Ngày mười tám (hạ)
Ta thấy thiếu niên gầy yếu kia tiến lên ôm lấy ngón chân A Á, hắn dùng một loại tiết tấu kì dị không ngừng vỗ nhẹ, A Á ngiêng đầu xem hắn, lại chần chờ tiến lên ngửi ngửi.
Sắc mặt thiếu niên gầy yếu đỏ lên, chụp càng hăng say, chẳng lẽ. . . . Chẳng lẽ mộng của ta trở thành sự thật?
A Á đem thiếu niên gầy yếu kia trở thành ta? Ta đây đâu, có phải hay không ta sắp chết. Có người có thể cứu ta sao, tùy tiện ai, cầu xin ngươi, cứu cứu ta.
Giờ khắc này, ta cảm thấy tuyệt vọng.
Sau khi A Á ngửi ngửi thiếu niên kia, đột nhiên hướng hắn nhe răng, tiếp đó cắn cánh tay đang vung của hắn. Thiếu niên kia lăn vài vòng, hừ cũng chưa hừ một tiếng liền ngất đi rồi.
Ta đột nhiên có chút hy vọng, A Á rốt cuộc nhận ra ta sao?
Chính là hiện thực nói cho ta, ta sai, A Á đã điên rồi, hắn muốn giết chết tất cả mọi người, bao gồm ta.
Thân thể hắn hơi khuynh ra sau, đột nhiên ngửa lên trời thét dài một tiếng, ta thấy đôi mắt hắn biến thành màu đỏ, cùng lần động dục đó không giống nhau, lần này rõ ràng càng đỏ hơn một ít, móng tay hắn không khắc chế được bật mạnh ra, một bộ tư thái tùy thời sẽ công kích.
Sinh vật hình người xung quanh lúc này mới có chút hoảng loạn lên, ta nghe thấy trong đám người truyền đến vài tiếng còi, thực chói tai, hẳn là đang kêu gọi ai đó, A Á đột nhiên quay đầu hướng về vị trí tiếng còi chạy, người kia lập tức bị đâm bay.
Sau đó ta thấy được sự việc mà đời này cũng không thể tưởng tượng ra.
Ta nhìn đến những sinh vật hình người đó nháy mắt biến thành các loại động vật, có loài thú có loài chim, nhưng hình thể đều là nhỏ xinh, bọn họ chạy bay nhanh, trong nháy mắt nơi này không có ai, trừ bỏ ta cùng thiếu niên gầy yếu đang ngất xỉu kia.
A Á cũng không đuổi theo bọn họ, hắn quay đầu nhìn chằm chằm ta, hướng về phía ta đi tới, thậm chí ta có thể nghe được tiếng thở dốc kịch liệt của hắn.
Lần này, hắn là hướng về phía đầu ta mà tới.
Ta không biết là do máu chảy quá nhiều hay bởi vì sợ hãi đến cực độ, ta rất muốn kêu to, nhưng là ta chỉ có thể phát ra âm thanh a a a, nước bọt hắn rơi xuống dưới, ta rốt cuộc hô lên!
Ta hét to tiếng A Á, hắn dừng lại.
Tiếp đó, hắn quay đầu chạy về phía thiếu niên gầy yếu, người nọ còn đang hôn mê, A Á dùng chân trước cào một phát, ở vị trí của ta chỉ có thể nhìn trên mặt đất tức thì xuất hiện tảng lớn vết máu.
Có người tới, là những người sói đã thành niên từ lâu, bọn họ tiến lên chế phục A Á, trước mắt ta cũng biến thành màu đen, ngất đi.
Chờ thời điểm ta lại lần nữa tỉnh lại là ở trong huyệt động mà ta cùng A Á ở, đùi ta bị thứ gì bao lấy, không phải vải dệt, sờ lên dính dính, phi thường co dãn, nếu làm ta hình dung tới nói, ta cảm thấy giống như tơ nhện, cũng không biết là con nhện lớn từng nào.
A Á không ở đây, ta không biết là nên yên tâm hay lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro