Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoàng đế của hoàng đế (chương 11 ~ 20)

Chương 11.

“Tiểu Nặc, ngươi… Không muốn sao?”

Huyền Ngôn Nặc bĩu môi: “Muốn thì làm được cái gì? Ngươi không phải đã thu hồi lại rồi sao? Huống chi mấy thứ này cũng không có tác dụng gì với ta cả.”

“Cây trâm thì không có gì tác dụng…” Dật Thanh Thích lẩm bẩm nói, “Ngọc như ý này thì luôn luôn dùng đi?”

“Có ích lợi gì nha?”

“Lúc trẫm tìm ngươi hoặc ngươi tìm trẫm có thể trực tiếp cầm ngọc như ý đến nha!”

“Ta cũng không muốn tìm ngươi.”

“Tiểu Nặc, ngươi không phải đã tiếp nhận rồi sao?”

“Mới không có, là Trịnh công công nhét vào trong tay ta.”

“Tiểu Nặc…”

“Đã khuya rồi, ta đi ngủ, ngươi đi ngủ sớm một chút.” Huyền Ngôn Nặc ứng phó qua loa một chút liền lập tức rời đi, còn lại một mình Dật Thanh Thích tay cầm đồ vật đứng tại chỗ hối hận không ngớt.

Sau khi trở về, Huyền Ngôn Nặc một mình ngồi trên ghế đu ở hoa viên cô đơn  ngơ ngác nhìn ánh trăng.

Chu Tư từ trong phòng đi ra nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy.

Chu Tư thở dài một hơi, chậm rãi đi đến, vỗ vai Huyền Ngôn Nặc, Huyền Ngôn Nặc lúc này mới phản ứng, nở nụ cười, kêu lên: “Tư tỷ tỷ.”

Chu Tư nói: “Làm sao vậy? Sao khuya rồi còn không ngủ?”

“Ta ngủ không được.” Huyền Ngôn Nặc cúi đầu.

“Nghe nói ngươi vừa đi tìm hoàng thượng, hoàng thượng thấy ngươi xong rồi sao? Ngươi đi tìm hoàng thượng làm gì thế?”Chu Tư hiếu kỳ hỏi thăm.

Huyền Ngôn Nặc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Tư: “Ta đi trả đồ.”

“Đồ? Là đống đồ mà Trịnh công công đưa cho ngươi vừa nãy tại đại điện sao?”

“Ngươi làm sao mà biết nha…”

“Ta cũng ở đó mà, “Chu Tư ngồi xuống ghế đu, “Tất cả mọi việc tỷ tỷ đều nhìn thấy trong mắt nha. Lại nói tiếp, ngươi làm gì mà lại trả lại chứ.”

Huyền Ngôn Nặc dùng chân chống lên mặt đất, nói: “Mấy thứ này với ta mà nói không có tác dụng.”

“Người khác tha thiết ước mơ thế mà ngươi lại không muốn! Ngươi điên rồi mà!” Chu Tư đảo cặp mắt trắng dã, “Ngươi… Tiểu Nặc, ta đối với hành động của ngươi thật là…”

“Ta không muốn giữ lại đồ vật mà không dùng đến.”

“… Thế nhưng mà…”

“Tư tỷ tỷ, ta đi ngủ.”Huyền Ngôn Nặc không muốn nói thêm cái gì nữa, lấy tay dụi con mắt biểu thị chính mình rất buồn ngủ rồi đi vào phòng mình. Chu Tư liên tục trợn trắng mắt ở một bên.

Huyền Ngôn Nặc lăn trái lăn phải trong phòng nhưng vẫn ngủ không được, Dật Thanh Thích cũng thế, vì vậy hai người trừng trừng nhìn trần nhà một đêm, thiếu chút nữa trừng thành một cái động sâu.

Ngày thứ hai, Dật Thanh Thích cho Trịnh công công đi kêu Huyền Ngôn Nặc đến, Huyền Ngôn Nặc ngây ngẩn trong phòng của mình hơn nửa ngày mới đi ra, Dật Thanh Thích chờ đến nóng lòng, liên tục đi đi lại lại trước cửa tẩm cung, thật vất vả mới nhìn thấy Huyền Ngôn Nặc xuất hiện tại trong phạm vi đường nhìn của bản thân, hắn nhanh chóng kéo y vào giữa tẩm cung chính mình, đuổi đi hết đám cung nữ. Huyền Ngôn Nặc quay lưng về phía Dật Thanh Thích, không chịu nhìn hắn. Dật Thanh Thích kéo thân thể Huyền Ngôn Nặc quay lại, thấy được vẻ mặt không tình nguyện của Huyền Ngôn Nặc. Dật Thanh Thích thở dài một hơi, hỏi: “Tiểu Nặc, làm sao vậy?”

“Ngươi tìm ta làm gì chứ.” Huyền Ngôn Nặc cúi đầu rầu rĩ hỏi.

“A… Không có việc gì.”

“Ta đây đi.” Huyền Ngôn Nặc vừa nghe thấy Dật Thanh Thích trả lời tìm mình không có việc gì, chân trước vừa bước lại bị Dật Thanh Thích ngăn lại, bất đắc dĩ chỉ có thể trừng mắt căm giận nhìn Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích nhéo mặt Huyền Ngôn Nặc:

“Tiểu Nặc… Còn đang tức giận sao?”

Huyền Ngôn Nặc hỏi ngược lại: “Ngươi không phải ghét ta hay sao?”

Dật Thanh Thích sửng sốt một chút: “… Không có nha!”

“Vậy mà ngươi lại thu hồi ngọc như ý về!”

“Ai kêu ngươi nói phải đi về chứ.”

“Ta đây ăn ngay nói thật có gì sai sao?” Viền mắt Huyền Ngôn Nặc hồng lên, “Ta là theo ước định với tỷ tỷ của ta nha! Cha khi còn bé liền dạy chúng ta phải ăn ngay nói thật! Ta có gì sai sao?”

“… Không có… Thế nhưng… Trẫm là thật lòng hy vọng ngươi không đi.” Dật Thanh Thích yêu thương nâng mặt Huyền Ngôn Nặc lên, hôn lại hôn. Huyền Ngôn Nặc nghĩ đến chuyện đang xảy ra, mũi liền tính toán, nước mắt tuôn rơi chảy xuống, Dật Thanh Thích thấy thì yêu thương không ngớt, ôm Huyền Ngôn Nặc vào trong ngực liên tục dỗ dành.

 Chương 12.

Huyền Ngôn Nặc nghĩ đến chuyện đang xảy ra, mũi liền tính toán, nước mắt tuôn rơi chảy xuống, Dật Thanh Thích thấy thì yêu thương không ngớt, ôm Huyền Ngôn Nặc vào trong ngực liên tục dỗ dành.

“Được rồi… Ngoan… Đừng khóc có được hay không? Là trẫm sai rồi, trẫm không nên nói ngươi như vậy, ngoan nào, đừng khóc nữa được chứ?”

Huyền Ngôn Nặc không để ý đến hắn, tiếp tục khóc.

Dật Thanh Thích cúi đầu, hôn lên môi Huyền Ngôn Nặc.

Huyền Ngôn Nặc bị hành động đột nhiên của Dật Thanh Thích làm cho hoảng sợ, lập tức đẩy hắn ra: “Ngươi… Làm cái gì chứ!”

“Ta thấy ngươi khóc ta khó chịu…”

Rất khó chịu, ngay cả trẫm cũng không nói.

Trong lòng Huyền Ngôn Nặc dường như đột nhiên bị đụng phải: “Ngươi thì có khó chịu gì chứ…”

“Ngươi khóc…” Dật Thanh Thích tới gần Huyền Ngôn Nặc, ôm Huyền Ngôn Nặc vào trong lòng, nâng mặt y lên, tinh tế hôn dòng nước mắt trên mặt Huyền Ngôn Nặc.

Huyền Ngôn Nặc mặt đỏ hồng tựa vào lòng Dật Thanh Thích, nhìn khuôn mặt Dật Thanh Thích, không biết đến tột cùng là vì sao, tim y đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.

Dật Thanh Thích buông Huyền Ngôn Nặc ra, cười nhìn bộ dạng mặt đỏ hồng của y.

Huyền Ngôn Nặc cúi đầu, một hồi sợ hãi ngẩng đầu lại thấy Dật Thanh Thích đang nhìn y liền lập tức cúi đầu thấp xuống. Dật Thanh Thích cười nâng mặt Huyền Ngôn Nặc lên, tiếp tục những nụ hôn vụn vặt trên trán y, hỏi: “Còn tức giận sao?”

Huyền Ngôn Nặc không trả lời.

“Tiểu Nặc… ?”

Thấy Huyền Ngôn Nặc rốt cục lắc đầu, tâm  Dật Thanh Thích rốt cục thoải mái hơn.

“A… Tiểu Nặc nha… Vào lần đầu trẫm triệu kiến ngươi… Chỉ là hôn môi?”

“Đúng vậy… Thế nào?”

“Không lý do, bình thường dưới tình huống trẫm triệu kiến một người —— nhất là tú nữ tần phi đang chờ khẳng định sẽ làm một việc… Đương nhiên không ngừng hôn môi đơn giản như vậy…”

“… Chuyện gì nha?”

Dật Thanh Thích vẻ mặt hắc tuyến.

Đồ ngốc này.

“Ngươi là thật không biết hay giả vờ không biết vậy?”

Huyền Ngôn Nặc rất ngoan ngoãn mà lắc đầu.

Hai.

Dật Thanh Thích thở dài một hơi, cúi thấp người ôm lấy Huyền Ngôn Nặc, đi về phía tháp (giường nằm thời xưa). Huyền Ngôn Nặc đang tựa trong lòng Dật Thanh Thích căn bản còn đang hưng phấn không ngớt vì được bế lên cao như đang bay mà không nghĩ tới dã tâm của Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích đặt Huyền Ngôn Nặc ở trên giường, động tay bắt đầu cởi y phục của Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc thế nhưng không có phản ứng gì, trái lại còn ngồi ở một bên mặc hắn cởi. Đợi cho đến khi Dật Thanh Thích cởi sạch toàn bộ y phục của Huyền Ngôn Nặc xong, chỉ còn lại có một cái tiết khố (quần lót ơ hờ ~~~), sau đó hắn ném quần áo và đồ dùng hàng đã cởi xuống dưới giường, cuối cùng lúc quay đầu thì thấy hai tay Huyền Ngôn Nặc ôm ngực lui bào trong góc hỏi Dật Thanh Thích: “Ngươi cởi y phục của ta để làm gì?”

Dật Thanh Thích thiếu chút nữa là tắt thở.

Cái này… Đứa bé này… Tức chết ta rồi…

Dật Thanh Thích không có trả lời, hắn cởi bỏ y phục của bản thân, chỉ còn lại một cái tiết khố, cũng ném xuống dưới giường.

Vẻ mặt Dật Thanh Thích cười gian tới gần Huyền Ngôn Nặc, cười hề hề như kẻ trộm nói: “Cởi y phục của ngươi còn có khả năng làm gì chứ ~ ngươi không đến mức ngốc như vậy đi? Hì hì… Tiểu Nặc ~ đến đây ~ ôm cái nào ~ cho ta hôn một cái ~ “

Huyền Ngôn Nặc thấy Dật Thanh Thích chu môi tới gần mình, linh hồn nhỏ bé đều bị dọa bay mất một nửa, còn kém không ngất đi thôi. May mắn đầu óc y còn rõ ràng, lập tức nhảy xuống giường chạy ra ngoài. Chân còn không bước ra được nửa bước đã bị Dật Thanh Thích ôm cổ, ném về lại trên giường. Lưng Huyền Ngôn Nặc đụng vào giường sinh đau, nước mắt vừa mới thu hồi lại chảy xuống. Dật Thanh Thích sửng sốt một chút, lập tức tiến lên ôm lấy Huyền Ngôn Nặc tựa vào trong ngực lõa lồ của hắn, vuốt ve lưng y, nhân cơ hội ăn đậu hũ của y. Ở đây sờ sờ, ở kia sờ sờ, ở trên mông Huyền Ngôn Nặc vân vê loạn. Huyền Ngôn Nặc khóc lại càng dữ hơn.

Dật Thanh Thích bị dọa chết khiếp, thoáng cái không biết nên nói cái gì cho tốt. Vì vậy hắn chỉ có thể ngừng tay, nâng lên khuôn mặt Huyền Ngôn Nặc trực tiếp ngăn chặn cái miệng của y. Nước mắt của Huyền Ngôn Nặc lập tức ngừng rơi.

Về sau liền dùng chiêu này khiến hắn không khổ đi…

“Hoàng… Hoàng thượng!” Trịnh công công đột nhiên xông vào liền thấy được cảnh tượng như vậy, hồn bị bay mấy hai phần ba. Dật Thanh Thích ngẩng đầu thấy là Trịnh công công, sắc mặt lập tức lạnh xuống, nghĩ hôm nào phải kéo tên thái giám chết bầm này ra ngoài thiên đao vạn quả (nghìn đao vạn xé), lăng trì xử tử…

Trịnh công công gắng sức nuốt nước bọt, ngực liên tục nghĩ mấy câu như thế này: làm sao mà mỗi lần hoàng thượng làm chuyện tốt ta lại nhất định sẽ tiến đến, ta đây là phạm vào tội gì nha, tạo cái nghiệt gì rồi nha! Lần này không khiến hoàng thượng ban cho cái chết dằn vặt đó chính là kì tích trời sụp sau khi người không chết… (?)

Huyền Ngôn Nặc bị hôn đến mức không rõ người tới là ai, mở to hai mắt nhìn Trịnh công công, càng làm Trịnh công công sợ chết khiếp.

Mẹ ơi mẹ ơi ~ làm sao mà đầu năm nay ngay cả cừu nhỏ cũng đều hung hãn như vậy nha…

Huyền Ngôn Nặc lấy tay dụi con mắt, thật vui sướng kêu lên: “Trịnh công công ~ “

Trịnh công công rùng mình một cái.

Thanh âm này thế nào mà lại giống như diêm vương vọng lại như thế…

“Trịnh công công, có chuyện gì sao?” Dật Thanh Thích từ lâu đã dùng chăn lớn phủ lên thân thể lỏa lồ của Huyền Ngôn Nặc, còn nhặt lên y phục của hắn trên mặt đất chậm rì rì mặc vào, ôm lấy Huyền Ngôn Nặc chậm rì rì hỏi.

“Cái kia… Cái kia…” Trịnh công công nuốt ngụm nước bọt, “Có một người dân thường ở Dương Châu đến tìm ngài…”

“Thường dân tìm trẫm làm gì?”

“Nói là muốn gặp tiểu Nặc…”

“Ngươi gọi tiểu Nặc là gì?” Dật Thanh Thích nhướn mi nhìn Trịnh công công.

Trịnh công công lần thứ ba nuốt nước bọt: “Tiểu Tiểu… Tiểu Nặc…”

“Tiểu Nặc là để ngươi gọi sao?”

“… Hoàng thượng… Lão nô biết sai rồi…”

“Hừ, sau đó ngươi nếu còn xảy ra loại sự việc này… Hừ…” Dật Thanh Thích lấy hừ lạnh cảnh cáo Trịnh công công.

“Hiểu rõ… Hiểu…hiểu rõ rồi…”

“Được rồi, ngươi có hỏi người kia tên không?”

“Hỏi rồi ạ… Người nọ nói tên Huyền Nghị…”

“Huyền Nghị? Rất quen nha…” Dật Thanh Thích cắn móng tay cúi đầu hồi tưởng.

“Lão nô cũng hiểu được…”

“Dật…”

“Câm miệng!” Dật Thanh Thích hung hãn trừng mắt nhìn Trịnh công công, Trịnh công công lập tức ngậm chặt miệng. Huyền Ngôn Nặc cũng bị sợ ngậm chặt miệng. Nhưng y chính là muốn nói, vì vậy y rất sợ hãi mà lôi kéo tay áo Dật Thanh Thích, nói: “Dật… Để ta nói một câu được chứ…”

“Ừ?” Dật Thanh Thích quay đầu nhìn Huyền Ngôn Nặc, nhéo nhéo mũi Huyền Ngôn Nặc, cười trả lời, “Trẫm không có kêu ngươi câm miệng, nói đi.”

Lòng Trịnh công công kêu rên: đây là hoàng thượng đối với hạ nhân và người được sủng ái khác nhau nha!

Huyền Ngôn Nặc nhẹ nhàng nói: “Huyền Nghị là cha ta…”

=====================================================================================

Lời tác giả:

Dật Thanh Thích…

Có nương (mẹ) của Tiểu Nặc Nặc (T_T… Hầu Hầu (? Ai ta???? Shjn hổng nhớ ==|||) ngươi thật có tài… ) ta thấy cả đời ngươi cũng đừng nghĩ tới chân chính ăn được Tiểu Nặc Nặc ~

 Chương 13.

Huyền Ngôn Nặc nhẹ nhàng nói: “Huyền Nghị là cha ta…”

Lúc này Dật Thanh Thích mới bừng tỉnh đại ngộ (bất chợt hiểu ra): trách không được quen thuộc như vậy! Ai nha, nếu là nhạc phụ tương lai đích thân đến thì nhất định phải đi gặp mặt rồi. Vì vậy hắn phân phó Trịnh công công: “Trẫm lập tức liền đi.” Lại cúi đầu hôn lên cái trán của Huyền Ngôn Nặc, hắn nói: “Tiểu Nặc, trẫm đi gặp phụ thân của ngươi, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này, trẫm lập tức sẽ trở lại.”

Dật Thanh Thích vừa đứng dậy định rời đi, Huyền Ngôn Nặc liền kéo tay hắn, tội nghiệp nói: “Dật… Tiểu Nặc đã thật lâu không có gặp phụ thân rồi… Có thể cho tiểu Nặc đi cùng hay không?”

Dật Thanh Thích tỉ mỉ quan sát Huyền Ngôn Nặc, nói: “Có thể, nhưng mà phải thay quần áo.”

“Được được!” Huyền Ngôn Nặc không hề nghĩ ngợi chạy trở về. Không phải là thay quần áo sao? Có gì nghiêm trọng đâu!

Lúc sau y liền hối hận.

Huyền Ngôn Nặc quyệt miệng đi theo phía sau Dật Thanh Thích, tay cũng bị Dật Thanh Thích nắm chặt trong tay.

Hừ, ta còn tưởng mặc nam trang (trang phục nam), thế nào mà lại cho ta mặc loại y phục này nha.

Bên trong quần áo của Huyền Ngôn Nặc là một cái váy màu lục chỉ vẻn vẹn bọc lưng, ngoại trừ bộ ngực cùng bộ phận dưới ngực toàn bộ đều lộ ra; bên ngoài là chiếc váy xinh đẹp màu lục được chế tạo từ tơ tằm, cứ như thế khoác trên người Huyền Ngôn Nặc. Nói cách khác, toàn bộ thân thể nơi Huyền Ngôn Nặc được che phủ không có bao nhiêu.

Huyền Ngôn Nặc thiếu chút nữa khóc lên.

Dật Thanh Thích nhưng thật ra rất hài lòng, ngẩng cao đầu, nắm tay Huyền Ngôn Nặc đi trên đường, vẻ mặt hưng phấn. Rốt cục, lập tức sẽ được gặp nhạc phụ đại nhân.

Đi tới đại điện, Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích liền nhìn thấy Huyền Nghị ngồi ở ghế trên đờ ra. Huyền Ngôn Nặc tới gần Huyền Nghị, thử kêu một tiếng: “Phụ thân?”

“A?” Huyền Nghị bị một tiếng này làm cho giật mình tỉnh giấc, giơ lên mí mắt nhìn con trai nhiều ngày không gặp của mình, xông lên ôm cổ, nghiêng qua nghiêng lại Huyền Ngôn Nặc xem thử, sau đó còn nói, “Con trai a ~ phụ thân nhớ con chết mất ~”

“Phụ thân ~ tiểu Nặc cũng rất nhớ người nha ~ “

Nói rồi hai người liền ôm lấy nhau.

Dật Thanh Thích ở một bên rất không hài lòng. Chính mình đường đường là một hoàng đế vậy mà lại bị ngó lơ là sao? Điều này sao được? Huống chi tiểu Nặc của mình vẫn còn bị Huyền Nghị ôm vào trong ngực, đương nhiên không vui rồi. Dật Thanh Thích ho khan vài tiếng, nói: “Huyền Nghị, là phụ thân của tiểu Nặc đúng không?”

Huyền Nghị lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn có một người, vì vậy hắn liền đẩy tiểu Nặc ra, nói: “Đúng vậy.”

Dật Thanh Thích đã hiểu vì sao tiểu Nặc rất đẹp. Toàn bộ là vì có một người phụ thân đẹp như thế.

“Vậy… Trẫm nên gọi ngươi là nhạc phụ?”

“A?! Nhạc phụ?!”

“Đúng vậy.”

“Hoàng thượng… Ngài… ?”

“Trẫm yêu tiểu Nặc, ” Dật Thanh Thích cười yếu ớt ôm chầmấy vai Huyền Ngôn Nặc, cúi người hôn một cái lên trán tiểu Nặc rồi ngẩng đầu nói với Huyền Nghị, ” Lần này ngươi để tiểu Nặc vào đây là đúng rồi. Trẫm muốn làm một hôn lễ cưới tiểu Nặc làm vợ. Không biết nhạc phụ đại nhân…”

Huyền Nghị bị hành động cùng lời nói của Dật Thanh Thích làm cho hoảng sợ, qua thật lâu sau mới phản ứng, khó khăn nói: “Này… Tiểu Nặc là bởi vì thay thế tiểu nữ đột nhiên bị cảm phong hàn, bởi vậy mới để tiểu Nặc tiến cung, này… Hoàn toàn là hiểu lầm a! Thảo dân lần này tới ở đây chính là vì hướng Hoàng thượng thỉnh tội.” Nói rồi hắn hướng Dật Thanh Thích quỳ xuống.

Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích đều bị làm cho hoảng sợ, Huyền Ngôn Nặc vừa định khom lưng nâng Huyền Nghị dậy, Dật Thanh Thích đã đi trước một bước nâng Huyền Nghị dậy, nói: “Tiểu Nặc đều đã nói qua với trẫm rồi. Trẫm không ngại, ngươi yên tâm đi.”

“Thế nhưng… Tiểu Nặc là nam.”

Huyền Ngôn Nặc nghe thế, lôi kéo tay áo Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích cầm tay Huyền Ngôn Nặc đặt ở bên mép hôn một cái, lại nói: “Trẫm cùng tiểu Nặc cũng không chú ý, đúng không?”

Huyền Ngôn Nặc đỏ mặt gật đầu.

“A, còn có, tiểu Nặc đã từng định ra ước định với tỷ tỷ của nó, nói là một năm sau để tiểu Nặc trở lại báo cáo tướng mạo của trẫm, nếu như đủ anh tuấn liền đưa tiểu Nặc trở lại, nghĩ biện pháp làm cho bản thân tiến vào; nếu mà ta lớn lên thiếu tuấn lãng, sẽ để tiểu Nặc trở lại. Ngươi đi nói với con gái của ngươi một chút, cảm tạ nàng đột nhiên bị cảm phong hàn, trẫm mới có thể gặp gỡ tiểu Nặc, thuận tiện thay y xóa bỏ cái ước định này.” Dật Thanh Thích căn dặn.

Huyền Nghị gật đầu: “Được. Vậy… Chuyện thành thân… ?”

“Trẫm dự định không lâu nữa sẽ xuất cung đến Dương Châu, thăm quê hương của tiểu Nặc.”

Chương 14.

“Trẫm dự định không lâu nữa sẽ xuất cung đến Dương Châu, thăm quê hương của tiểu Nặc.”

Huyền Ngôn Nặc nghe được những lời này, ngẩng đầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dật Thanh Thích, một hồi liền chuyển hóa thành hưng phấn, ôm lấy Dật Thanh Thích hôn mạnh một cái trên mặt hắn, cười nói: “Quá tốt rồi ~ tiểu Nặc dẫn Dật đi ăn đồ ăn vặt của Dương Châu và rất nhiều rất nhiều đồ chơi thú vị ở đó nữa!!”

“Được.” Dật Thanh Thích xoa môi Huyền Ngôn Nặc, lại hôn một cái.

Huyền Nghị vừa nghe thấy Dật Thanh Thích nói muốn đến Dương Châu cũng đã bị chấn động mạnh rồi, vậy mà lại thấy hai người ở trước mặt mình thân mật qua lại, khanh khanh ta ta, y tại chỗ ngất đi.

Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích đều bị dọa cho hoảng sợ, nhanh chóng đưa Huyền Nghị vào tẩm cung của Dật Thanh Thích.

Khi Huyền Nghị mở mắt thì liền thấy hai khuôn mặt được phóng đại N lần ở trước mặt, lần thứ hai bị dọa ngất.

Chính là như vậy, Huyền Nghị trong vòng hai ngày té xỉu hai lần.

Huyền Ngôn Nặc bị Huyền Nghị dọa mất đi nửa cái mạng, không nghĩ nhiều lại bắt đầu khóc. Dật Thanh Thích rất ôn nhu kéo y, nhẹ nhàng vỗ về lưng y. Huyền Ngôn Nặc nức nở hỏi: “Dật… Phụ thân không sao chứ?”

Dật Thanh Thích năng mặt Huyền Ngôn Nặc lên, môi dán lên môi Huyền Ngôn Nặc đáp: “Đương nhiên sẽ không. Yên tâm đi.” Nói xong Dật Thanh Thích lại bắt đầu cắn cắn môi Huyền Ngôn Nặc.

Sau khi Huyền Nghị thanh tỉnh lại, thấy hai người bọn họ đang ôm nhau hôn nhẹ, nhất là y phục của Huyền Ngôn Nặc còn bị kéo xuống rất nhiều, biểu tình lại rất hưởng thụ… Huyền Nghị thiếu chút nữa lại ngất xỉu đi. May mắn là kiềm chế lại được. Vì vậy hắn ho khan giúp hai người còn đang chìm đắm trong thế giới của bọn họ mà điên cuồng hôn môi lấy lại tinh thần. Huyền Ngôn Nặc kêu thảm một tiếng, nhào vào trong lòng Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích cười giúp Huyền Ngôn Nặc chỉnh sửa lại y phục rồi ôm chặt lấy y, quay đầu đi vẻ mặt vân đạm phong khinh (như không có gì) nói với Huyền Nghị: “Nhạc phụ đối với loại tình huống này có chút không chịu nổi sao?”

Huyền Nghị nuốt nước bọt: “Có chút.”

Dật Thanh Thích cười trả lời: “Sau này sẽ quen thôi.”

“Cái gì?!!!!!!!!!!”

“Phu thê mà, lâu lâu hôn môi là rất bình thường. Đúng không, tiểu Nặc?” Dật Thanh Thích cúi đầu cười hỏi Huyền Ngôn Nặc vẫn cúi đầu chôn ở trong ngực hắn không chịu nói gì. Huyền Ngôn Nặc im lặng trong lòng Dật Thanh Thích, gật đầu. Dật Thanh Thích sủng nịch sờ đầu Huyền Ngôn Nặc, hoàn toàn không nhìn Huyền Nghị đã sắp hóa đá ở một bên.

Qua thật lâu, Huyền Nghị rốt cục phản ứng, lớn tiếng phản kháng: “Không được! Điều này sao có thể!! Hai người là nam nhân ở phủ của ta lâu lâu ôm ôm còn chưa tính, còn hôn môi?! Không được không được không được!”

Dật Thanh Thích quay đầu nhướn mi, hỏi: “Vì sao không được?”

“Nói đúng mà… Phu thê mà ~” Huyền Ngôn Nặc rốt cục từ trong lòng Dật Thanh Thích ngẩng đầu, phụ họa nói.

“Ta nói không được hay không được! Ta là nhạc phụ ngươi!” Huyền Nghị lẽ thẳng khí hùng (có lý chẳng sợ, hùng hồn) mà phản bác.

“Trẫm là thiên tử trẫm định đoạt!” Dật Thanh Thích trực tiếp lôi ra “đòn sát thủ”, đồng thời kéo Huyền Ngôn Nặc ra thơm mạnh lên cái miệng của y, “Lẽ nào ngươi muốn kháng chỉ sao?”

Huyền Nghị ở trong lòng kêu rên: ngươi nào có hạ chỉ nhaaaaaaa!!

“Ai nha, phụ thân, ” Huyền Ngôn Nặc đi tới gần cầm lấy tay Huyền Nghị, “Tiểu Nặc cùng Dật là… phu thê ~ phu thê lâu lâu hôn môi, loại chuyện này lẽ nào không có sao? Như vậy thì phụ thân ~ người cùng mẫu thân làm thế nào sinh ra tiểu Nặc đồng thời duy trì được tình cảm đến bây giờ chứ? Lẽ nào hai người thực sự không có hôn môi qua sao ~ “

“Này đương nhiên là có…” Huyền Nghị cúi đầu bắt đầu cắn ngón tay, “Thế nhưng hai người các ngươi là nam nhân nha ~!”

“Nam nhân tại sao lại không thể chứ ~ tiểu Nặc chính là thích Dật ~! Hừ ~ tiểu Nặc ghét phụ thân ~!” Huyền Ngôn Nặc bỏ tay Huyền Nghị ra, đi trở về bên người Dật Thanh Thích, ôm lấy tay hắn, bĩu cái môi nhỏ nhắn úp mặt vào cánh tay rắn chắc của hắn.

Dật Thanh Thích sờ đầu Huyền Ngôn Nặc, hỏi Huyền Nghị: “Nhạc phụ đại nhân… Ngươi vẫn là rất sủng tiểu Nặc đúng không? Cũng sẽ không ngay cả loại yêu cầu này của y cũng không đáp ứng chứ?”

“Nhưng mà…” Huyền Ngôn Nặc ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Huyền Nghị.

Huyền Nghị đối với một chiêu này của con trai tuyệt tối không chịu nổi, mơ mơ màng màng trả lời: “Được… Ta đáp ứng…”

“Tốt quá rồi ~!” Biểu tình vừa rồi của Huyền Ngôn Nặc lập tức biến mất, thủ nhi đại chi (trở thành, giành lấy) mừng rỡ như điên, nhào tới trong lòng Huyền Nghị làm nũng, “Tiểu Nặc chỉ biết phụ thân là tuyệt nhất ~ “

Sắc mặt Dật Thanh Thích xấu xí cực kỳ. Hắn một phát kéo Huyền Ngôn Nặc qua ôm chặt trong lòng mình, nói: “Cảm tạ nhạc phụ.”

Chương 15.

Dật Thanh Thích một phát kéo Huyền Ngôn Nặc qua ôm chặt trong lòng mình, nói: “Cảm tạ nhạc phụ.”

Huyền Ngôn Nặc ở trong lòng Dật Thanh Thích nhéo nhéo xoay xoay biểu thị kháng nghị.

Huyền Nghị thở dài một hơi nói: “Đứa nhỏ Tiểu Nặc này từ nhỏ đã bị chúng ta cưng chiều, có đôi khi sẽ tương đối tùy hứng, mong hoàng thượng tha thứ. Còn có chính là… Nếu như hoàng thượng là thật lòng thích tiểu Nặc, mong hoàng thượng đối xử thật tốt với tiểu Nặc.”

Dật Thanh Thích cúi đầu điểm nhẹ lên cái mũi Huyền Ngôn Nặc, không ngoài ý muốn liền thấy Huyền Ngôn Nặc sờ lên cái mũi sau đó giơ lên vẻ mặt ai oán mà nhìn hắn, nói: “Yên tâm đi. Trẫm… Tự nhiên sẽ đối tốt với tiểu Nặc.”

“Vậy là tốt rồi.” Huyền Nghị rất yêu thương mà nhìn Huyền Ngôn Nặc.

Huyền Ngôn Nặc hỏi Huyền Nghị: “Phụ thân ơi ~ mẫu thân thế nào rồi?”

“A?” Huyền Nghị hơi chút sửng sốt một chút, lập tức chuyển biến thành một bộ thương cảm hề hề, “Mẫu thân con muốn hưu (li dị) ta… Phụ thân đã tại nghiệp chướng gì chứ ~ “

“Mẫu thân muốn hưu người?! Chuyện gì đã xảy ra?”

“Có một nam nhân biến thái cứ quấn quít lấy ta… Tiểu Vân liền hiểu lầm…”

“Tiểu Nặc, tiểu Vân là… ?”

“Là tên thân mật mà phụ thân ta gọi mẫu thân ~ giống như Dật vẫn gọi tiểu Nặc đó ~” Huyền Ngôn Nặc nghe thấy vấn đề Dật Thanh Thích hỏi, y lập tức bỏ qua Huyền Nghị, ngược lại ôm lấy Dật Thanh Thích. Huyền Nghị tội nghiệp đến gần, ôm lấy cánh tay Huyền Ngôn Nặc nói: “Tiểu Nặc ~ ngày hôm nay phụ thân liều chết tới tìm con chính là vì chuyện này đó ~ tiểu Nặc mau cùng phụ thân trở về khuyên mẫu thân con đi ~ bằng không phụ thân con sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại đó nha ~ “

“Dật… Bằng không ngày hôm nay chúng ta trở về đi ~” Huyền Ngôn Nặc nghe Huyền Nghị khóc lóc kể lể xong, quay sang vẻ mặt không đành lòng. Dật Thanh Thích thở dài nói: “Được, ngày hôm nay chúng ta trở về.”

Tiện đà hắn quay đầu kêu lên: “Trịnh công công! Trịnh công công!”

Sau đó liền thấy Trịnh công công vội vội vàng vàng chạy tiến đến: “Hoàng… Hoàng thượng…”

“Trẫm lát nữa muốn đi Dương Châu, ngươi sai người lập tức đi chuẩn bị cho tốt một chiếc xe ngựa, còn có, để Nguyên Vương gia giúp trẫm quản lý mọi việc trong cung cho tốt. Nếu như Nguyên Vương gia không có nhà, để đại tướng quân xử lý đi, cứ như vậy, nhanh đi đi.”

“A… Hoàng thượng… Này… Này…”

“Này cái gì mà này! Còn không mau đi! Trẫm là hoàng thượng trẫm định đoạt! Lập tức! Lập tức! Coi như là ngươi lấy công chuộc tội!”

“A… Rõ…” Trịnh công công nghe được bốn chữ “lấy công chuộc tội”, lập tức chạy như điên.

“Phụ thân người yên tâm đi ~” Thấy Dật Thanh Thích phân phó xong, Huyền Ngôn Nặc lập tức quay đầu bắt đầu xoa dịu Huyền Nghị, “Tiểu Nặc nhất định sẽ làm mẫu thân hiểu rõ mà thay đổi việc này! Lại nói tiếp… Phụ thân ~ người nói có một tên nam nhân biến thái vẫn quấn quít lấy người, người kia là ai? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra a?”

Huyền Nghị nhìn Huyền Ngôn Nặc nửa ngày, vẫn không chịu nói.

Dật Thanh Thích cũng nóng nảy: “Nhạc phụ đại nhân, ngươi dù sao cũng phải nói đi, bằng không tiểu Nặc làm thế nào giúp ngươi a.”

Huyền Nghị nặng nề thở dài, lúc này mới ậm ờ mở miệng nói: “Sự tình là như thế này…”

“Hoàng thượng! Hoàng thượng ~! Xe ngựa đã chuẩn bị xong ~! Nguyên Vương gia không có nhà, chúng ta để đại tướng quân thế chỗ…” Trịnh công công rất không đúng lúc mà xông vào, gặp bạch nhãn của ba người. May mắn lần nàyới  không quan hệ Huyền Ngôn Nặc, bằng không… Nói lầm bầm…

Dật Thanh Thích nói: “Đã biết, ngươi xuống phía dưới đi. Nhạc phụ đại nhân, mời, chúng ta lên xe ngựa rồi nói tiếp.”

Huyền Nghị gật đầu.

Huyền Ngôn Nặc nắm tay Huyền Nghị đi ra ngoài cửa, ngồi lên xe ngựa. Vì vậy Dật Thanh Thích cùng Huyền Ngôn Nặc lại bắt đầu thúc giục Huyền Nghị giải thích chuyện đã xảy ra. Huyền Nghị làm thanh giọng, lần thứ hai mở miệng:

“Là thế này. Có một lần, phụ thân rất buồn chán nên đi dạo trên đường, sau đó ta thấy một cửa hàng bán đồ trang sức sinh ra thích thú liền đi vào nhìn một chút. Ta nhìn trúng một đôi vòng tay, đã nghĩ mua nó. Kết quả lại có một người chạy tới nói y cũng muốn đôi vòng tay này, ta đương nhiên không chịu, bắt đầu bỏ tiền, kết quả… Ta không tiền. Sau đó y mua xong liền lấy một cái nhét vào trong tay ta, cái kia thì y cầm, còn nói: ‘Vòng tay này chúng ta một người một cái, coi như ngươi… lấy thân báo đáp đi.’ ta nghĩ y điên rồi liền trả lại vòng tay cho y, giận dỗi bỏ đi. Kết quả… Không biết là chuyện gì xảy ra, y thế nhưng trực tiếp tìm được nhà của ta, còn trước lúc ta vào phòng cứ muốn đưa vòng tay cho ta. Ta không muốn, bắt đầu từ chối, sau đó ta không lay chuyển được y đành nhận lấy vòng tay. Kết quả… Y càng ngày càng quá phận… Biến thành cường hôn… còn đưa tay vào trong quần áo ta sàm sỡ…”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Huyền Nghị càng ngày càng thấp, đầu cũng càng ngày càng thấp, may là không gian không lớn, bằng không Huyền Ngôn Nặc cùng Dật Thanh Thích thật đúng là không nghe rõ Huyền Nghị đang nói cái gì.

Hai người mắt trừng miệng mở ngây ngốc.

Chính Dật Thanh Thích là người phản ứng trước tiên: “Này… Này… Chính là bởi vì … là việc khiến cho nhạc mẫu hiểu lầm? Này… tên kia phải tự mình chịu trách nhiệm! Hơn nữa… Nhạc phụ a ~ ngươi vốn có tựu tương đối đẹp… Cho nên… Sẽ có nam nhân thích ngươi là rất bình thường a…”

“Không được không được!!!” Huyền Ngôn Nặc rốt cục có phản ứng, la to trong xe, “Điều này sao được chứ!! Phụ thân ta đã có vợ rồi! Vì sao còn muốn bắt người… Cái kia…”

“… Dù sao nhạc mẫu không có tín nhiệm nhạc phụ nha…”

“Này cũng không được a!!! Phụ thân ta là nam nhân!”

“Ngươi cũng là nam mà. Trẫm vẫn thích ngươi.”

“… Này…” Huyền Ngôn Nặc bị một câu nói đánh ngược lại, quẫn bách nửa ngày nói không ra lời.

=====================================================================================

Lời tác giả:

Ngày hôm nay Lương Lương làm được hai chương nha ~

Bình thương là việc không có khả năng nha ~

Lương Lương ngoan không? ?

Lương Lương muốn hôn hôn ~~

 Chương 16.

“… Này…” Huyền Ngôn Nặc bị một câu nói đánh ngược lại, quẫn bách nửa ngày nói không ra lời.

Dật Thanh Thích đắc ý dào dạt đáp lại: “Thế nào ~ đáp không được rồi sao…”

Huyền Ngôn Nặc cúi đầu không nói lời nào.

“Hoàng thượng… Này… Thế nhưng… Ta không thích nam nhân a!!”

“… Không sao hết ~ lại nói tiếp, người kia hiện tại ở nơi nào?”

“Còn đang ở nhà của ta.”

“Tiểu Nặc đuổi y đi!!” Huyền Ngôn Nặc lập tức ngẩng đầu, nổi giận đùng đùng rống lên một câu.

Dật Thanh Thích ôm Huyền Ngôn Nặc vào trong ngực: “Điều này sao được ~ nếu như người kia là thật lòng thích phụ thân ngươi thì sao? Làm vậy không phải tổn thương lòng tốt của y hay sao?”

“Thế nhưng… Mẫu thân làm sao bây giờ?”

“Mẫu thân ngươi nếu không tín nhiệm phụ thân ngươi, ” Dật Thanh Thích nhún vai, “Quên đi.”

Huyền Ngôn Nặc lắc đầu: “Không được không được, tiểu Nặc và mẫu thân tương đối thân thiết… Tiểu Nặc không thể tiếp nhận một nam nhân làm mẫu thân của mình… Hơn nữa… Ngươi có thể tiếp thu việc có hai người nhạc phụ sao?”

“Được.” Dật Thanh Thích gật đầu.

Huyền Ngôn Nặc vẻ mặt hắc tuyến: “Thế nhưng ta không thể tiếp thu việc có hai người phụ thân.”

“Tiểu Nặc ~ tiểu Nặc ~” Huyền Nghị thương cảm hề hề lại gần, “Tiểu Nặc nhất định phải giúp phụ thân đánh đuổi cái tên nam nhân biến thái kia nha ~ bằng không ngươi thực sự chỉ có thể có hai người phụ thân đó…”

“Phụ thân người yên tâm! Tiểu Nặc nhất định đánh đuổi y!” Huyền Ngôn Nặc vỗ vỗ ngực, rất tự tin nói. Dật Thanh Thích bất đắc dĩ vỗ vai Huyền Ngôn Nặc, hỏi:

“Tiểu Nặc thích đẹp trai không?”

“Vì sao hỏi cái này?”

“Ngươi cứ nói ngươi có thích hay không.”

“Cái này… Ai không thích đẹp trai chứ?”

“A, vậy như vậy đi. Tiểu Nặc, chúng ta nha, đi trước nhìn người kia bộ dạng thế nào, sau đó mới quyết định có được hay không?” Dật Thanh Thích hỏi Huyền Ngôn Nặc.

Huyền Ngôn Nặc suy nghĩ một hồi, lại nhìn thoáng qua Huyền Nghị: “Được rồi.”

Huyền Nghị ở trong lòng kêu rên: Dật Thanh Thích ngươi sớm muộn hại chết ta!

Qua vài ngày, bọn họ rốt cục tới Dương Châu, Huyền Ngôn Nặc cùng Huyền Nghị rốt cục cũng về tới nhà rồi. Vừa sải bước tiến vào cửa thì có hai người không giống nhau vọt đến, một người ôm lấy Huyền Ngôn Nặc, một người ôm lấy Huyền Nghị. Ôm lấy Huyền Ngôn Nặc chính là tỷ tỷ của y Huyền Ngôn Nhược. Dật Thanh Thích đương nhiên là rất không hài lòng, kéo Huyền Ngôn Nặc ôm vào lòng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Huyền Ngôn Nhược. Huyền Ngôn Nhược thấy đệ đệ mà mình đang âu yếm bị cướp đi, cũng trừng mắt nhìn lại Dật Thanh Thích.

Huyền Ngôn Nặc ở trong lòng Dật Thanh Thích cọ vài cái, nhìn về phía Huyền Nghị cùng tên nam nhân biến thái bên cạnh cũng đang ôm nhau: “Phụ thân… Đang ôm người chính là cái tên… nam nhân biến thái kia sao?”

Nam nhân biến thái nghe vậy lập tức ngẩng đầu, hỏi: “Ngươi nói ai là nam nhân biến thái?” Nhưng không nghĩ tới lại thấy được Dật Thanh Thích, rất kinh ngạc kêu lên một câu: “Hoàng huynh?! Sao huynh lại ở đây?”

Dật Thanh Thích nghe được nam nhân biến thái gọi hắn, cũng nhìn y một cái, lập tức sửng sốt, lại kêu lên một câu: “Tứ hoàng đệ?! Sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Dật, ngươi biết y sao? Y là ai vậy? Tên gọi là gì?” Huyền Ngôn Nặc lấy khuỷu tay huých Dật Thanh Thích, hỏi. Dật Thanh Thích cúi đầu nói với Huyền Ngôn Nặc: “Ừ, y là tứ hoàng đệ của ta, ta đương nhiên biết y. Tên của y là… Dật Thanh Trí. Cũng chính là…”

“Trí Vương gia đương thời! ! !” Huyền Nghị kêu lên đầu tiên.

Dật Thanh Thích cười gật đầu với Huyền Nghị.

Huyền Nghị rất khó tin quay đầu nhìn Dật Thanh Trí một chút. Dật Thanh Trí cúi đầu hôn lên mặt Huyền Nghị, hỏi: “Nghị nhi, thế nào?”

Chương 17.

Dật Thanh Trí cúi đầu hôn lên mặt Huyền Nghị, hỏi: “Nghị nhi, thế nào?”

Huyền Nghị hung hăng trừng Dật Thanh Trí lại xoa mặt mình: “Không thế nào cả! Ngươi làVương gia, nên ngây ngốc làm Vương gia trong phủ! Còn có, ai cho phép ngươi gọi ta là ‘Nghị nhi’! Quá thân thiết đấy! Thật khó nghe! Ta với ngươi còn không có quá thân thiết hiểu chưa!!! Ai cho phép ngươi hôn bậy ta!”

Dật Thanh Trí đặc biệt vô sỉ trừng mắt nhìn: “Không thì sao? Gọi ‘Nghị’ ? Vừa rồi ta nghe được tiểu Nặc cũng gọi hoàng huynh như thế? Sẽ bị loạn nha. Cũng không thể gọi ngươi là ‘Huyền’ đi? Còn có, gần đây ta rất buồn chán, sẽ đi ra ngoài dạo chơi, phủ Vương gia cũng chỉ là một nơi ở tạm mà thôi. Nghị nhi, hôn ngươi là biểu hiện yêu ngươi nha ~ “

“Ngươi…” Huyền Nghị trừng Dật Thanh Trí cả buổi cũng không nói gì ra được một câu.

“Ngươi làm sao mà biết ta là tiểu Nặc?” Huyền Ngôn Nặc nghĩ rất kỳ quái liền hỏi y.

“Ồ ~ Nghị nhi vẫn nhắc tới ngươi. Hắn nói hắn thực sự rất nhớ ngươi.”

“Ồ ~” Huyền Ngôn Nặc cười cong cong đôi mắt, chuyển sang nói với Dật Thanh Thích, “Dật, chúng ta giúp y theo đuổi phụ thân đi?”

Vẻ mặt Dật Thanh Thích không tình nguyện, khí thế vừa rồi toàn bộ không còn, phản bác nói: “Không được. Ta sao có thể gọi đệ đệ là nhạc phụ. Không được không được. Huống chi y còn rất xấu.”

“Không có mà ~” Huyền Ngôn Nặc từ đầu đến chân quan sát Dật Thanh Trí, cọ trong lòng Dật Thanh Thích làm nũng, “Rất tuấn tú nha ~ ta muốn y làm nhị phụ thân của ta~ có được hay không ~ tiểu Nặc biết Dật là tốt nhất ~ “

Dật Thanh Thích bị làm nũng khiến cho đầu khớp xương đều mềm ra: “Được được ~ ta đáp ứng, thế nhưng…” Dật Thanh Thích hung hãn trừng Dật Thanh Trí: “Ta tuyệt đối không gọi y là ‘Nhạc phụ’ !”

“Ta không sao nha ~” Dật Thanh Trí đặc biệt vô sỉ ôm Huyền Nghị đang lộ vẻ mặt hắc tuyến trả lời.

“Ừ ~ nhị phụ thân ngươi sẽ đối tốt với đại phụ thân nha ~” Huyền Ngôn Nặc cười nói với Dật Thanh Trí. Dật Thanh Trí đặc biệt tiếc hận nhìn Huyền Ngôn Nặc thật lâu thật lâu: “Ai ~ kỳ thực tiểu Nặc cũng rất đẹp… Ta cũng muốn…”

“Ngươi dám!” Dật Thanh Thích đứng ra hét lớn một tiếng.

Dật Thanh Trí da mặt đặc biệt dày trừng mắt nhìn hắn: “Hoàng huynh huynh làm cái gì… Tiểu nặc cũng không phải của huynh…”

“Tiểu Nặc chính là của ta!”

“Gì? Hóa ra hoàng thượng ngươi cũng có long dương sao? Sao đệ lại không biết?”

“… Ngươi đừng quan tâm.”

“Được ~ đệ mặc kệ ~ thế nhưng, ” Dật Thanh Trí ôm chặt Huyền Nghị trong lòng, con mắt cũng đột nhiên trở nên sắc bén, hỏi, “Hoàng huynh huynh tới ở đây để làm gì? Đã có tiểu Nặc huynh còn không biết đủ, còn muốn cả Nghị nhi nữa sao? Hừ, sáng sớm ngày hôm ấy Nghị nhi nói với đệ muốn đi gặp một người rất quan trọng, thì ra chính là huynh ~ “

Huyền Ngôn Nặc nghe xong những lời này, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích thiếu chút nữa chán nản, trả lời: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Tiểu Nặc không biết có bao nhiêu tốt! Ta việc gì phải có cảm giác đó với nhạc phụ của ta chứ!”

“Vậy huynh đến để làm gì?”

“Ta đến thăm quê nhà của tiểu Nặc, thuận tiện đi thăm thú thư giãn.” Dật Thanh Thích cúi đầu định hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Ngôn Nặc, Huyền Ngôn Nặc cũng không cảm kích, lập tức tránh đầu ra xa. Dật Thanh Thích thấy thế, hung hãn trừng mắt nhìn cái tên nào đó đang cười đến vô cùng vô sỉ kia. Tên nào đó còn không biết chính mình làm sai chuyện gì, chỉ là một mặt cười cười.

 ”Được rồi được rồi ~” Huyền Nghị giãy khỏi cái ôm của Dật Thanh Trí, vỗ tay, “Việc này ~ một đường xóc nảy cũng mệt mỏi rồi, chúng ta đi vào ngồi nghỉ trước đã?”

Huyền Ngôn Nặc hừ một tiếng, bỏ qua Dật Thanh Thích, liền trực tiếp đi về phòng mình. Trong lòng Dật Thanh Thích hoảng hốt, lập tức theo đi, một đường đi tới phòng của Huyền Ngôn Nặc.

 Chương 18.

Trong lòng Dật Thanh Thích hoảng hốt, lập tức theo đi, một đường đi tới phòng của Huyền Ngôn Nặc.

Một chân hắn còn chưa kịp bước vào Huyền Ngôn Nặc đã đóng cửa lại. Dật Thanh Thích liều mạng đập cửa phòng Huyền Ngôn Nặc: “Tiểu Nặc!! Tiểu Nặc!! Ngươi làm sao vậy a! Vô duyên vô cớ lại tức giận như thế!”

Trong phòng truyền ra thanh âm nức nở: “Ta hỏi ngươi! Ngươi có phải thích phụ thân không!”

Dật Thanh Thích phiền muộn cực kỳ, nghĩ thầm quả nhiên tiểu Nặc là vì lời nói của Tứ hoàng đệ, hắn lập tức giải thích: “Không phải! Ngươi đừng nghe Tứ hoàng đệ của ta  bậy! Hắn là thích nhạc phụ mà! Đúng rồi đúng rồi, hắn là nhạc phụ của ta! Con rể làm sao có thể thích nhạc phụ chứ!”

Sau đó cánh cửa mở ra, vành mắt Huyền Ngôn Nặc hồng hồng, y hỏi: “Có thực không?”

Dật Thanh Thích nghiêm túc gật đầu.

Huyền Ngôn Nặc khẽ hé miệng, gật đầu, lại muốn đóng cửa lại. Dật Thanh Thích sợ đến lập tức lấy tay chống đỡ trụ môn, hỏi: “Tiểu Nặc, ngươi không phải… không phải không tức giận nữa rồi sao? Không cho ta vào sao?”

“Ngươi vào để làm gì! Ta muốn thay quần áo!!!!!! Đi ra ngoài đi ~!” Huyền Ngôn Nặc đỏ mặt đẩy Dật Thanh Thích ra bên ngoài, đóng cửa phòng lại.

Dật Thanh Thích vỗ vỗ ngực: làm ta sợ muốn chết.

“Này ~” có người vỗ vai Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích lập tức quay đầu lại, thấy Huyền Ngôn Nhược đang cười hì hì với mình, hắn rất phiền muộn hỏi: “Làm sao?”

“Không có gì, phụ thân kêu ngươi qua.”

“…” Dật Thanh Thích nhìn Huyền Ngôn Nhược thật lâu, rốt cục nghẹn ra một câu, “Ngươi là Huyền Ngôn Nhược?”

Huyền Ngôn Nhược đảo tròng mắt, cười nói: “Đúng vậy. Ngươi biết ta?”

“Ừm.”

“Ngươi là hoàng thượng?”

Dật Thanh Thích gật đầu.

“Hehe, không nghĩ tới hoàng thượng lớn lên đẹp trai như vậy.” Huyền Ngôn Nhược cười lấy tay chọc chọc lên mặt Dật Thanh Thích, rất kinh ngạc nói rằng, “Oa ~ chung quy cũng là hoàng thượng ~ da thật tốt nha ~ “

Dật Thanh Thích thầm nghĩ mau chóng rời khỏi cái con người này.

Có thể là Huyền Ngôn Nhược bắt Huyền Ngôn Nặc làm ta những chuyện như vậy cho nên hắn đối với Huyền Ngôn Nhược chỉ có một loại cảm giác chán ghét.

Dật Thanh Thích tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của Huyền Ngôn Nhược, khuôn mặt cũng để sát gần Huyền Ngôn Nhược. Huyền Ngôn Nhược mở to hai mắt, mặt thoáng cái đỏ bừng, lắp bắp nói: “Này… Ngươi ngươi ngươi… Ngươi làm gì…”

Dật Thanh Thích cười lạnh quát lớn nói: “Ai cho phép ngươi chạm vào ta!”

Nước mắt Huyền Ngôn Nhược sắp rơi xuống: “Chỉ là sờ mặt mà thôi, cần gì phải tức giận thế chứ…”

“Dật ~ dật ~” Huyền Ngôn Nặc thay xong y phục, từ trong phòng đi ra thì nhìn thấy Dật Thanh Thích đang cúi sát gần tỷ tỷ, mà hắn cầm đang cầm cổ tay nàng, rất mờ ám. Bị cảnh tượng này làm càng hoảng sợ, Huyền Ngôn Nặc vẫn đứng ở tại chỗ không hề động. Dật Thanh Thích nghe thấy Huyền Ngôn Nặc gọi hắn, lập tức buông cổ tay Huyền Ngôn Nhược ra, đi qua ôm lấy Huyền Ngôn Nặc, vừa cười vừa nói: “Thay y phục nhanh như vậy sao?”

Huyền Ngôn Nặc rầu rĩ hỏi: “Ngươi muốn tat hay bao lâu chứ?”

“A?”

“Ngươi vừa rồi nắm cổ tay tỷ tỷ của ta, dựa gần vào nàng như vậy muốn làm gì?”

“A?”

“Ta nói, ngươi dựa gần vào tỷ tỷ của ta như vậy làm cái gì?!”

“… Éc ~ tỷ tỷ ngươi cứ chọc chọc mặt ta, ta chỉ là giữ lại tay nàng mà thôi.”

“Giữ lại cũng cần dựa sát như vậy sao…”

“… A… Tiểu Nặc ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi…”

“Mới không có!” Huyền Ngôn Nặc hét lớn một tiếng liền bỏ lại một mình Dật Thanh Thích, bản thân đi về đại đường (chắc là phòng khách thời xưa chăng?).

Chương 19.

“Mới không có!” Huyền Ngôn Nặc hét lớn một tiếng liền bỏ lại một mình Dật Thanh Thích, bản thân đi về đại đường.

“Tiểu Nặc ~!” Dật Thanh Thích lập tức đi theo, quấy nhiễu bên người Huyền Ngôn Nặc nói này nói nọ, thế nhưng Huyền Ngôn Nặc căn bản không thèm nghe, ngoảnh mặt làm ngơ một đường đi đến đại đường. Dật Thanh Thích muốn giải thích chân tướng sự việc vừa rồi lại bị Huyền Ngôn Nặc trừng mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tại đại đường, người hầu Huyền gia chuẩn bị tốt cơm nước từ lâu, vì bọn họ đón gió tẩy trần.

Huyền Ngôn Nặc ngồi xuống bên trái Huyền Nghị, Dật Thanh Thích cũng theo đó ngồi xuống bên cạnh Huyền Ngôn Nặc. Huyền Ngôn Nặc định ngồi sang bên phải Huyền Nghị, tiếc rằng bên phải Huyền Nghị lại có cái tên da mặt dày Dật Thanh Trí đang ngồi, hại y không cách nào đổi vị trí. Huyền Ngôn Nhược cũng đi đến, ngồi xuống bên cạnh Dật Thanh Thích, nàng trừng mắt nhìn Dật Thanh Thích. Dật Thanh Thích chán ghét đường nhìn của Huyền Ngôn Nhược, hắn quay đầu đi. Mà cảnh tượng này vào trong mắt Huyền Ngôn Nặc lại thành hai người mắt đi mày lại, nhìn trộm, mà Dật Thanh Thích vì không muốn cho Huyền Ngôn Nặc biết, liền giả ra bộ dạng như vậy để Huyền Ngôn Nặc không nghi ngờ.

Ừm, khẳng định là dạng đấy.

Huyền Ngôn Nặc nghĩ.

Dật Thanh Trí nhìn ra giữa hai người không thích hợp, ở bàn dưới đá chân Dật Thanh Thích. Đợi đến khi Dật Thanh Thích ngẩng đầu nhìn hắn, Dật Thanh Trí vừa nhìn Huyền Ngôn Nặc, vừa dùng khẩu hình hỏi hắn: “Chuyện gì xảy ra?”

Dật Thanh Thích cũng dùng khẩu hình trở lại: “Cơm nước xong sẽ nói cho ngươi.”

Trong bữa cơm, Dật Thanh Trí tự nhiên là liều mạng gắp cho Huyền Nghị thức ăn, Dật Thanh Thích cũng gắp cho Huyền Ngôn Nặc thức ăn, thế nhưng Huyền Ngôn Nặc không cảm kích, đem toàn bộ thức ăn mà Dật Thanh Thích gắp sang trả lại, nói: “Ta tự có tay, ngươi gắp cho tỷ ty ta ấy!”

Tâm Dật Thanh Trí đã hiểu rõ được ba bốn phần.

Huyền Ngôn Nhược đã ngầm vui mừng một ngày, liều mạng gắp thức ăn cho Dật Thanh Thích.

Thật vất vả ăn cơm xong, Dật Thanh Trí kéo Dật Thanh Thích ra ngoài: “Này, tiểu Nặc ghen tị?”

“Đúng vậy, cũng bởi vì huynh.” Dật Thanh Thích nhướng mắt, tức giận trả lời.

“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta đâu?”

“Có nhớ đoạn ngươi nói ta đến Dương Châu là để đưa Huyền Nghị nhập cung hay không?”

“… Không thể nào, tiểu Nặc lại vì vậy mà tức giận sao? Không giống nha, ta vừa nghe được tiểu Nặc nói, rõ ràng là không phải nhằm vào những gì ta đã nói mà, hình như là nhằm vào Huyền Ngôn Nhược. Ai, lại nói tiếp, Huyền Ngôn Nhược cũng là một mỹ nhân, đáng tiếc không đẹp bằng Nghị nhi của đệ.”

“Đừng có Nghị nhi của ngươi nữa, rất buồn nôn. Ai, tiểu Nặc là bởi vì những lời của ngươi nói mà tức giận, nhưng mà ta cũng đã nói rõ ràng với y rồi. Sau đó y đi thay quần áo, ta ngay bên ngoài chờ. Sau đó thì Huyền Ngôn Nhược đi đến, sờ mặt ta. Ta rất tức giận, bắt láy tay nàng, cố ý tới gần mặt nàng. Ai biết một màn này vừa lúc bị tiểu Nặc nhìn thấy… Ta oan chết mất.”

“… Éc… Như vậy nói rõ tiểu Nặc quan tâm huynh nha.”

“… Nói lời vô ích.” Dật Thanh Thích nhướng mắt, “Coi ta là đồ ngốc sao.”

“Ai ~ huynh phải biết rằng, trong tình yêu con người rất mẫn cảm nha. Đệ kiến nghị sau này huynh ít tiếp xúc với Huyền Ngôn Nhược đi. Trong thời gian đệ ở Huyền gia, cũng có tiếp xúc qua với Huyền Ngôn Nhược, nàng tâm cơ rất nặng, rất… dễ chọc người khác bực, cho nên… Sau này huynh tận lực không tiếp xúc cùng người kia nữa là tốt.”

“… Ai ~ phải giải thích thế nào với tiểu Nặc đây?”

“Nói ra toàn bộ sự tình từ đầu chí cuối không phải được rồi sao?”

“Vạn nhất tiểu Nặc không tin thì sao?”

“A… Đệ cũng không biết… Cùng lắm thì bắt Huyền Ngôn Nhược đến giải thích.”

“… Ngươi nghĩ Huyền Ngôn Nhược sẽ nói thật sao?”

“… A… Sẽ không…”

“Vậy chính là không được ư… Yêu đương thật phiền phức mà…”

 Chương 20.

“Vậy chính là không được ư… Yêu đương thật phiền phức mà…”

“Yêu đương vốn dĩ rất phiền phức mà.” Dật Thanh Trí phe phẩy đầu trả lời.

“Quên đi, không nói nữa, ta đi tìm tiểu Nặc để giải thích đây. Bằng không thật không biết sẽ thành cục diện ra sao nữa. Đi đây.” Dật Thanh Thích cáo biệt với Dật Thanh Trí xong liền ngay lập tức đi đến phòng Huyền Ngôn Nặc. May là dọc theo đường đi không có gặp phải Huyền Ngôn Nhược, bằng không chắc lại phát sinh chuyện gì đó.

Huyền Ngôn Nặc còn ngồi ở trong phòng hờn dỗi.

Tức chết rồi… Nếu như Dật nói thật, có thể ta chỉ khóc một hồi làm loạn một hồi thì xong việc, thế nhưng hắn lại dám gạt ta… Nói là bản thân không có tình cảm với tỷ tỷ. Hừ, ai tin chứ. Biểu hiện ở trên bàn cơm chính là chứng minh! Tỷ tỷ giúp hắn gắp thức ăn ân cần như vậy, còn chưa từng thấy qua bộ dạng này của nàng…

Huyền Ngôn Nặc thực sự là càng nghĩ càng giận.

Dật Thanh Thích bồi hồi đi qqua đi lại rất lâu trước cửa phòng Huyền Ngôn Nặc, rốt cục cố lấy dũng khí gõ cửa: “Tiểu Nặc, tiểu Nặc, ngươi có ở trong không? Ta nghĩ chúng ta trong lúc đó thực sự có hiểu lầm. Tỷ tỷ ngươi nàng…”

“Câm miệng!!!” Huyền Ngôn Nặc còn đang tức giận, lại nghe thấy thanh âm của cái tên đầu sỏ gây nên cơn tức này, lửa giận trong lòng lại bay lên, y hướng về phía cửa hét lớn một tiếng làm cho Dật Thanh Thích hoảng sợ.

Dật Thanh Thích ngập ngừng nói: “Tiểu Nặc, ngươi hãy nghe ta nói đã… Ta và ngươi tỷ tỷ thực sự không có gì… Ngươi đi ra một chút có được hay không? Ta sẽ giải thích tất cả với ngươi.”

“Ngươi lừa ai chứ!”

“Ai.” Dật Thanh Thích thở dài một hơi, “Ta đứng đây nói cũng được. Tiểu Nặc, không phải trước bữa cơm ngươi đi thay quần áo sao, ta bị ngươi đẩy ra ngoài liền đụng phải Huyền Ngôn Nhược. Ta là nói thực, ta vừa nhìn thấy nàng ta liền khó chịu. Quá phận hơn chính là nàng ta còn lấy tay chọc mặt ta, loại chuyện này ngươi chưa từng làm qua đúng không? Thế nào có thể để nàng ta giành trước? Cho nên ta đã bắt lấy tay nàng ta tránh ra.”

“Vậy… Vậy ngươi dán sát vào nàng như vậy làm gì?”

“… Chỉ là vì muốn hù dọa nàng ta chút mà thôi.”

Dật Thanh Thích nói xong câu cuối, trong phòng liền không còn âm thanh.

Dật Thanh Thích nóng nảy, lại chạy tới liều mạng gõ cửa phòng Huyền Ngôn Nặc, trong phòng truyền ra tiếng nức nở. Dật Thanh Thích càng gấp, một bên liều mạng  gõ cửa, một bên kêu: “Tiểu Nặc, tiểu Nặc, ngươi đi ra đi. Ngươi mà không ra… Ta trực tiếp xông vào đấy? Tiểu Nặc? Ta vào đây.”

Dật Thanh Thích nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, rón ra rón rén đi vào liền thấy Huyền Ngôn Nặc úp mặt vào bàn khóc, lòng không khỏi một trận thương xót. Dật Thanh Thích tới gần Huyền Ngôn Nặc, nhẹ nhàng lay bả vai Huyền Ngôn Nặc, kêu lên: “Tiểu Nặc…”

Huyền Ngôn Nặc đột nhiên ngẩng đầu dựa vào trong lòng Dật Thanh Thích.

Dật Thanh Thích mừng rỡ, ôm Huyền Ngôn Nặc liên tục vuốt ve lưng y. Huyền Ngôn Nặc úp mặt vào trong lòng Dật Thanh Thích nhỏ giọng khóc, khóc thút thít định ra quy định cho hắn: “Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta quy định cho ngươi. Thứ nhất, ngươi không đcó sự đồng ý của ta thì không được cùng một chỗ với đám nữ nhân; thứ hai, coi như là cùng một chỗ với nữ nhân, nữ nhân này không được đẹp hơn ta; thứ ba, dù được sự cho phép của ta cũng không được quá mức thân mật với nữ nhân…”

“Quá mức thân mật… Cho một mức hạn đi?”

“… Tuyệt đối không được xảy ra chuyện như ngày hôm nay lần nữa!”

“Được ~ còn có không?” Dật Thanh Thích sờ đầu Huyền Ngôn Nặc hỏi.

“Ừm… Tạm thời không có. Sau đó nghĩ ra sẽ bổ sung.”

“Được… Ngươi nói ta nhất định nghe!” Dật Thanh Thích cười cười hôn Huyền Ngôn Nặc.

=====================================================================================

lời tác giả: Mọi người nghĩ màn kịch tiểu Nặc khóc quá là nhiều…

Sau này không nên có thêm nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mỹ#đam