Ngày thứ tám
Ngày 8 tháng 4 năm 2015
Hôm nay lang ngốc tiếp tục lên đường, trên đường gặp. . . . . người thằn lằn?
Ta thật sự không tìm được từ thích hợp để hình dung, ta nhớ rõ khi ta còn nhỏ có xem một bộ manga là <7 viên ngọc rồng>, bên trong có đại ma vương Piccolo rất giống. Bất đồng chính là người thằn lằn này trên đầu không có xúc tu, là quả đầu phản quang tỏa sáng.
Trên lưng bọn họ có một tầng răng cưa nổi lên, sau mông còn có cái đuôi thật dài. Chân phát đạt rất giống khủng long, ta cũng là, ta không biết có nên xưng đồ vật kia là tay hay không, càng giống móng vuốt.
Ta tận mắt nhìn thấy bọn họ dùng đuôi quật ngã cây đại thụ thô to, thật không dám tưởng tượng cái đuôi đánh lên trên người ta là như thế nào.
Lang ngốc cõng ta vòng qua người thằn lằn đi, sau người thằn lằn lại phát hiện chúng ta.
Ta cho rằng lang ngốc sẽ ném ta xuống, dù sao ta chỉ là lương thực dự trữ, ném ta xuống có thể phân tán lực chú ý của người thằn lằn rồi đào tẩu.
Chính là lang ngốc đem ta đặt trên một cây đại thụ, cây rất lớn, ta có thể ngồi xếp bằng vững vàng trên chạc cây. Ta cũng không biết đi lên như thế nào.
Lang ngốc đi theo hai người thằn lằn đánh nhau. Ngay dưới tàng cây, ta có thể xem rất rõ ràng. Phong cách đánh nhau của dã thú, hoàn toàn chính là cắn xé, không phải ngươi chết chính là ta chết.
Hai người thằn lằn dùng đuôi quất hoặc là móng vuốt xé rách. Lang ngốc cắn cổ một người thằn lằn, miệng nó khẽ mở, ta có hai hàm răng sắc nhọn trên dưới của nó, lang ngốc cắn xong liền kịch liệt đong đưa đầu, cổ của người thằn lằn kia bị cắn rơi xuống, máu một chút phun trào ra tới, lông màu bạc của lang ngốc bị nhuộm thành màu đỏ.
Một con thằn lằn khác có điểm sợ, hắn nằm sấp trên mặt đất, móng vuốt cùng bắp chân thô to cùng nhau hướng phía trước chạy. Lang ngốc nhảy một phát lên lưng nó, miệng cắn chặt cổ hắn, người thằn lằn cũng chết nốt.
Ta rất sợ, lang ngốc lại đây tiếp ta, ngoài miệng đều là máu, lông trên đầu một tảng lớn cũng là màu đỏ, vừa lại đây liền phát tán ra mùi máu tươi nồng nặc.
Nó dùng miệng ngậm eo ta, hàm răng không có cắn vào nhưng hơi thở ấm áp của nó phun ở trên eo ta, ta nói không nên lời loại thể nghiệm này thế nào, tim ta đập vô cùng mạnh.
Nó vung đầu, ta lại ngồi ở trên lưng nó, ta bắt lấy lông chung quanh cổ nó.
Nơi cổ nó thiếu một đống thịt, thật là một đống, vẫn luôn đổ máu đem lông chung quanh dính bết thành một khối.
Thời điểm lang ngốc chạy động đến miệng vết thương không ngừng kéo ra, ta không dám véo cổ nó, ta thật sự sợ nó bị ta véo đau quay người lại cho ta một ngụm, một ngụm kia có thể nuốt luôn đầu của ta.
Buổi tối không tìm được sơn động, lang ngốc ở đoạn đường cản gió bới một cái động, cả người ta có thể trốn vào trong, phần lưng lang ngốc hướng ra ngoài, bụng hướng về bên trong nằm.
Ta đang viết nhật kí về hôm nay, tay có điểm phát run.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro