
#1
Khuôn miệng ngài chảy ra dòng máu đỏ. Ngài ngã xuống.
Như bao người khác.
Tiếng cười trào phúng vang lên. Lão già bước đến, cúi xuống nhặt lấy chiếc vương miện đang nằm lăn lóc...
- Giỏi lắm con trai!
Thanh gươm vung lên, nhuốm sắc đỏ đến run người
"Keng"
Chiếc vương miện lại lần nữa rơi xuống. Lão trừng mắt nhìn người trước mặt, miệng kinh hãi lắp bắp nhưng chỉ toàn phụt ra máu tươi. Chiếc kiếm nhuốm đỏ từ từ rút ra, lão cũng theo đó khuỵu xuống. Máu ở bụng không ngừng tuôn, lão sụp xuống ngay cạnh Ngài.
Thật là một người đầy tớ trung thành. Đến lúc chết vẫn ở bên nhà vua đáng kính.
Nhưng, ồ, mọi người đều chết cả rồi.
Gã đứng giữa xác người ngổn ngang, mỉm cười.
Vậy đấy, giờ gã là vua.
"Đức vua vạn tuế"
---
- Bé con, em về với ta chứ?
Thanh kiếm đỏ thẫm được cất vào chuôi. Gã mỉm cười dịu dàng, kéo thân ảnh nhỏ bé ra khỏi góc tối đầy bụi bặm. Đứa nhỏ sợ hãi nhìn gã, tay bất giác ôm chặt lấy Teddy Bear, nước đã đọng lại nơi viền mắt.
Gã vội vã quỳ xuống, đưa tay lên xoa xoa đôi má bầu bĩnh:
- Ôi, sao em lại khóc?
Vậy mà đứa nhỏ vẫn nức nở. Đôi mắt em sưng đến đỏ tấy. Em ơi, hẳn em đã khóc rất nhiều.
-Jimin... Cha...cha em không tỉnh dậy. Người cha còn dính máu...
Thanh âm non nớt nghẹn ngào của em vang lên giữa tiếng nấc.
Gã thở dài đưa ngón tay gạt đi giọt nước mắt mặn chát trên gò má em. Đôi môi gã cười dịu dàng:
-Ngoan, không khóc. Cha em chỉ đi ngủ thôi mà.
Một giấc ngủ đông thật dài. Em phải thật ngoan, cha em mới tỉnh dậy.
---
Tiếng trống tiếng kèn nổi lên rộn rã. Jimin bước vào, tay cầm cây trượng quyền quý, tấm áo choàng nhung đỏ trải rộng trên nền đất đầy cánh hoa. Vị công tước đội vương miện sáng chóa lên đầu gã, rồi ngả mình quỳ một chân xuống mà tung hô:
- Đức vua vạn tuế!
Dàn người quỳ rạp xuống đất, giơ tay dâng lời chúc tụng.
Ồ...ra cảm giác làm vua là thế này
"Đức vua vạn tuế"
Đôi mắt gã lia đến một thân hình nhỏ núp sau cánh cửa gỗ lặng lẽ hé mắt quan sát cảnh đăng quang trọng đại. Cánh môi gã không nhịn được mà nhếch lên.
Jungkook à, em thấy không? Jimin của em được làm vua rồi đấy!
---
- Bé con, em lại chơi một mình nữa sao?
Jimin nhẹ nhàng bước vào căn phòng tối. Em ngồi trên bệ cửa sổ phóng tầm mắt nhìn ánh trăng đang dần lan rộng khắp vương quốc thân yêu. Nghe tiếng gã, em khẽ giật mình, nhưng rồi cũng chạy đến, tùy ý để gã bế lên.
Gã thơm nhẹ lên bầu má phúng phính, nhẹ giọng:
- Không ai chơi với em hả?
Em lắc đầu, giọng nhuốm phần ngái ngủ:
- Teddy Bear ngủ rồi. Em không muốn làm phiền Jimin.
Tay gã xoa mái tóc nâu mượt của em:
- Em đã đến chánh điện tìm ta phải không?
Chiếc đầu nhỏ khẽ gật gật, đôi mi em dần rũ xuống:
- Vâng
Mà Jimin này, khi ấy nhìn Jimin thật giống cha em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro