Chương 1
"Kim Ngưu là con quạ đen, Kim Ngưu xấu xí, Kim ngưu không ai muốn, Kim Ngưu,..."
Một đám trẻ con quay quanh một chỗ, trong miệng không ngừng hát vang bài đồng dao, vui vẻ quay quanh một vòng tròn.
Bên trong vòng, một bé gái năm tuổi ôm đầu ngồi chồm hổm trên bùn đất, khắp người đều là cỏ dại, nước bùn, thoạt nhìn rất bẩn thỉu, mà trên người bé còn phát ra mùi là lạ giống như là vừa từ chuồng heo lăn lộn rồi đi ra ngoài, làm cho mọi người đối với bé càng sinh lòng chán ghét.
"Kim Ngưu ngốc, mày thật là xấu xí, mày căn bản không phải là con của phụ thân, tất cả mọi người đều nói mày là do mẫu thân mày dang díu với người đàn ông khác sinh ra!"
"Không sai, không sai, Kim Ngưu là đứa bé xấu."
"Không phải, Ngưu Nhi là do phụ thân sinh ra." Nàng mới không phải là đứa bé xấu.
"Gạt người, mày dáng vẻ xấu xí như vậy, tuyệt đối không phải là do phụ thân sinh ra, cũng không phải là muội muội của chúng ta." Bọn họ mới không có muội muội xấu xí như vậy!
"Ngưu Nhi là con của phụ thân, Ngưu Nhi là con của phụ thân." Mẫu thân rõ ràng nói nàng là con của phụ thân.
"Đúng mới là lạ, Ngưu Nhi là đứa bé xấu."
" Kim Ngưu là đứa bé xấu, Kim Ngưu là đứa bé xấu. . . . . ."
Bài đồng dao lại một lần nữa vang lên.
"Không phải, không phải. . . . . ." Kim Ngưu vừa khóc vừa phủ nhận.
Lúc này, từ hành lang cách đó không xa một nhahoàn vội vàng chạy tới, kêu lên: "Thiếu gia, các tiểu thư, lão gia đã trởvề."
Tất cả mấy đứa trẻ lập tức cao hứng chạy đến vâyquanh bên cạnh nha hoàn.
"Phụ thân về rồi?"
"Đúng vậy, lão gia còn mang về rất nhiều đồmuốn tặng cho thiếu gia và các tiểu thư!" Nhìn thấy dáng vẻ cao hứng củathiếu gia và các tiểu thư, nha hoàn cũng theo đó lộ ra nụ cười, sau đó nàngtinh mắt nhìn thấy một bóng dáng màu đen hướng sảnh trước chạy đi, lập tức xônglên phía trước ôm lấy nàng. " Kim Ngưu tiểu thư, nàng không thể đến đạisảnh được."
"Tại sao?" Nàng cũng muốn gặp phụ thânmà?
"Lão gia có mang một ít khách quý về, muốnnàng lập tức trở về 'Lan Uyển' tìm Dư phu nhân." Ai! Tiểu thư thật là đángthương, nếu bộ dạng của nàng dễ nhìn một chút, cũng sẽ không bị đối xử khôngcông bằng như thế này rồi.
Vừa nghe những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của KimNgưu lập tức trầm xuống, không có một chút dáng vẻ tức giận nào lại làm chongười khác gần như lầm tưởng nàng chỉ là một bức tượng đá màu đen.
"Xấu xí, mày đi chỉ làm cho phụ thân thêmmất thể diện, tránh ra!" Hơn Vu Kính hai tuổi, Vu Phù Dung dùng sức đẩynàng ra.
Sau khi bị đẩy ngã trên mặt đất, Vu Kính khôngcó nói một lời, chỉ ngồi dưới đất, nhìn đám ca ca, tỷ tỷ của nàng vui vẻ rờiđi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro