Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Phó Thái hậu hơi bất đắc dĩ nói:

"Đứa nhỏ này thật là, lúc bé ngoan ngoãn hiểu chuyện bao nhiêu, sao giờ lớn lên lại học được cái tính lười biếng này vậy? Con nhìn con như thế mà còn dám trách Hoàng hậu không cho con xử lý cung vụ nữa à?"

"Con..."

Đột ngột bị Phó Thái hậu mắng, Dụ phi hơi ủy khuất nói:

"Con cũng chỉ muốn giúp đỡ ngài thôi mà"

Phó Thái hậu tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

"Con đó, nếu mà con có được một nửa tâm tư của Nhàn phi thì bổn cung đâu cần phải nhọc lòng nhiều như thế."

"Cô mẫu, ngài đừng nói Bảo Chương thế mà." – Dụ phi miệng lưỡi ngọt ngào – "Nhàn phi tốt mấy cũng đâu phải cháu gái ruột của ngài như con."

Dụ phi nói đúng.

Chung Nhàn phi trước nay luôn hiếu thuận với Phó Thái hậu. Nhưng không biết vì lý do gì, giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách, không thân thiết được.

Nhưng nàng và Dụ phi không giống thế. Cháu gái nhà mình, nói thế nào cũng là người một nhà.

Tuy thỉnh thoảng Thái hậu sẽ mắng Dụ phi mấy câu, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn hướng về Dụ phi.

"Con đó, không học được vẻ đoan trang hiền thục của Hoàng hậu cũng được, không bắt chước Nhàn phi ôn nhu tinh tế cũng không sao. Quan trọng nhất là bốn nữ quyến ở Vương phủ khi trước, ngoại trừ con, giờ đều đã có con nối dòng cả rồi. Thậm chí Hoàng hậu còn mang thai đến lần thứ hai. Vì sao chỉ có con vẫn chưa có động tĩnh gì?"

Dụ phi hiện giờ sợ nhất là nghe người khác nói câu này. Phó Thái hậu vừa nhắc, nàng đã cảm thấy hơi nhức đầu.

"Bảo Chương cũng không biết nữa ạ..."

Nếu Hoàng đế ít lui tới chỗ nàng thì Dụ phi còn có thể hiểu được.

Nhưng Bùi Thanh Thù không như vậy.

Thế nên hiện giờ, chính Dụ phi cũng không biết lý do thực sự là gì cả. Tại sao Nhàn phi và Huệ quý nhân mang thai dễ dàng như vậy còn nàng thì không?

Phó Thái hậu nhìn thấy Dụ phi vẫn ngây thơ như thế, lắc đầu bảo:

"Thôi được rồi, bổn cung không ép con nữa."

Dụ phi nghe vậy, tưởng là Phó Thái hậu rốt cuộc đã nghĩ thông, không khỏi vui vẻ ra mặt:

"Đa tạ cô mẫu hiểu cho con."

Phó Thái hậu âm thầm liếc nàng, thấp giọng nói:

"Bởi vì ép nữa cũng vô dụng."

Dụ phi khóc không ra nước mắt:

"Cô mẫu..." Nhất định phải thẳng thắn thế à?

Phó Thái hậu thở dài:

"Bổn cung đã nghĩ kỹ rồi, cũng không thể ép con quá được. Lúc trước Hoàng hậu mãi không có thai, có lẽ một phần là do quá căng thẳng mà ra. Hiện giờ không ai ép cô ấy thì lại dễ dàng mang thai. Vẫn nên để thuận theo tự nhiên thì hơn."

Dụ phi mỉm cười:

"Ngài có thể nghĩ như vậy là tốt quá rồi."

Phó Thái hậu còn dặn:

"Có điều con cũng phải chăm làm việc thiện tích đức đi. Con xem chỗ Nhàn phi gần đây không phải đang quyên góp cho Từ Ấu cục à? Cũng đừng suốt ngày chỉ lo quần áo trang sức nữa. Hoàng thượng dù không nói ra, nhưng nó sẽ yên lặng ghi vào lòng. Thù nhi này, bổn cung hiểu rõ nhất."

Dụ phi tuy không đủ thông minh, nhưng lại rất nghe lời.

Dù nàng rất tiếc nuối những thứ cẩm y hoa phục đẹp đẽ đó, nhưng biết lời Thái hậu có lý thì liền ngoan ngoãn gật đầu.

Ngay khi ở hậu cung đang đề xướng phong trào tiết kiệm cho quốc khố, đám người Bùi Thanh Thù và Công Tôn Minh lại đang suy nghĩ chuyện gia tăng bổng lộc cho quan viên.

Tuy Công Tôn Minh là con một của Công Tôn gia được nể trọng, làm người cực kỳ giàu, nhưng hắn vẫn đề xuất vấn đề này.

"Theo vi thần thấy, tăng bổng lộc, tuy trong thời gian ngắn sẽ gây áp lực lên tài chính Đại Tề ta, nhưng từ góc độ lâu dài mà suy thì lại là điều buộc phải làm."

Trần Khởi, một thành viên trong nội các cũng tán thành.

Bốn năm trước lúc Bùi Thanh Thù vừa đại hôn, trong thời gian làm việc ở Lễ bộ, hắn đã nghĩ tới việc giúp đỡ những thí sinh nghèo được đọc sách, cũng rất nhanh sau đó liền thực hiện.

Trần Khởi này là một trong số những người được giúp đó.

Bùi Thanh Thù không thể giúp đỡ cho tất cả học sinh nghèo. Đa số những người được hắn chọn khi đó là do lão sư của hắn, Lư Duy đề cử. Những người đó hoặc là tài hoa hơn người, hoặc là có tài trị quốc, quan trọng hơn là đều hiểu được gia cảnh xuất thân.

Trần Khởi không có phụ kỳ vọng của hắn, năm Duyên Hòa thứ hai mươi bốn đã vượt qua khoa bảng, đỗ thứ nhất hàng nhị giáp.

Về sau, giữa ở lại trong Hàn Lâm viện thanh quý và rời kinh làm quan, Trần Khởi đã chọn cái sau.

Bùi Thanh Thù sau khi lên ngôi liền triệu hắn về kinh thành.

Tuy quan viên Hàn Lâm viện có tỷ lệ nhập các tương đối lớn, nhưng không phải tất cả quan lại trong đó đều được vào Nội các. Nó còn tùy thuộc vào tài năng và sự sủng ái của Hoàng đế nữa.

Bên trong Nội các đều là thân tín của Hoàng đế, Bùi Thanh Thù thân là Hoàng đế, đối với người bên trong Nội các đã khống chế tuyệt đối.

Về chuyện để Trần Khởi nhập các, trước kia từng có một vài người phản đối. Song Trần Khởi không phải loại trong ao, hắn trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Vừa có thể cùng Công Tôn Minh xem tinh tượng, vừa có thể cãi cho đám lão thần chỉ biết học vẹt phải á khẩu không làm gì được.

Chỉ ngắn ngủi mấy tháng sau khi Bùi Thanh Thù đăng cơ, Trần Khởi đã dùng thực lực của mình đứng vững gót chân trong Nội các.

Mặc dù xuất thân của hắn không bằng Tống Đại công tử, tư lịch cũng không bằng Tống Trì đã làm quan hơn mười năm, nhưng năng lực cá nhân của Trần Khởi quá xuất chúng, nên giờ hắn và Tống Trì ngang nhau cũng không ai dám phản đối.

Công Tôn Minh và Bùi Thanh Thù đều cực kỳ tin tưởng hắn.

Thấy Trần Khởi đồng ý với mình, Công Tôn Minh liền cười bẩm:

"Bệ hạ, cũng phải nói thật, thần đây chỉ mới có ý tưởng vậy thôi. Còn việc chi tiết nên thực hiện thế nào thì thần hoàn toàn không rõ."

Bùi Thanh Thù hơi bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, sau đó lại nhìn qua Trần Khởi:

"Không biết Ngạn Chi có kiến giải gì chăng?"

Bùi Thanh Thù hiểu, lời Công Tôn Minh nói có một nửa là thật. Bọn họ ngậm thìa vàng sinh ra, giàu có đã quen, vốn không có ý định sống dựa vào chút tiền bổng lộc đó.

Nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy, Công Tôn Minh từ nhỏ đi theo bố mẹ ra kinh trải nghiệm nhiều năm, hắn không đến mức một tí gì cũng không hiểu. Có lẽ, hắn chỉ đang muốn cho Trần Khởi một cơ hội để thể hiện.

Trần Khởi cũng không giấu giếm:

"Bổng lộc của quan viên triều ta đã được quyết định từ thời Thái Tổ Hoàng đế. Thái Tổ cho rằng, được làm quan trong triều là một loại vinh quang, vì thế quan viên phải cống hiến cho quốc gia vô điều kiện, vì quốc gia mà phục vụ quên mình. Chính sách miễn thuế ruộng đất là ưu đãi duy nhất. Thế nên quan viên Đại Tề, đặc biệt là quan lại cấp thấp bổng lộc rất ít. Chức quan cửu phẩm một năm chỉ có ba mươi ba lượng bạc. Quan ngũ phẩm nếu tính thêm cả phụ cấp cũng chỉ hơn ba trăm mà thôi."

Thấy Bùi Thanh Thù và Công Tôn Minh chăm chú lắng nghe, Trần Khởi liền nói tiếp:

"Hơn ba trăm lượng, đối với người bình thường đúng là không ít. Nhưng quan ngũ phẩm thực tế đã là quan lại bậc trung, trong phủ không thiếu gia nhân. Một năm hơn ba trăm lượng bạc cơ bản không đủ để nuôi sống cả nhà. Coi như được miễn thêm thuế ruộng cũng chỉ vừa đủ để sống thôi. Đấy là chỉ nói quan viên địa phương còn được triều đình cung cấp nơi ở miễn phí. Còn nếu là quan lại kinh thành, ví dụ như thần, nếu không phải bệ hạ nhân từ, cho thần một tòa viện để gia quyến cư ngụ thì thần bây giờ chỉ có thể ở luôn trong chỗ làm với mấy đồng liêu không nhà khác thôi."

Trần Khởi xuất thân nhà nghèo, cũng không phải người hoang phí. Nhưng vì con đường làm quan, trừ việc ăn uống cần tiền thì việc kết giao với mọi người cũng không thể thiếu.

Còn phải phụng dưỡng mẹ già, chăm sóc con nhỏ, Trần Khởi là thanh quan, tuy nhìn quyền lực không ít, thực tế thời gian vừa qua có chút khó khăn.

Công Tôn Minh nghe thì gật đầu, nói:

"Giống như Trần đại nhân kiên trì với nguyên tắc làm quan thật tốt. Thà rằng bản thân khó khăn cũng tuyệt đối không tham lam của triều đình và bách tính. Thật đáng khâm phục."

Công Tôn Minh hơi dừng lại, nói:

"Những kẻ vốn có tính tham lam trước tiên không đề cập. Nhưng cũng có một số người, vốn dĩ không định tham ô, chỉ vì có việc gấp, thêm ý chí kém cỏi nên mới làm ra sai lầm... Những người này chỉ sợ cũng không ít."

Bùi Thanh Thù rất tán thành:

"Cho dù làm quan là vì nước vì dân, không màng phú quý, nhưng đã thân là mệnh quan triều đình mà chi tiêu cơ bản hằng ngày còn không đủ thì khó coi quá."

Công Tôn Minh cười:

"Vậy bệ hạ đồng ý rồi?"

Bùi Thanh Thù không nhanh không chậm:

"Ý của các khanh, trẫm đồng ý. Chỉ là hiện giờ quốc khố trống rỗng, việc cấp bách vẫn là nhanh chóng tiến hành cải cách thuế. Đợi tới sang năm quốc khố dư dả, tăng bổng lộc cho quan viên có thể làm được."

Bùi Thanh Thù khó xử, bọn Công Tôn Minh đương nhiên hiểu được. Không bột đố gột nên hồ, Bùi Thanh Thù dù lợi hại thế nào, trong quốc khố không có tiền, hắn cũng không thể hô biến ra bạc được.

"Chẳng qua A Minh nói đúng, tăng bổng lộc cho quan lại chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chuyện này trẫm giao cho ngươi và Ngạn Chi tính toán. Nếu gặp phải vấn đề gì thì có thể nhờ thị lang bộ Hộ - Giả Ngang nhờ giúp đỡ.

Hai người đáp ứng rồi, Trần Khởi lại hỏi:

"Việc này chưa quyết định xong, bệ hạ có muốn chúng thần giữ bí mật không?"

Bùi Thanh Thù lắc đầu:

"Không cần. Nếu để quan viên các nơi biết có thể được tăng lương, có khi lại ảnh hưởng tốt đối với việc tiến hành cải cách thuế không chừng."

Trần Khởi rất đồng tình với ý kiến này.

Lo xong chuyện hai người đó, Bùi Thanh Thù lại nghe được cung nhân bẩm báo, nói có Tống Trì cầu kiến.

Tuy Tống Trì là con trai của Hoài Dương Công chúa – người mà Bùi Thanh Thù cực kỳ chán ghét, nhưng cũng không ảnh hưởng tới quan hệ của hắn với Tống Trì.

Có lẽ bởi vì khi trước, Hoài Dương từng đem chuyện Tống Trì đội nón xanh và bị vô sinh nói cho tất cả mọi người, khiến cho hai mẹ con giống như kẻ địch. Còn may Tống Trì hiền lành, ngoại trừ việc khi trước mâu thuẫn việc mẹ hắn đòi xử tử vợ trước Tả thị của hắn, cũng chưa từng xung đột chính diện thêm gì.

Bùi Thanh Thù vốn tưởng Tống Trì đến tìm mình để nói chuyện chính sự. Ai ngờ hắn vừa hành lễ xong, Bùi Thanh Thù nói hắn đứng dậy, Tống Trì lại không chịu.

"Bệ hạ, vi thần hôm nay đến để thỉnh tội."

Bùi Thanh Thù sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu. Tống Trì chắc đã biết vụ Hoài Dương Đại trưởng công chúa đem theo con dâu Trâu thị đến tìm Hoàng hậu nên mới tới đây.

Tống Trì quỳ rạp dưới đất, thanh âm mười phần tự trách:

"Người nhà vi thần làm khó bệ hạ và hoàng hậu nương nương, xin bệ hạ giáng tội."

Bùi Thanh Thù chăm chú nhìn người quỳ trước mặt, trong lòng thấy hơi chua xót.

Hắn còn nhớ rõ, mười mấy năm trước, hoàng hậu khi ấy là Chu thị để tuyển phi cho ba vị hoàng huynh của hắn đã mở cung yến, tất cả con em thế gia đại tộc đều tham dự. Tống Trì khi đó là một trong Tứ công tử của kinh thành cũng được mời.

Lúc đó Bùi Thanh Thù chưa tới mười tuổi, chỉ là một đứa nhóc bé tí, Tống Trì đã là đóa hoa rực rỡ, được vô số người ngưỡng mộ.

Bùi Thanh Thù không thể tưởng tượng được, thiếu niên hăng hái năm xưa, giờ đây vợ con ly tán, trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành, còn phải hèn mọn quỳ gối trước mặt mình như vậy.

Cũng chỉ vì người mẹ đối xử với hắn như con rơi kia.

Bùi Thanh Thù đột nhiên thấy hơi tức giận:

"Coi như là thỉnh tội cũng phải để các nàng ấy, liên quan gì tới ngươi hả? Mau đứng lên đi."

Tống Trì thấy giọng điệu Bùi Thanh Thù không đúng lắm. Hắn cũng không dám cứng đầu, đành thuận theo mà đứng dậy, nhìn có vẻ hơi bất an.

Bùi Thanh Thù thở dài, lấy ngữ khí hòa hoãn hỏi hắn:

"Trẫm nghe nói Khác Tĩnh Hầu và Hoài Dương cô cô để con của em trai ngươi làm con thừa tự cho ngươi à?"

Tống Trì gật đầu, bất đắc dĩ nói:

"Cũng không thể khác được ạ. Vi thần không con, nếu muốn giữ được vị trí thế tử phủ hầu thì phải chấp nhận vậy."

Bùi Thanh Thù hỏi tiếp:

"Vậy ngươi có muốn giống như quốc trượng được kiến tạo phủ riêng không?"

Tống Trì khẽ giật mình, thoáng chốc mới nói:

"Ao ước thì đương nhiên là có. Chỉ là thần và Thất thúc khác nhau. Thất thúc và phụ thân thần là anh em, trước sau gì cũng phải tách phủ riêng, không có gì đáng nói. Nhưng thần thân là con, cha mẹ còn sống, không thể như vậy được."

Bùi Thanh Thù nghe vậy thì lòng hơi khó chịu.

Hắn vốn cho rằng, nếu đổi lại hắn là Tống Trì, bị mẹ mình đối xử như vậy, hắn sẽ không thể coi nàng là mẫu thân mà tôn trọng được nữa.

Nhưng Tống Trì đến giờ vẫn không trở mặt với Hoài Dương. Hắn hình như cũng không có ý định đó. Thậm chí hôm nay hắn còn thay mẹ hắn thỉnh tội nữa.

Bùi Thanh Thù đã hiểu vì sao Hoài Dương lại không chút kiêng kỵ mà lợi dụng và tổn thương con trai bà ta như vậy rồi.

Tống Trì lương thiện, chỉ là đôi lúc lại hiền đến quá đáng.

Nhưng cũng không thể nói hắn sai.

Hoặc phải nói, người sai thực ra chính là Bùi Thanh Thù. Rõ rang so với Hoài Dương Đại trưởng công chúa, mẹ đẻ Lâm Thái hậu của hắn còn tốt hơn nhiều. Lúc Bùi Thanh Thù tranh ngai vàng còn giúp đỡ không ít.

Vậy thì tại sao Bùi Thanh Thù lại không thể giống Tống Trì, bỏ qua cho mẫu thân mình?

Bùi Thanh Thù nghĩ, có lẽ là vì hắn có Phó Thái hậu.

Bởivì có Phó Thái hậu, hắn biết được thế nào là được mẹ hết lòng yêu thương. Chonên hắn mới để bụng sự lạnh lùng của Lâm Thái hậu như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro