Chương 3: Mộ Dung gia
Mộ Dung Khiết ngủ đến tận bữa tối. Nguyệt nhi chỉ đánh thức nàng dậy khi Mộ Dung lão gia bảo nàng đến dùng bữa. Sau đó Nguyệt nhi giúp nàng chỉnh lý dung nhan một chút, rồi kéo nàng đến Phòng. Đi qua hàng dãy hành lang gấp khúc, rốt cục cũng đến. Quả nhiên là nhà của đại quan nhân, chỉ cần một người thiện thính thì có đến 40, 50 người đứng hai bên, trang sức mỹ lệ, ghế ở bàn ăn đều là làm từ gỗ lim thượng đẳng.
Mộ Dung Khiết đang cảm thán sao đại quan ở cổ đại cần lắm người hầu thế, thì Nguyệt nhi ở bên cạnh khẽ giật góc áo nàng. Lúc đó Mộ Dung Khiết mới chuyển ánh mắt đến bàn cơm. Đồ ăn bày đầy trên bàn, thoạt nhìn đã thấy toàn đồ sứ quý giá.
Ngồi giữa bàn ăn là một lão nhân khoảng 50 tuổi, diện mạo uy nghiêm trầm ổn, hẳn đó chính là Mộ Dung Cường đi ―― hoặc còn gọi là Mộ Dung thừa tướng ba. Phía bên trái lão chính là thần tình cổ quái của Mộ Dung Kinh, bên phải là khuôn mặt hiền lành cố hữu của Mộ Dung phu nhân, bên cạnh bà lúc này là một vị phu nhân khoảng chừng 30 tuổi và một nữ tử khoảng 15 hay 16 tuổi. Nhìn qua nữ tử thấy có nét của nhà Mộ Dung, Mộ Dung Khiết đoán rằng phụ thân nàng hẳn là "cha" nàng đi, và người ngồi bên cạnh là mẹ nàng.
Mộ Dung Khiết nhìn cả nhà hữu hảo gật đầu, sau đó theo hướng ánh mắt của Nguyệt nhi đi tới gần chỗ của Mộ Dung Kinh ngồi xuống. Nàng ưu nhã ngồi ở ghế trên, khoái trá nhìn bọn họ nói: "Mời cha ăn cơm, Mời mẹ ăn cơm, đại ca ăn cơm, Nhị nương ăn cơm, muội muội ăn cơm." Sau đó cầm đũa định gắp đồ.
Nàng vừa dứt lời, liền nghe Mộ Dung Cường phẫn nộ nói: "Ngươi nói cái gì?" Mộ Dung Khiết đột nhiên bị tiếng hét nổi giận sợ hãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mộ Dung Cường vẻ mặt phẫn nộ nhìn nàng, Mộ Dung Kinh nhìn nàng thoáng trầm, Mộ Dung phu nhân vẻ mặt sầu lo, nhị phu nhân vẻ mặt xấu hổ, tiểu muội vẻ mặt kinh ngạc. Mộ Dung Khiết buồn bực nhìn đại gia đình, nàng nói sai cái gì sao? Nhưng nàng vẫn cho rằng mình không phạm vào lễ nghĩa gì đâu
Mộ Dung phu nhân lo lắng cất tiếng đánh vỡ không khí quái dị đang tran ngập tràng diện: "Hài tử này, sao lại nói lung tung thế, cái gì Nhị nương, cô là vợ của chú và biểu muội."
Không phải đâu? Khuôn mặt Mộ Dung Khiết thoáng chốc đỏ lên, xấu hổ nhìn mọi người, nguyên lai nàng nhận nhầm, trách sao mọi người đều thần thái cổ quái. Nàng dĩ nhiên quên câu: "Cháu ngoại trai đa tự cữu!"Thấy nữ tử kia hơi chút lớn lên giống Mộ Dung Cường liền cho rằng đó là con gái của gia chủ, nếu để bạn bè thời hiện đại biết chuyện này không cười chết nàng mới là lạ. Nàng lúng ta lúng túng nhìn bọn họ nói: "Ách, xin lỗi, con vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu có điểm vựng, tư tưởng cũng có chút hỗn loạn."
"Hanh, ngươi đừng tưởng rằng giả ngây giả dại có thể hồ lộng quá khứ, quay về với chính nghĩa việc tiến cung ngươi nhất định phải làm, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị."
Mộ Dung thừa tướng tiếp tục nói đầy phẫn nộ,Mộ Dung Khiết không khỏi bị nhãn thần sắc bén của ông ta khiến sợ run rẩy một chút.
Sau cùng Mộ Dung phu nhân rốt cục mở miệngt: "Được rồi, hiểu lầm mà thôi, mọi người ăn cơm nhanh lên đi, để tránh khỏi nguội. Tịch nhi, đây là ngươi thích nhất cật đích đường thố ngư, sấn nhiệt cật."Nói rồi liền gắp một khối hồng hồng gì đó để vào bát của Mộ Dung Khiết. Mộ Dung Khiết nhìn bà rồi nhẹ nhàng cười, liền cúi đầu cẩn thận gắp lên. Những người khác cũng bắt đầu đong đưa chiếc đũa trong tay.
Ăn xong, mỗi người lại trở về phòng. Ngay khi về đến tẩm phòng, Mộ Dung Khiết thở dài một hơn, nghĩ đến chuyện ở thời hiện đại, nàng liên tục phải đối phó với những án kiện khí, đối mặt với những vị quan tòa uy nghiêm cũng chưa từng cảm thấy e ngại, nay lại bị một người cổ đại mắng. Xem ra ở Phủ thừa tướng càng lúc càng nguy hiểm, không cần phải nói đợi được nửa tháng mới tiến cung, nói không chừng ngày mai đã có chuyện phát sinh, ở đây nàng cái gì đều không rõ ràng lắm, vạn nhất chọc tới vị thừa tướng uy nghiêm khôn khéo Mộ Dung cường, còn không biết tương phát sinh chuyện gì. Nghe nói ở thời cổ đại, địa vị của phụ nữ nữ đặc biệt thấp, cho dù có là con gái, chỉ cần chọc giận phụ thân cũng sẽ bị nghiêm phạt.
Nhìn ra ngoài trời đã thấy xẩm tối, tính toán thời gian, thời hiện đại hẳn vào khoảng 8 giờ, nàng lật qua lật lại trên giường, nếu ở thời hiện đại lúc này, nàng mới bắt đầu tan tầm về nhà, bắt nàng phải lên giường sớm như vậy, ngủ được mới là lạ.
Nếu ngủ không được, sao không thừa dịp lén đi quanh, làm quen hoàn cảnh chút, có chạy trốn cũng dễ. Nghĩ vậy nàng lập tức đứng dậy, đi đi ra cửa, cầm ngọn đèn dầu yếu ớt, nàng vừa đi vừa đánh giá giá đình viện thật rộng, trời ạ, không ngờ ở thời cổ đại, phủ đệ của thừa tướng dĩ nhiên đều lớn như vậy, nếu ở thời hiện đại có khi được coi là công viên cũng nên.
Đột nhiên nàng phát giác phía sau một cổ âm phong kéo tới, nàng sợ quay đầu lại nhìn, trên đường không có một bóng người, chỉ có cái bóng của nàng tại hành lang gấp khúctheo ánh đèn lồng mờ ảo. Nàng thở dài một hơi, tiếp tục tiến về phía trước. Có khi có người theo dõi, trời ạ, sẽ không phải xảy ra tình huống này chứ. Tưởng nàng không sợ trời không sợ đất, chính là sợ cái loại này. Mặt tái nhợt, nàng nói thầm: "Quỷ đại nhân, nếu như có gì mạo phạm liễu, thỉnh nàng thứ, ta không phải người của thế giới này, thỉnh không nên tìm ta!"Sau đó không ngừng quay đầu lại nhìn.
Đột nhiên bước chân nàng bị vấp, chẳng lẽ là quỷ trảo cước? Nghĩ tới đây, Sắc mặt tái đi, thấy khả năng cả người sẽ KISS nền nhà, thì một người tiến tới nắm tay kéo lại. Nàng kinh hoàng hét ầm lên: "Quỷ đại nhân, van cầu ngươi, ta Mộ Dung Khiết bình sinh không làm chuyện xấu, cầu ngươi không nên quấn quít lấy ta, bên ngoài rất nhiều người xấu, ngươi đi ra ngoài tùy tiện trảo một người là được. Cầu ngươi buông ta ra."
Nàng run run quay đầu nhìn lại, theo ánh đèn dầu leo lét, đập vào mắt chính là khuôn mặt anh tuấn của Mộ Dung Kinh. OMG, nguyên lai là hắn! Nàng không khỏi tức giận mắng: "Ngươi sao cứ lén lút theo sát ta, hại ta tưởng cái loại này đông tây. Người dọa người cũng sẽ hù chết người đấy, biết không?"
Họ Mộ Dung Kinh không đáp lời, âm trầm nhìn nàng. Mộ Dung Khiết bỗng nhiên ý thức được thân phận hiện tại, không khỏi điều chỉnh một chút ngữ điệu, cung kính nhìn hắn nói: "Đại ca, đã trễ thế này còn chưa ngủ a!"
"Ngươi cũng biết nói đã trễ thế này, thế nào lại một mình chạy loạn?"Hắn hồ nghi nhìn nàng.
"Cái này, ách, muội ngủ không được, đi dạo một chút."
"Phải? đi dạo suốt một canh giờ, và đi khắp liễu toàn bộ phủ đệ?"
Trời ạ, hắn thế nào biết? Mộ Dung Khiết sợ hãi nhìn hắn, lẽ nào hắn vẫn theo dõi nàng?
Hắn một lần nữa nắm tay nàng, hìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói: "Ngươi là ai? Dấu Tịch nhi ở nơi nào, nói mau!"
Mộ Dung Khiết nhìn bộ dạng kinh khủng của hắn hiện tại bị dọa cho sợ, sau đó bình tĩnh nói: "Đại ca, ngươi đang nói cái gì a? Ta chính là tịch nhi a!"
"Hanh, tốt nhất không nên đùa . Ta biết ngươi không phải tịch nhi, ngươi chỉ bất quá giống Tịch nhi mà thôi."
Nghĩ không ra nhận lực cũng không tệ lắm, xem ra quan hệ giữa hắn và Mộ Dung Tịch phải thật là tốt, Mộ Dung Khiết biết đã bị vạch trần , cũng không ngại thừa nhận nói: "Ai, ngươi đều đã biết, ta cũng không có ý định nói dối,, bất quá thành thật nói cho ngươi, ta căn bản chưa gặp cái kia cái gì họ Mộ Dung tịch, ta cũng không biết thế nào lại đến được cái nơi này, nhưng lại bị người nhà các ngươi nhận là Mộ Dung tịch."
"Thực sự?"Họ Mộ Dung Kinh bán tín bán nghi nhìn nàng, vẻ mặt nàng trông rất nghiêm trang, rốt cục buông tay nói: "Cái này ta sẽ điều tra ra, bất quá do trước mắt không tim được Tịch nhi, ngươi phải ở lại trong phủ. Còn có, không được nói cho người khác biết thân phận thật của mình, khi cần thì phải thay thế Tịch nhi tiến cung."
"Cái gì? Ta không đáp ứng! Ngươi tiện thể thả luôn ta đi. Ta đối cái kia cái gì tiến cung tuyển tú một điểm hứng thú cũng không có."
Thấy khuôn mặt mỹ lệ của nàng hiện ra nét bài xích nồng đậm, hắn không khỏi hơi run sợ, ngơ ngác nhìn nàng. Một hồi lâu, ý thức được mình đang thất thố, trên mặt ngăm đen khẽ đỏ ửng, hắn thấp giọng nói: "Không được! Ngươi không thể ly khai,... ít nhất ... trước khi tìm được Tịch nhi thì không thể ly khai."
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, Mộ Dung Khiết không khỏi thở dài, nghĩ thầm: "Xem ra, để hắn đồng ý cho mình ly khái rõ là ý tưởng viển vông, tốt nhất vẫn là hteo kế hoạch len lén chạy trốn." Nghĩ vậy liền lập tức trả lời : "Tùy ngươi! Ta phải về ngủ đây" Nói xong liền theo lối về gian phòng của Mộ Dung Tịch tiến đến.
Mộ Dung Kinh nhìn nàng chậm rãi rời đi, bóng dáng xinh đẹp của nàng thấp thoáng theo ngọn đèn dầu, khuôn mặt thầm trầm như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro