Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Cấm Kỵ Trong Cung

Trong Ngự Thư Phòng, Hiên Viên Dật Thần yên lặng đứng giữa tranh tối tranh sáng. 

Hoàng thượng....

Hai thiếu niên lưng đeo tiêu cầm bước vào. 

Người phụ nữ kia không phải Hoàng hậu!

Giọng nói Hiên Viên Dật Thần mang vẻ lạnh lùng nói không nên lời. 

Cái gì?

Hai thiếu niên mặt ngọc hiển nhiên vô cùng ngạc nhiên. 

Trẫm chắc chắn! Chỉ là không biết nàng dùng cách gì lừa gạt được Dật Thủy. 

Khi cô gái ấy tát Hiên Viên Dật Thủy hắn ta đã bắt đầu hoài nghi, nhưng tại sao cuối cùng lại tin tưởng? 

Vậy Hoàng hậu thật đã đi đâu ? Tại sao người phụ nữ kia lại giống Hoàng hậu tới vậy?

Một người trong đó vội vàng mở miệng, có thể thấy cá tính của hắn tương đối gấp gáp nóng nảy. 

Nếu thật sự không phải thì tốt, Vương triều Hiên Viên được cứu rồi!

Một thiếu niên khác sâu xa mở miệng. 

Con mắt sắc của  Hiên Viên Dật Thần bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. 

Chỉ mong ông trời phù hộ hoàng triều! 

--------------------------------

Từng đội ngũ lần lượt ra khỏi cửa cung, nhưng khi thị vệ canh giữ cửa cung nhìn thấy đi đầu là chàng trai mặc áo tím liền quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên. 

Gia, hôm nay Âu Dương tiểu thư hình như rất kỳ lạ!

Một người thân tính của Nhị Vương gia -  Thạch Nam rốt cuộc không nhịn được mở miệng. 

Người của Nhị vương phủ chưa bao giờ xưng hô Âu Dương Nhược Ly là Hoàng hậu, đây là quy định!

Trừ phi có một ngày, người ngồi lên ngôi vị Hoàng đế chính là Nhị Vương gia! 

Tay Hiên Viên Dật Thủy khẽ siết chặt dây cương, nhưng rất nhanh thoải mái mà cười.

Là nàng ấy, không sai! 

Trên tai nàng có nốt ruồi màu đỏ mà chỉ mình hắn biết, nàng từng thích nhất là để cho hắn cắn nhẹ như vậy, đó là bí mật mập mờ nhất giữa bọn họ. 

Chắc chắn không sai! 

Nhưng....

Thạch Nam vẫn cảm thấy là lạ, nhưng ngay cả gia mà nàng ta cũng dám đánh! 

Có thể nàng lại muốn chơi gì đó!

Trong giọng nói của Hiên Viên Dật Thủy tràn đầy sự cưng chiều.

--------------------------------

Thấy ba chữ Phượng Tê Cung to đùng, Lý Nhược Vy hơi nhíu mày.

Mặc dù bây giờ cô vô cùng mệt mỏi, nhưng thính lực của cô chắc chắn không có vấn đề.

Cô đã nghe vị hoàng đế kia nói là Cung Phượng Loan, sao lại đưa cô đến Phượng Tê Cung? 

Cái kia, ngươi có phải dẫn ta đi nhầm nơi rồi phải không?

Lý Nhược Vy không vui mở miệng, hiện tại cô vô cùng mệt mỏi, muốn nằm trong chăn nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó sẽ cố gắng suy nghĩ về những chuyện kỳ quái đang xảy ra với cô. 

Hiên Viên Dật Phong hơi nhíu mày nghi ngờ.

Chính là nơi này mà, đây không phải là tẩm cung của Hoàng tẩu sao? 

Là cung Phượng Tê?

Con mắt sắc bén của Lý Nhược Vy lạnh lùng, trong đầu lập tức bày ra bộ dạng giống như thỏ trắng vô hại, cười dịu dàng lạ thường, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác nham hiểm.

Thằng nhóc Hoàng đế kia chẳng lẽ cố ý thử cô? 

Cô để lộ dấu vết sao? 

Cung Phượng Loan là tẩm cung của ai?

Lý Nhược Vy nhỏ giọng hỏi. 

Sắc mặt Hiên Viên Dật Phong thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, hắn giật mình nhìn Nhược Vy, không hiểu mở miệng.

Hoàng tẩu, người làm sao vậy?

Hắn lại ngắm nhìn bốn phía lần nữa.

Trong hoàng cung cung Phượng Loan là tối kỵ không được nhắc đến, chẳng lẽ hoàng tẩu quên rồi sao?

Nhược Vy sững sờ, xem ra Hoàng đế thật sự nghi ngờ cô.

Như vậy cũng tốt, dù sao độc của cô cũng đã giải, nhân cơ hội rời đi thì tốt hơn.

Chỉ là.....

Cô nhìn về phía lầu cao điện ngọc trong màn đêm, sợ rằng muốn rời khỏi cũng phải chờ ngày mai, cô chưa quen cuộc sống nơi đây, vẫn cần một chút lộ phí. 

Không được nhắc tới? Vậy ta đi nghỉ, ngươi tự trở về, không tiễn!

Miễn cưỡng khoát khoát tay, Lý Nhược Vy bày ra bộ dáng tùy ý, mép váy bay lên, tùy hứng phất phới trên không trung, lập tức tiến vào cung Phượng Tê. 

Hiên Viên Dật Phong ngơ ngác đứng nhìn, cổ tay hơi đau.

Hắn không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ là hắn hoa mắt nhìn lầm, Âu Dương Nhược Ly này sao có thể thoải mái bước vào cung Phượng Tê như vậy?

Ngày đó nàng ta và Hoàng thượng tranh chấp, những lời nàng ta nói vẫn còn văng vẳng bên tai a.

Nàng ta từng nói, nàng ta thà chết ở lãnh cung cũng sẽ không trở về cung Phượng Tê. 

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

---------------------------------------

Trong Phượng Tê cung, nô tài quỳ đầy đất. 

Hoàng hậu nương nương, cuối cùng người cũng trở lại!

Một ma ma có gương mặt già nua dập đầu với Nhược Vy. 

Bà là ai?

Cô đói bụng, vừa nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh bàn cầm bánh ngọt lót dạ, vừa miễn cưỡng nằm ở trên giường cất tiếng nhàn nhạt hỏi. 

Nương nương, người làm sao thế? Sao đến cả nô tỳ người cũng không nhớ, nô tỳ là Dương ma ma đây, Dương ma ma từ nhỏ phục vụ nương nương đây!

Ma ma kia hoảng sợ, nước mắt càng chảy nhiều. 

Nhược Vy phiền não phất tay một cái, hiện giờ cô không muốn quản Dương ma ma, Dung ma ma gì cả.

Cô chỉ muốn ngủ, cô thật sự rất buồn ngủ ! 

Được rồi, được rồi, đừng hồ nháo nữa..., tất cả lui ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi!

Vỗ vỗ vụn bánh trên tay, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, Lý Nhược Vy trực tiếp lật người ngủ. 

Đám nô tài quỳ đầy đất ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đang không biết làm sao lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều vang lên. 

Mọi người sững sờ, lúc này mới nhận ra Hoàng hậu nương nương đã ngủ thiếp đi.

Vì vậy Dương ma ma ra dấu, tất cả mọi người lặng lẽ lui ra ngoài. 

Dương ma ma đóng cửa phòng, lắc đầu một cái, thầm nghĩ nói.

Nương nương người đã lâu rồi không có ngủ say như vậy, kể từ lúc vào hoàng cung này....

Bà đảo mắt nhìn chung quanh, an vị ở trước cửa, trông chừng người ngủ say bên trong...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro