Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

intro.track

nhật hoàng lớn lên trong một căn nhà rộng nhưng trống rỗng, nơi bóng tối và sự im lặng hòa quyện. những con búp bê sứ xếp kín các kệ, ngồi trên những chiếc ghế nhỏ xinh, đôi mắt thủy tinh trong veo như biết lắng nghe. chúng là bạn của gã, là chứng nhân cho từng lời thì thầm:

- mày xinh đẹp quá. mày sẽ không bao giờ bỏ tao, đúng không?

búp bê không trả lời, nhưng nhật hoàng không cần câu trả lời. chúng ở đó, vĩnh viễn ở đó, đẹp đẽ và im lặng. những điều ấy, với gã, là tình yêu hoàn hảo nhất.

năm tháng qua đi, bóng tối trong căn nhà ấy không đổi, chỉ có những con búp bê cũ dần bị gác sang một bên. rồi nhật hoàng gặp trường giang.

giang không phải là búp bê sứ. nhưng cái dáng vẻ mỏng manh, làn da sáng mịn, đôi mắt biết cười và nụ cười răng khểnh của nó khiến nhật hoàng không thể rời mắt. gã nghĩ, nếu có một con búp bê nào sống động như thật, thì chắc chắn nó phải là giang. gã không biết từ lúc nào giang trở thành trung tâm của gã, trở thành con búp bê quý giá nhất.

|

trường giang đôi khi cảm thấy cái nhìn của nhật hoàng quá nặng nề, như thể nó đang bị nhốt trong một chiếc tủ kính mà chính nó không nhìn thấy. mỗi lần nó định đi đâu xa, nhật hoàng sẽ níu lại, đôi mắt đỏ lên:

- giang, mày không hiểu đâu. ngoài kia toàn là thứ xấu xa. nếu mày đi, mày sẽ bị làm hỏng, mày sẽ vỡ mất.

giang bật cười, cố trấn an:

- anh nói gì thế? em là người chứ có phải búp bê đâu.

nhưng tiếng cười của nó chỉ làm gã càng thêm sợ hãi. những đêm trường giang ngủ say, nhật hoàng ngồi bên giường nó, ánh mắt như ngọn lửa cháy âm ỉ. gã vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc nó, thì thầm:

- mày là búp bê của tao, giang. búp bê thì không được nói, không được đi đâu cả. chỉ cần ở yên đây, đẹp mãi, cho tao yêu mày.

|

một buổi chiều, trường giang muốn ra ngoài dạo phố. nó cầm áo khoác, quay lại nhìn gã:

- anh, em đi chút nhé.

nhật hoàng không trả lời ngay. ánh mắt gã dính chặt vào đôi bàn tay nó đang buộc dây giày. những ngón tay ấy... nếu bị thương thì sao?

giang đứng dậy, định bước đi, nhưng gã nắm lấy cánh tay nó, siết chặt đến mức giang nhăn mặt:

- không. mày không được đi. ở đây với tao. mày không thấy tao sợ à? mày muốn tao phát điên hả, giang?

giang hít một hơi, nhẹ nhàng gỡ tay gã ra:

- anh, em là người. không phải búp bê của anh.

nhưng câu nói ấy như một tiếng nổ trong đầu nhật hoàng. gã bật cười, tiếng cười khô khốc:

- không phải búp bê? giang, mày nhìn tao đi. tao chăm mày từng chút, lau nước mắt, dỗ mày cười, giữ mày khỏi mọi thứ tồi tệ. nếu mày không phải búp bê, thì là cái gì?

trường giang không trả lời. nó quay đi, bước ra cửa. tiếng bước chân của nó nhẹ nhàng nhưng cứa sâu vào lòng gã. nhật hoàng đứng đó, nhìn nó khuất dần trong bóng chiều.

|

đêm ấy, nhật hoàng trở về nhà một mình. gã ngồi trong bóng tối, nhìn trừng trừng vào một con búp bê sứ cũ. đôi mắt thủy tinh của nó trống rỗng, nhưng gã lại thấy hình ảnh giang trong đó. gã thì thầm, giọng khàn đặc:

- giang, mày là búp bê... tao  sẽ khiến mày không rời tao nỗi.

bóng tối trong căn nhà ấy dường như trở nên sâu hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hoanggill