Chương 20: chân chính Mộ Dung Tịch tiến cung
Càn ngành cung ngự thư phòng.
Thân thể thon dài cao to của Lãnh Quân lún thật sâu trong long ỷ thượng rộng mênh mông, khuôn mặt u sầu. Nửa tháng rồi, nàng đã ra cung đã tròn 15 ngày. Hắn mỗi ngày đều nhớ tối khuông mặt nàng khi ngã xuống, cũng đã vài lần hỏi thăm qua Mộ Dung Kinh, nhưng Mộ Dung Kinh chỉ đáp cho có
Nghe nói nàng đã tỉnh lại, nàng giờ thế nào? Khẳng định hận chết mình. Đã từng vài lần hắn muốn đến Mộ Dung phủ thăm nàng, nhưng địa vị tôn quý của hắn không cho phép có ý nghĩ đó, hắn chỉ cót hể ở Càn ngành cung âm thầm nhớ nàng
Có lúc hắn thầm hỏi nếu thời gian có thể quay lại, hắn có thể sẽ lại hành động như thế? Mỗi lần đáp án đều là "Sẽ không, hắn sẽ không bao giờ...tàn nhẫn lộng điệu nàng và hài tử như vậy nữa. Cho dù Mộ Dung lão tặc có lợi dụng hài tử uy hiếp hoàng triều xã tắc, nhưng hắn quyết không hy sinh nàng và hài tử, hắn sẽ nghĩ ra biện pháp khác ngăn cản Mộ Dung lão tắc, sẽ đem hết toàn lực ra đấu. Đáng tiếc, hiện nói cái gì đều quá muộn, hài tử đã không còn, đã bị hắn tự mình bóp chết
Mấy ngày qua, hắn tuy rằng thỉnh thoảng chiêu phi tử thị tẩm, nhưng mỗi lần đều không yên lòng, vội vã cho xong việc. Hơn nữa sáng sớm hôm sau đều phân phó ngự phòng cho các nàng thuốc tránh thai. Hắn nghĩ nhi tử nhất định phải do Tịch nhi vì hắn sinh ra, Tịch nhi còn chưa có được hoàng tử, các phi tần khác đừng có mơ tưởng
Nữ nhân trong hậu cung không rõ hắn vì sao làm như vậy, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nhận mệnh uống thuốc
Đột nhiên lưu công công đi đến, cung kính hướng Lãnh Quân nói: "Hoàng thượng, Mộ Dung thừa tướng cầu kiến, đang ở bên ngoài chờ."
Lãnh quân kinh ngạc, bình thường Mộ Dung lão tặc luôn luôn không lịch sự chờ cho phép mới vào, sao hôm nay lại hành động theo "quy củ" thế Không khỏi nhẹ giọng nóit: "Chuẩn kiến!"
Mộ Dung Cường đi tới bảo tọa trước mặt, nhìn một chút người ngồi trên long ỷ cẩn thận nói: "Thần Mộ Dung Cường khấu kiến hoàng thượng!"
Lãnh quân nhíu mày đầu, nhìn hắn, nghĩ thầm: "Hanh, hắn ngày hôm nay uống thuốc gì thế? Dĩ nhiên biết quân thần chi lễ, không ngại nhìn hắn giở trò" Vì vậy phất phất tay, nói: "Đứng lên đi! Chuyện gì cầu kiến?"
Mộ Dung Cường hơi do dự nói "Hoàng thượng, là như vậy, Tịch phi nương nương đã tỉnh lại từ lâu, thân nguyên định để bên hoàng thượng ngay lúc đó, nhưng lo lắng thân thể nàng suy yếu nên đã giữ lại gia đình tĩnh dưỡng vài ngày. Giờ nàng đã bình phục, thần nghĩ nên để nàng về bên người, trở lại hậu cung hầu hoàng thượng. Vì vậy khẩn cầu hoàng thượng cho phép Tịch nhi hồi cung"
Lãnh quân vừa nghe, vừa vui vừa buồn. Kỳ thực hắn rất muốn Mộ Dung Tịch hồi cung, nhưng không biết làm sao mở miệng. Nghĩ không ra lão tặc lại tự động tìm đến hắn thỉnh cầu cho phép nàng về, lão rốt cuộc trong lòng nghĩ gì? Không muốn để Mộ Dung Cường biết rõ tâm tư, vì vậy Lãnh Quân làm bộ mạn bất kinh tâm, nói " Tịch nhi nếu đã bị Mộ Dung thừa tướng mang về, hiện tại muốn hồi cung, tựa hồ có điểm không thích hợp"
"Hoàng thượng! Thỉnh hoàng thượng chiếu cố Tịch phi vì đau khổ mất con nên cho phép nàng trở về. Huống hồ, hoàng thượng cũng không chiếu cáo thiên hạ là Tịch phi ra cung, nên ngoại trừ hậu cung, các đại thần cũng không biết. Chỉ cần hoàng thượng cho phép, tiếp nàng trở về cũng không có gì là không thích hợp"
Hanh, xem ra lão tặc đã kín mọi lý lẽ không cho hắn cự tuyệt. Lãnh Quân nheo mắt nhìn lão, cười lạnh. Sau đó trả vờ suy tư một hồi, nói "vậy...cứ theo lời Mộ Dung thừa tướng mà làm. Ngày mai đưa nàng hồi cung"
Mộ Dung Cường vừa nghe, lập tức mừng rỡ đứng lên, cả tiếng nói: "Hảo! Thần biết!" Lão liếc nhìn Lãnh Quân, do dự: "Hoàng thượng, có một việc, xin cho thần tiênbẩm báo hoàng thượng trước. Lần trước Tịch phi vào cung, đại phu nói vì da mẫn cảm nên khuôn mặt hơi vi hắc, lần này sau thời gian điều dưỡng, nét mặt đã trở lại bình thường. Còn có...còn có sau khi Tịch phi nương nương tỉnh lại đã quên chuyện trước đây trong cung, nên thỉnh hoàng thượng sau này không nên nhắc tới trước mặt nàng. Thần nghĩ hoàng thượng cũng không muốn nàng nhớ lại những ký ức đó"
Lãnh quân vừa nghe, thất kinh, tuy rằng hắn không ngại khuôn mặt trước đây của Mộ Dung Tịch, nhưng hắn xác thực muốn nhìn một chút khuôn mặt tuyết trắng mềm mại của nàng phong tình thế nào.
Khi hắn biết nàng quên đi những ngày đau khổ đó, lòng không khỏi vừa mừng vừa thương xót. Mừng chính là nàng không biết trước đây mình đối xử với nàng thế nào, sẽ không ghi hận, buồn chính là đối với nàng mà nói, hắn giờ đây chính là người xa lạ
Kỳ thực hắn cũng phát giác nàng có tình cảm với hắn, cặp mắt trong suốt của nàng nhìn hắn luôn có tia tình cảm nào đó, bất quá lúc đó hắn bởi vì cừu thị và phẫn hận Mộ Dung lão tặc nên đã lạnh lùng đối đãi nàng
Ai biết được nàng sau khi trở về có còn yêu hắn không "Tịch nhi, mặc kệ thế nào, trẫm nhất định sẽ khiến ngươi thích trẫm lần nữa. Hơn nữa, trẫm cũng sẽ thương ngươi gấp bội, một lần nữa cho ngươi hài tử" Lãnh Quân âm thầm phát thệ
Mộ Dung Cường lẳng lặng nhìn khuôn mặt thiên biến vạn hóa trước mặt, không biết hắn đang suy nghĩ gì, vì vậy không biết nói sao cho thỏa. Đến khi bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Lưu công cong, Lãnh Quân mới hồi phục tinh thần, nguyên là cung thân vương cầu kiến. Lãnh Quân điều chỉnh tâm tình ,bình tĩnh nói với Mộ Dung Cường "vậy ngày mai sớm an bài Tịch phi tiến cung"
Mộ Dung Cường gật đầu đáp ứng, sau đó vái một lễ, rồi chậm rãi lui ra. Lãnh Quân suy nghĩ nhìn lão đến khi ra tận phòng ngoài
Mộ Dung Kinh vừa về đến nhà nhớ ra sáng sớm nay Mộ Dung Khiết nói có chuyện, vì vậy liền đến nơi ở của nàng. Vừa vào đến sân, thấy Mộ Dung Khiết ngồi trong đình, nâng cằm, ngơ nhác nhìn cá trong hồ, đăm chiêu. Khuôn mặt mỹ lệ thoát tục, đôi mắt to trong sáng, cái miệng nhỏ nhắn mím lại nhưng đang suy nghĩ chuyện gì phức tạp
Mộ Dung Kinh si mê địa nhìn nàng, thẳng đến nha hoàn Yến nhi triêu hắn kêu một tiếng "Cậu ấm", hắn mới hồi phục tinh thần lại, điều chỉnh một chút tâm tình, sau đó triêu đình đi đến. Hắn đứng ở họ Mộ Dung giữ sự trong sạch hậu, nhưng nàng chính một lưu ý đáo hắn đích đến, hắn không khỏi nhẹ giọng hoán trứ: "Tiểu khiết!"
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Mộ Dung Khiết lập tức điệu quay đầu lại lai, đứng lên, cười: "Kinh đại ca, đã trở về?"
Mộ Dung Kinh gật đầu, nói: "Được rồi, sáng nay ngươi nói muốn có chuyện bàn bạc, vậy là chuyện gì?"
Mộ Dung Khiết nhìn chăm chú vào hắn, một hồi lâu rốt cục nói ra: "Kỳ thực, kỳ thực ta nghĩ cáo biệt, ta muốn ly khai Mộ Dung phủ."
"Vì sao? Ở đây không tốt ư?" Mộ Dung Kinh cảm thấy nghẹn trong ngực, hỏi gấp.
"Điều không phải, ở đây tốt! Thực sự! Các ngươi đối xử với ta rất tốt, Nhưng ta muốn ra ngoài du ngoạn, đó cũng chính là ý tưởng của ta."
"Vậy sao?" Mộ Dung Kinh thương cảm nhìn nàng, nhìn cách nàng xử lý chuyện nhà họ Diệp, hắn biết nàng không phải là một nữ tử tầm thường, huống hồ nàng lai lịch bất minh, hắn càng biết rõ sẽ có ngày nàng ly khai mình, nhưng không nghĩ chuyện nhanh xảy ra như vậy. Vừa nghĩ đến chuyện sau này sẽ không còn được gặp lại nàng, ngực hắn đau nhức. Cho dù có trên chiến trường bị đao thương cũng không cảm thấy đau nhức như vậy
Mộ Dung Khiết thấy hắn như vậy, không đành lòng nói: "Kinh đại ca, không nên như vậy, ta cũng không phải đi không trở về, ta chỉ bất quá đi du lịch, rồi sẽ trở về kinh thành. Hai năm được không? Một năm được rồi! Một năm sau khẳng định sẽ trở về gặp ngươi"
Mộ Dung Kinh mong giữ nàng lại, vì vậy nói: "Để một nữ tử như ngươi ở ngoài, ta rất lo lắng. Không bằng người chờ ta vài ngày, ta sẽ xin nghỉ với hoàng thượng rồi cùng ngươi ngao du."
Mộ Dung Khiết cảm động nhìn hắn, nếu hắn là ca ca ruột thì thật tốt! Nhưng hắn không phải, hơn nữa hắn đối chính có ý tứ, vì vậy cho dù nàng mong có người làm bạn nhưng cũng không có thể là hắn. Nàng cố nói chuyện thoải mái: "Cái này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ cải trang thành nam trang đi ra ngoài, như vậy sẽ an toàn, hơn nữa cũng sẽ không đã bị người khác kỳ thị."
Mộ Dung Kinh thấy nàng ý đã định, không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy được rồi. Bất quá ngươi vạn sự phải cẩn thận, đặt chân đến địa phương nào nhất định cũng phải gửi thư cho ta. Để cho ta giúp ngươi chuẩn bị cho tốt, chiều nay mang ngươi ra ngoài mua vài món nam trang."
Mộ Dung Khiết cảm thấy mắt cay cay, hắn quả thật là một nam nhân tốt và cẩn thận. Nàng không khỏi vòng tay ôm hắn nức nở "Kinh đại ca, cảm ơn người! Cảm ơn!"
Mộ Dung Kinh đối với cử động của nàng thấy thất kinh, sau đó cũng vươn đôi thay thô ráp đày rộng ôm chặt lấy nàng
Một lúc sau, Mộ Dung Khiết rốt cục khôi phục lại tinh thần, nhìn tà áo trắng trước mắt đã ướt đẫm, cảm thấy xấu hổ, lập tức đứng thẳng lên "Xin lỗi, Kinh đại ca, bộ y phục của đại ca hỏng rồi"
Thấy thân thể mềm mại trong lòng ly khai, lòng Mộ Dung Kinh cảm thấy trống rỗng và thất lạc, nhưng hắn chỉ có thể biểu hiện ra vẻ mặt thương cảm nhìn nàng
Đột nhiên Mộ Dung Khiết hình như nghĩ đến cái gì, nghiêm trang hỏi hắn: "Được rồi, Kinh đại ca, đại ca khả dĩ giúp ta giả trang trạng sư, được không?"
"Trạng sư? Ngươi muốn làm gì?"Mộ Dung Kinh buồn bực.
"Ách, kỳ thực ta từ nhỏ đối phương diện này cũng rất cảm thấy hứng thú, bất quá bởi thân là nữ nhi, nên không được phát huy năng lực. Ta đã chẳng nói với người, sau khi rời khỏi đây ta sẽ cải nam trang sao? Không bằng giả trang thành trạng sư, bù đắp những tiếc nuối trước kia" Sau đó nàng nắm ống tay hắn làm nũng "Kinh đại ca, đại ca giúp ta nha, được không?"
Quả nhiên Mộ Dung Kinh lập tức đáp ứng: "Được rồi, ta có quan hệ tốt với hình bộ Chu lệnh sử, hắn chuyên môn phụ trách cái này, ngày mai sta sẽ bảo hắn lĩnh cho ngươi một thẻ trạng sư!"
Mộ Dung Khiết vừa nghe, hoan hô đứng lên, hô hắn muôn năm! Mà Mộ Dung Kinh cũng bị vẻ mặt xán lạn và lúm đồng tiền mê hoặc của nàng khiến bất giác nở nụ cười
Vì thẻ trạng sư có thể lấy được trong ngày mai, hơn nữa Mộ Dung Kinh cũng nói sẽ đưa Mộ Dung Tịch vào cung trong ngày mai, nên Mộ Dung Khiết định sáng sớm ngày hôm sau ly khai Mộ Dung phủ
Sau khi dùng cơm xong, Mộ Dung Kinh đưa nàng đi chợ mua mấy bộ đồ nam trang. Hơn nữa nàng cũng thuận tiện mua lễ vật cho Mộ Dung Tịch như "lễ vật mừng hôn lễ"
"Nói cũng kỳ, phi tử của hoàng thượng đều không phải qua tuyển tú sao? Nghe nói hoàng triều đã tuyển tú nhiều tháng trước rồi, sao Mộ Dung Tịch thế nào giờ mới vào cung nhỉ?" Mộ Dung Khiết âm thầm buồn bực, nhưng không dám nói ra, nàng nghĩ Mộ Dung Cường quyền thừa tướng địa vi cao như thế, hoàng thượng nể mặt, thì nữ nhi của lão có tiến cung chậm hai tháng cũng bình thường.
Ngày hôm sau, mọi người trong nhà đều dậy sớm, đi tới phòng khách tống Mộ Dung Tịch tiến cung. Để biểu thị hữu hảo, Mộ Dung Khiết cũng tới phòng khách
Không lâu sau, Mộ Dung Tịch cùng Nguyệt nhi xuất hiện trước mặt mọi người. Dáng thướt tha xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ cộng với trang phục tỉ mỉ càng thêm xinh đẹp tuyệt luân, làn da trắng như tuyết, bên dưới lộ ra một tầng đỏ mơ hồ, đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn mọi người
Đúng là một nữ tử quốc sắc thiên hương! Mộ Dung Khiết âm thầm tán dương. Thân là nữ nhi, nàng cũng không khỏi bị mê hoặc "ha hả, bằng khuôn mặt xinh đẹp nayfcuar Mộ Dung Tịch, Mộ Dung thừa tướng càng thêm dệt hoa trên gấm" Mộ Dung Khiết thầm nghĩ
Mộ Dung Tịch nói câu từ biệt với từng người. Mô Dung Cường chỉ nghiêm túc nói với nàng một câu" Nhớ kỹ những gì phụ thân nói với ngươi" Mộ Dung phu nhân liên tục nhắc nàng tiến cung phải chiếu cố mình, Mộ Dung Kinh cũng vẻ mặt sủng ái căn dặn nàng một số chuyện
Sau cùng đại gia đình vui vẻ đưa tiễn, mấy người thị nữ đỡ Mộ Dung Tịch bước lên mã xa, nhóm người chậm rãi rời cửa tiến hoàng cung
Suốt toàn bộ quá trình, Mộ Dung Khiết ngơ ngạc nhìn như đã gặp hình ảnh này ở đâu, nhưng không nhớ nổi. Nàng không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ "khẳng định cảnh này đã từng chiếu trên TV, quả là chân thực quá"
Mộ Dung Tịch rời đi không lâu, Mộ Dung Cường và Mộ Dung Kinh cũng phải vào triều, Mộ Dung Khiết thấy không còn việc gì, vì vậy về phòng thu thập một chút để ngày mai rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro