Chương 12
Hoàng hậu đột nhiên có thai, có thể nói là việc ngoài ý muốn của tất cả mọi người, kể cả Hoàng hậu.
Bởi vì lúc trước, Tống thị gả vào Hoàng tử phủ hơn một năm cũng chưa hoài thai được. Khi đó Bùi Thanh Thù vì muốn trưởng tử của mình cũng là con vợ cả, hầu như rất ít đến chỗ mấy nữ quyến khác, còn để các nàng dùng canh tránh thai. Dù vậy, Tống thị vẫn không có động tĩnh.
Lúc ấy Tống thị áp lực rất lớn, cũng cực kỳ nóng vội. Nàng đi bái phật, cầu y, biện pháp gì cũng đều thử qua, nhưng vẫn chậm chạp không có tin tức.
Sau đó Tống thị rất vất vả mới có được Đông ca nhi.
Nên từ khi Đông ca nhi ra đời, Hoàng hậu cơ hồ đem mọi tâm tư đều để chăm sóc cho nhi tử không dễ gì có được này.
Biết mình thể chất không dễ thụ thai, Tống thị vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần cả đời này cũng chỉ có một mình Đông ca nhi làm con rồi.
Làm nàng ngoài ý muốn là, Bùi Thanh Thù vừa đăng cơ không lâu, bản thân lại mang thai lần nữa.
Hoàng hậu với điều này tự nhiên thập phần cao hứng. Chỉ là nàng mới vừa mang thai không lâu, còn trong giai đoạn nguy hiểm, cung vụ bắt buộc phải buông xuống để Phó Thái hậu xử lý.
Nhưng Dụ phi là chất nữ của Phó Thái hậu, ngày thường hay ở bên Thái hậu. Nếu Hoàng hậu đem tất cả quyền lực đều giao ra, nàng lo lắng tới khi mình sinh xong, muốn lần nữa thu hồi quyền lực cũng khó khăn.
Hoàng hậu nghĩ tới nghĩ lui liền sai người mời Chung Nhàn phi tới.
Hổ Phách là nha hoàn hồi môn của Tống thị, cũng là cung nữ tâm phúc thân cận nhất với nàng.
Vừa nghe nhắc tới Chung Nhàn phi, Hổ Phách liền hiểu rõ mà nói:
"Hoàng hậu nương nương, ngài đây là muốn đem cung vụ giao cho Nhàn phi nương nương xử lý đi?"
Hoàng hậu gật đầu nói:
"Lúc bổn cung hoài thai Đông nhi ở Hằng Vương phủ, không phải là Diệu Châu muội muội thay bổn cung quản lý Vương phủ một thời gian sao? Bổn cung thấy nàng làm cũng không tồi, hơn nữa bổn cung biết, nàng không phải người tham mộ quyền lực."
Hổ Phách hỏi:
"Nương nương vì sao lại thấy vậy?"
"Lúc đó nàng ấy rõ ràng có thể từ trong tay bổn cung lấy đi nhiều thứ, nhưng nàng không có. Nàng chịu khổ làm việc mấy tháng, chỗ tốt gì cũng không chiếm được, chỉ đem mọi thứ trả hết lại cho bổn cung."
Hổ Phách lắc đầu nói:
"Nương nương, thứ cho nô tỳ nói thẳng. Nô tỳ cảm thấy ngài có chút tín nhiệm Nhàn phi quá mức rồi. Có lẽ Nhàn phi nương nương lúc đó không ham quyền, nhưng nàng hiện tại đã có Nhị điện hạ, ai biết tâm tư nàng có thay đổi gì không?"
Hoàng hậu im lặng, bỗng cười nhạt:
"Hổ Phách, kỳ thực bổn cung không hoàn toàn vì tín nhiệm Nhàn phi mới muốn nhờ nàng hỗ trợ. Chỉ là ngươi ngẫm lại xem, trừ bỏ để Nhàn phi kiềm chế Dụ phi, bổn cung còn lựa chọn khác sao? Thay vì để Dụ phi một mình độc đại, còn không bằng để Nhàn phi cùng nàng ấy so tài."
Hoàng hậu nhắc nhở như vậy, Hổ Phách suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy đạo lý này không sai.
Hiện tại trong cung chỉ có hai phi vị, Hoàng hậu đúng là không có nhiều lựa chọn.
Hoặc là để cho Phó Thái hậu và Phó Dụ phi hai cô cháu thống lĩnh hậu cung, hoặc là để cho Nhàn phi và Dụ phi đồng quản sự, để các nàng đấu pháp với nhau.
Giữa hai loại tình huống như thế, hiển nhiên vế sau đối với Hoàng hậu càng có lợi. Nàng có thể an tâm mà đi dưỡng thai.
Chung Nhàn phi là người thông minh, vừa nghe ý chỉ đã đoán được dụng ý của Hoàng hậu.
Nàng cũng không có giả bộ, đợi Hoàng hậu nói ra, Nhàn phi liền thuận thế đáp ứng.
"Có thể vì Hoàng hậu nương nương phân ưu là vinh hạnh của thần thiếp. Nương nương cứ yên tâm dưỡng thai, thần thiếp sẽ nghe theo Thái hậu nương nương phân phó, mọi việc cùng Dụ muội muội thương lượng tốt, cố gắng không phiền toái ngài. Chờ nương nương bình an sinh hạ tiểu Hoàng tử rồi, thần thiếp lại đem cung vụ trả cho ngài."
Lời Nhàn phi nói đúng là những điều Tống thị muốn nghe.
Nàng không khỏi nắm lấy tay Nhàn phi mà cười:
"Diệu Châu muội muội, khó trách Hoàng thượng thích muội như thế. Muội đúng là hiểu lòng người."
"Hoàng hậu nương nương quá khen." – Chung thị dịu dàng cười – "Ngài mới là người quan trọng nhất trong lòng Hoàng thượng nha."
Hoàng hậu mới mang thai không lâu, là thời điểm thích ngủ, sức lực không khỏi kém chút.
Nói chính sự xong, Chung thị không có ngồi lâu, rất nhanh liền cáo lui.
Trở lại Tương Nhạc cung rồi, Chung thị liền suy nghĩ một việc.
Bất quá nàng không có lập tức làm ngay, mà chờ tin tức Hoàng hậu mang thai truyền đi được vài ngày mới truyền phụ thân của nàng là Chung thái y tới, để tránh làm người ta nghĩ nhiều.
Đáng ra hậu phi không thể tuỳ ý thấy người nhà của mình, đặc biệt là nam tử. Bất quá tình huống của Nhàn phi lại tương đối đặc thù.
Nàng có phụ thân là Viện sử Thái y viện, phụ trách cả Thái y viện. Hắn vốn được phép ra vào hậu cung, gặp mặt hậu phi. Hơn nữa Nhàn phi được sủng ái, nên nếu nàng gọi Chung thái y tới bắt mạch bình an, người khác cũng không thể nói gì được.
Lúc trước Nhàn phi còn là trắc phi của Bùi Thanh Thù, mỗi lần Chung thái y hành lễ với nàng, Chung thị còn hướng phụ thân mình đáp lễ.
Bất quá hiện tại, Nhàn phi đã quen ngồi chủ vị, cũng không có động thân nữa, chỉ ôn hoà nói:
"Phụ thân không cần đa lễ, mau ngồi đi."
"Tạ Nhàn phi nương nương." – Chung thái y cung kính nói – "Nương nương hôm nay triệu thần tới đây, có chỗ nào không khoẻ ạ?"
Chung Nhàn phi lắc đầu nói:
"Phụ thân kê thuốc cho ta, ta vẫn luôn uống đúng giờ, cũng không có chi đáng ngại. Kính Đình cũng rất tốt, phụ thân không cần lo lắng."
Chung thái y vẻ mặt mơ hồ:
"Vậy...?"
"Nữ nhi là nghĩ, Hoàng hậu hiện tại đang mang thai, nếu nàng có thể bình an mà sinh hạ ra là tốt nhất." – Chung Nhàn phi hơi ưu tư nói – "Nhưng hiện tại ở trong cung so với Vương phủ khi trước người đông phức tạp hơn nhiều. Ta lo lắng sẽ có người làm việc bất lợi với Hoàng hậu và long thai trong bụng nàng."
Chung thái y nghe vậy không khỏi kinh hãi:
"Nương nương vì sao lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ ngài phát hiện ra cái gì rồi?"
Chung Nhàn phi lắc đầu:
"Không phải, chỉ là nhớ tới hậu cung của Thái Thượng hoàng khi trước mà khó tránh khỏi vì mọi người lo lắng thôi."
Chung thái y ở trong cung đã lâu, cũng không ngốc, rất nhanh đã minh bạch ý tứ của nữ nhi:
"Ngài là lo lắng, vạn nhất có người đối với Hoàng hậu bất lợi, có khả năng sẽ liên luỵ tới ta, thậm chí là tới nương nương sao?"
Chung Nhàn phi gật đầu:
"Nếu thực sự có người nghĩ ra kế 'một hòn đá trúng hai con nhạn' thế này, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng."
"Vậy nương nương muốn làm gì?"
Tuy nói Nhàn phi là nữ nhi còn Chung thái y là phụ thân, nhưng Chung thái y biết, trưởng nữ nhà mình nhìn nhu nhược như thế, thực tế rất có chủ ý cho mình.
Lúc trước nàng gả cho Bùi Thanh Thù làm trắc phi, Chung thái y kỳ thực cũng không quá xem trọng. Hắn cho rằng Chung gia tuy dòng dõi không cao, nhưng ít ra cũng là Thái y thế gia đã trung thành với Hoàng thất nhiều năm, bản thân còn là quan viên Chính tam phẩm, thế nào lại để nữ nhi làm thiếp cho người khác vậy?
Bất quá từ lúc Bùi Thanh Thù phong Quận vương rồi Thân vương, thái độ của Chung thái y cũng thay đổi từ từ.
Hắn phát hiện nữ nhi của mình, ánh mắt so với hắn còn muốn tốt hơn.
Chờ tới lúc Bùi Thanh Thù nhập chủ Đông Cung, Chung thị trở thành Lương đệ, vị phân chỉ dưới Thái tử phi, Chung thái y cũng không còn lời nào để nói.
Không sợ mất mặt mà nói, hắn hiện tại cái gì cũng nghe theo nữ nhi.
Nhàn phi nói rõ ràng:
"Thai này của Hoàng hậu không thể để ngài trực tiếp phụ trách. Nhưng ngài cần để tâm tới thật nhiều. Nếu phát hiện cái gì không thích hợp, trước tiên phải nói cho ta."
Chung thái y không cần nghĩ ngợi gật đầu ngay.
Nhàn phi thần sắc trịnh trọng:
"Thứ hai, ngài cùng tiểu thúc ở hậu cung, với ta là bảo hộ rất tốt, nhưng Thái y viện nơi này thực sự quá mức nhạy cảm. Nếu Chung gia đã có nữ nhi tiến cung làm phi, đáng ra nên tị hiềm."
Chung thái y nghe ra ý tứ đằng sau lời nàng, không khỏi kinh ngạc mà trừng mắt:
"Ý của nương nương là muốn thần rời khỏi Thái y viện sao?"
"Ngài rời khỏi Thái y viện cũng chỉ là sự tình sớm muộn mà thôi. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngài, tốt nhất nên rời đi sớm chút. Tiểu thúc hay đại ca lưu lại cũng không sao, bọn họ không phải Viện sử Thái y viện, có chuyện gì lớn cũng không tính đến đầu bọn họ."
"Nhưng mà..."
Chung thái y thừa nhận nữ nhi mình nói có đạo lý, nhưng làm đại phu tuổi tác càng lớn càng có giá trị. Chung thái y năm nay mới hơn bốn mươi, đối với một đại phu, hắn đang ở thời kỳ hoàng kim trong sự nghiệp.
Để hắn rời khỏi Thái y viện sớm như vậy, Chung thái y có chút khó tiếp thu được.
"Nhưng mà dựa theo lệ thường, ta nên chờ tới khi ca ca ngươi có năng lực kế thừa vị trí của ta mới cáo lão a."
Chung Nhàn phi lắc đầu nói:
"Ta muốn nói với ngài chính là chuyện này. Nhân lúc còn sớm hãy bỏ ngay ý định đó đi! Về sau Thái y viện, không thể để Chung gia ta làm chủ nữa."
Chung thái y thấy nàng ngữ khí chắc chắn như vậy, trong lòng lộp bộp một tiếng:
"Ngài nói vậy.. Lẽ nào đây là ý tứ của Hoàng thượng sao?"
"Đúng, nhưng cũng không đúng." – Chung Nhàn phi cong cong khoé môi, ánh mắt sáng ngời nói – "Hoàng thượng tuy không nói rõ muốn bỏ đi vị trí của Chung gia, nhưng ta có thể nhìn ra được, Hoàng thượng đang muốn bỏ đi hiện tượng 'thừa kế' chức quan. Ngài chờ tới lúc bị Hoàng thượng thu thập, trong thế bị động rời đi, mất hết mặt mũi, chi bằng đón ý hùa theo tâm tư Hoàng thượng, chủ động phối hợp với ngài ấy."
Chung thái y nghe hiểu, Nhàn phi nói rất đúng. Đã nhiều ngày trong triều ồn ào chuyện cải cách thuế, từ đó có thể nhìn ra được, vị thiếu niên thiên tử đang ngồi trên long ỷ kia không dễ lừa gạt, mà hắn là thực lòng muốn làm ra sự nghiệp.
Việc thay đổi hiện trạng thừa kế trong quan viên cũng là sự tình sớm muộn mà thôi.
Chung thái y thở dài, bất đắc dĩ mà nói:
"Vậy đi! Nương nương nói phải, thần đều nghe theo ngài."
"Phụ thân đừng lo lắng, nữ nhi cũng không buộc ngài hiện tại lập tức rời khỏi Thái y viện. Lúc này còn chưa phải thời cơ." – Chung thị từ tốn nói – "Nếu ngài rời khỏi Thái y viện, Chung gia ta cũng không có vì vậy liền xuống dốc. Ngài đừng quên, chúng ta còn có Duyệt nhi. Hắn tuổi còn trẻ thế đã là Tu soạn của Hàn Lâm viện, tiền đồ không thể đo lường."
Nhắc tới con trai thứ, Chung thái y không khỏi lộ vẻ tươi cười,
Chung gia mấy đời học y, nhiều năm như thế cũng chỉ có đệ đệ của Nhàn phi là Chung Duyệt theo nghiệp đọc sách. Không nghĩ tới hắn thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ đã thành Tiến sĩ, vào triều làm quan.
Bất quá Chung thái y vẫn còn ít băn khoăn:
"Nhưng chờ thêm mấy năm thần rời khỏi Thái y viện rồi lại phải làm gì đây?"
Nhàn phi uyển chuyển mà cười nói:
"Ngài nếu sợ tương lai ở trong phủ nhàn rỗi buồn bực thì có thể mở y quán bên ngoài, cũng có thể đi du lịch đây đó cho khuây khoả. Miễn là thoải mái đều không thành vấn đề."
Nhàn phi biết, phụ thân cả đời làm thái y, trong lúc nhất thời quan niệm khó thể chuyển biến liền khuyên hắn:
"Làm nghề y có thể cứu người, nhưng chỉ có vào triều làm quan mới cứu giúp thế nhân được. Chung gia ta nhất định phải thay đổi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro