Chương 1: Con mèo trên sân thượng
Ta chỉ là một nữ sinh trung học nhỏ bé, một thủ lĩnh nhỏ bé của một ngôi trường vô cùng nhỏ bé mà thôi.
Các học sinh đều gọi ta một tiếng đại ca. Tiền bối khóa trên cũng không dám có thái độ với ta, còn giáo viên.... có thể tránh liền tránh, có thể phạt liền phạt. Nhất là Lâm đại nhân- giám thị cai quản nề nếp của ngôi trường này. Hắn mỗi lần nhìn thấy ta như ruồi nhặng đánh hơi thấy phân vậy, liền rượt ta chạy ít nhất 3 vòng quanh trường học. Mà trường của ta, nói bé không bé, nói lớn thì vô cùng lớn, mỗi buổi sáng đều bị rượt đến mồ hôi nhễ nhại, bụng dán vào lưng.
Lý do?
Đơn giản thôi, ta mỗi ngày đều đi học muộn, mà đi muộn thì không thể đi cổng chính, chỉ có thể leo hàng rào, mỗi lần ta nhảy xuống khỏi rào đều nhìn thấy Lâm đại nhân đang vô cùng " thong thả" bước tới. Ta đương nhiên là theo quán tính bật người lên chạy trốn rồi. Khụ! Khụ!
Trở lại đề tài chính, mỗi ngày ta đều đánh nhau, ít nhất là 2 trận, nhiều nhất là 5 trận. Khụ! Khụ! Thực thứ lỗi ta không phải nữ sinh ngoan ngoãn gì. Nhưng ta quậy phá đều là ở ngoài, rất ít có xích mích trong trường. Cho nên, ta mỗi ngày gây rất nhiều tội nhưng chỉ bị cảnh cáo viết bản kiểm điểm mà thôi.
Ta nói cũng có chút tự hào a. Cuộc sống trung học của ta thực sự rất phong phú. Rảnh rỗi không có việc gì làm có thể đánh nhau vài trận, tùy tiện cúp học, trêu chọc giáo viên, còn có thể học theo bọn con trai hút thuốc uống rượu a. Khụ! Khụ! Thực xin lỗi, ta chỉ muốn thử chút thôi, cũng không có nghiện, không biết mấy thứ đó làm đại ca thật mất mặt. Nếu như cha mẹ ta mà biết nhất định sẽ bật nắp quan tài tới xử lý ta.
Tất nhiên, cha mẹ ta đã mất lúc ta mới 3 tuổi trong một vụ tai nạn giao thông vô cùng kinh khủng. Ta tới ở với chú, ông chú này của ta vô cùng vĩ đại, là trùm xã hội đen nha. Chú vô cùng thương yêu ta, chiều ta hết mực. Cũng bởi vì quyền lực lớn cho nên ta mới có thể bền vững an ổn học trong ngôi trường này, có thể an tâm quậy phá mà không sợ bị trả thù. Nói chung cuộc sống của ta vô cùng vui vẻ khoái hoạt a.
Nhưng có một việc khiến ta vô cùng căm phẫn. Nếu như biết ta nhất định sẽ không làm, có đánh chết ta cũng không làm.
Nhớ ngày đó ta đang ở trên sân thượng của trường ngủ lén. Bỗng bên tai có tiếng mèo kêu. Ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, liền quay lại. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy ta liền ngây người. Con mèo có bộ lông đen huyền mượt mà, đôi mắt to sáng lên, thân hình bụ bẫm khiền người ta hận không thể chạy tới ôm lấy, trên cổ còn đeo một chiếc vòng kỳ lạ đính đá màu hồng thi thoảng phát sáng. Nó đang đứng trên lan can của sân thượng nhìn chằm chằm ta.
Con mèo này vô cùng xinh đẹp!
Nhưng mà... mèo đen bây giờ sắp tuyệt chủng hết rồi, con mèo đẹp như vậy vẫn còn tồn tại sao? Nhưng đây là tầng 5 nha, hơn nữa lại còn là trường học, lấy đâu ra mèo? Chẳng lẽ là hồn ma nhập vào sao??
Ta bất giác rùng mình. Thật con mẹ nó cái miệng quạ đen. Ta rủa thầm. Không nghĩ nhiều, ta liền bước tới gần. Con mèo không chạy, chỉ đứng đó nhìn ta. Có một loại dự cảm không lành đang dâng lên trong lòng ta ngày càng mạnh. Ta bỗng có một suy nghĩ vô cùng ác độc. Nếu như đạp nó từ tầng 5 xuống, không biết nó có chết hay không? Ta có chút nghi vấn. Không nghĩ gì nữa liền giơ chân đạp thẳng tới con mèo.
Thực con mẹ nó xui xẻo, ngay khi chân ta sắp chạm tới bỗng con mèo chạy vụt đi. Ta liền mất đà, cả người như có một lực vô hình đẩy lao ra khỏi lan can, rơi thẳng xuống dưới. Ta sợ hãi nhắm chặt mắt, chỉ nghe thấy tiếng hét của nữ sinh cùng tiếng la của nam sinh. Âm thanh hỗn loạn, ta bất giác ngất đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro