Chương 4: Giải Dược Bằng Máu 3
Có lẽ vẻ mặt và giọng nói của Lý Nhược Vy lúc này rất giống với Nhược Ly ở thế giới này, khuôn mặt lạnh lẽo của vị Nhị vương gia kia trong nháy mắt đột nhiên trở nên nhu hòa.
Hắn rũ mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi chân cô, cánh tay đột nhiên dùng sức, Nhược Vy cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, cô đã bị Nhị vương gia ôm vào trong ngực.
Ngoài cửa phòng vang lên một tràng âm thanh kinh ngạc.
Nhị vương gia mặc dù vẫn bất hòa với Hoàng thượng, nhưng vì có chung một mục đích nên ngoài mặt hai người vẫn duy trì hòa bình.
Nhưng hôm nay trước mặt công chúng, Nhị vương gia lại dám ôm Hoàng hậu nương nương vào lòng....
Dật Thủy!
Mắt phượng tinh tế mà lạnh lùng mang theo sự tức giận không kìm chế được, ngay cả giọng nói đạm mạc cũng tràn đầy sự hiểm độc và uy nghiêm.
Lý Nhược Vy có thể cảm nhận được lần này vị Hoàng đế kia thật sự nổi giận!
Nhị vương gia ngước mắt, trong con mắt sắc rõ ràng hiện lên một tia khiêu khích công khai.
Hắn đột nhiên cúi đầu, một lần nữa định áp môi lên môi Nhược Vy.
Nhược Vy chỉ cảm thấy tên Nhị vương gia này mặt thật dày và gan lớn. Cô theo bản năng quay đầu né tránh, môi hắn ta lướt qua mặt cô, trực tiếp ngậm chặt vành tai bên phải của cô.
Dường như chỉ trong nháy mắt, Nhược Vy như bị điện giật, hơi lạnh lan đến toàn thân.
Tai là điểm mẫn cảm của cô, điều bí mật này chỉ có tên đàn ông phản bội cô mới biết!
Vị Nhị vương gia này....
Làn da trắng nõn phủ một tầng mờ ám.
Người đâu!
Nam nhân trầm thấp hô to một tiếng khiến Lý Nhược Vy bừng tỉnh khỏi sự rối rắm trong lòng.
Cô ngước nhìn chàng trai có đôi mắt nham hiểm lại đang cười vô cùng rạng rỡ:
Mau đi mời ngự y tới khám cho Hoàng hậu nương nương!
Lý Nhược Vy cảm thấy sau khi Hiên Viên Dật Thủy nghe thấy câu này, hai cánh tay đang ôm cô đột nhiên buông lỏng ra.
Chờ ta, Nhược Ly!
Bốn chữ vô cùng nhẹ nhàng lại mang theo quá nhiều khổ sở và nhớ nhung chậm lướt qua tai Lý Nhược Vy.
Trong đầu Nhược Vy đột nhiên nhớ đến câu nói vừa rồi của vị Hoàng đế âm hiểm kia.
Cô gái tên Nhược Ly là người Nhị vương gia yêu!
Chỉ đáng tiếc..... Lý Nhược Vy đột nhiên cười lạnh, yêu? Trên thế giới này còn có đàn ông thể dựa vào sao?
Cô ngước mắt, muốn cười lạnh nhưng không muốn tiếp tục khiến vị Nhị vương gia này sinh nghi, chỉ phải lạnh lùng mím môi.
Ánh nến trong phòng chiếu lên người Nhị vương gia, phủ lên khuôn mặt như điêu khắc kia một tầng dịu dàng.
Khi nét nham hiểm trên khuôn mặt hắn tan biến, Lý Nhược Vy mới phát hiện Nhị vương gia là một chàng trai tuấn tú.
Vẻ đẹp của hắn không từ ngữ có thể hình dung được, tóc dài màu đen như thác nước tùy ý buông xõa, sau vẻ lạnh lùng xa cách khiến người ta sợ hãi sự, lại thỉnh thoảng toát ra sự dịu dàng hiếm có.
Hoàng thượng, ngự y đến rồi!
Chàng trai áo đen lưng đeo trường kiếm đứng ở cửa, nhỏ giọng nói.
Nhược Vy cảm nhận được ánh mắt lo lắng của chàng trai áo đen đó.
Hiên Viên Dật Thủy quyến luyến đặt Lý Nhược Vy xuống.
Hắn giương mắt nhìn về Hoàng đế, vẻ dịu dàng lúc nãy đã biến mất, trong giọng nói có vẻ không kiên nhẫn:
Sự kiên nhẫn của bổn vương có hạn!
Hoàng đế kia không nói lời nào, chỉ đứng như cũ, nhẹ nhàng mờ mịt như mây khói, khóe hắn môi khẽ cong lên nở nụ cười như có như không.
Đi!
Hiên Viên Dật Thủy lạnh lùng xoay người đi thẳng.
Trong nháy mắt, người bên ngoài lãnh cung dường như đi mất bảy phần, chỉ còn lại mười tên thị vệ.
Thì ra là phần lớn là người của Nhị vương gia, trong hoàng cung này hình như thế lực của Nhị vương còn lớn hơn Hoàng đế nhiều!
Ha ha!
Đột nhiên, Nhược Vy nghe thấy tên Hoàng đế kia cười khẽ.
Cô quay ra nhìn hắn, nụ cười của hắn quyến rũ như tiếng đàn lại trong suốt như ánh trăng, đồng thời cũng là thanh đao thuần khiết nhất trong một linh hồn tà ác nhất.
Lý Nhược Vy chưa từng thấy đôi mắt nào thâm trầm đến thế!
Hoàng thượng, ngài bị thương?
Ngự y đi vào, thấy tay Hoàng thượng còn đang rỉ máu.
Đi xem Hoàng hậu trước!
Nhược Vy nghe thấy sự giễu cợt trong giọng nói của hắn .
Hoàng hậu người...
Ngự y vội vàng xoay người lại.
Không cần, tự ta có thể giải quyết!
Lý Nhược Vy lạnh lùng mở miệng.
Cô dùng chính phương pháp của mình đã có thể giải một nửa độc, tất nhiên cũng không thể bỏ dở nửa chừng.
Cô xoay người lại, lạnh lùng liếc nhìn chàng trai áo đen lưng đeo trường kiếm, Lý Nhược Vy nhẹ giọng nói:
Ta muốn một chén máu của ngươi!
Hả?
Vẻ lạnh lẽo trên mặt chàng trai áo đen dường như không duy trì nổi nữa.
Cho nàng!
Giọng nói trầm tĩnh của Hoàng đế vang lên, còn mang theo chút ý cười, chỉ là ý nghĩa của nụ cười kia rất phức tạp.
Cần phải cởi hết quần áo. Trời lạnh, ngươi phải vận công tránh rét, như vậy máu của ngươi sẽ chảy nhanh hơn, hiệu quả của thuốc giải độc đương nhiên sẽ tốt hơn!
Lý Nhược Vy miễng cưỡng bổ sung thêm một câu.
Nụ cười bên khóe môi Hoàng đế khẽ run, hắn rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân mình bị lột sạch.
Hoàng huynh!
Trên mặt chàng trai áo đen thoáng hiện nét ngượng ngùng, đơn thuần, rất đáng yêu.
Nàng biết giải độc?
Hoàng đế lại hỏi Nhược Vy.
Biết một chút!
Lý Nhược Vy thản nhiên nói:
Nhanh lên đi, lát nữa bản tiểu thư khỏi rồi, còn phải tìm kẻ hạ độc tính sổ!
Ở trước mặt độc y cô múa rìu qua mắt thợ, cô sẽ khiến hắn sống không bằng chết!
Vị hoàng đế kia đột nhiên nở nụ cười khó hiểu, hắn nói với chàng trai áo đen:
Dật Phong, cho nàng!
Nói xong, hắn chậm rãi tiến lên trước, nhỏ giọng nói bên tai Lý Nhược Vy:
Hoàng hậu, sau khi thân thể khỏe lại thì nàng hãy trở về cung Phượng Loan đi!
Được!
Lý Nhược Vy đồng ý theo phản xạ.
Sắc mặt của Hoàng đế hơi thay đổi, hắn sững sờ nhìn Lý Nhược Vy thật lâu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lại hiện lên chút ý cười, nhưng đôi mắt lại càng thêm âm u sâm thẳm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro