Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Giải Dược Bằng Máu 1

Đàn ông? 

Lý Nhược Vy cười lạnh, nhìn qua người đàn ông vừa tới, trong mắt thoáng qua tia sáng lạnh mưu tính. 

Một gã đàn ông rất đẹp trai. 

Áo đơn màu trắng bạc, mái tóc mềm mại uốn lượn thả tự nhiên ra sau, áo bào mỏng nhìn xuyên qua bên trong, bóng lưng thon dài ẩn dưới lớp lụa mỏng rộng thùng thình, làm tăng thêm vài phần yếu ớt. 

Mặt trắng môi hồng, tiếc rằng đôi mắt sắc bén âm hiểm đã phá hủy vẻ nhu hòa đó. 

Người đàn ông này không đơn giản!

Lý Nhược Vy cố gắng thở dốc một hơi, nhẫn nhịn sự kích động muốn xông lên.

Ánh mắt lướt nhanh bốn phía.

Nếu như có người đàn ông thứ hai, tuyệt đối cô sẽ không suy nghĩ đến người đàn ông này! 

Đáng tiếc đáp lại cô chỉ có bóng đêm. 

Cơ thể rạo rực hanh nóng, cô biết nếu như không phải từ nhỏ mình đã thử qua hàng trăm thứ độc, cùng với ý chí kiên định, sợ rằng lý trí đã sớm bị lạc mất phương hướng rồi. 

Người đàn ông kia dừng lại đứng trước mặt cô, híp lại đôi mắt hẹp dài, có phần hứng thú nhìn cô chằm chằm. 

Tại thời điểm này, bất kỳ ánh mắt của người đàn ông nào cũng có thể làm cho Lý Nhược Vy muốn phát tác, huống chi còn là một tên đẹp trai như thế.

Đường cong dáng người ở dưới chiếc ảo mỏng màu trắng bạc kia, hẳn là sẽ rất mát lạnh dễ chịu, đúng lúc có thể giúp mình giải chất độc cháy tim ăn mòn xương cốt này. 

Lý Nhược Vy cố gắng kiềm chế ý định rất muốn lao nhanh tới của mình lại, một phát tóm lấy cổ áo của gã đàn ông kia hỏi:

Có thể giúp một chuyện chứ?

Gã đàn ông ấy nhíu nhẹ mày, ánh mắt nham hiển càng thêm sắc bén, nhưng dưới vẻ nham hiển đó dường như còn ẩn giấu nét cười hả hê của sự đắc thắng.

Hắn chỉ là công cụ giải độc, mình không cần phải thắc mắc nhiều làm gì! 

Lý Nhược Vy vươn một tay kéo gã đàn ông vào bên trong căn phòng cũ nát nọ. 

Không xong rồi, Hoàng thượng vào trong rồi, mau trở về bẩm báo Nhị vương gia!

Tại một gốc tối bên ngoài phòng, gã áo đen kinh ngạc nói, ngay lập tức có một bóng đen khác chạy đi như bay. 

Đem người đàn ông quẳn lên chiếc giường duy nhất, Lý Nhược Vy thở nhẹ ra một hơi:

Mau cởi quần áo ra, ta không đợi được nữa! 

Gã đàn ông từ từ ngẩng lên gương mặt tuyệt mỹ, đột nhiên bật cười nhẹ ra tiếng, nét mặt phong tình đó làm cho Lý Nhược Vy không vui híp mắt lại. 

Mình chỉ muốn hắn giải độc, hắn cười gì chứ? 

Ngươi chậm chạp quá!

Nhào tới giống như sói đói vồ mồi, tay vừa vung lên áo cũng rơi ra, trước mặt là một màu trắng lóa mắt. 

Chưa từng thấy cơ thể tên đàn ông con trai nào mà trắng đến vậy, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, đôi chân trắng muốt suông thẳng, hoàn mỹ đến không hề có chút khuyết điểm nào, nếu không phải giữa hai chân sờ sờ ra đó, cô còn hoài nghi hắn giả gái. 

Gã đàn ông nằm ngửa trên giường tinh quái nhìn cô, đôi môi đỏ mọng nổi bật trông càng diêm dúa chói mắt, khiến ai nhìn vào cũng không kìm lòng được muốn cắn lên một cái. Đôi mắt dài nhỏ tuyệt đẹp, mơ màng như thoáng hiện chút tình ý, tổng hợp lại tất cả như một loại thuốc mê cực phẩm, khiến cho người ta khó nén được xao xuyến. 

Cũng vào lúc này, bên ngoài phòng ồn ào náo loạn, Lý Nhược Vy nhíu nhíu mày chuyển mắt nhìn ra, bên ngoài mới tức thì còn tối om không bóng người, nhưng bây giờ đèn đuốc đã sáng trưng. 

Họ đến xem náo nhiệt sao? Cô biết mình trúng loại thuốc này không đơn giản, nhưng cô sẽ không để các người thất vọng! 

Sắc mặt gã đàn ông nằm trên giường thoáng qua nét hốt hoảng. 

Đừng sợ, chúng ta tiếp tục!

Miễn cưỡng đưa tay điểm nhẹ lên ngực gã đàn ông, lúc rút tay về, trong tay đồng thời xuất hiện thêm một con dao. 

Con dao này lúc cô tỉnh lại tình cờ nhặt được nó ở trong góc phòng, đúng lúc lại có ích. 

Bên ngoài phòng có một nam tử mặc áo tím lạnh lùng đứng đó. Sống mũi cao thẳng cùng với một đôi đồng tử đen như mực, một thân trang phục gọn gàng càng làm cho dáng người cao lớn bệ vệ.

Không nói không rằng chỉ mím mím khóe môi, có vẻ tàn độc như loài rắn đuôi chuông, khí chất quanh thân lạnh lẽo khiến cho mọi người bên cạnh đều câm như hến. 

Ngươi chắc chứ?

Nam tử từ tốn lên tiếng hỏi, tầm mắt vẫn đang nhìn tới hướng gian phòng đơn sơ nọ.

Vẻ lạnh lẽo u ám trong đôi mắt rốt cuộc đã có tia sáng dịu dàng, nhưng cũng rất nhanh liền bị vẻ hung ác trên người thay thế. 

Dạ!

Người áo đen bên cạnh cung kính đáp lại. 

Nam tử nọ đột nhiên bước nhanh lên phía trước. 

Gia...

Hắn định ngăn cản, nhưng cuối cùng lại đứng im không nhúc nhích. 

Sớm muộn cũng sẽ đến ngày này! Gia có thể nhịn đến bây giờ đã là.... 

Thời điểm nam tử nọ gần bước đến cửa phòng thì cánh cửa bỗng kẽo kẹt mở ra.... 

Hai chân trắng noãn suông dài đưa ra ngoài phòng, tất cả mọi người dường như quên cả thở. 

Áo trắng bồng bềnh, mái tóc đen phất phơ, lười biếng tựa trên cửa phòng, ngón tay xoắn một lọn tóc liếc nhìn đám quan binh bao vây bốn phía, Lý Nhược Vy vung tay lên, nói:

Gã đàn ông kia quá tệ, dư độc bổn tiểu thư chưa giải hết, đổi một cường tráng tới đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro