Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Xuyên qua thời gian trở thành con của nhà họ Mộ

Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm yếu ớt tại ngọn giả sơn tinh xảo, có chút buồn bực, mình không phải mới vừa ở núi Hoa Sơn hay sao? Thế nào đột nhiên lại xuất hiện hòn giả sơn như vậy? Hơn nữa nàng lại nằm trên mặt đất? Tha đành phải đứng dậy, đi ra giả sơn, đập vào mắt nàng lúc này chính là lâm viên kiểu cổ điển, lấy một cái ao làm trung tâm, xung quanh là các lầu, ở giữa có cửa sổ để trống, hành lang gấp khúc tương liên, bên trong là vườn núi đá, cổ mộc, lục trúc, hoa cỏ, cấu thành một hình ảnh yên lặng sâu thẳm. Phù khiết cảm than, lâm viên thật đẹp, lẽ nào nơi này là Tô Châu? Từ xưa vốn có tiếng khen "Giang Nam lâm viên giáp thiên hạ, Tô Châu lâm viên giáp Giang Nam ", mà nàng rõ ràng ở Hoa Sơn tại Thiểm Tây, thế nào đột nhiên lại chạy đến Tô Châu .

Nàng chậm rãi đi vào phương đình ở phía trước, chậm rãi ngồi xuống nhìn ao, ánh mắt trong veo đầy nghi hoặc. Đột nhiên bên ngoài đình vẳng lại tiếng gào: "Tiểu thư, tiểu thư!"

Mộ Dung Khiết không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy một nha hoàn trang phục nữ hài bước nhanh vào, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, hồi lâu mới nói: "Tiểu thư, thế nào lại một mình chạy tới nơi này? Hơn nữa lần này tóc tai bù xù, trang phục lấy từ đâu tới? Trời ạ, lão gia nếu như biết được, khẳng định mắng chết Nguyệt nhi."

Mộ Dung Khiết kinh ngạc nàng nói liên tục, hỏi: "Cô. . cô gọi tôi?"

"Vâng! Nguyệt nhi không gọi tiểu thư thì gọi ai?"Sau đó đi tới kéo nàng, nói gấp: "Nhân lão gia còn chưa trở về, tiểu thư cùng Nguyệt nhi nhanh chóng trở về phòng nha, bằng không để cho lão gia thấy tiểu thư mặc trang phục này thì thảm. Tiểu thư là người sắp tiến cung, sao lại mặc những trang phục như vậy."

Mộ Dung Khiết hoàn toàn nghe không hiểu tiểu nha hoàn trước mắt đang nói cái gì, thấy nàng rõ ràng mặc trang phục cổ đại, không khỏi hỏi nàng: "Cô vẫn đều mặc trang phục như thế à? Còn có, cô gọi tôi là tiểu thư, mà cô là nô tỳ?"

Nữ tử kinh hãi địa nhìn Mộ Dung Khiết, sau đó thiếu chút nữa hét lên nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Nguyệt nhi biết tiểu thư không thích tiến cung, đó là do quy định của hoàng triều, nhưng tiểu thư cũng không nên tái cự tuyệt."

"Chờ một chút, cái gì tiến cung? Cái gì hoàng triều?"Mộ Dung Khiết lập tức đứng lên kinh ngạc: "Xin hỏi nơi này là chỗ nào?"

"Trời ạ, nơi này là gia đình của tiểu thư a, là tả tướng phủ của Dịch hoàng triều a!"

"Cái gì? Tả tướng phủ của Dịch hoàng triều?"Nghe thế nàng rà soát ký ức một lần, Mộ Dung Khiết hét rầm lên, run run hỏi: "Xin hỏi hiện tại cô đang ở thời đại nào? Tên của triều đình là gì?"

Người tự xưng là Nguyệt nhi vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, sau cùng mới nói: "Hiện tại là Dịch hoàng triều, cai trị đã được 80 năm, đương kim hoàng thượng tên là Lãnh Quân. Tiểu thư, người làm sao vậy? Những ... này nàng đáng nhẽ nàng phải biết từ lâu rồi chứ?"

A! ! ! ! ! Lẽ nào nàng đã xuyên qua? Trước đây đọc sách về chuyện này cùng bạn học, khi nàng nói muốn xuyên qua quá khứ, lúc đó nàng toàn cười các nàng đã mộng tưởng hão huyền, ai ngờ sự tình kiểu này dĩ nhiên thực sự xảy ra, nhưng lại phát sinh trên người nàng! Trời ạ. Còn có, trong lịch sử căn bản không có thông tin gì về Dịch hoàng triều, hình như cũng không có hoàng đế nào tên là Lãnh Quân đế. Trời ạ, rốt cuộc là cái gì niên đại?

Nguyệt nhi ngơ ngác nhìn nàng, không khỏi thương tâm lắc đầu: "Tiểu thư khẳng định là bị tiến cung gây choáng váng."Vừa nghĩ đến chuyện lão gia sẽ đã trở về, liền nhanh chân nàng còn đang đờ người ra, dẫn đi ra ngoài đình.

Mộ Dung Khiết cứ như vậy ngơ ngác bị nha hoàn dẫn đi, tới một gian phòng u nhã một cách cổ điển, Nguyệt nhi ba chân bốn cẳng nhanh chóng thao bỏ đi y phục của nàng, giúp nàng thay một bộ quần áo phi thường đẹp, rồi chỉnh lại mái tóc cho nàng.

Đột nhiên, xuất hiện một thiếu nữ tuyệt lệ, khuôn mặt nõn nàn, long mi dày và công, đôi mắt to trong vắt. Mộ Dung Khiết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, người trong gương chính là nàng ư? Nàng vẫn biết mình rất đẹp, nhưng tuyệt đối nghĩ không ra hội như vậy xuất trần thoát tục. Mà Nguyệt nhi cũng không nề hà ca ngợi: "Tiểu thư, Nguyệt nhi phát hiện người so với trước đây càng thêm phần mỹ lệ động lòng, trước đây tiểu thư xinh đẹp như hoa, người sáng sủa, nhưng hiện tại người cũng xuất trần thoát tục, thật giống như....như tiên nữ hạ phàm. Tiểu thư, lão gia để người tiến cung là đúng, bằng khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư nâm, khẳng định sẽ được phong làmhoàng hậu!"

Đột nhiên từ cửa truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo đó là một tiếng nói ôn nhu voạng vào: "Tịch nhi, muội ở đâu?"

Nha hoàn Nguyệt nhi vừa nghe thấy giọng nói đó, lập tức kêu lên vui mừng "Đó là đại thiếu gia!"Sau đó nhanh đi mở cửa. Cửa vừa mở, liền xuất hiện một thanh niên tiến vào, tướng mạo đường đường nam tử hán, khuôn ngực rộng, đặc biệt đang mặc một bộ quần áo quân nhân, biểu hiện hết sức oai phong. Hắn đi tới trước mặt nàng, vẻ mặt sủng nịch: "Tịch nhi, đại ca đã trở về, thế nào mà vẫn ngồi thế?"

Mộ Dung Khiết chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, không biết làm sao. Mà người nam tử cũng kinh ngạc nhìn nàng, tràn đầy buồn bực, sau đó khôi phục thái độ dường như không có việc gì nói: "Tịch nhi vẫn còn đang vì chuyện tiến cung mà tức giận phải không? Kỳ thực phụ thân làm như vậy là có dụng ý của người, muội cố gắng thông cảm cho phụ thân. Hơn nữa đại ca bảo đảm với muội, muội tiến cung tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ ủy khuất và ai khi dễ."Thấy người trước gương có phản ứng, tay hắn lại sờ sờ lên đầu nàng, thở dài một hơi, liền đi đi ra cửa.

Thẳng đến nghe được tiếng đóng cửa, Mộ Dung khiết mới hồi phục lại tinh thần, sự thực chứng minh, nàng đã thực sự xuyên qua, nhưng do nguyên nhân nào đó lại bị trở thành thiên kim của liễu phủ Thừa tướng, người bên cạnh chính là nha hoàn của vị thiên kim tiểu thư, mà nam nhân khôi ngô cường tráng kia chính là đại ca của thiên kim tiểu thư! Trời ạ, như vậy chuyện tình ly kỳ đã phát sinh trên người nàng, vậy lý tưởng của nàng phải làm sao? mục tiêu của nàng làm sao? Ai tới nói cho nàng, nàng làm sao bây giờ đây? Lẽ nào thực sự tiến cung tuyển tú? cửa cung sâu như biển, một ngày đi vào, tựu không thể đi ra, huống chi là muốn tìm đường trở lại thế kỳ hai mốt ? Nhất định không thể vào hoàng cung. Đầu tiên nàng phải nghĩ biện pháp ly khai phủ Thừa tướng này. Còn có, vị Mộ Dung tiểu thư chính hiệu kia đã chạy đi đâu rồi không biết?

Nàng lập tức quay đầu lại hỏi nha hoàn: "Nguyệt nhi, Chẳng hiểu vì sao, hôm nay vừa tỉnh lai ta đột nhiên quên toàn bộ chuyện trước đây, ngươi có thể kể đại khái ta nghe một chút?"

Khi tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm yếu ớt tại ngọn giả sơn tinh xảo, có chút buồn bực, mình không phải mới vừa ở núi Hoa Sơn hay sao? Thế nào đột nhiên lại xuất hiện hòn giả sơn như vậy? Hơn nữa nàng lại nằm trên mặt đất? Tha đành phải đứng dậy, đi ra giả sơn, đập vào mắt nàng lúc này chính là lâm viên kiểu cổ điển, lấy một cái ao làm trung tâm, xung quanh là các lầu, ở giữa có cửa sổ để trống, hành lang gấp khúc tương liên, bên trong là vườn núi đá, cổ mộc, lục trúc, hoa cỏ, cấu thành một hình ảnh yên lặng sâu thẳm. Phù khiết cảm than, lâm viên thật đẹp, lẽ nào nơi này là Tô Châu? Từ xưa vốn có tiếng khen "Giang Nam lâm viên giáp thiên hạ, Tô Châu lâm viên giáp Giang Nam ", mà nàng rõ ràng ở Hoa Sơn tại Thiểm Tây, thế nào đột nhiên lại chạy đến Tô Châu .

Nàng chậm rãi đi vào phương đình ở phía trước, chậm rãi ngồi xuống nhìn ao, ánh mắt trong veo đầy nghi hoặc. Đột nhiên bên ngoài đình vẳng lại tiếng gào: "Tiểu thư, tiểu thư!"

Mộ Dung Khiết không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy một nha hoàn trang phục nữ hài bước nhanh vào, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nàng, hồi lâu mới nói: "Tiểu thư, thế nào lại một mình chạy tới nơi này? Hơn nữa lần này tóc tai bù xù, trang phục lấy từ đâu tới? Trời ạ, lão gia nếu như biết được, khẳng định mắng chết Nguyệt nhi."

Mộ Dung Khiết kinh ngạc nàng nói liên tục, hỏi: "Cô. . cô gọi tôi?"

"Vâng! Nguyệt nhi không gọi tiểu thư thì gọi ai?"Sau đó đi tới kéo nàng, nói gấp: "Nhân lão gia còn chưa trở về, tiểu thư cùng Nguyệt nhi nhanh chóng trở về phòng nha, bằng không để cho lão gia thấy tiểu thư mặc trang phục này thì thảm. Tiểu thư là người sắp tiến cung, sao lại mặc những trang phục như vậy."

Mộ Dung Khiết hoàn toàn nghe không hiểu tiểu nha hoàn trước mắt đang nói cái gì, thấy nàng rõ ràng mặc trang phục cổ đại, không khỏi hỏi nàng: "Cô vẫn đều mặc trang phục như thế à? Còn có, cô gọi tôi là tiểu thư, mà cô là nô tỳ?"

Nữ tử kinh hãi địa nhìn Mộ Dung Khiết, sau đó thiếu chút nữa hét lên nói: "Tiểu thư, người làm sao vậy? Nguyệt nhi biết tiểu thư không thích tiến cung, đó là do quy định của hoàng triều, nhưng tiểu thư cũng không nên tái cự tuyệt."

"Chờ một chút, cái gì tiến cung? Cái gì hoàng triều?"Mộ Dung Khiết lập tức đứng lên kinh ngạc: "Xin hỏi nơi này là chỗ nào?"

"Trời ạ, nơi này là gia đình của tiểu thư a, là tả tướng phủ của Dịch hoàng triều a!"

"Cái gì? Tả tướng phủ của Dịch hoàng triều?"Nghe thế nàng rà soát ký ức một lần, Mộ Dung Khiết hét rầm lên, run run hỏi: "Xin hỏi hiện tại cô đang ở thời đại nào? Tên của triều đình là gì?"

Người tự xưng là Nguyệt nhi vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng, sau cùng mới nói: "Hiện tại là Dịch hoàng triều, cai trị đã được 80 năm, đương kim hoàng thượng tên là Lãnh Quân. Tiểu thư, người làm sao vậy? Những ... này nàng đáng nhẽ nàng phải biết từ lâu rồi chứ?"

A! ! ! ! ! Lẽ nào nàng đã xuyên qua? Trước đây đọc sách về chuyện này cùng bạn học, khi nàng nói muốn xuyên qua quá khứ, lúc đó nàng toàn cười các nàng đã mộng tưởng hão huyền, ai ngờ sự tình kiểu này dĩ nhiên thực sự xảy ra, nhưng lại phát sinh trên người nàng! Trời ạ. Còn có, trong lịch sử căn bản không có thông tin gì về Dịch hoàng triều, hình như cũng không có hoàng đế nào tên là Lãnh Quân đế. Trời ạ, rốt cuộc là cái gì niên đại?

Nguyệt nhi ngơ ngác nhìn nàng, không khỏi thương tâm lắc đầu: "Tiểu thư khẳng định là bị tiến cung gây choáng váng."Vừa nghĩ đến chuyện lão gia sẽ đã trở về, liền nhanh chân nàng còn đang đờ người ra, dẫn đi ra ngoài đình.

Mộ Dung Khiết cứ như vậy ngơ ngác bị nha hoàn dẫn đi, tới một gian phòng u nhã một cách cổ điển, Nguyệt nhi ba chân bốn cẳng nhanh chóng thao bỏ đi y phục của nàng, giúp nàng thay một bộ quần áo phi thường đẹp, rồi chỉnh lại mái tóc cho nàng.

Đột nhiên, xuất hiện một thiếu nữ tuyệt lệ, khuôn mặt nõn nàn, long mi dày và công, đôi mắt to trong vắt. Mộ Dung Khiết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, người trong gương chính là nàng ư? Nàng vẫn biết mình rất đẹp, nhưng tuyệt đối nghĩ không ra hội như vậy xuất trần thoát tục. Mà Nguyệt nhi cũng không nề hà ca ngợi: "Tiểu thư, Nguyệt nhi phát hiện người so với trước đây càng thêm phần mỹ lệ động lòng, trước đây tiểu thư xinh đẹp như hoa, người sáng sủa, nhưng hiện tại người cũng xuất trần thoát tục, thật giống như....như tiên nữ hạ phàm. Tiểu thư, lão gia để người tiến cung là đúng, bằng khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư nâm, khẳng định sẽ được phong làmhoàng hậu!"

Đột nhiên từ cửa truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo đó là một tiếng nói ôn nhu voạng vào: "Tịch nhi, muội ở đâu?"

Nha hoàn Nguyệt nhi vừa nghe thấy giọng nói đó, lập tức kêu lên vui mừng "Đó là đại thiếu gia!"Sau đó nhanh đi mở cửa. Cửa vừa mở, liền xuất hiện một thanh niên tiến vào, tướng mạo đường đường nam tử hán, khuôn ngực rộng, đặc biệt đang mặc một bộ quần áo quân nhân, biểu hiện hết sức oai phong. Hắn đi tới trước mặt nàng, vẻ mặt sủng nịch: "Tịch nhi, đại ca đã trở về, thế nào mà vẫn ngồi thế?"

Mộ Dung Khiết chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, không biết làm sao. Mà người nam tử cũng kinh ngạc nhìn nàng, tràn đầy buồn bực, sau đó khôi phục thái độ dường như không có việc gì nói: "Tịch nhi vẫn còn đang vì chuyện tiến cung mà tức giận phải không? Kỳ thực phụ thân làm như vậy là có dụng ý của người, muội cố gắng thông cảm cho phụ thân. Hơn nữa đại ca bảo đảm với muội, muội tiến cung tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ ủy khuất và ai khi dễ."Thấy người trước gương có phản ứng, tay hắn lại sờ sờ lên đầu nàng, thở dài một hơi, liền đi đi ra cửa.

Thẳng đến nghe được tiếng đóng cửa, Mộ Dung khiết mới hồi phục lại tinh thần, sự thực chứng minh, nàng đã thực sự xuyên qua, nhưng do nguyên nhân nào đó lại bị trở thành thiên kim của liễu phủ Thừa tướng, người bên cạnh chính là nha hoàn của vị thiên kim tiểu thư, mà nam nhân khôi ngô cường tráng kia chính là đại ca của thiên kim tiểu thư! Trời ạ, như vậy chuyện tình ly kỳ đã phát sinh trên người nàng, vậy lý tưởng của nàng phải làm sao? mục tiêu của nàng làm sao? Ai tới nói cho nàng, nàng làm sao bây giờ đây? Lẽ nào thực sự tiến cung tuyển tú? cửa cung sâu như biển, một ngày đi vào, tựu không thể đi ra, huống chi là muốn tìm đường trở lại thế kỳ hai mốt ? Nhất định không thể vào hoàng cung. Đầu tiên nàng phải nghĩ biện pháp ly khai phủ Thừa tướng này. Còn có, vị Mộ Dung tiểu thư chính hiệu kia đã chạy đi đâu rồi không biết?

Nàng lập tức quay đầu lại hỏi nha hoàn: "Nguyệt nhi, Chẳng hiểu vì sao, hôm nay vừa tỉnh lai ta đột nhiên quên toàn bộ chuyện trước đây, ngươi có thể kể đại khái ta nghe một chút?"

"Hách?"Nguyệt nhi nhìn nàng sợ hãi, nhìn Mộ Dung Khiết rồi gật đầu kể "Tiểu thư người tên là Mộ Dung Tịch, lão gia tên là Mộ Dung Cường, địa vị quyền cao chức trọng, giữ chức tả thừa tướng của Dịch hoàng, vị vừa rời đi là đại thiếu gia, tên Mộ Dung Kinh, đỉnh định đại danh chiến tướng của triều, nhờ thắng trận liên tiếp nên được hoàng thượng rất coi trọng, phong người Trấn quốc đại tướng quân. Mà đại thiếu gia rất hiểu rõ tiểu thư người, cho tới bây giờ cũng chưa hề khi dễ tiểu thư. Phu nhân là mẹ ruột của người và đại thiếu gia, ngoại công người trước đây là thượng thư. Nửa tháng trước hay tin hoàng triều tuyển tú theo thông lệ 3 năm/lần, lão gia để củng cố địa vị, dự định an bài tiểu thư tiến cung, nhưng tiểu thư người không muốn, bởi vì. . . . ."Nguyệt nhi ngừng một chút, nhìn Mộ Dung Khiết vẻ mặt mờ mịt, kế tục kể: "Tiểu thư người đã đói bụng chưa? Để Nguyệt nhi đi lấy chút đồ điểm tâm cho người nhé. Từ khi lão gia vào cung từ hôm qua, tiểu thư người vẫn ở trong phòng, không chịu ra, cũng không chịu ăn uống gì, phu nhân và đại thiếu gia đều lo lắng gần chết."

Nhìn Nguyệt nhi lải nhải, Mộ Dung Khiết đại khái lý giải được tình huống, trời ạ, nghĩ không ra khi xuyên qua lại rơi vào một nhà quan lại chức to thế. Bất quá như vậy đối với nàng cũng không phải chuyện tốt, mà là chuyện xấu, như vậy thì nàng có muốn chạy trốn ra ra khỏi nơi này khác gì bắc thang lên trời. Nhưng nàng đã dự định rồi, nhất định phải chuồn trước khi tuyển tú. Ý chí bừng lên, nàng quay sang nói với Nguyệt nhi : "Nguyệt nhi, ta có điểm đói bụng, kêu trù phòng chuẩn bị vào món cho ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro