Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Chương 10

Hạo Hiên không đáp chỉ nhìn cậu gật đầu , Nhất Bác vội theo Vấn Hàn chạy đến chỗ y . Tiêu Chiến sau khi bị hắn vứt lên giường liền dùng hết sức của mình vùng vẫy , tránh vòng tay của hắn . Hắn dùng cả thân người đè lên người y khiến y dù cố cách mấy cũng không thoát được , cuối cùng Tiêu Chiến cũng không còn sức để vùng vẫy nữa . Hắn cười hôn lên môi y nói " Ngươi nên ngoan ngoãn như vậy ngay từ đầu , ta sẽ nhẹ nhàng với ngươi "

Nói xong hắn vùi đầu vào chiếc cổ thanh mảnh của y như 1 con hổ đói , Tiêu Chiến nhắm chặt mắt đầy cam chịu . Hắn càng hôn càng xuống thấp , y chậm rãi đưa tay xuống phía dưới gối siết chặt tay cả người không ngừng run lên . Hắn ngẩng đầu đem đai lưng của y cởi bỏ dùng 2 tay kéo mạnh y phục của y , khuôn ngực trắng mịn ngay lập tức hiện ra trước mặt hắn . Lần nữa hôn lên môi y hắn nói " Không cần sợ ta sẽ nhẹ nhàng , sẽ không làm ngươi đau "

Dứt câu hắn ngậm lấy nụ hồng trên ngực y đầy say mê , Tiêu Chiến không suy nghĩ nhiều liền rút từ dưới gối ra 1 con dao găm . Y nâng cao tay mình đem dao đâm vào lưng hắn , hắn ngẩng đầu trừng mắt nhìn y chỉ thấy y nhếch nhẹ khóe môi . Tiêu Chiến dùng hết sức đẩy hắn ra khỏi người mình khiến hắn rơi xuống đất , y nói " Ngươi cho rằng ta là 1 phế vật sao "

Hắn không tin vào mắt mình nói " Rõ ràng lúc nãy ngươi sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy , sao có thể "

Y cười nhẹ nói " Sợ hãi rến mức toàn thân run rẩy ? Ta là tức giận đến mức toàn thân run rẩy mới đúng . Vì ngươi luôn nghe lời đồn nói rằng ta yếu ớt nên cho rằng ta ngay cả bảo vệ bản thân mình cũng không biết "

Giai Thụy dùng chân đẩy cả thân thể của mình lùi về phía sau , hắn vừa lùi vừa nói " Ngươi có rất nhiều cơ hội để giết ta sao lại phải đợi tới ngày hôm nay "

Tiêu Chiến chậm rãi ngồi dậy đối diện hắn đem y phục của mình chỉnh lại , trước mắt hắn không còn là con người yếu ớt ngay cả sợ hãi cũng có thể ngất xỉu mà là 1 người nắm trong tay quyền sinh tử của người khác , bá khí ngút trời đầy cao ngạo . Y nhìn hắn nói " Nếu ta chọn giết ngươi ở hoàng cung thì sao ta có thể giữ mạng để đợi đệ ấy tìm đến , còn nếu vừa đến đây mà giết ngươi thì ta cũng không thể bảo toàn được tính mạng của mình và của đứa bé . Mà đã là ta thì sẽ không để hài nhi của Vương Nhất Bác xảy ra chuyện "

Giai Thụy lui ra tới gần cửa thì gọi lớn " NGƯỜI ĐÂU , MAU VÀO ĐÂY "

Tiêu Chiến cười lớn nói " Ngươi cứ tiếp tục gọi đi , xem có ai đến giúp ngươi không . Có lẽ hơn 7 vạn binh lính của ngươi đến bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu đâu "

Hắn kinh ngạc nhìn y nói " Ngươi có ý gì "

Y nói " Ngươi không thắc mắc gì sao "

Hắn nhíu chặt mày nghĩ 1 lúc thì nói " 3 ngày qua là ngươi cố ý chọc giận ta , mọi việc đều nằm trong kế hoạch của ngươi "

Tiêu Chiến gật đầu nói " Không sai , là ta cố ý khiến ngươi không cho ai đến gần . Giai Thụy , ta biết rõ dù ta có cơ hội đâm ngươi 1 dao nhưng vẫn không đủ sức giết chết ngươi vậy nên ta cần có 1 người giúp ta tiễn ngươi xuống suối vàng "

Lời y vừa dứt cửa phòng lập tức bị 1 lực mạnh đẩy ra , Nhất Bác và Vấn Hàn chạy vội vào bên trong . Theo sau 2 người là 10 ảnh vệ của Giai Thụy . Nhất Bác và Vấn Hàn đứng chắn trước mặt y , cậu nhìn xích sắt trên chân y đầy tức giận . Đem Song Khiết dùng 1 lực vừa phải chém đứt xích để trách làm y bị thương , lấy xích vứt qua 1 bên cậu đứng dậy nhìn y nói " Huynh điên rồi sao , ai cho huynh đem thân thể mình ra làm mồi nhử "

Y nói " Không phải đệ kêu ta giúp đệ sao "

Nhất Bác lại nói " Ta kêu huynh giúp không có nghĩa là kêu huynh đem mình và hài nhi ra nhử tên khốn đó "

1 trong những tên ảnh vệ đi đến đỡ lấy Giai Thụy rút dao găm và đem thuốc đổ lên vết thương của hắn , hắn nhận lấy kiếm từ ảnh vệ rồi nhìn thẳng Nhất Bác nói " Phế vật đúng là phế vật , ngươi đem tính mạng của y và hài nhi của ngươi làm mồi nhử , nam nhân như ngươi cũng thật là oai phong "

Nhất Bác nhếch đuôi mắt nói " Phế vật hay không ngươi thử thì sẽ biết "

Hắn chỉa kiếm về phía cậu nói " Ngày hôm nay ta không những lấy mạng tên phế vật như ngươi mà còn để hài nhi ngươi theo bồi ngươi "

Nhất Bác cười đầy ngạo nghễ nói " Ngươi làm được hãy nói "

Dứt câu cậu lại nói với Vấn Hàn " Ngươi ở lại bảo vệ Tứ Hoàng Tử Phi thật tốt "

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu nói " Vương Nhất Bác , đệ nói vậy là có ý gì "

Cậu cười đầy ôn nhu nói " Huynh là thê tử của đệ không gọi là Tứ Hoàng Tử Phi thì gọi là gì "

Tiêu Chiến có chút tức giận nói " Ta không hỏi chuyện đó "

Cậu lại nói " Có nghĩa là huynh thừa nhận mình là Tứ Hoàng Tử Phi của đệ "

Y đáp " Vương Nhất Bác , đây không phải lúc để đùa , là ảnh vệ , 10 ảnh vệ 1 mình đệ làm sao có thể .... "

Cậu cắt ngang lời y nói " Tiêu Chiến , đệ diễn vai phế vật diễn quá lâu nên huynh cũng cho rằng đệ thật sự là phế vật đúng không "

Không để y nói thêm gì nữa cậu nói " Vấn Hàn , nhớ kỹ nhiệm vụ của ngươi "

Nói xong cậu xoay người dùng kinh công đi đến khoảng sân lớn bên ngoài , Giai Thụy nói lớn " ĐUỔI THEO HẮN , ĐEM MẠNG CHÓ CỦA HẮN VỀ ĐÂY CHO TA "

10 ảnh vệ tuân lệnh đuổi theo cậu , Tiêu Chiến đứng bật dậy gào lớn " VƯƠNG NHẤT BÁC , QUAY LẠI ĐÂY "

Vấn Hàn ngăn y lại nói " Thế Tử , tin tưởng điện hạ , điện hạ không làm người thất vọng đâu "

Giai Thụy nhìn về phía y nói " Thì ra đệ nhất công tử của Thiên Kỳ Quốc được dạy dỗ thế này , là Thế Tử lại dám gọi thẳng tên húy của Hoàng Tử . Đừng quên ngươi đã gả cho ta , trước mặt phu quân mà luôn miệng gọi tên nam nhân khác thì còn ra thể thống gì nữa . Hôm nay ta phải dạy cho ngươi biết thế nào thế nào là liêm sỉ , thế nào là lễ nghi "

Vấn Hàn lần nữa đứng chắn trước mặt y nhìn Giai Thụy nói " Thế Tử gả cho ngươi khi nào , lễ thành thân còn chưa làm thì ngươi lấy tư cách gì nói mình là phu quân của Thế Tử , muốn động vào Thế Tử bước qua xác ta rồi hãy nói "

Giai Thụy cười khẩy nói " 1 tên nô tài như ngươi thì làm được gì chứ "

Vấn Hàn không đáp đem kiếm rút ra , Giai Thụy cầm kiếm xông về phía 2 người . Vấn Hàn dùng kiếm chặn lại đường kiếm của hắn nói " Thế Tử lui về sau 1 chút "

Tiêu Chiến theo lời Vấn Hàn lui về sát bên giường , Vấn Hàn tốn không quá nhiều sức , đánh còn chưa tới 50 chiêu kiếm đã kề lên cổ Giai Thụy . Hắn kinh ngạc nói " Không thể nào , dưới trướng tên phế vật đó không thể có 1 cao thủ như ngươi "

Vấn Hàn tức giận đem kiếm nhấn mạnh vào cổ hắn khiến 1 tơ máu chảy ra nói " Ngươi 1 tiếng phế vật , 2 tiếng phế vật , ngươi lấy tư cách gì gọi điện hạ là phế vật . Ta nói cho ngươi biết , người ngươi xem là phế vật kia nếu muốn Kiệt Huân Quốc của ngươi diệt vong thì chỉ là việc 1 sớm 1 chiều thôi . Nghe rõ chưa "

Vấn Hàn đem hắn đến bắt hắn quỳ trước mặt y nói " Để ta xem ngươi làm sao dạy Thế Tử liêm sỉ , lễ nghi "

Không lâu sau Nhất Bác cũng quay trở lại , 1 thân giáp sắt đầy máu khiến Tiêu Chiến sợ hãi . Y vội chạy tới gần cậu xem xét thật kĩ , Nhất Bác ôm lấy y vào lòng nói " Đệ không sao , đây không phải máu của đệ "

Cậu nhìn Vấn Hàn nói " Mang hắn về doanh trại chúng ta từ từ chơi với hắn "

Tiêu Chiến thấy cậu không bị thương mới yên tâm , y đẩy cậu ra không ngừng tìm kiếm 1 thứ gì đó . Nhất Bác nắm lấy tay y nói " Chiến ca , huynh muốn tìm cái gì "

Y hất tay cậu ra nói " Đệ mặc kệ ta "

Y rất nhanh liền tìm thấy chiếc nhẫn , thở phào nhẹ nhõm vì nó không bị sao . Nhất Bác nhìn y nhặt lấy nhẫn đeo lên tay mình thì ôn nhu nói " Nó rất quan trọng với huynh sao "

Tiêu Chiến đưa mắt liếc cậu 1 cái , y không đáp mà xoay người rời khỏi đó , cho người đi tìm Tuyên Lộ và Trác Thành . Nhất Bác kiểm tra lại doanh trại 1 lần nữa , chắc chắn rằng những người trọng yếu đã bị mình giết mới đem y cùng binh lính trở về doanh trại . Tin tức Nhất Bác bắt được Thái Tử của Kiệt Huân Quốc , đốt doanh trại và quân lương của địch nhanh chóng được truyền về Kinh Thành . Tại Kim Loan Điện , Triệu Kinh Hầu quỳ giữa điện nói " Hoàng Thượng , Tứ Hoàng Tử dẫn binh ra trận là lần đầu lại trong thời gian ngắn bắt được Thái Tử của địch đã chứng minh điện hạ không phải là 1 người vô dụng . Trận chiến này Tứ Hoàng Tử đã lập được công lớn a "

Khang Dụ Đế nhận được tin cũng không tin rằng đứa con phế vật đó lại thật sự có thể thắng trận . Những quần thần theo phe của Triệu Kinh Hầu cũng lần lượt lên tiếng muốn Hoàng Thượng ban thưởng cho cậu , Khang Dụ Đế lại nói " Theo các khanh thì trẫm nên ban thưởng cho Nhất Bác thế nào "

Triệu Kinh Hầu lại nói " Hoàng Thượng , Tứ Hoàng Tử năm nay chỉ mới 17 tuổi , người muốn điện hạ ra trận để rèn luyện là điều tốt nhưng rèn luyện cũng đã rèn luyện rồi , trận cũng đã thắng rồi . Điện hạ không cần thiết phải ở ngoài biên cương nữa , đổi 1 Tướng Quân thay thế ngài ấy là được rồi ạ "

Thần Vương cũng bước ra nói " Hoàng Thượng , công trạng lần này Tứ Hoàng Tử lập được là 1 công trạng lớn chẳng những gọi về Kinh Thành mà còn phải phong Vương và cho phép Tứ Hoàng Tử thượng triều "

Những quần thần khác cũng vô cùng đồng ý , Khang Dụ Đế dù có không muốn phong Vương , không muốn gọi về cũng không có cách để từ chối vì dù sao Nhất Bác cũng là hài nhi của ông . Im lặng 1 lúc ông cho người lập thánh chỉ gọi Nhất Bác về Kinh Thành và phong cậu làm An Nhã Vương , ban An Nhã Vương Phủ trong Kinh Thành cho cậu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro