Phần 1: Yếu ớt.
Xe ngựa đi hơn một tháng, cuối cùng đi vào địa giới Thanh Châu.
Đang là giữa hè, trên cây ve kêu náo nhiêt, khiến người mơ màng muốn ngủ.
Vừa ra khỏi sông bảo vệ thành, trong xe ngựa truyền ra tiếng nũng nịu mềm mại: " Nương, chúng ta về sau liền ở nơi này sao ?"
Bức màn thêu kim ám nhấc lên một góc, lộ ra cái cằm mượt mà tinh xảo, ngay sau đó liền bị người từ bên trong che lại. Bức màn kín mít ngăn trở quang cảnh bên trong, làn da như tuyết vừa rồi, giống như phù dung sớm nở tối tàn.
Thanh âm phụ nhân vang lên: " Cao Cao đừng lộn xộn, về đến nhà hẵng nhấc mành lên"
Trong xe ngựa yên tĩnh chốc lát, xa phu lái xe vào cửa thành, đi vào phố.
Thanh Châu không so được với kinh thành phồn hoa, rốt cuộc là địa phương nhỏ, đường phố cũng không quá rộng. Trên đường hai chiếc xe ngựa đi song song có chút chen chúc, xa phu rã trái rẽ phải, cuối cùng cũng thuận lợi ra khỏi nơi này. Tới thành nam, xe ngựa liền ít đi, nơi này là đại quan quý nhân cư trú, bá tánh tầm thường không dám tùy tiện tới
Hai bờ sông cây liễu rung rinh, gió nhẹ từ từ tới, làm cho thời tiết khô nóng thêm mát mẻ.
Trong xe ngựa trừ bỏ một phụ nhân mĩ mạo, còn có một nha hoàn cùng ba hài tử. bởi vì xe ngựa rộng, họ ngồi vô cùng dư dả.
Ba hài tử đều là do Lãnh thị sinh ra, một nhi tử cùng hai nữ nhi, mới vừa rồi nói là đại nữ nhi Tạ Trăn, năm nay năm tuổi.
Tạ Trăn kế thừa mĩ mạo của mẫu thân, còn nhỏ tuổi nhưng xinh đẹp cực kì, phấn điêu ngọc trác, ngọc tuyết trong suốt, tựa như tiểu ngọc nữ dưới tòa Quan Ân hoa sen. Nàng chải sơ nụ hoa, trên đầu quấn lấy châu hoa nhỏ tích cóp vào nhau, trên người mặc một kiện anh sắc thêu hoa sen, trăm điệp xuyên váy lụa, đeo khóa năm màu Như Ý, càng có vẻ ngây thơ hồn nhiên, đáng yêu.
Nàng cầm một cái quạt thanh thúy, mô phỏng giống bộ dáng Lãnh thị: " Nương, khi nào chúng ta đễn nơi ?"
Lãnh thị liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng lè lưỡi, đem cây quạt trả về chỗ cũ.
"Một khắc nữa đi" Lãnh thị sờ đầu nàng nói.
Bọn họ lần này từ kinh thành tới đây, là vì tìm nhị gia phủ Định Quốc Công Tạ Lập Thanh. Tạ Lập Thanh bị đưa đến Thanh Châu đảm nhiệm tri phủ, so với mẫu tử bọn họ đến sớm hơn, đã sớm an bài hết thảy, chỉ còn chờ bọn họ tới.
Nghe được chỉ còn một khắc, Tạ Trăn cong lên đôi mắt ngập nước, vung tay hoan hô: "Con sớm sẽ được nhìn thấy cha"
Nàng quay đầu xem Tạ Vinh ngồi bên cạnh: " Ca ca, huynh cao hứng không ?"
Tạ Vinh bình tĩnh mà ân một tiếng: " Cao hứng"
Tạ Vinh so với nàng lớn hơn 5 tuổi, lại thành thục ổn trọng hơn nàng rất nhiều. Rất ít khi để lộ cảm xúc ra bên ngoài, càng không giống với nàng suốt ngày ríu rít. Một đường đến đây hắn chăm sóc hai muộn muội rất nhiều, đều nói huynh trưởng như cha, hắn sớm như vậy đã hiểu được đạo lí này.
Xe ngựa xóc nảy một chút, vừa lúc làm tiểu nữ nhi Tạ Tầm bừng tỉnh.
Ba hài tử ghé vào nhau nói chuyện, ngươi một lời ta một câu, thực mau liền tới cửa Tạ phủ.
*
Trước cửa sớm có người tiếp ứng, đứng đầu là Tạ Lập Thanh một thân áo xanh, đĩnh bạt, cười đến mặt mày hớn hở, nhìn về phía bọn họ. Phía sau hắn đi theo một đám nô bộc, cung kính cúi đầu nghênh người, có mấy người tò mò đánh giá người trong xe ngựa, muốn nhìn một chút dung mạo của tri phủ phu nhân.
Rèm vải nhấc lên, xuống đầu là một vị thiếu niên mười mấy tuổi, dáng cao gầy, mặt mày thanh thoát, làm cho người ta cảm giác thanh quý.
Sau đó là Lãnh thì ôm Tạ Tầm xuống xe ngựa, mọi người vừa thấy, không nén được cảm thán một câu, gia đình này bộ dáng đều tốt đẹp.
Lãnh thị năm nay mới 25, bảo dưỡng thích đáng, son phấn đầy đủ, đối với thời thiếu nữ không khác gì. Nàng mặc một cái váy ngũ sắc thai thiển đỏ, trong lồng ngực ôm nữ nhi 3 tuổi tinh xảo, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen lúng liếng hướng phía cửa đảo qua, đặc biệt khả ái.
Vốn tưởng vậy là hết rồi, không nghĩ tới đằng sau còn có một người.
Cùng với một tiếng kêu mềm mại: "Nương, từ từ đã", một thân ảnh nho nhỏ từ nha hoàn nắm xuống đi tới. Mọi người tức khắc sang ngời, chỉ thấy Tạ Trăn mang theo tà áo đặt chân lên ghế, hai ba bước đi tới bên chân Lãnh thị, ngẩng mặt nhìn Tạ Lập Thanh, ngọt ngào cười: " Cha"
Rõ ràng mới năm sáu tuổi, dung mạo lại tuyệt sắc như vậy.
Nhìn xem ngũ quan của nàng. Không một chỗ nào không tinh xảo, sống mũi cao, mắt đẹp, làn da trắng như tuyết, khi mắt cười cong cong, đem tâm hồn nhỏ bé của người khác câu dẫn đi rồi. Tiểu cô nương mỹ mạo đến kinh tâm động phách, chợt thấy có chút yêu nghiệt, cũng biết là họa hay phúc.
Tạ thị phu thê không gặp nhiều ngày như vậy, Tạ Lập Thanh nhìn nữ nhi thì vui vẻ vô cùng, một tay bế nàng đưa lên cao đỉnh đầu: " Cao Cao nhớ cha sao? Dọc đường đi có ngoan không, có nghe lời nương nói không?"
Cao Cao là nhũ danh của Tạ Trăn, chỉ vì lúc mới sinh thân thể không tốt, cả ngày sinh bệnh, giống như dê con vậy, khiến người khác đau lòng lại yêu thích.
Tạ Trăn cười khanh khách, một chút cũng không sợ hãi: " Nhớ cha, con rất ngoan, rất nghe lời nương"
Một nhà đoàn tụ, Tạ Lập Thanh đem ba cái hài tử ôm vào trong ngực, cười đến không khép được miệng.
Hắn nhìn về phía thê tử, nắm lấy tay nàng,: "Một đường này vất vả cho nàng rồi"
Hai người làm phu thê nhiều năm, cảm tình không những không ảm đạm, ngược lại bởi vì những nhấp nhô thăng trầm mà càng thêm nùng tình ý mật. Hơn một tháng không thấy thê tử, Tạ Lập Thanh đương nhiên nhớ vô cùng, chỉ ngại mọi người ở đây nên đành nhịn xuống.
*
Đi theo phụ thân vào nhà chính, Tạ Trăn một đường tò mò mà nhìn xung quanh.
Sân tổng cộng có ba đường, không lớn như Định Quốc Công phủ, nhưng mỗi chỗ đều tinh tế, hẳn là Tạ Lập Thanh cẩn thận bố trí. Nơi này so với Định Quốc Công phủ càng có hơi người, Tạ Trăn liếc mắt một cái liền thích, nàng cùng Tạ Tầm vòng quanh cây hợp hoan hai vòng, tiếng cười không dứt bên tai.
Tạ Lập Thanh đi theo hai đứa nhỏ cùng nhau cười, Lãnh thị sủng nịch mà lắc đầu, để Tạ Vinh tiến lên ngăn lại.
Tạ Vinh đem hai muội muội ngăn lại, mỗi tay nắm một người: " Đừng chạy loạn, ngã bây giờ"
Tạ Trăn gắt gao nắm lấy tay đại ca, thống khoái mà gật đầu.
Nhưng tính tình nàng từ trước đến nay đều không an phận, tránh tay Tạ Vinh, chạy đến hồ nước bên cạnh xem cá chép đủ mọi màu sắc. Tạ Vinh cùng Tạ Lập Thanh quản không được nàng, chỉ có Lãnh thị xụ mặt kêu, nàng mới bằng lòng ngoan ngoãn đi theo sau. Sợ Lãnh thị tức giận, nàng tiến lên nắm lấy tay Lãnh thị, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ: " Nương, đừng tức giận"
Miệng bẹp một cái, bộ dáng đáng thương đáng yêu.
Lãnh thị tuy có tính tình cứng rắn, nhưng thấy vậy thì tâm cũng đều mềm nhũn ra rồi. Nữ nhi trời sinh quá đáng yêu, không nỡ đánh mắng.
Nàng thở dài môt hơi, điểm vào mũi nàng: " Nương không tức giận"
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Trăn sáng lên, lần nữa khôi phục bộ dáng bừng bừng hứng khởi, đôi mắt cười cong thành hai lưỡi liềm. Có điều lần này thành thật hơn, vẫn luôn đi theo người lớn tới chính đường.
Trong phủ Vương quản sự cho người chuẩn bị nước nóng, con nhỏ thì không uống trà, mặt khác chuẩn bị sữa đông chưng đường cùng điểm tâm, hết chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Tạ Trăn cùng Tạ Tầm ngươi một ngụm ta một ngụm mà uống xong, Tạ Tầm chép chép miệng: " Không ngon bằng trong nhà"
Tạ Tầm nói chính là Định Quốc Công phủ Tạ gia ở kinh thành.
Tạ Trăn không lưu tình chút nào mà chọc thủng: " Vậy muội còn ăn nhiều như vậy?"
Tạ Tầm ba tuổi mặt đỏ lên, không nói được lời phản bác, phồng má nửa ngày mới nghẹn ra được một câu : " Kia, muội là đói bụng"
Tạ Trăn nhón chân lên bàn bát tiên cầm lấy một khối điểm tâm, đưa cho muội muội: " Cho muội này."
Một đường đến đây tuy không quá mức vất vả, nhưng đi xe nhiều cũng rất mệt mỏi, đồ ăn không được ngon, ba đứa trẻ đều gầy đi rõ ràng. Lãnh thị đau lòng, cùng Tạ Lập Thanh nói: " Trước để đầu bếp chuẩn bị chút cơm trưa đi, đừng để bọn trẻ bị đói."
Tạ Lập Thanh không nói hai lời, để Vương quản sự đi xuống an bài.
Trong lúc này, Tạ Tầm ăn thêm vài khối mật ba đao cùng nãi cuốn. Bởi vì vừa từ kinh thành đến, Tạ Lập Thanh lo lắng bọn họ ăn không quen đồ ở Thanh Châu, cố ý thỉnh một đầu bếp từ kinh thành, khẩu vị cũng coi như chính thống. Lâu rồi chưa ăn bữa nào tử tế, ba đứa trẻ đều ăn không ít, ngay cả Tạ Vinh so với bình thường cũng ăn nhiều hơn một chén cơm.
Lãnh thị vui mừng không thôi, hết sờ đứa này lại nhìn đứa kia, cưng đến không biết như nào mới tốt.
*
Dùng xong bữa trưa, mấy hài tử đều mệt mỏi, Tạ Lập Thanh liền cho người dẫn bọn họ trở về nghỉ ngơi.
Lãnh thị không yên tâm, liền đi theo, vừa lúc nhìn xem phòng ốc thế nào. Hậu viện phòng ốc đầy đủ, chính phòng là nơi của Tạ Lập Thanh và Lãnh thị, Tạ Tầm và Tạ Trăn ở gian phía đông, Tạ Vinh ở phía tây. Ngoài ra, còn có vài gian trắc phòng nhĩ phòng, có thể dùng là thư phòng hoặc tú phòng. Lãnh thị xem qua, rất vừa lòng.
Trong phòng bố trí đều tốt, đầy đủ mọi thứ, không cần nàng nhọc lòng.
Bàn ghế gỗ lê vàng, tủ quần áo làm bằng tử đàn, giá thượng bày biện mấy thứ đồ cổ, mặt sau của mười hai tấm hỉ thước đăng chi chiết bình là phòng ngủ.
Tới nơi ở mới, Tạ Trăn tỉnh hẳn buồn ngủ, trong ngoài nhìn ba lần, cuối cùng nhớ kĩ bộ dáng nhà mới. Lãnh thị sai hai nha hoàn đem nàng cùng Tạ Tầm đưa tới gian phía đông, để hai nàng ngủ trước. Tạ Tầm vừa dính gối liền ngủ, Tạ Trăn ở trên giường lăn qua lăn lại hồi lâu, mới an tĩnh mà ngủ.
Lãnh thị đem hạ nhân gọi hết vào trước cửa chính phòng, bắt đầu tính toán. Nàng từ phủ Định Quốc Công mang đến tổng cộng bốn mươi hạ nhân.
Bởi vì vừa đặt mua sân, hạ nhân cũng đều là mua mới, trước đây không có đương gia chủ mẫu, quy củ không chặt chàng. Hiện giờ Lãnh thị đã tới, bọn họ liền hiểu không thể lỏng lẻo như trước nữa, thời điểm này liền căng da đầu cẩn thận.
Quả nhiên, Lãnh thị một lần nữa phân chia bổn phận công tác, lại hạ xuống mấy cái quy củ, nếu có vi phạm, nghiêm trị không tha.
Lãnh thị vốn là người nghiêm cẩn, ít khi nói cười, chỉ trước mặt trượng phu cùng hài tử mới có thể nhu hòa một chút. Nguyên nhân chính là vì thế, Định Quốc Công lão phu nhân mới không thích nàng, cho rằng nàng trời sinh một khuôn mặt khắc nghiệt, không có phúc khí. Kỳ thật, nàng cũng không phải khắc nghiệt, chỉ là quá mức lãnh đạm, thường cho người ta cảm giác cao ngạo.
Thế nhưng cố tình Tạ Lập Thanh lại thích tính cách này của nàng, nàng ở trước mặt người khác lạnh nhạt, đến thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có hắn mới biết nhiệt tình của nàng.
Hai vợ chồng hồi lâu không thấy, ôn tồn thật lâu, nếu không phải cố kỵ ba đứa trẻ đều ở, động tĩnh khẳng định thiên kinh địa chấn.
Đêm khuya yên tĩnh, Tạ Trăn đột nhiên cảm giác ánh mặt trời chiếu vọt vào, một mạt ánh sáng phá cửa mà nhập. Nàng xoa xoa đôi mắt, từ trên giường bò dậy,
" Làm sao vậy ?"
Nha hoàn Song Ngư cũng bừng tỉnh, vội vàng xuyên giày lại đây tìm nàng: " Nhị cô nương?"
Tạ Tầm còn ngủ, bộ dáng thơm ngọt.
Tạ Trăn xuống giường, Song Ngư liền hầu hạ nàng đi giày thêu đế mềm, nắm tay nàng cùng ra khỏi phòng.
Đi ra ngoài phòng, mới phát hiện không phải đèn từ trong phủ họ, mà là đèn đuốc sáng trưng từ bên cách vách. Tạ Lập Thanh cùng lãnh thị cũng là vội vàng mặc quần áo ra, cho hạ nhân đi hỏi thăm chuyện gì, chẳng lẽ nhà bên cạnh gặp đạo tặc ?
Tạ Lập Thanh vừa mới chuyển tới nơi này, ngày thương vội vàng công vụ, cùng gia đình hàng xóm không quen thuộc. Thế cho nên hiện tại, Lãnh thị hỏi hắn nhà ai, hắn cũng không trả lời được.
Không bao lâu sau hạ nhân quay lại, đem chuyện nghe được nói ra: " là Lý gia tiểu công tử bị bệnh, nóng đến lượi hại, Lý gia vội vàng tìm đại phu cho hắn"
Nghe được không phải đạo tặc, mọi người đều thở phào một hơi.
Tạ Trăn xoa đôi mắt về phòng, buồn ngủ mông lung.
Mơ mơ màng màng mà nghĩ, chỉ là phát sốt thôi mà, thế mà gióng trống khua chiêng như vậy, so với nàng còn yếu ớt hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro