Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Hoàng thượng "giấu kiều" tại Tùy Tâm Uyển

Sùng Chính điện, tất cả mọi người cảm giác được hoàng thường ngày hôm nay tâm tình tựa hồ đặc biệt hảo, mặc dù có quan viên nói sai hắn cũng không hề để ý tới.

Úc, Mộ Dung Khiết hối hận cúi đầu, mỗi khi nàng ngẩng đầu lên đều thấy tên hỗn đản hoàng đến đang chăm chú nhìn nàng, mặt nàng đỏ dựng cũng không dám đối chọi lại tia nhìn cháy bỏng của hắn

Không ngờ tác phong thời cổ đại cũng có nét giống thời hiện đại, đó là "chức vị to luôn nhàn nhã, chức vị nhỏ luôn căng lưng ra mà làm việc" Hứa thượng thư sau khi lâm triều đã ly khai hoàng cung, cũng không biết đi nơi nào, nhưng Mộ Dung Khiết cho rằng lão chính là về nhà hưởng thụ, vì nàng nhớ rõ khi ở trong Mộ Dung phủ, bình thường Mộ Dung Cường cũng về nhà sớm

Mộ Dung Khiết định trình lão vài phương án sửa chữa pháp lệnh, nhưng không tìm ra lão tại hình bộ, nàng cũng không muốn bàn bạc với Tạ Dương, vì vậy định hôm nay đưa đề nghị ra trước toàn triều. Nhưng Lãnh Quân cứ nhìn nàng như vậy khiến nàng làm sao mở miệng? Nàng chỉ có thể cúi đầu nhìn giày của chính mình

Thật vất vả đứng suốt mấy giờ, cuối cùng viên thái giám cũng hô to "Bãi triều!". chờ bóng người minh hoàng rời khỏi hẳn điện, văn võ bá quan cuối cùng cũng rời đi. Mộ Dung Khiết quay lại hình bộ, ngồi ở chỗ của mình tiếp tục tìm đọc luật lệ khô khan

Càn nghạnh cụng, ngự thư phòng

Lãnh quân tựa người trên long ỷ thượng, mắt liếc nhìn Mộ Dung Kinh đầy suy nghĩ, mà Mộ Dung Kinh vẻ mặt không hiểu hoàng thượng thế nào lại tuyên hắn tấn kiến

Một hồi lâu, Lãnh Quân rốt cục nói "Mộ Dung chiến tướng, ngươi cùng...hình bộ Mộ Dung khanh rất quen thuộc phải không?"

Mộ Dung Kinh nghĩ không ra hắn đột nhiên hỏi cái này, mắt kiếm nhíu lại, sau đó mới nói "Khải bẩm hoàng thượng, đúng là như vậy. Hắn là một người bạn cũ của thần ở Duẫn Châu"

Hanh, còn muốn lừa trẫm? Lãnh Quân trong lòng khẽ cười nhạt, sau đó bình tĩnh nói "Phải không? Hắn thực sự chỉ là một người bạn cũ của Mộ Dung chiến tướng? Các người làm sao quen nhau?"

Mộ Dung Kinh tự đánh giá tình thế một lúc, tâu "Khải bẩm hoàng thường, trong thời gian thần trấn thủ Duấn Châu có lần ngẫu nhiên gặp nàng, hơn nữa bị tài hoa của nàng hấp dẫn, chúng thần liền kết bạn với nhau. Sau khi trở lại kinh thành, thần và hắn vẫn thư đi thư lại, khả năng biện giải và phân tích của hắn đúng là tài năng trời cho, bình thường hay giải oan cho thường dân, không ngờ lần này hắn lại lọt vào mắt xanh của Triệu đại nhân, được đề cử vào hình bộ làm việc" Vừa nói, nét mặt vừa hiện lên vẻ quý mến

"Hanh, ra là chuyện như vậy sao?" thấy hắn kể quan hệ của bọn họ thân mật như vậy, lại thấy biểu hiện của Mộ Dung Kinh rõ là chướng tai gai mắt, Lãnh Quân ăn cả lít dấm chua, tức giận "ngươi còn muốn lừa dối trẫm đến bao giờ, nếu như trẫm nói cho ngươi biết, Mộ Dung khanh gia là nữ nhân thì ngươi nghĩ sao?"

Mộ Dung Kinh vừa nghe, kinh hãi, nhìn hắn không thể tin được, lắp bắp "hoàng thượng, người...người làm sao biết?"

"Trẫm làm sao biết, nếu không nói cho ngươi thì ngươi còn mơ tưởng dấu trẫm, còn không kể hết chuyện ra" câu cuối cùng, Lãnh Quân đề cao thanh âm

Mộ Dung Kinh tâm hoảng ý loạn, chẳng biết nói từ đâu. Lãnh Quân nhìn hắn thấp thỏm bất an, như muốn nói lại thôi, không khỏi nói thay hắn "Kỳ thực nàng chính là "Tịch phi" trước đây của trẫm, nhưng người trong Tịch cung hiện nay mới chính là chân chính Mộ Dung Tịch-thân muội của ngươi, trẫm nói không sai, phải không?"

Mộ Dung Kinh mở to con mắt lớn hơn nữa, nhìn vẻ mặt khẳng định của Lãnh Quân, nghĩ thầm hắn có khả năng đã biết được tất cả rồi. Vì vậy cúi đầu, thẳng thắn nói "Khải bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy."

Tuy rằng đã biết từ lâu, nhưng khi nghe miệng Mộ Dung Kinh chứng thực, Lãnh Quân vẫn có điểm kích động, gấp gáp hỏi "vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nàng thế nào hình như không nhận ra trẫm? Nàng thực sự đã mất đi ký ức? Còn có, nàng rốt cuộc là ai? Nàng vì sao thay thế Mộ Dung Tịch tiến cung?"

Tất cả chuyện này xem ra chỉ có Mộ Dung Kinh biết được đáp án

Mộ Dung Kinh trầm tư một hồi, sau đó nhẹ nhàng nói "Kỳ thực nàng tên Mộ Dung Khiết, thần cũng không biết nàng là ai, đêm trước tuyển tú, thần muội- mà cũng là Tịch phi nương nương đột nhiên ngã bệnh, và Mộ Dung Khiết và Tịch phi nương nương rất giống nhau, xuất hiện ở MỘ Dung Phủ đúng thời gian đó. Sợ kinh động đến hoàng thượng, thần liền đem nàng tiến cung, chuyện tiếp theo hoàng thường và thần cũng đã rõ...thần sau khi đưa nàng trở về Mộ Dung phủ, sau bảy ngày nàng đã tỉnh lại, nhưng chuyện cũ cái gì cũng không nhớ"

Hắn liếc nhìn Lãnh Quân, tiếp tục nói "đại phu nói tiểu Khiết có khả năng bị sự kiện đó làm chấn động quá sâu, nên cố tình quên đi những ngày thống khổ đó. Thần thấy nàng mất trí nhó xong thì luôn luôn vui vẻ nên cũng không dám đề cập tới. Nàng tỉnh lại không lâu sau liền nói với thần muốn ra ngoại thành chu du, thần thấy ý nàng đã quyết cũng không ngăn cản. Thần vốn cho rằng nàng sẽ đi khoảng 1 năm mới quay lại kinh thành, không ngờ 1 th áng sau đã trở lại. Chu yện tiếp theo hoàng thượng đã biết rồi"

Hóa ra là vậy. Lãnh Quân bừng tỉnh đại ngộ, không ngờ mình khiến nàng thương tổn sâu đến vậy, đến mức nàng muốn quên đi tất cả. Cố gắng đè nén tình yêu đang dân trào, hắn nghi hoặc hỏi "Ngươi thực sự không biết thân phận thực của nàng?"

"Khải bẩm Hoàng Thượng, đúng vậy. Thần lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cũng cho rằng nàng là thần muội, nhưng sau mới phát hiện không phải, phát giác nàng chỉ giống thần muội ở vẻ bề ngoài thôi, thần cũng từng phái người đi điều tra qua, nhưng không hề có kết quả"

"Vậy ngươi cứ theo lý thuyết về một người bạn cũ ở Duẫn Châu mà nói dối?"

"dạ không phải, thần quả thực tại Duẫn Châu có một người bạn, tên là Mộ Dung Kiệt, nhưng nàng và Mộ Dung Kiệt không hề có quan hệ, để bảo hộ nàng, giúp nàng sống thanh thản, thần bèn bảo nàng xưng là đường muội của Mộ Dung Kiệt, đối với ngoại nhân khi cải nam trang thì nàng kêu là Mộ Dung Kiệt"

"Vậy trước đây dùng nàng thay thế Mộ Dung Tịch tiến cung cũng là chủ ý của Mộ Dung thừa tướng, phải không?"

"Khải bẩm Hoàng Thượng, điều không phải! Tất cả đều là thần đích chủ ý, gia phụ không còn cách nào khác, chỉ còn nước đồng ý" Mộ Dung Kinh nói dối

"vậy sau đó Mộ Dung Tịch tiến cung là ngươi chủ ý hay là ý kiến của Mộ Dung thừa tướng?"

"Khải bẩm Hoàng Thượng, là gia phụ chủ ý, gia phụ nói Mộ Dung gia may mắn nhận long ân, nếu thần muội đã khỏe lại thì phải trở lại hoàng cung hầu hạ hoàng thượng. Khi đó Mộ Dung Khiết quay về Mộ Dung phủ tĩnh dưỡng, vừa lúc có thể cho thần muội danh chính ngôn thuận quay trở lại"

"Hanh, báo đáp long ân, an bài một tàn hoa bại liễu đến hầu hạ trẫm?" Lãnh Quân cười lạnh, bình tĩnh nhìn Mộ Dung Kinh, suy đoán xem trong những lời hắn nói có bao nhiêu phần sự thật

Mộ Dung Kinh nhìn người trước mặt biểu hiện đầy bí hiểm, lo lắng nói "hoàng thượng, nếu Mộ Dung Khiết không nhớ tới đoạn ký ức kia, khẩn cầu hoàng thượng không nên vạch trần, xin đừng cho truy cứu nữa, được không ạ? Nàng hiện tại sống rất khá, nàng hiện tại rất thích chức vụ mà hoàng thượng phân cho"

Lãnh Quân nhìn hắn đang như có lửa đốt, vẻ mặt thân thiết, giọng không biểu tình bất cứ cái gì "trẫm tự có chừng mực, còn ngươi...ngươi cũng không nên cùng nàng thân cận quá. Nói như thế nào hiện tại các ngươi đều là nam nhân, tay trong tay như thế còn ra thể thống gì?"

Mộ Dung Kinh ngây ra một lúc, hoàng thượng đã thấy hắn và tiểu Khiết tay trong tay lúc nào? Tuy rằng hắn có mộng tưởng, nhưng đối mặt với tiểu Khiết hắn luôn cảm thấy xấu hổ và thẹn thùng, vì vậy không dám biểu lộ tình cảm ra với nàng, càng đừng nói đến những hành vi cử chỉ thân mật. Duy chỉ có một lần hai người nắm tay là ngay hôm qua sau khi gặp Triệu Cường, nhưng bọn hắn đã giả trang, sao hoàng thượng lại biết? Lẽ nào hôm qua người theo dõi bọn hắn chính là hoàng thượng? Hắn nhất thời cảm thấy tê dại. Vì vậy khúm núm nói "thần biết!"

Sắc mặt Lãnh Quân cuối cùng cũng hòa hoãn hơn một chút "vậy ngươi lui trước đi"

"Tạ ơn hoàng thượng!" Mộ Dung Kinh nói xong liền cúi đầu đi ra phòng ngoại, khuôn mặt ngăm đen tràn đầy phức tạp

Lãnh quân nhìn thân hình cao to đang chậm rãi biến mất ngoài cửa, nét mặt trầm tư

Bữa tối qua đi, cùng Tà Tà hàn huyên một hồi, Mộ Dung Khiết liền vội vã trở lại trong phòng, nhìn tờ giấy Lãnh Quân lưu lại lúc sáng, tâm lý hoảng loạn, lẽ nào hôm nay hắn thực sự muốn tới đây? Nàng vẫn biết là mình xinh đẹp, nhưng nơi đây hậu cung gái đẹp vô số, nàng bất quá cũng chỉ là một nữ tử tầm thường, hắn sao lại bỏ qua hậu cung mà đi thiên lý xa xôi đến đây tìm nàng? Hơn nữa hắn lại là hoàng thượng, sao có khả năng không để ý đến an toàn của chính mình mà tùy ý ra cung

Ngày hôm qua vì nàng uống say mới để hắn khi dễ, vì vậy hôm nay bất luận thế nào cũng không để tình trạng đó tiếp tục, bọn họ không phải bạn bè, không nên tiếp tục hành vi thân mật như vậy, tối hôm qua cứ coi như là trong mộng đi. Mộ Dung Khiết tự nhủ, sau đó chỉnh lý lại tư trang, không nói với Tà Tà tiếng nào, cứ vậy lên mã xa tiến đến sòng bạc của Vũ Hiên

Lãnh Quân sau khi dùng bữa tối cũng nhanh chóng cưỡi ngựa ra cung, đi tới biệt uyển, nhưng không tìm thấy người mình tơ tưởng cả ngày. Hắn tìm được Tà Tà, hỏi hắn Mộ Dung Khiết đã ở đâu rồi, nhưng Tà Tà nói không biết. Sau từ miệng một hạ nhân mới biết được nàng vừa rời đi, nhưng cụ thể đi nơi nào cũng không rõ ràng lắm

Lãnh quân vừa nghe, tuấn nhan hiện rõ nét tức giận và lo lắng. Không phải hắn để lại tờ giấy kêu nàng hôm nay chờ hắn sao? Thế nào lại đột nhiên ra đi? Đi nơi nào? Một nữ hài tử như nàng sao lại đi ra ngoài vào giờ này? Vạn nhất nguy hiểm đến thì sao? Hắn phiền muộn đi qua đi lại trong đại sảnh. Tà Tà cũng run run đứng bên cạnh. Hai người cứ đợi như vậy hơn 1 canh giờ vẫn chưa thấy Mộ Dung Khiết trở về

Tà Tà liền lớn mật nói với hắn "Hoàng thượng, không bằng người về cung trước đi, có chuyện gì khả di phân phó thảo dân, khi công tử trở về thảo dân nhất định sẽ nhắn lại"

Lãnh quân liếc nhìn hắn nói "không cần, ngươi cứ đi nghỉ trước đi, trẫm ở đây chờ hắn về"

Nhìn vẻ mặt của Lãnh Quân không cho phép cự tuyệt, Tà Tà không có cách nào đành lui xuống. Đợi thêm một khắc nữa vẫn chưa thấy bóng Mộ Dung Khiết trở về, Lãnh Quân liền đứng dậy đi đến phòng nàng

Trở lại tiền viện, Mộ Dung Khiết nhảy xuống xe ngựa, nói qua với xa phu vài tiếng, sau đó oai phong lẫm liệt đi vào buồng trong, vẻ mặt vô cung sung sướng hạnh phúc, nhìn qua đã biết nàng đã trải qua một buổi tối phi thường vui vể. Để tránh mặt hoàng đế, đêm nay nàng đã đến sòng bạc, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã thắng đến hơn 1000 lạng bạc, cổ đại quả là dễ kiếm tiền

Lần trước vì bị Lãnh Quân mang đi, nên nàng không dạy Vũ Hiên những hình thức đánh bạc mới. Đêm nay thuận tiện nàng dạy bù cho hắn. Vũ HIên sau khi học được, cả đêm tâm tình đều rất sục sôi, còn nói muốn nàng đến phụ trợ cho hắn, không cần ra mặt, chỉ cần phụ trách truyền thụ các hình thức đánh bạc mới, hoa hồng là 30%. Nhưng nàng từ chối, Vũ Hiên cho rằng nàng chê ít bền bỏ thêm 10% nữa, Mộ Dung Khiết không thể làm gì khác hơn là bảo hắn cho nàng thêm ít ngày suy nghĩ, sau đó sẽ cho hắn câu trả lời thuyết phục

Trong phòng khách yên lặng như tờ, chỉ có ngọn đèn dầu yếu ớt hắt bóng, Mộ Dung Khiết không khỏi cảm thấy thất vọng, lẽ nào Lãnh Quân đêm nay không có tới? Có lẽ tới nhưng không gặp nàng nên đã trở về? Khẳng định là như thế, dù sao hậu cung của hắn người đẹp vô số, hắn sẽ không vì nàng mà ở lại lâu như vậy

Cố gắng bỏ qua cảm giác nặng nề, nàng tiếp tục đi đến gian phòng ngủ, vừa lúc định đẩy cửa đi vào, liền thấy Tà Tà đang bước ra từ gian phòng hắn, thấy Mộ Dung Khiết bèn kinh ngạc hỏi "công tử, người đã trở về? Người đêm nay đi đâu vậy? Hoàng thượng lại tới, nhưng đợi mãi không thấy người về"

Mộ Dung Khiết vui mừng không kể xiết, vậy là tên kia có tới? Vậy hắn còn đang ở đây không? Nàng gấp rút hỏi Tà Tà "vậy hắn đã đi chưa?"

"Ta có việc cần phải đi, nửa canh giờ trước còn thấy hoàng thượng ở đại sảnh chờ, nhưng vừa rồi khi đi ra ngoài lại không thấy người nữa. Hoàng thượng thật là kỳ quái, mỗi lần rời đi đều thần bí như vậy"

Nga! ! Nghe thấy hắn rời đi rồi, Mộ Dung Khiết cảm thấy thất vọng, nàng nói với Tà Tà "được rồi, ngươi đi phân phó gia nhân chuẩn bị nước nóng cho ta, ta cần tắm một cái, trên người cũng đầy mồ hôi rồi"

Tà Tà nghe thế vội nói "công tử, lẽ nào người lại đi sòng bạc? người thế nào lại không nghe lời ta" nói xong mày kiếm nhíu lại

"Ngươi cũng là thần giữ của hả? Được rồi, đêm nay ta gặp vận may, mai đem ngươi tới tửu lầu chiêu đãi" nói xong liền đưa ra một tập ngân phiếu đưa ra trước mặt Tà Tà

Tà Tà rốt cục cười mở mắt, sùng bái nói: "Công tử thật lợi hại, mỗi lần đều thắng được tiền. Công tử, lần sau hãy cho ta đi cùng đi, ta lớn như vậy cũng chưa từng chơi ở sòng bạc, đến đó ta cũng có thể nhìn thấy được phong thái của người."

Nhìn hắn sùng bái như vậy, Mộ Dung Khiết cảm thấy đắc ý, sảng khoái nói "được rồi, lần sau ta sẽ mang ngươi theo. Nhưng hiện tại giúp ta chuẩn bị nước nóng đi"

Tà Tà nghe thế lập tức hưng phấn "rất nhanh sẽ xong thôi, biết công tử tối nào cũng cần tắm rửa nên ta đã phân phó hạ nhân đun nước nóng rồi, để nước nguội hơn chút ta sẽ cho người mang lại"

Nhìn hắn dần khuất bóng, Mộ Dung Khiết khẽ cười, đẩy cửa đi vào trong phòng. Ngồi trước bàn trang điểm, nàng mở ngắn kéo dưới lấy ra một cái hộp, bên trong hộp toàn là ngân phiếu. Nàng đem đống ngân phiếu hôm nay kiếm được để vào trong đó. Nhìn số tiền càng lúc càng dày, Mô Dung Khiết cực kỳ kích động, tiền này đều là do nàng kiếm được, ha ha...không ngờ trò cờ bạc mà nàng tùy ý học cũng giúp nàng ứng dụng vô cùng tốt ở thời này. Hiện có thể coi nàng là một tiểu phú ông rồi.

Cửa mở ra, Tà Tà bưng chậu nước nóng đến, thấy Mộ Dung Khiết ngồi đờ ra ngắm cái hộp không khỏi thắc mắc "công tử, kỳ thực người có nhiều tiền như vậy, hơn nữa lại còn có lương cao nhờ chức vụ, vậy vẫn còn muốn đi ư?"

Mộ Dung Khiết xoay mặt nhìn hắn "ngươi biết cái gì? Có chút vậy đã thỏa mãn sao? Ta so với tên Lý Thủ tượng gỗ còn kém lắm. Hơn nữa có cơ hội ai không muốn nắm lấy chứ? Ta muốn trở thành tượng đài ở đây. Ngươi nhanh lên đi ngủ đi" nói xong đẩy hắn ra ngoài

Tà Tà "Nga" liễu một tiếng, liền đi ra. Họ Mộ Dung đậy nắp hộp lại, tới đóng then cài cửa, sau đó lấy nước nóng pha vào chậu rồi cởi quần áo, bước vào. CHìm trong làn nước nóng ấm áp, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến

Nàng tâm tình thoải mái nghịch nước, miệng khẽ cười nhỏ ca hat

Lãnh Quân đang nằm ở trên giường lơ mơ ngủ bị tiếng ca đánh thức, ánh mắt đen thẫm nhìn về phía tiếng ca cất lên, hảo xuất hiện một bức mỹ nữ dục đồ. Làn da sáng loáng dưới ánh đèn lại thêm những giọt nước nóng chảy nhưg bạch ngọc thượng lau một tầng son. Lãnh Quân yên lặng chăm chú nhìn

Mộ Dung Khiết đột nhiên cảm thấy như có ai đang nhìn lén mình, không khỏi kinh hoảng đứng dậy, lẽ nào có người đang rình mò xung quanh, phát hiện không có gì lạ nàng mới dần yên lòng, sờ nước thấy hơi lạnh liền đứng dậy, lấy miếng vải cuốn quanh người rồi đi đến cạnh giường. Nàng vừa ngồi xuống giường, đột ngột bị một cánh tay ở phía sau ôm lấy, lôi nàng nằm giuống rồi một thân thể cường tráng đè lên

Mộ Dung Khiết thất kinh, định há mồm kêu to thì đã bị môi của người đó chặn lại. Là hắn! Hắn không phải đi khỏi đây rồi sao? Đã ở trên giường nàng bao lâu vậy? Nàng trừng mắt to, kinh ngạc hé miệng ra, vừa lúc hắn đơn giản tiến nhập vào, đầu lưới hắn ra sức khêu gợi lưỡi nàng, khiến nàng bất giác phản ứng lại. Rất nhanh dục bào trên người nàng bị cởi bỏ, mà Lãnh Quân cũng trở nên xích lõa. Bọn họ ôm nhau, lục lọi nhau, tối hậu hai người đều lên đến đỉnh

Hoan ái qua đi, Mộ Dung Khiết ảo não nhìn khuôn mặt thỏa mãn của kẻ ăn vụng, không khỏi nhấc mày nói "Ngươi có hậu cung đẹp đủ hình dạng màu sắc, gì chứ lại chạy thật xa đến chỗ ta. Còn có, nếu bị người ta nhìn thấy thì làm thế nào?"

Lãnh quân nhân cơ hội hôn trộm môi nàng, sau đó nói "các nàng ư? Không ngọt bằng nàng, cũng không mê người bằng nàng, vì vậy trẫm không thể làm gì khác hơn là ra cung chạy đến đây"

Mộ Dung Khiết nghếch mắt "hoàng thượng không phải đã đi rồi sao? Làm sao lại ở phòng ta vậy?"

"Nàng còn dám nói? Trẫm không phải để lại tờ giấy kêu nàng chờ sao? Nàng đêm hôm chạy đi đâu chơi? Trẫm vui mừng chạy đến nhưng nàng đã đi rồi, trẫm chờ nàng lâu rõ lâu, cũng không thấy nàng trở về. Sau cùng thấy mệt nên trẫm đến gian phòng nàng nghỉ ngơi, sau đó ngủ lúc nào cũng không biết"

"Vậy hoàng thượng. . . bao lâu tỉnh? Ngươi. . . có nghe thấy gì không?" Mộ Dung Khiết ấp a ấp úng nói.

"Không nghe thấy gì, chỉ thấy một bức tranh mỹ nữ dục đồ thôi"

"Nga! !" Mộ Dung Khiết rốt cục yên lòng, may mà hắn không biết mình đi đánh bạc, bằng không thể nào cũng gặp khó

"Được rồi, nàng còn không có nói cho trẫm hôm nay đã đi đâu?" Lãnh Quân đột nhiên cầm tay lên miệng cắn nhẹ vào ngón tay nàng

Mộ Dung Khiết cảm thấy hơi đau, thu tay về nói "đi loanh quanh, ở nhà thấy có vẻ buồn chán nên đi hóng gió thôi"

"Hóng gió? Có ý tứ a?" Lãnh quân buồn bực nói

"Ách, thì đi ra ngoài hứng gió, hít thở không khí trong lành. Được rồi, ta mệt mỏi, cần ngr, ngươi tự rời đi đi" đêm nay đánh bạc đến mấy tiếng đồng hồ, vừa rồi lại hoan ái kịch liệt, Mộ Dung Khiết ngáp ngắn ngáp dài, chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ

Thế nhưng Lãnh Quân không có dễ buông tha nàng như vậy, hắn nhẹ nhàng lắc lắc nàng "Khiết nhi, không bằng từ chức ở hình bộ đi, cùng trẫm tiến cung, trâm phong nàng là hoàng hậu, được không?" mong muốn mỗi ngày được nhìn thấy nàng, hắn đem luôn chức vị bao người mơ ước đơn giản nói ra

Mộ Dung Khiết ngây ra một lúc, mở mắt bình tĩnh nhìn hắn, chức vị hoàng hậu có thể tùy tiện thích là phong như vậy sao? Hắn thế nào lại đột nhiên cấp cho nàng vậy? Hắn không chút nào nghi ngờ lai lịch của mình sao? Hắn không buồn bực, trách cứ nàng giả nam trang trà trộn vào quan trường sao? Tuy rằng rất cảm động về quyết định của hắn, nhưng vừa nghĩ đến chuyện hậu cung của hắn nhiều nữ nhân như vậy, nàng cự tuyệt liền "không nên, ta không muốn chia sẽ lão công của ta với nhiều nữ nhân như vậy. Được rồi, ngươi làm sao biết ta là nữ nhân? Ngươi sẽ không trách tội ta chứ?"

Lãnh quân nở nụ cười, giọng khàn khàn "cài này hả? trẫm thần thông quảng đại, tự nhiên biết, về phần trách tội, phải xem biểu hiện của nàng đã" nói xong nhìn xuống bộ ngực nàng

Mộ Dung Khiết lập tức mặt đỏ, cả giận" đáng ghét, sắc hoàng đế" lãnh quân lập tức cầm tay nàng đưa lên đầu, sau đó xoay người đặt lên trên người nàng

Ngày hôm sau, khi Mộ Dung Khiết tỉnh lại, Lãnh Quân đã rời đi từ lâu, cũng lưu lại một tờ giấy, nếu như không phải ngày hôm qua tình cảnh cũng như vậy, nàng còn tưởng mơ, nhưng xem nét chữ quen thuộc trên giấy, tâm nàng loạn vô cùng

Nàng không sao đoán được vì sao hắn lại đối với nàng như vậy, bọn họ giờ quan hệ mật thiết như nàng chính là "nàng kiều" của hắn. Nhưng có một việc khiến nàng không hiểu được, đó là nàng tuyệt đối không bài xích chuyện hắn đụng vào người, trái lại bọn họ hoan ái hết sức tự nhiên, cứ thể bọn họ đã làm việc đó cùng nhau từ lâu rồi vậy

Bất kể nàng nghĩ thế nào, cũng không thể đoán được tâm tư của hắn, hắn là hoàng đế, nữ nhân ở hậu cung vô số, nàng cũng không dám si tâm vọng tưởng hắn sẽ yêu nàng, nhưng hắn có thích nàng dù chỉ một chút không? Hay chỉ là mới mẻ thời gian đầu? Còn chính nàng nữa? Nàng có thích hắn, hay thậm chí là thương hắn không?

Khi ở thời hiện đại với suy nghĩ dân chủ và cởi mở, nàng vẫn cho rằng yêu mới có thể ân ái. Nhưng đi tới cổ đại, nàng không ngờ lại xóa bỏ nguyên tắc này. Tuy nói là lần đầu tiên do nàng uông say, nhưng đêm qua thì sao? Nàng hoàn toàn tỉnh táo mà. Lẽ nào nàng bất tri bất giác đã yêu hắn?

Còn nữa, bọn họ căn bản đang ở trong quan hệ bất minh, huống hồ nàng không biết sẽ ở thời này trong bao lâu, vì vậy không thể sinh tiểu hài tử. Xem ra phải đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai về mà dùng, nhưng nàng mặc nam phục, nếu mua loại này có khiến người khác hoài nghi không?

Mộ Dung Khiết cứ như vậy ngồi yên trên giường, đến khi nghe tiếng Tà Tà gọi ở phòng ngoài nàng mới phục hồi tinh thần, rửa mặt chải đầu, dùng cơm sớm rồi vào triều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro