa, không phải bảo chúng ta mang Phương Đảo tặng hắn chứ? Như vậy sẽ tổn hại đến UY của hoàng triều chúng ta, thỉnh hoàng thượng suy xét" Hữu thừa tướng Bùi Hoài lập tức phản bác
"Nhưng địch quốc cường đại như vậy, chúng ta ngạnh chiến, tổn thất chẳng phải càng nghiêm trọng sao" đồng đảng của Mộ Dung Cường lập tức phản bác hữu thừa tướng
Cứ như vậy, các quan viên triều đình mỗi người phát biểu ý kiến của mình, dẫn đến cãi cọ
Lãnh quân phất tay ra hiệu yên lặng, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Kinh nói "Mộ Dung chiến tương, ngươi thấy sao?"
Mộ Dung Kinh suy tư một hồi, cung kính nói: "Khải bẩm Hoàng Thượng, Kỳ quốc tuy rằng binh lực cường đại, nhưng bọn hắn chưa từng kinh qua bất kỳ chiến sự nào, kinh nghiệm tác chiến còn thấp. Binh lực ta tuy ít, nhưng các binh sỹ đều là dũng sỹ bách chiến nơi chiến trường, hơn nữa quân ta luôn quan tâm đoàn kết, vì vậy nếu chiến đấu cũng không đến mức hạ phong. Hiện tại chủ yếu vẫn là vấn đề binh lực, nếu chúng có có 10 vạn binh sỹ, trận này cũng không phải là không thể thắng được"

"Chúng ta bây giờ bắt đầu chiêu mộ binh sỹ, triều đình trước mắt xuất một số tiền lớn chiêu mộ những người có ít nhiều công phu, cho dù đang là một đám ô hợp, nhưng dưới tài chỉ huy của các vị tướng đã kinh qua chiến trường, hẳn sẽ không thành vấn đề" Mộ Dung Khiết lần đầu tiên phát biểu, nói ra ý kiến của mình

Lãnh quân gật đầu khen ngợi nàng, nhưng lại rất nhanh đưa ra vấn đề "Nam đinh ta đa số cũng tòng quân rồi, sợ rằng lần này có dùng số tiền lớn chiêu mộ cũng không biết là được bao nhiêu" Tại cổ đại, muốn quốc gia cường đaịi, ngoại trừ dùng thương nghiệp xâm nhập kinh tế, dùng quân đội mở rộng bờ cõi cũng là một phương thức, vì vậy Dịch hoàng triều trước nay vẫn bồi dưỡng quân đội tinh nhuệ, chống lại những quốc gia đang nhòm ngó. Tráng đinh của hoàng triều từ lâu vẫn gia nhập quân đội, phỏng chừng hiện tại cũng không có mấy

"Hoàng triều lớn như vậy, chỉ cần có bền lòng, hoàn toàn có thể tìm được người tài. Hơn nữa lần này chúng ta không ngại chiêu mộ nữ binh" Mộ Dung Khiết lớn mật nói

"Cái gì?"

"Sai lầm!"

"Nữ tử sao có thể đi tiền tuyến, làm thế không phải khiến địch quốc xem thường chúng ta sao?"

"Hay, cho dù chúng ta ít binh lực, cũng không thể để những nữ nhân vô dụng đó xuất chiến"

Vừa nghe Mộ Dung Khiết nói chiêu mộ nữ binh, triều đình lập tức truyền đến các loại kháng nghị . Mà lãnh quân cũng kinh ngạc nhìn nàng.

Mộ Dung Khiết tức giận nhìn bọn họ, thầm mắng những tên cổ lỗ sỹ này, dám đánh giá thấp phụ nữ. Vì vậy cũng không nhịn được nói to "cái gì sai lầm? Lẽ nào nữ nhân sẽ không như nam nhân? Các ngươi có thật cho rằng nữ nhân không có năng lực? Hay e ngại các nàng giỏi hơn mình nên không dám dành cho các nàng cơ hội phát triển?"

Sau đó nàng hướng vẻ mặt chờ đợi về phía Lãnh Quân, cầu xin "Hoàng thựợng, thần đã từng gặp qua nữ tử có võ công, hơn nữa ý chí lớn, rất muốn đóng góp vì nước vì dân, nhưgn bởi xã hội thành kiến, khiến các nàng không thể phát huy sở trường, hoàng thượng xin hãy xem xét ý kiến của thần, hiện tại nước ta đang lâm nguy, không nên để những ý nghĩ kỳ thị như thế tồn tại"

Mộ Dung Kinh biết nàng nói chính là những nữ tử giống Thập Tam Muội, vì vậy cũng tán thành "Hoàng thượng, thị lang đại nhân nói cũng có chỗ hợp lý, hiện nay xác thực cần càng nhiều binh lực càng tốt, hoàng triều lớn như vậy, có thể có những nữ tử như vậy, vì vậy xin hoàng thượng tiếp thu kiến nghị của thị lang đại nhân, thử chiêu mộ binh sỹ"

Bởi Mộ Dung Khiết thông minh tài trí, hơn nữa nàng bình thường đối đãi với mọi người rất tốt, nên không ít quan viên đứng ra nói cho nàng, tán thành kiến nghị của nàng. Sau cùng Lãnh Quân biết thời thế liền chỉ lệnh "Trẫm hiện tại tuyên bố, lần này chuyện chiêu mộ nữ binh sẽ do Mộ Dung thị lang chủ trì, Mộ Dung chiến tướng hiệp trợ, bộ binh cũng cố gắng phối hợp với bọn họ. Chiêu mộ binh sỹ trong nửa tháng. Yêu cầu cụ thể sẽ do Mộ Dung thị lang liệt kê ra"

"Thần chờ tuân chỉ!" Nếu hoàng thượng đều nói như vậy, đại gia cũng chỉ biết tiến hành. Cứ như vậy, Mộ Dung Khiết bắt đầu thực hiện nhiệm vụ mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro