Ngày hai mươi hai
Ngày 22 tháng 4 năm 2015
A Á nhịn từ hôm qua đến nay.
Sáng sớm hôm nay, ta cảm thấy trên mặt có đồ vật trơn mềm mềm gì đó, ta mơ mơ màng màng còn tưởng là dã thú gì. Chờ ta mở mắt ra thấy là khuôn mặt lông xù xù của A Á, ta nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu đến khi đôi mắt bắt đầu chua xót.
Hắn còn sống, thật tốt.
Nhưng là ta thấy nơi chân của hắn có chút sưng, ta mở lớp lông bạc ra xem, có thể thấy miệng vết thương nhan sắc màu đen tím, hắn vẫn luôn không nhúc nhích chờ ta, đợi sau khi ta buông ra mới đưa mặt lại gần liếm ta.
Chúng ta rời đi nơi đó, đêm qua thật là may mắn, cư nhiên không gặp một con dã thú nào. Ở trạng thái lúc đó của A Á, mặc kệ gặp được cái gì chúng ta đều mất mạng.
Có phải ta xui xẻo lâu lắm hay không, rốt cuộc đổi vận? Hy vọng vận tốt có thể giữ nhiều mấy ngày, tỷ như hiện tại, vấn đề về đồ ăn muốn giải quyết như thế nào.
A Á có thể đi đường, nhưng là bộ dáng đi đường của hắn phi thường. . . . kỳ quái. Hắn bị thương chân sau, thời điểm đi đường chân sau đều treo lơ lửng, nói cách khác, A Á dùng ba chân trước để đi, không giống đi đường, càng giống như là nhảy.
Ta hy vọng tìm được chút thảo dược, tuy rằng bằng năng lực tự chữa lành cường hãn của A Á có thể chống lại, nhưng là trúng độc cùng miệng vết thương do đơn thuần cắn xé là không giống nhau. Miệng vết thương trúng độc rõ ràng khôi phục chậm hơn.
A Á vừa đi vừa ngửi, hẳn là cũng đang tìm cái gì thảo dược đi, hắn phi thường nóng nảy, lỗ tai cao cao dựng thẳng lên, vừa nghe thấy động tĩnh liền phát ra âm thanh rít gào uy hiếp.
Ngày hôm qua chúng ta đã uống một chút nước trong đầm lầy, đồ ăn là một vấn đề rất quan trọng, ta có thể ăn một ít hoa quả. Nhưng là A Á không được, hắn chỉ ăn thịt.
Ta đột nhiên nhớ tới thời điểm vừa tới thế giới này ở chỗ cây ăn quả nơi đó gặp được A Á, ta hoài nghi kỳ thực hắn vẫn luôn mai phục ở chỗ đấy chờ mấy giống cái khác.
Ta giống như nghe thấy được động tĩnh kỳ quái, không giống như tiếng kêu của động vật, càng giống lá cây thổi phát ra.
Thính giác A Á so với ta nhạy hơn nhiều, nhưng là hắn một chút cũng không khẩn trương, ngược lại có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra, âm thanh này có ý nghĩa gì sao?
Ta gắt gao túm A Á, hiện tại cẳng chân hắn không tiện, ta không nghĩ lại ngồi trên lưng hắn.
Chúng ta lại đi một đoạn về phía trước, chung quanh thực yên tĩnh.
Đột nhiên, từ trước mặt chúng ta nhảy ra một người, ta bị dọa ngã ngồi trên mặt đất, cái loại kinh hách này làm cả người ta run lên, đầu óc trống rỗng.
A Á che ở phía trước ta thấp thấp rít gào, hắn lộ ra răng nanh nhòn nhọn, nước bọt cũng tích xuống dưới.
Người đột nhiên nhảy ra kia nằm ngửa trên mặt đất, đem bụng lộ ra.
Ta hiện tại đã khôi phục.
Đó là một người chuột, lớn lên phi thường bé, chỉ tới cẳng chân ta, giống như tiểu hài nhi, nhưng là trên mặt có mũi cùng râu giống đặc điểm của chuột, nga, bụng hắn hình hoa.
Cho nên tình huống hiện tại là lão chuột thành tinh sao?
Ta nghe thấy người chuột cùng A Á nói huyên thuyên cái gì đó, ta một chữ cũng không nghe hiểu, xem ra ta không chỉ muốn dạy A Á nói chuyện mà chính mình cũng cần đi theo A Á học ngôn ngữ nơi này của bọn họ. Nếu ta không đoán sai, những người sói nói cùng người chuột hiện tại nói là giống nhau, hẳn là ngôn ngữ thông dụng.
A Á hướng cái bụng hình hoa gật đầu, tiếp đó bụng hoa liền mang chúng ta đi.
Hắn đưa chúng ta đến trước một đống cỏ dại, thân mình vừa cúi liền không thấy cả người, ta nhìn xem A Á, A Á vẫn là một bộ dáng bình tĩnh, như vậy hẳn là không có việc gì đi?
A Á ngậm ta cũng hướng về phía trước mặt cỏ dại đưa, trước mắt ta tối sầm lại, cư nhiên rơi xuống hang.
Không gian nhưng phi thường lớn, ta còn không phản ứng lại A Á cũng đi theo rớt xuống, trong miệng hắn phát ra âm thanh rầm rì, có điểm giống như là làm nũng, ta duỗi cánh tay ra vỗ vỗ cổ hắn, lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn liếm liếm ta.
Bụng hoa vẫn luôn chờ chúng ta, thấy chúng ta đi theo xuống dưới lại tiếp tục đi phía trước dẫn đường.
Lại là cái loại lối rẽ khiến người hôn mê này, có phải sinh vật sinh vật ở thế giới này đều ham thích với việc xây mê cung hay không?
May mắn có chút ánh sáng loáng thoáng chiếu xuống dưới, ta có thể thấy A Á vẫn luôn đi ở bên cạnh ta đằng sau một chút.
Rốt cuộc tới rồi, chúng ta đến hang chuột.
Ta cùng A Á đi vào, tất cả người chuột ở trong đồng thời ngừng lại, hình thú của A Á ở chỗ này quả thực chính là một người khổng lồ.
Những người chuột đó cư nhiên không sợ hắn, bọn họ thất thần trong chốc lát liền toàn bộ nằm trên mặt đất lộ ra cái bụng.
Ta nghĩ nếu là hiện tại A Á đói bụng hẳn là có thể ăn no nê. Người chuột nơi này lớn lớn bé bé cũng có mười hai con.
A Á biến thành hình người, miệng vết thương trên đùi của hắn hiện ra càng thêm dữ tợn, toàn bộ đùi sưng to, có một ít máu đen từ đùi chảy xuống đầu gối.
A Á lại nói chút gì đó, những người chuột nằm trên mặt đất lập tức nhảy lên, bụng hoa không biết từ nơi nào ôm một đống đen tuyền giống như bùn tới, cách rất xa ta cũng có thể ngửi được một cỗ vị thối, như là hương vị cá chết.
A Á cẩn thận tiếp nhận, lại bôi một chút lên đùi, đây là dược có thể trị liệu độc bạch tuộc sao? Hẳn là, biểu tình A Á rõ ràng nhẹ nhàng chút.
Tiếp đó, bụng hoa lại đưa ta và A Á đến một huyệt động khác, rất giống huyệt động ở núi đá màu đỏ, nhưng là càng xa hoa một ít, vách tường rõ ràng trải qua mài giũa, chính giữa huyệt động là một phiến đá bóng loáng, ta hoài nghi đây là giường trong truyền thuyết.
Phía trên huyệt động không có lỗ hổng nhưng là có một ít thực vật rũ xuống dưới, có vài dây còn nở ra hoa, toàn bộ không gian hiện lên vừa sạch sẽ vừa tươi mát.
Hiện tại hồi tưởng lên, vì cái gì A Á rời đi phạm vi núi đá màu đỏ xong vẫn luôn lên đường, chẳng lẽ là vì đi vào nơi này? Cho nên đây là địa phương hắn cảm thấy an toàn?
Như vậy hắn cùng những người chuột đó là quan hệ như thế nào? Xem thái độ của những người chuột đó đối với hắn giống như thái độ của bộ hạ đối với thủ lĩnh.
Ta thật tưởng không rõ một người như hắn có thể giao tiếp gì với người chuột, quan hệ giữa người đi săn cùng thực vật kém không nhiều.
Trong lòng có rất nhiều nghi vấn, chờ sau khi ta học xong ngôn ngữ này nhất định phải hỏi rõ ràng.
Hiện tại người chuột đang đưa đồ ăn tới, quả thực không thể tin được, là một loại ngũ cốc. Giờ khắc này ta cảm động muốn khóc, tuy rằng bọn họ là nấu ra xác mang tới nên nuốt xuống yết hầu có chút rát, nhưng là mùi hương của loại ngũ cốc này làm ta kích động không thôi. Ta học được cách gọi loại thực vật này, bọn họ kêu nó là "Mông Quá".
Đồ ăn của A Á cũng là người chuột đưa tới, không biết là loại thịt gì, màu da trắng bệch, mùi tanh thật nặng.
Ta đột nhiên đối với ngày mai tràn ngập chờ mong, có lẽ ngày mai sẽ càng tốt, ai biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro