Chương 8: Người Không Vì Mình Trời Tru Đất Diệt!
Sáng hôm sau.
Sau một đêm suy nghĩ, cô đưa ra một quyết định.
Kể từ bây giờ cô chính là vị Hoàng hậu Âu Dương Nhược Ly này, không phải Lý Nhược Vy, một sát thủ giết người hàng loạt.
Cô sẽ sống một cuộc sống tự do mà đời trước cô không thực hiện được.
Thông suốt, cô quan sát căn phòng, phát hiện bức thư kì lạ đó đã biến mất, cứ như chuyện đêm qua chưa hề phát sinh.
Cũng không suy nghĩ nhiều, cô ngồi dậy định xuống giường.
Dương ma ma nghe tiếng động, liền sai bốn cung nữ bưng dụng cụ rửa mặt đi vào.
Cả đêm chỉ ngủ, hơn nữa ở lãnh cung kia không được sạch sẽ cho lắm, Âu Dương Nhược Ly chỉ cảm thấy cả người ngứa ngáy, muốn tắm rửa thoải mái.
Vì vậy sau khi rửa mặt chải đầu sơ qua cô liền nói với Dương ma ma. Dương ma ma lập tức đáp:
Nương nương chờ chút, nô tỳ đi chuẩn bị ngay.
Lát sau, Dương ma ma nói nước nóng đã chuẩn bị xong, mời Âu Dương Nhược Ly di giá Ôn Tuyền.
Đẩy cửa phòng ra, một tầng khí nóng mờ mịt lan đến, thì ra Ôn Tuyền chính là một cái hồ tắm, chỉ có diện tích hơi lớn một chút.
Bên hồ có bậc thang đi xuống, bốn phía là màn lụa màu xanh phấp phới. Hơi nước mờ mịt trong hồ đượm mùi thơm của hoa, làm cho Âu Dương Nhược Ly như đắm chìm trong đó.
Nương nương xin cởi quần áo!
Đang cảm thán hồ tắm xa hoa, Dương ma ma từ sau lưng vươn tay ra, muốn cởi váy của Âu Dương Nhược Ly ra.
Cô giật mình né sang bên cạnh, mất tự nhiên cười với Dương ma ma còn đang kinh ngạc:
Ta tự làm được rồi, bà lui ra đi!
Dương ma ma không biến sắc gật đầu, hành lễ rồi lui ra ngoài, lúc đóng cửa phòng lại nhìn Âu Dương Nhược Ly như có điều suy nghĩ.
Âu Dương Nhược Ly tiếp tục duy trì vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Dương ma ma.
Sau khi mọi người ra ngoài, Âu Dương Nhược Ly cởi bộ đồ trắng trên người đặt bên cạnh hồ, bước theo bậc thang ngọc thạch trắng đi xuống.
Cô nhảy xuống nước, vừa bơi vừa tắm vô cùng thỏa mãn.
Bơi đến mệt liền dựa người vào vách hồ, ngửa đầu, vừa lòng nhắm mắt lại, mặc cho tóc xõa trên sống lưng, bồng bềnh trong nước.
Giọt nước trong suốt trượt trên khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, rơi xuống xương quai xanh khéo léo mà khêu gợi, sau đó trượt vào trong nước.
Ai?
Âu Dương Nhược Ly đột nhiên cảm thấy khác thường, nhanh chóng tóm lấy y phục vừa nãy mặc nhanh vào người.
Vừa quay ra liền thấy bóng người đáp xuống cạnh hồ.
Khuôn mặt người đàn ông đập vào mắt, lúc này trong con ngươi màu đen khắc họa tính cách lạnh lùng của chủ nhân lóe lên sự hấp dẫn trí mạng như anh túc vì khao khát dục vọng mãnh liệt, mà càng thêm nguy hiểm, càng thêm mê người!
Là Nhị Vương gia Hiên Viên Dật Thủy!
Nhược Ly nhanh chóng xoay người, công kích về phía hắn.
Nhược Ly, nàng đang chơi lạt mềm buộc chặt sao?
Hiên Viên Dật Thủy tránh được, tiến về phía cô, ý định ôm lấy người con gái vào lòng.
Lạt mềm buộc chặt cái khỉ gì!
Âu Dương Nhược Ly không thoải mái, vô cùng không thoải mái, trong nháy mắt nâng bắp đùi, đầu gối hung hăng đá vào chỗ mềm yếu nhất của người đàn ông.
Nàng thừa sức đối phó với loại háo sắc!
Người đàn ông rên lên một tiếng, cúi gập người xuống.
Âu DươngNhược Ly tránh thoát cái ôm của người đó, một mặt khiêu khích nhìn hắn.
Nhược Ly, đủ rồi!
Đôi mắt đen của chàng trai mơ hồ có vẻ không vui, hắn đứng thẳng người nhỏ giọng nói, nhưng trong giọng nói kia vẫn mang theo vẻ cưng chiều:
Ta nghe thuộc hạ báo là nàng bị đầy vào lãnh cung, liền lập tức từ biên cương trở về, cũng là bởi vì lo lắng cho nàng... Mà nàng vừa bạt tai, vừa chơi lạt mềm buộc chặt, rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Hắn tiếng lại phía cô, đôi môi mỏng của hắn lại cất tiếng:
Có phải vẫn còn giận ta không? Giận ta không thực hiện lời hứa?
Âu Dương Nhược Ly lạnh lùng nheo mắt, đừng nhắc đến lời hứa gì với cô!
Mắt thấy hắn đang sắp chạm vào cơ thể mình, cô lạnh lùng tránh thoát.
Trong đôi mắt lạnh lùng của hắn chứa đầy vẻ khó hiểu. Hắn sững sờ nhìn cô gái đứng ở trước mặt, trong nháy mắt hoảng hồn.
Đó là Âu Dương Nhược Ly mà hắn chưa thấy bao giờ, lạnh lùng, cao ngạo, toàn thân tỏa ra sự ngoan tuyệt xa cách, hoàn toàn bất đồng với quá khứ....
Hiên Viên Dật Thủy phải không?
Âu Dương Nhược Ly lạnh lùng mở miệng:
Nơi này là Hoàng cung, tôi là Hoàng hậu, còn người là Vương gia, như thế thì ta với ngươi có lời hứa gì mà muốn nhắc đến?
Đôi mắt Hiên Viên Dật Thủy tối sầm lại, nhấc chân lên bước về phía Nhược Ly như muốn giải thích cái gì.
Người đâu!
Không đợi Hiên Viên Dật Thủy cất tiếng, Âu Dương Nhược Ly đột nhiên lớn tiếng quát lên, ánh mắt nhìn người đàn ông kia mang theo vẻ châm chọc và đắc ý.
Cô không tin như vậy hắn còn không đi!
Hiên Viên Dật Thủy kinh ngạc nhìn cô, bước chân khựng lại, vừa muốn mở miệng, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.
Hắn lắc mình trốn, lập tức biến mất sau màn che.
Âu Dương Nhược Ly nhướn mày cười lạnh.
Cô mặc kệ thân thể này lúc trước có có quan hệ gì với người đàn ông kia. Chỉ cần cô không thích, không ai có thể ép buộc cô! Huống chi kiếp trước cô bị đàn ông lừa gạt đủ rồi!
Nương nương sao vậy?
Dương ma ma mang theo bốn cung nữ đi vào.
Bà nói xem? Ta tắm xong tại sao không có quần áo để thay?
Quét mắt về phía bốn cung nữ nâng quần áo, cô cầm lấy ra sau màn thay.
Âu Dương Nhược Ly lạnh lùng nhướng nhướn mày:
Vừa rồi lúc tắm rửa phát hiện một con chuột, Ôn Tuyền này thật không sạch sẽ. Dương ma ma, bà cho người quét dọn sạch sẽ một chút, nếu như phát hiện hang chuột thì phải bịt kín. Lần sau còn để ta bị giật mình nữa, các người cứ chờ ăn roi mây đi!
Dương ma ma sững sờ, sau đó nhanh chóng dạ vâng, lập tức ra lệnh cho cung nhân kiểm tra toàn bộ Ôn Tuyền.
Tóc đen vấn hời, Âu Dương Nhược Ly mặc áo trắng vênh váo tự đắc, ngẩng đầu rời đi.
Sáng sớm hôm nay lá thư kia biến mất, còn có sự xuất hiện bất ngờ của Nhị Vương gia, cô tin chắc Dương ma ma này nhất định không đơn giản, nói không chừng bà ta là người của Nhị Vương gia.
Cô là cô, Hoàng hậu trước đây là Hoàng hậu trước đây, nếu cô đã sống lại cô cũng sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà sống nữa, kiểu như câu:
Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro