Chương 34+: Lãnh Quân ghen tị (II)
Lãnh Quân đứng trầm tư ở đó hồi lâu, đến khi nghe thấy người kêu tránh đường hắn mới phục hồi lại tinh thần, sau đó thẳng tiến vào trong, mở cửa đi vào song bạc
Đập vào mắt là một sự hỗn độn, tiếng động lớn nháo, cặp lông mày của Lãnh Quân không khỏi nhíu chặt, và khi hắn thấy bóng người ở trung tâm sòng bạc thì tâm tình còn tệ hơn. Bọn họ, một áo lam, một áo trắng đang đứng chung một chỗ, vô cùng thân mật, đầu chạm nhau đánh bạc chung, điều khiến Lãnh Quân muốn điên người là trông bọn họ vô cùng tương xứng
Nhân viên sòng bạc thấy Lãnh Quân đứng ngây ngốc một chỗ liền chủ động tiến đến, nhẹ nhàng hỏi "công tử, xin hỏi ta có thể giúp gì không? Người thích chơi bài hay mạt chược?" Khi thấy bộ y phục Lãnh Quân đang mặc là y phục cao cấp càng tôn them vẻ quý phái thì càng thêm lấy lòng "công tử, bản tràng gần đây có thêm một trò chơi mới- một đối một, công tử khẳng định sẽ thích, thỉnh công tử để tiểu nhân tiếp đãi"
Nhưng Lãnh Quân không hề trả lời, cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn lấy một lần. Nhân viên sòng bạc cảm thấy buồn bực, vì vậy nói hơi cao giọng để gây sự chú ý, sau cũng thấy Lãnh Quân chẳng hề phản ứng, hắn liền đi tới cạnh Vũ Hiên, thì thầm với hắn vài câu
Vũ Hiên đang chơi đùa hăng say liền ngẩng đầu lên, thấy Lãnh Quân đứng cách đó không xa, sau đó không khỏi kinh ngạc, nhanh chóng rời bàn đi tới trước mặt Lãnh Quân cung kính "Hoàng thượng cát tường. Không biết hoàng thượng đại giá quang lâm, thảo dân tiếp đón muộn, mong hoàng thượng thứ tội"
Lãnh Quân rốt cục thu hồi ánh mắt, lẳng lặng nhìn Vũ Hiên trước mặt, không hề đáp lời
Vũ Hiên thấy tự thế không khỏi cung kính hơn "Xin hỏi hoàng thượng tự mình quang lâm tệ sòng bạc, thần không khỏi tự hỏi mình đã gây nên chuyện gì?"
Thấy Lãnh Quân vẫn ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt như cũ, Vũ Hiên ngay lập tức hiểu ra, nghĩ thầm hoàng thượng chắc mất hứng khi thấy mệnh quan triều đình công nhiên đánh bạc tại sòng bạc, vì vậy rất nhanh quay lại phía Mộ Dung Khiết, kéo kéo ống tay áo của nàng, nói nhỏ vài câu
Mộ Dung Khiết lập tức ngẩng lên nhìn Lãnh Quân, thấy tuấn nhan hắn tràn đầy khó chịu, nhớ lại ngày hôm nay mình vô cớ bỏ cương vị, liền lập tức buông tay khí cụ đánh bạc, chạy tới chỗ Lãnh Quân, cung kinh nhỏ giọng :Hoàng thượng vạn tuế"
Vũ Hiên cũng đuổi theo nàng, cung kính "Hoàng thượng, không bằng theo thảo dân đi vào khách phòng quý ở bên trong ạ"
Lãnh Quân đạm mạc nhìn hắn, sau đó ra hiệu cho hắn dẫn đường, rồi đi theo. Phòng dành cho khách quý rộng rãi an tĩnh, Lãnh Quân ngồi ở ghế trên, khuôn mặt lãnh khốc không biểu hiện bất cứ điều gì, Mộ Dung Khiết cúi đầu đứng bên cạnh không dám nói gì, Vũ Hiên cũng đứng cạnh đó, buồn bực nhìn hai người bọn họ
Hồi lâu sau, tiếng nói lạnh lùng rốt cục cũng phun ra từ miệng Lãnh Quân "Mộ Dung ít khanh, thân là mệnh quan triều đình, từ bỏ cương vị công tác, phải bị tội gì?"
Mộ Dung Khiết vừa nghe thấy từ "tội" liền kinh hoàng nói "Hoàng thượng, ty chức có tội, nhưng ty chức đã nói với Tạ đại nhân là thân thể khó chịu, có xin về nhà nghỉ ngơi đàng hoàng..." đột nhiên nàng ý thức được nàng không có "về nhà nghỉ ngơi" mà trái lại còn ở sòng bạc chơi đùa vui vẻ, càng thêm hoảng hốt thất thố, lắp bắp " ách...ty chức...ty chức..." không dám nói thêm, Mộ Dung Khiết thoái chí cúi đầu, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện quỳ trên mặt đất
Lãnh Quân thấy người trước mặt nói năng lộn xộn, thấy nàng cả người run rung, bất giác cảm thấy yêu thương, liền nói giọng ôn nhu "đứng lên đi, lần này....trẫm không nói gì, nhưng lần sau nhớ kỹ đừng vô duyên vô cớ ly khai cương vị"
Không ngờ qua cửa dễ dàng như vậy, Mộ Dung Khiết lập tức đứng lên, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Lãnh Quân, thấy đôi mắt tràn ngập nhu tình của hắn, trong đầu lập tức hiện lên chữ "gay", toàn thân bất giác nổi da gà, thầm cầu xin: Trời ạ, không phải chứ? Chẳng trách hắn dễ dàng buôn tha nàng, lẽ nào hắn lại có khuynh hướng tình dục kiểu này? Lão thiên gia, xin hãy buông tha nangg, nàng không phải là "tiểu thụ"
Lãnh Quân thấy Mộ Dung Khiết vẻ mặt cổ quái xen lẫn thần tình thống khổ, không khỏi lo lắng "ngươi làm sao vậy? lẽ nào thân thể thực sự khó chịu?"
Mộ Dung Khiết phục hồi tinh thần, cố dằn mối ác cảm nói "đa tạ hoàng thượng quan tâm, ty chức không có việc gì, được rồi, hoàng thượng, người ra cung lâu như vậy, trong cung có khả năng đang tìm người. Hoàng thượng xin hãy về trước đi ạ, ty chức xin tống cung người về"
Vũ Hiên đứng bên cạnh cũng nói vuốt đuôi "Cung tống hoàng thượng" Kỳ thực hắn đã sớm muốn hoàng thượng ly khai, bởi vì Mộ Dung Khiết đáp ứng sẽ dạy hắn thêm vài hình thức đánh bạc mới, nếu như hoàng thượng không ly khai, hắn thế nào học?
Lãnh Quân thấy Mộ Dung Khiết muốn hắn nhanh chóng rời đi, hơn nữa Vũ Hiên cũng bộ dạng chẳng có vẻ gì là chào dón, cơn giận vừa biến mất lại bắt đầu dậy sóng, lập tức lạnh giọng "được, trẫm lập tức rời đi, nhưng Mộ Dung ít khanh, ngươi phải đi cùng với trẫm"
Nói xong trực tiếp đi tới cửa giật mạnh, bước thẳng ra ngoài
Mộ Dung Khiết nghĩ không ra hắn hành động như vậy, dù không muốn hàng trăm lần, nhưng thấy hành vi của hắn phẫn nộ như vậy không khỏi đáp lại "Ty chức tuân chỉ", sau đó nhón chân bước lại gần Vũ Hiên "xin lỗi, ta đi trước, lần sau trở lại chỉ ngươi sau"
Vũ hiên nhìn bọn họ ly khai, không khỏi hối hận vừa rồi chỉ lo bồi Mộ Dung đại nhân chơi mà chính sự quên mất, tuy rằng vừa rồi Mộ Dung đại nhân giúp hắn thắng không ít tiền, nhưng điều hắn cần không phải lợi ích trước mắt mà là thu nhập sau này, lâu dài của sòng bạc
Hanh, đều là do hoàng thượng, bất ngờ xuất hiện, bất ngờ phát giận, vừa nghĩ đến ánh mắt hắn nhìn mình coi thường, Vũ Hiên tức phát hỏa, nhưng không cách nào phát tiết, dù sao hắn cũng là hoàng đế, cho dù mình có giàu cự phú thì đã sao? Cho dù sản nghiệp trải rộng toàn quốc thì đã sao? Cho dù hàng năm đóng thuế thật lớn cho hoàng triều thì đã sao? Cuối cùng cũng chỉ là bình dân bá tánh "phú không cùng quan đấu" những lời này giải thích rõ tình trạng của hắn hiện nay
Dọc đường đi, Lãnh Quân nộ khí ầm ầm bước nhanh về phía trước, Mộ Dung Khiết phải vất vả lắm mới theo kịp, không lâu sau nàng đã thở hồng hộc. Lãnh Quân nghe được tiếng thở dốc phía sau, không khỏi ngừng lại, quay người. Mộ Dung Khiết cứ như vậy lao vào lòng hắn. Lãnh Quân tự nhiên ôm lấy nàng
Đột nhiên, một mùi thơm xông lên mũi, Lãnh Quân sợ run người, sau đó đôi mắt ẩn tình nhìn người trong lòng
Bị Lãnh Quân đột nhiên ôm lấy, khiến Mộ Dung Khiết cảm thấy sao quen thuộc, nàng cảm thấy mình hình như không phải lần đầu tiên bị người này ôm ấp. Hơn nữa cái ôm này khiến nàng mê muội, không khỏi áp sâu vào, lặng lẽ nghe tiếng tim đập gấp gáp
Những người đi ngang qua vô cùng kinh ngạc nhìn bọn họ, không khỏi thốt lên "thói đời ngày sau thực sự là vô sỉ!" "Hai đại nam nhân cùng một chỗ, còn ra thể thống gi!" "Hiện tại người càng ngày càng cổ quái rồi, nam nhân cũng có thể thích nhau!" "Quả thực là bại hoại, chẳng còn liêm sỉ, triều đình đáng lẽ phải nên xử trảm những người như vậy!"....
Biết mọi người đi qua bình phẩm càng lúc càng khó chịu, Lãnh Quân và Mộ Dung Khiết chìm đắm hồi lâu cũng hồi phục lại. Nhìn thấy mọi người xung quanh đang nhìn với vẻ khinh bỉ, miệt thị, trách cứ, phẫn nộ và phỉ nhổ, Lãnh Quân nhíu mày, rất nhanh coi như không có việc gì nhìn về phía mọi người
Mộ Dung Khiết vẻ mặt đỏ bừng, nhanh chóng nhảy ra khỏi long Lãnh Quân, cúi đầu thật thấp, không dám đối mặt với quần chúng có thái độ trên. Trời ạ, lần đầu tiên nàng trở thành kẻ đồng tính luyến ái, hận mặt đất không có lỗ để chui xuống
Lãnh quân thấy mọi người quay lại bọn họ chỉ trỏ, liền kéo bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Khiết đi nhanh, lưu lại những khuôn mặt còn nguyên nét ngạc nhiên dang thảo luận và trách cứ
Phải đến khi trở lại phòng khách trong biệt viện, Lãnh Quân mới buôn tay Mộ Dung Khiết, lạnh lùng nói "Trẫm phải hồi cung, nhớ kỹ, lần sau không bao giờ...chuẩn cho khanh đến chỗ sòng bạc gì đó!" nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi
Mộ Dung Khiết bàn tay bị hắn nắm đến đau nhức, nhớ tới sự tức giận của hắn, nhớ tới hành vi biến thái vừa rồi của hắn, nhớ tới hắn bá đạ, không khỏi làm mặt quỷ sau lưng, ầm thầm "thèm vào, ngươi là bố ta à? Nói không đi là không đi chắc? chẳng phải rất mất mặt sao?"
Nàng xoay người quay về ghế trên, đầu chợt nhớ lại hình ảnh nàng và Lãnh Quân ôm nhau trên đường, tuy nói hắn lần đầu tiên ôm nàng, nhưng nàng cũng không có cự tuyệt, trái lại cũng muốn ôm lại hắn.
"Ta rốt cuộc làm sao vậy?" Mộ Dung Khiết buồn bực tự trách, "Hoàng thượng chính là nam nhân, phải là kẻ mê gái chứ. Hơn nữa hắn là hoàng đế, thâm trầm bất tạng, biến hóa vô cùng, mình làm sao lại nảy sinh tình cảm dị thường này với hắn?"
Nghĩ đến chuyện nếu hắn biết mình là gái sẽ tỏ vẻ chán ghét, Mộ Dung Khiết cũng thấy chính mình đáng ghét, hơn nữa còn bất chợt cảm thấy khổ sở
Tà Tà từ bên ngoài bước vào, thấy Mộ Dung Khiết ngồi trầm tư, không khỏi vui sướng nhưng lo lắng nói "công tử, người đã trở về? Người sắc mặt không tốt, có chuyện gi xảy ra vậy?"
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Mộ Dung Khiết lập tức phục hồi lại tinh thần, thấy dáng vẻ Tà Tà lo lắng, đành cười với hắn "không có việc gì, chính là hơi mệt một chút, được rồi, ta phải về phòng nghỉ ngơi, đến bữa tối hãy đánh thức ta" nói xong liền đứng dậy bước về phòng ngủ
Đến khi nhìn thấy ánh áo lam mất dần sau cánh cửa phòng ngủ, Tà Tà mới dời bước đi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro