Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương:17 Sống lại



Mộ Dung phu nhân thấy Mộ Dung Kinh ôm Mộ Dung Tịch hôn mê bất tỉnh xuất hiện trước mặt, sau biết được sự tình không khỏi nước mắt tuôn như suối

Tích tịch các, Mộ Dung Kinh vẻ mặt ngương trọng lắng nghe Nguyệt nhi kể "Lúc tiểu thư mới vào cung đã bị an bài tại nơi hẻo lánh, căn bản không phải là nơi có người ở, đồ dùng ở đó đều cũ nát, nhưng tiểu thư cũng phân phó cung nữ và thái giám cùng mình thu thập chỉnh tề trong một buổi chiều. Tuy rằng nơi đó không hoa lệ nhưng rất lịch sự, tao nhã và yên lặng. Bởi vì lao động vất vả nên ngày đó làn da bị ảnh hưởng, tiểu thư nói là do phơi nắng. Vào cung được hơn 1 tháng, hoàng thượng không hề hỏi thăm đoái hoài, tất cả tú nữ vào cung đợt đó đều được sủng hạnh, ngoại trừ tiểu thư. Bất quá tiểu thư không hề chú ý, vẫn sinh hoạt vui vẻ, tuy rằng thỉnh thoảng có đờ người và trầm tư. Vốn nô tài định nói với lão gia và công tử, nhưng tiểu thư sợ mọi người lo lắng nên không cho nô tài kể chuyện. Mà nô tài thấy tiểu thư tâm tình thoải mái nên cũng không nhắc lại"

Nguyệt nhi ngừng một chút rồi tiếp tục "Nhưng chẳng hiểu về sao đêm đó hoàng thượng đột nhiên lâm hạnh tiểu thư, mấy ngày kế tiếp tiểu thư hình như thay đổi, có lúc vui, lúc buồn. Suốt một tháng qua, hoàng thượng mõi ngày đều kêu tiểu thư thị tẩm, nhưng tiểu thư rất không vui nghe theo, hơn nữa cũng rất tiều tụy, cứ về đến cung là nằm vật trên giường"

Mộ Dung Kinh nét mặt ngày càng trầm trọng, bi phẫn xen lẫn hổ thẹn, nếu như không phải lúc đó hắn cố chấp đưa nàng thay thế Tịch nhi tiến cung, thì sẽ không hại nàng như thế này, tuy rằng lai lịch của nàng không rõ ràng, nhưng hắn vẫn bị nàng hấp dẫn

Nhìn trên mặt thấy một màu hắc, hắn phân phó Nguyệt nhi bưng chậu nước tới, lại dùng khăn lông ướt lau nhẹ nhàng khuôn mặt Mộ Dung Khiết, hắc sắc dần mờ đi, thay thế vào đó là khuôn mặt tái nhợt

Nguyệt nhi kinh ngạc nhìn khuôn mặt Mộ Dung Khiết, lắp bắp "chuyện....chuyện gì xảy ra vậy ạ? Tiểu thư không phải nói tạm thời bị đen do nắng sao?"

Mộ Dung Kinh cũng buồn bực không hiểu vì sao Mộ Dung Khiết lại phải bôi đen mặt, hắn lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan nàng

Năm ngày qua, Mộ Dung Khiết vẫn như cũ không tỉnh lại, nhưng điều đáng mừng là nàng ăn vào được chút cháo, hơn nữa uống thuốc bổ vào cũng không ọe ra. Khuôn mặt càng lúc càng nhuận hồng, Mộ Dung gia cũng khả dĩ yên lòng, mong nàng sớm tỉnh lại

Biết được ngoại thành có vị đại phu nổi tiếng trị liệu bệnh ngủ say, sau khi lâm triều kết thúc, Mộ Dung Kinh hấp tấp bước ra đại điện, chuẩn bị ra khỏi thành tìm đại phu. Bất chợt phía sau nghe thấy tiếng kêu của Lãnh Quân, hắn chần chờ một chút, sau đó xoay người hướng đến

Lãnh quân vẻ mặt phức tạp nhìn hắn: "Mộ Dung Tịch. . Nàng hiện tại sao rồi? Đã tỉnh chưa?"

Mộ Dung Kinh nhìn người trước mắt có điểm tiều tụy, lãnh đạm trả lời: "Tạ ơn hoàng thượng quan tâm. Nàng tốt lắm, bất quá tạm thời còn không có tỉnh lại."

Lãnh quân tuấn nhan ảm đạm: "Không bằng trẫm an bài mấy thái y trong cung qua đó xem."

Mộ Dung Kinh cự tuyệt: "Đa tạ hoàng thượng, không cần. Thần cho rằng tâm bệnh không thể chữa trị bình thường được; thần. . Thần còn có việc, xin cáo lui trước."

Lãnh quân ngơ ngác địa nhìn hắn rời xa đích thân ảnh, buồn bã thần thương.

Mộ Dung Cường và Mộ Dung phu nhân đang ngồi trong đại sảnh, đột nhiên thấy một nữ tử quần áo tả tơi đi tới bọn họ trước mặt, cả tiếng khốc: "Cha, mẹ!"

Bọn họ kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Ngươi là ai?"

Nàng kia buồn bực nhìn bọn họ, nói: "Ta là tịch nhi a, cha, mẹ, các người không nhận biết nữ nhi này ư? Nữ nhi biết sai rồi, nữ nhi không nên len lén theo Triệu Cường đi, hiện tại nữ nhi trở về cấp cha mẹ bồi tội."

Mộ Dung phu phụ vừa nghe, kinh hãi đứng lên, tỉ mỉ ngắm nàng, xác thực là Tịch nhi, ngoại trừ quần áo có điểm khác biệt, những thứ khác đều giống Tịch nhi. Vậy thì người trong phòng kia là ai? Mộ Dung Cường nhanh tay kéo con gái đến Tịch các ,thấy người trên giường vẫn đang say ngủ, hắn không nhận ra ai mới thực sự là nữ nhi

Mộ Dung Tịch cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nữ tử đang nằm trên giường, trời ạ, thế nào mà giống nàng y đúc vậy. Nàng đột nhiên ý thức được sự việc, nắm tay Mộ Dung phu phụ nói "Cha, mẹ, ta mới đích thực là nữ nhi của các người, Mộ Dung Tịch" Để thuyết phục bọn họ, nàng liền mang những chuyện trước đây nói qua. Mà Mộ Dung phu phụ nghe nàng kể chuyện ăn khớp thì tâm lý hoảng loạn

Đột nhiên cửa phòng mở ra, Mộ Dung Kinh đi đến, thấy một Mộ Dung Tịch một thân lam lũ, không khỏi kinh hỉ: "Tịch nhi, là ngươi? Ngươi đã trở về?"

Mộ Dung Tịch kích động vui mừng gật đầu, khóc gọi hắn: "Đại ca, là ta, ta đã trở về."

Mộ Dung Cường thấy thế, chỉ vàoMộ Dung Khiết đang nằm trên giường cả tiếng hỏi Mộ Dung Kinh: "Nguyên lai ngươi sớm biết rằng nàng không phải Tịch nhi, vậy nàng là ai? Vì sao lại giống Tịch nhi như vậy?"

Mộ Dung Kinh thấy tất cả mọi người kinh ngạc không khỏi trầm giọng" Chúng ta trước tiên đi ra ngoài đã, con sẽ giải thích rõ ràng với mọi người"

Tất cả mọi người trở lại phòng khách, Mộ Dung Kinh êm tai nói ra: "Xác thực, người trong phòng không phải đường muội. Lúc đó hài nhi phát hiện Tịch nhi biến mất, nghĩ đến chuyện nàng chắc chắn lén chạy theo Triệu Cường, nên định tìm nàng về trước tiến cung, nên không muốn kinh động phụ thân. Trên đường đi tìm có gặp Mộ Dung Khiết, thấy nàng mất trí nhớ lại giống Tịch nhi như đúc, vì vậy mới nổi lòng ích kỷ, đưa nàng hồi phủ, tạm thời thế thân Tịch nhi. Ai biết được ngày tiến cung cũng không tìm được Tịch nhi nên đâm lao phải theo lao, bắt nàng thế thân Tịch nhi tiến cung tiếp.

Mộ Dung Cường nghe hắn nói xong bực bội "Sao con dám để người khác thế thân? Thân phận của nàng thế nào? Sao có thể thay thế Tịch nhi?"

Mộ Dung Kinh lạnh lùng nhìn lão, trầm giọng nói: "Nếu không phải nàng thế thân Tịch nhi thì người nằm trên giường kia chính là Tịch nhi đó phụ thân" Ngữ khí nhấn mạnh thêm hai từ cuối câu

Mộ Dung Cường chấn động một chút, vẻ mặt hơi áy náy, sau đó trang trọng nói "Hiện tại thì sao? Tịch nhi đã trở về, chúng ta Mộ Dung Phủ không thể có hai Tịch nhi. Ngươi mau đem nàng ta đi đi"

Mộ Dung Kinh khó có thể tin, nhìn lãnh khốc đích phụ thân, kích động nói: "Nàng bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, sao có thể đuổi nàng đi được?"

Mà Mộ Dung phu nhân cũng thương tâm nói: "Lão gia, nói như thế nào nàng cũng là vì tịch nhi mớithành như vậy, không bằng để nàng ở trong phủ chờ nàng tỉnh mới quyết định ba."

"vạn nhất nàng cả đời đều không tỉnh?"

"Con sẽ để nàng cả đời ở Mộ Dung phủ!" Mộ Dung Kinh vẻ mặt kiên quyết nói

"Ngươi!" Mộ Dung Cường tức giận, nét mặt già nua đại biến. Mộ Dung phu nhân thấy thế, nhanh tiến đến khuyên "Lão gia đừng nóng giận, ta xem hài tử đó cát nhân thiên tướng, khẳng định sẽ rất nhanh hồi tỉnh lại, phụ tử hai người không cần phải đấu khí"

Mộ Dung Tịch vốn trầm mặc cúng hối hận nói "Cha, tuy rằng nữ nhi không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghe các người nói nàng vì nữ nhi mới thành như vậy, đều do nữ nhi tùy hứng, không bằng để lại nàng trong phủ, chờ tỉnh sẽ quyết định"

Mộ Dung cường nhìn bọn họ như vậy, phẩy tay áo bỏ đi.

Sau thấy gia đình kiên quyết, Mộ Dung Cường rốt cục đáp ứng lưu lại Mộ Dung Khiết, nhưng dời qua phòng khách. Và Mộ Dung Tịch đương nhiên quay về Tịch các

Nguyệt nhi cũng qua đó biết được người nàng vừa hầu hạ 2 tháng qua không phải chân chính tiểu thư, không biết làm sao. Nguyên lai nàng mới biết đó không phải tiểu thư mà là người do công tử mang về, hèn gì nàng quần áo lố lăng, Nguyệt nhi còn tưởng nàng cố tình đùa giỡn.

Cuối cùng theo an bài của Mộ Dung Cường, Nguyệt nhi tiếp tục hầu hạ Mộ Dung Tịch, phái nha hoàn khác chiếu cố Mộ Dung Khiết. Tuy nhiên, thỉnh thoảng Nguyệt nhi vẫn ghé qua thăm Mộ Dung Khiết, giúp nàng thay quần áo và lau thân thể

Mộ Dung Kinh mỗi ngày đều đến thăm Mộ Dung Khiết, mỗi lần đều ngồi ở trước giường, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào dung nhan mỹ lệ của nàng, không nói không rằng nhưng nét mặt đầy hổ thẹn và yêu thương

Hôm nay, Mộ Dung Khiết chậm rãi mở mắt, nàng cảm giác chính hình như ngủ đã rất lâu, ngắm cách bày biện quanh phòng, còn có trên người có bộ trang phục cổ, ngực buồn bực. Nàng nhớ mình đang ngắm cảnh, đột nhiên dưới chân rung chuyển rồi ngất đi

Nàng ngồi dậy định xuống giường nhưng thân thể rất yếu, không thể đứng lên được, đành phải ngồi xuống giường

Nguyệt nhi đẩy cửa tiến vào, thấy người ngồi trên mép giường, vui mừng kêu lên: "Tiểu. . Tiểu thư, nguời tỉnh?"

Nghe thế tiếng kêu, Mộ Dung Khiết ngẩng đầu lên, thấy một người mặc cổ trang kiểu nha hoàn, không khỏi buồn bực hỏi: "Xin hỏi cô...cô là ai? Chúng ta nhận thức sao? Còn có, nơi này là chỗ nào?"

Nguyệt nhi kinh hãi nhìn nàng, sau đó nhanh lên hướng ra phía ngoài hô: "công tử, tiểu thư tỉnh! Tiểu thư tỉnh!"

Mộ Dung Kinh chạy đến, chạy đến Mộ Dung Khiết trước mặt, nắm tay nàng, kích động nói: "Ngươi. Ngươi rốt cục tỉnh!"

Mộ Dung Khiết kinh ngạc nhìn nam tử mặc cổ trang trước mặt, xấu hổ rút tay về, sau đó lúng ta lúng túng "Xin hỏi anh là ai? Chúng ta quen biết sao? Còn nữa, tôi sao lại ở chỗ này?

Mộ Dung Kinh như bị đập vào đầu, kinh ngạc nhìn nàng, sau đó buồn bực ra hiệu cho Nguyệt nhi lui ra, rồi nói với Mộ Dung Khiết "ngươi...không nhớ rõ chuyện trước đây sao? Có biết mình là ai không?"

Mộ Dung Khiết gật đầu, nói "Đương nhiên biết, tôi là Mộ Dung Khiết, tôi là..." nhìn hoàn cảnh và trang phục cổ quái xung quanh, không kìm được hỏi" Xin hỏi nơi đây là đâu?"

"Nơi này là phủ Thừa tướng." Mộ Dung Kinh bình tĩnh trả lời.

"Cái gì? Phủ Thừa tướng?" Hình như cổ đại mới có thừa tướng. Nàng không khỏi lại hỏi: "vậy nơi này là quốc gia nào?"

"Quốc gia?" Mộ Dung Kinh buồn bực, sau đó trả lời: "Nga, chúng ta là Dịch hoàng triều."

"Trời ạ, sẽ không thị xuyên qua chứ", nghe đến đó, Mộ Dung Khiết lập tức nảy ra suy nghĩ này. Lúc đọc sách cũng nghe vài chuyện về triều đình cổ đại, mình sẽ không rơi vào trường hợp này đi? Mà Dịch hoàng triều là triều đại nào? Sao lịch sử không đề cập đến triều đại này

Mộ Dung Kinh nhìn vẻ mặt trầm tư của nàng, không khỏi cất tiếng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Ngươi. . . Đều không nhớ rõ chuyện trước đây?"

Mộ Dung Khiết nhìn anh ta, nghĩ thầm chẳng lẽ lại bảo mình xuyên qua, vì vậy đành phải gật đầu.

Mộ Dung Kinh hẳn cho rằng nàng bị thương tổn quá mức và mất đi ký ức thống khổ đó, nghĩ thầm: như vậy cũng tốt, mình đang lo lắng làm sao mà đối mặt nàng khi nàng tỉnh lại. Vì vậy chỉ nhướng mày nói nhẹ " Ách, ngươi là đường muội bên họ nhà ta, mấy hôm trước tới kinh thành không nhớ rõ chuyện gì, ta trên đường có việc gặp ngươi, thấy ngươi không nhớ rõ chuyện gì mới biết ngươi mất trí nhớ liền đem về phủ. Ngày hôm qua...ngày hôm qua ngươi treo lên cây không cẩn thận bị té xuống dưới, hôn mê cho đến giờ mới tỉnh lại" Nói xong liền hít thở một hơi thật sâu, hắn trước nay cũng không bao giờ nói dối.

Mà Mộ Dung Khiết càng thêm kinh ngạc nhìn hắn. Ha ha, nghĩ không ra hắn dĩ nhiên nói như vậy nàng, cái gì đường muội a, nàng thế nhưng là người hiện đại hàng thật giá thật. Tuy không rõ hắn vì sao làm như these, nhưng hiện tại chuyện gì cũng không rõ ràng, vậy cứ để khỏe mạnh hẳn mới tìm hiểu đi

Nàng làm như bừng tỉnh, gật đầu nói "Nga! Nguyên lai là như vậy. Vậy đa tạ công tử. Được rồi, xin hỏi công tử xưng hô thế nào?"

"Ta là Mộ Dung Kinh, ngươi có thể gọi Kinh ca ca."

"Ác!" Mộ Dung Khiết vừa nghe, không khỏi có điểm buồn cười, Chết mất thôi, đánh chết nàng cũng không thể gọi nh thế, nàng có phải là Hoàng Dung đâu. Cố gắng ngăn chặn cơn buồn nôn, nàng mỉm cười "Vậy thì gọi người là Kinh đại ca nha. Công tử cũng có thể gọi ta là Tiểu Khiết, ha hả"

Mộ Dung Kinh vừa nghe, gật đầu "Ân, cũng tốt. Được rồi, ngươi đã đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không?"

Hắn không nói thì nàng quên mất, bụng quả thật đang "trả lời", bao tử nàng liền bật lên tiếng càu nhàu, mọi người đều xấu hổ bật cười

Tích tịch các, Mộ Dung Tịch hỏi Nguyệt nhi: "Nghe nói vị cô nương tỉnh, bất quá đã mất đi ký ức phải không? Được rồi, nàng ở trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Nguyệt nhi do dự nhìn nàng, nhớ tới công tử dặn dò không nên kể chuyện với bất kỳ ai (kể cả Mộ Dung Khiết) chuyện phát sinh trong hoàng cung, đặc biệt là chuyện hoàng thượng hại nàng sinh non. Tuy rằng nàng quen tiểu thư Mộ Dung Khiết chưa lâu, nhưng nhớ lại tiểu thư đã chân tình đối đãi nàng, vì vậy nàng quyết định nói dối tiểu thư một lần. Nghĩ thế, Nguyệt nhi thấp giọng nói"Tiểu thư, vị Mộ Dung cô nương trong cung đã sanh non ngoài ý muốn, nô tỳ cũng không biết vì sao nàng lại mất đi ký ức"

"Nga!" Mộ Dung Tịch định hỏi tiếp, nhưng nghĩ thế nào lại thôi, sau đó đứng dậy đi đến phòng ăn

K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro