Chương 21:Ly Khai Mộ Dung phủ
Hoàng cung
Sau khi lâm triều, Lãnh Quân liền đi nhanh tới Tịch hoa cung, kỳ thực cung này đã được ban cho Mộ Dung Khiết khi nàng được phong tứ phi, nhưng lúc đó nàng đã cự tuyệt nên nơi đây vẫn bỏ trống
Mộ Dung thừa tướng nói nếu Mộ Dung Tịch tái vào Tịch cung trước đây sẽ có thể nhớ lại chuyện thương tâm trước đây, nên cầu Lãnh Quân để nàng vào Tịch hoa cung. Mà Lãnh Quân cũng đồng ý, dù sao Tịch cung trước đây của nàng cũng có điểm hẻo lánh
Sau khi phẩy tay ra hiệu bình thân cho đám cung nữ, hắn đi tới đại điện, chỉ thấy một bóng người mặc áo màu lam đang cúi đầu ngồi ở ghế giữa. Hắn vui mừng tiến đến, nhẹ nhàng nói "Tịch nhi!"
Mộ Dung Tịch đang ngồi đờ ra thì nghe thấy tiếng kêu, liền chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là một nam tử mặc áo hoàng đế, ngũ quan tuấn mỹ, thân thể thon dài, khí phách vương giả, anh tuấn bất phàm
Mà Lãnh Quân cũng yên lặng chăm chú nhìn nàng, khuôn mặt vi hắc trong trí nhớ đã không còn tồn tại, thay thế là khuông mặt kiều dung trắng nõn không tỳ vết, mắt hạnh má đào. Một đôi mắt đẹp đang đảo mắt xấu hổ nhìn hắn. Hẵn nghĩ có điểm nào đó không giống, nhưng không biết đó là gì
Mộ Dung Tịch không nghĩ ra có người tuấn mỹ như vậy, không khỏi vui mừng, nhìn mắt hắn đang chăm chú nhìn mình, lại một trận xấu hổ (Bà này mê trai tệ!!!) Nàng vội vã đứng dậy, nhẹ nhàng chúc phúc hắn, nũng nịu nói : "Hoàng thượng cát tường!"
Lãnh Quân nhanh chóng nâng nàng dậy, sau đó lấy tay ôm mặt nàng, đối diện gần gũi. Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao nàng không giống trước. Đó là ánh mắt, trước đây cho dù mặt nàng vi hắc nhưng đôi mắt tinh khiết to dị thường, thật giống như thủy tinh trong suốt, khiến hắn không thể không nhìn. Nhưng đôi mắt này...tuy rất sáng sủa nhưng ánh nhìn đã hiện lên tạp chất
Khuôn mặt tuấn tú của hắn bất giác hiện lên tia thất vọng
Mộ Dung Tịch cũng lẳng lặng địa nhìn trước mắt đích nhân, chẳng như thế nào cho phải. Thẳng đến lưu công công đi đến, thuyết ngọ thiện thời gian đã đến. Bọn họ tài kết thúc loại này đối diện đích cục diện.
Lãnh Quân tự nhiên sai người đưa đồ ăn tới Tịch hoa cung, cùng Mộ Dung Tịch cùng nhau ăn cơm. Sau khi ăn xong, bọn họ nói chuyện phiếm một chút, Lãnh Quân nói nàng nên ngủ trưa một chút, rồi một mình quay trở lại ngự thư phòng trong Càn ngành cung phê tấu chương
Sau khi phê xong một đống tấu chương, Lãnh Quân nằm nghỉ trên ỷ long thượng, trong đầu hiện ra một thân hoa phục Mộ Dung Tịch
Bằng cảm giác và sức quan sát lợi hại, hắn nghĩ Mộ Dung Tịch hôm nay và trước đây thực sự không giống nhau. Mộ Dung lão tắc nói nàng bởi da mẫn cảm mà biến hắc, bỏ qua điểm ấy không nói, Mộ Dung Tịch hôm nay bất luận lễ nghi hay cử động đều khác trước đây, đoan trang ổn trọng thật nhiều, lời nói cử chỉ cũng lộ ra khí chất của tiểu thư khuê các, hơn nữa đối với hắn nịnh nọt phi thường
Chẳng hiểu vì sao hắn thích Mộ Dung Tịch trước đây hơn. Tuy rằng nàng luôn bình thản nhìn hắn, tuy rằng nàng không biết cách nịnh hót, nhưng hắn lại thích nàng như vậy. Ai, đều tự trách mình một thời, bằng không nàng đã chẳng biến thành như vậy. Nghĩ đến thái độ đáng hổ thẹn của mình đối với nàng, Lãnh Quân không khỏi kêu Lưu công công ra lệnh đến Tịch hoa cung thông báo Tịch phi thị tẩm, hơn nưa không cần đến Cam lộ điện, hắn se trực tiếp đến Tịch hoa cung
Lưu công công kinh ngạc, thầm nghĩ: "Xem ra hoàng thượng đối với Tịch phi nương nương quả nhiên đặc biệt, hoàng thượng cho tới bây giờ chưa một lần lâm hạnh tại cung của các nàng, đây là lần đầu tiên"
Tẩm cung của Tịch Hoa Cung, trên chiếc giường lớn hoa lệ, mùi tình dục nồng đậm, Lãnh Quân càng không ngừng lực mạnh chạy nước rút, đến khi mầm móng nóng hổi của hắn tiến sâu vào trong u cốc
Mộ Dung Tịch nằm trên giường thỏa mãn, cảm nhận cảm giác tiên dục vừa qua, nàng cho rằng Triệu Cường đã khiến nàng chấn động cảm giác, nhưng không ngờ nam nhân này càng khiến cho nàng thấy hoan ái tốt đẹp không gì sánh được
Nhưng Lãnh Quân nằm bên cạnh nàng vẻ mặt lại tối om, lòng ảo não. Lại là cảm giác chán ngán này! Tuy rằng hắn phát tiết, nhưng toàn bộ quá trình không hiểu sao hắn không thấy thú vị, vì sao hội như vậy? Hắn nhớ kỹ trước đây mỗi lần hoan ái nàng và hắn đều phối hợp ăn ý, như vậy vui sướng. Sao đêm nay hắn hoàn toàn không tìm được cảm giác này. Chỉ có thấy bình thản và hài lòng như nhau, cũng giống như cảm giác với những nữ nhân khác
Thẳng đến khi bên người truyền đến hơi thở bình ổn, Lãnh Quân mới hồi phục lại tinh thần, suy nghĩ nhìn người vừa mới trải qua lễ hoan ái rửa tội bên cạnh, khuôn mặt nàng trở nên kiều diễm không gì sánh được
Nhìn kỹ một chút, khuôn mặt trước mắt ngoại trừ màu da trở nên trắng thì không có gì bất đồng. Nàng hiện tại cả người ôn nhu, nàng trước đây lại rất kiên cường. Nàng của ngày hôm nay đôi mắt tà mị, nàng trước đây đôi mắt to mà trong suốt. Nàng hiện tại có cái mũi khéo lả lướt, nàng trước đây mũi luôn hếch lên cố chấp. Môi cũng vậy
Lẽ nào các nàng không phải một người? Trong đầu Lãnh Quân bỗng hiện lên ý niệm này trong đầu, nhìn khuôn mặt đang ngủ say, hắn cấp tốc đứng dậy, nhẹ nhàng tách hai chân thon dài, sau đó sửng sốt! Quả nhiên hai chân nàng trắng như tuyết không có tỳ vết (anh này dâm tệ!!! -> nhưng đàn ông không hư, đàn bà không thương, hehe....). Mà hắn nhớ rõ trước đây Mộ Dung Tịch có một bớt gần điểm đen rất mỹ lệ, hắn đã thầm xưng đó là tiêu hồn chí của hắn
Tuấn nhan của hắn trở nên cực kỳ khó coi. Nàng rốt cuộc là ai? Mộ Dung lão tặc an bài nàng tiến cung rốt cuộc có mục đích gì? Rốt cục ai mới là chân chính Mộ Dung Tịch? Tịch nhi trước đây chạy đi đâu rồi? Lãnh Quân nghĩ đến điên người vẫn không tìm được lời giải. Điều khiến hắn tức giận chính là, hôm nay cái ả "Mô Dung Tịch" này cũng không phải xử nữ! (haha...Bị cắm sừng rồi!!!)
"Hanh, nghĩ không ra Mộ Dung Cường, lão thất phu dám năm lần bảy lượt trêu đùa trẫm, hai lần tiến trẫm đều là tàn hoa bại liễu. Lão thất phu, trẫm sẽ xem rõ ngươi đình làm trò gì. Hơn nữa, trẫm bảo đảm sẽ cho ngươi biết trêu đùa trẫm sẽ nhận được hậu quả gì" Hắn cười lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ nhất thời trở nên tà mị, sau đó chậm rãi đứng dậy, cầm lấy quần áo mặc vào, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt đến...nữa người nằm trên giường, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.
Tại điện lý, Lưu công công vốn cho rằng hoàng thượng phải hừng đông mới dậy, khi thấy thân hình cao to của hắn xuất hiện trước mặt, không khỏi kinh ngạc mở to mắt nhìn
Lãnh Quân vô biểu tình nhìn hắn nói "Lưu công công, phân phó ngực phòng chuẩn bị chén thuốc, sáng mai phái người mang đến cho Tịch phi" Nói xong liền đi ra khỏi điện rời đi. Lưu công công nhanh chóng chạy theo sau
Mộ Dung phủ
Trong bữa tối, theo ám chỉ của Mộ Dung Khiết, Mộ Dung Kinh rốt cục nói cho mọi người "cha, mẹ, hài nhi hôm qua nhận được thư từ đường ca của Tiểu Khiết, hắn biết tiểu khiết hiện đang ở trong phủ của chúng ta, kinh hỷ vạn phần, nhưng hắn nói phụ mẫu tại nhà rất nhớ nàng, nên con đã an bài Tiểu Khiết trở lại Duẫn Châu. Vì thời gian tương đối ít, nên Tiểu Khiết quyết định ngày mai sẽ rời đi"
Mộ Dung Kinh vừa nói xong, Mộ Dung Khiết lập tức đứng lên, hướng mọi người cúi đầu nói "mấy ngày hôm nay quấy rối giaddinhf, cháu rất cảm tạ mọi người chiếu cố, sau khi trở về sẽ vô cùng nhớ mọi người. Còn có, nếu mọi người có dịp, xin hãy đến Duẫn Châu chơi, cháu luôn hoan nghênh"
Phản ứng đầu tiên chính là Mộ Dung phu nhân, lưu luyến không rời nhìn nữ tử giống như đúc nữ nhi của mình. Nữ nhi ngày hôm nay tiến cung, nàng tuy rằng không muốn, nhưng là bất đắc dĩ phải theo. Nàng rất thích Mộ Dung Khiết, mà hài tử này bình thường cũng khiến nàng rất hài lòng, nguyên bản định sau này đối đãi nàng như con, không ngờ nàng đã muốn rời đi.
Mộ Dung Cường hơi kinh ngạc, lão đang suy nghĩ phải đối xử với nàng thế nào dây, không ngờ nàng đã tự động rời đi. Kỳ thực sau khi Mộ Dung Khiết tỉnh lại, tuy nói nàng mất trí nhớ, nhưng cẩn thận...lão vẫn đều lưu ý nàng, lão không muốn nàng ảnh hưởng đến kế hoạch, vốn đã từng nghĩ đến chuyện diệt trừ nàng, sau thấy nàng quên đi tất cả, lão cũng khả dĩ yên lòng, cũng từ bỏ ý định đó. Hơn nữa, nếu nàng về Duẫn Châu, lão cũng phóng cho nàng một con đường sống, coi như là vì Mộ Dung gia tích đức. Lão bình tĩnh nói với Mộ Dung Khiết một câu "đi đường cẩn thận", sau không nói gì hơn, tiếp tục ăn cơm.
Mộ Dung Ảnh Nguyệt và nữ nhi Lâm Hiểu San chỉ mỉm cười khách khí nói với nàng "đi đường bình an"
Bữa tối xong, Mộ Dung Kinh bị Mộ Dung Cường kêu vào thư phòng, còn những người khách đều tự động về phòng. Mộ Dung Khiết cũng sớm trở lại phòng mình thu thập mọi thứ. Kỳ thực nàng cũng không rõ phải mang những thứ gì, chỉ mang mấy bộ đồ nam trang mà Mộ Dung Kinh mua cho nàng và mấy nghìn đồng bạc, nàng không biết số bạc này tương đương với bao nhiêu tiền, nhưng nghe Mô Dung Kinh nói nếu không lãng phí, số đó đủ cho nàng sống trong 2 năm
Nàng nhìn quanh lưu luyến không rời, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Dù chỉ ở đây hon 10 ngày, nhưng nói thế nào nàng cũng lần đầu tiên trở về cổ đại, gian phòng này đã trở nên quên thuộc, nghĩ sau này không còn cơ hội trở về, ngay lập tức cảm thấy buồn và không muốn rời xa
Nàng nằm xuống giường, nhìn xuống lệnh bài trạng sư mà Mộ Dung Kinh giúp nàng lấy, ánh vàng rực rỡ lấp lánh chữ "Mộ Dung Kiệt" lòng cảm thấy vui sướng và chờ mong. Nghĩ đến chuyện mặc nam phục, nàng liền kêu Mộ Dung Kinh viết tên thành nam tính. "Kiệt" và "Khiết" tuy rằng đồng âm nhưng khác nghĩa
Hai tay nàng vuốt ve thể bài, nghĩ đến những ngày vui vẻ sắp tới, liền chậm rãi tiến nhập mộng đẹp
Sớm hôm sau, dưới sự trợ giúp của nha hoàn Yến nhi, nàng lấy ra bộ nam trang màu trắng mặc vào. Nàng kinh ngạc nhìn người trong gương, tóc cao bó lên, dùng một cây tram cố định, mặt như ngọc, quần áo bạch y phụ trợ khiến người trở nên hào hoa phong nhã, nghĩ không ra nàng trong trang phục nam trang lại phong độ thế. Mộ Dung Khiết nhìn người trong gương, không khỏi lộ ra vẻ thỏa mãn
Để tiến nàng, Mộ Dung Kinh cố ý xin nghỉ nửa ngày. Khi nàng xuất hiện trong trang phục nam trước mặt hắn, hắn không khỏi ngây người, quả là mỹ thiếu niên mà! Đôi mắt chính trực, lấp lánh hữu thần, vóc người tuy rằng nhỏ nhắn nhưng rất cân xứng
Mộ Dung Khiết bị hắn thấy có điểm không có ý tứ, không khỏi cả tiếng nói: "Kinh đại ca, ta phải đi!"
Mộ Dung Kinh nghe nàng nói mới hồi phục lại tinh thần, đưa nàng tới phòng khách cáo biệt Mộ Dung phu nhân. Thấy Mộ Dung phu nhân vẻ mặt kinh ngạc, Mô Dung Khiết bèn giải thích đó là để nàng đi đường an toàn.
Vốn Mộ Dung Kinh định đưa nàng ra đến ngoại ô, nhưng Mộ Dung Khiết cự tuyệt, vì vậy bọn họ chia tay ở cổng thành, nhìn vẻ mặt thương cảm của Mộ Dung Kinh, Mộ Dung Khiết không khỏi an ủi "Kinh đại ca, đại ca yên tâm, ta sẽ viết thư cho người ngay khi đặt chân đến bất cứ đâu, sẽ chia sẻ lịch trình của ta với người, nhất định sẽ rất đặc sắc. Còn có, ta sẽ rất nhớ người"
Mộ Dung Kinh khẽ gật đầu "được, đi đường cẩn thận, nhất định phải trở lại. Cửa nhà ta vĩnh viễn mở cho n
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro