Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đại kết cục cuối cùng

【Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ.】

Năm mươi ngàn năm, vô số xuân thu đông hạ trên nhân gian.

Xuân qua thu đến, vạn vật hồi sinh.

Cuộc đời của cậu dường như luôn trong trạng thái chờ đợi.

Chờ một người ngoảnh lại, chờ một người nói yêu cậu, chờ một người về nhà.

Dưới ánh trăng đêm, trong sơn cốc, giữa cơn gió lạnh lẽo, chỉ có một người mang bạch y và ngọc quan, đứng để tay sau lưng.

Cậu lặng lẽ đứng đó, gió nhẹ nhàng vuốt ve y phục và tóc dài của cậu, yên tĩnh và giản dị.

Sơn hà không nói, cậu cũng tĩnh lặng, cho đến khi chạng vạng tối mặt trời sắp lặn xuống núi, cậu mới khẽ động môi: "Đã năm mươi ngàn năm rồi, ta đã đi khắp sơn hà thủy hồ, Tứ Hải Bát Hoang, nhưng vẫn chưa tìm thấy ngươi." Cậu dừng lại một chút, cúi nhìn căn nhà gỗ nhỏ vẫn như trong ký ức: "Đây là nhà của chúng ta, ngươi có nhớ không?"

"Không nhớ cũng không sao, ta nhớ là được."

"Ta đã tha thứ cho ngươi, Tiêu Chiến."

"Nếu lần này ngươi lại quên ta, không sao, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu."

"Ta sẽ giữ gìn ngôi nhà của chúng ta, giữ gìn mảnh đất tràn đầy ký ức này."

Bởi vì, những điều xảy ra ở đây, là khởi đầu của họ, cũng là kết thúc của họ.

Cậu bước vào cửa.

"Lâu rồi không về đây."

Trong nhà vẫn vậy, thậm chí đồ đạc còn không hề thay đổi, căn nhà gỗ nhỏ vốn phải phủ đầy mạng nhện và bụi bẩn, giờ lại sạch sẽ như nhà mới, kể cả nước trên bàn cũng vẫn nóng, hoàn toàn không giống như nhiều vạn năm không có người ở.

Trước mắt Vương Nhất Bác có chút mơ hồ, cậu rõ ràng chưa từng sử dụng pháp thuật ở đây, cậu đã năm mươi ngàn năm không đến đây rồi. Vậy thì ai đã ở lại căn nhà này, sống cuộc sống như chốn thế ngoại đào nguyên ở đây?

"Là ai! Ra đây!" Cậu bất chợt cảm thấy không kiên nhẫn.

Đây là nhà của cậu và A Tán, không ai được phép động vào.

"Ầm" một tiếng, phàm nhân A Tán mang củi khô vào thấy một nam nhân đứng trong nhà, có ý đồ bất chính.

"Này, ngươi làm gì thế? Dừng tay, mau dừng tay!"

Cũng chính tiếng ồn này đã khiến Vương Nhất Bác bỗng nhiên hồi thần lại.

Trên gương mặt tuyệt mỹ đó, lại có hai dấu nước mắt rõ ràng, những giọt lệ trong veo rơi xuống đất, cậu nắm chặt bàn tay, cố gắng kiềm chế sự thôi thúc muốn lao tới.

Căn nhà hoàn toàn yên tĩnh, phàm nhân A Tán cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Vương Nhất Bác:

"Tướng công." Cậu nói, "Ngươi đã về rồi."

A Tán ngẩn ra, ánh mắt lúc này mới rơi vào gương mặt đầy nước mắt của Vương Nhất Bác, anh đứng ngây người.

Cậu... là ai?

Phàm nhân A Tán đến căn nhà gỗ nhỏ này hai vạn năm trước, từ khi có ý thức đã luôn ở lại căn nhà này. Ý thức của anh cho biết, anh nhất định phải ở đây đợi một người, một người tự xung là nương tử của anh.

Nhưng anh đã quên mất dung mạo của cậu, thậm chí ngay cả tên của cậu cũng quên sạch.

Anh chỉ nhớ, cậu là nương tử của anh, anh là tướng công của cậu. Họ lẽ ra phải ở bên nhau.

Phàm nhân A Tán là một phần hồn của Thần tôn Tiêu Chiến, có thể nói, anh là mảnh hồn khí mà Tiêu Chiến để lại trong nhân gian khi lịch kiếp.

Trong kiếp trước của anh, anh chỉ là phàm nhân A Tán, có vợ có con, họ sống cuộc sống bình dị và ấm áp. Anh không còn là Thần tôn Tiêu Chiến, không phải gánh vác nhân sinh trên vai, lòng anh chỉ có một Vương Nhất Bác.

"Ngươi là ai?" A Tán hỏi.

Vương Nhất Bác ngậm nước mắt: "Ta là nương tử của ngươi, ngươi quên rồi à?"

"Nương tử?" A Tán lẩm bẩm trong lòng.

"Nương tử..."

Ký ức trong quá khứ như sóng lớn ập tới anh.

"Ngươi đã cứu ta, còn cho ta một ngôi nhà. Tình nghĩa của ngươi với ta lớn hơn rất nhiều so với ta đối với ngươi. Ngươi nói xem, sau này ta nên làm thế nào để đền đáp ngươi?"

"Ân cứu mạng, nên lấy thân báo đáp. Hay là, ngươi gả cho ta làm nương tử của ta."

Từng chút từng chút, nhiều hình ảnh hơn xuất hiện.

Là nương tử có đứa con của họ nhưng luôn buồn bã không vui.

Là Thiên quân cầm roi diệt thần cứ nhất định muốn giết nương tử của anh.

Là thiên binh thiên tướng không màng đến sự cầu xin của anh, không màng đến sự kháng cự của họ, đã tước đoạt nương tử khỏi tay anh.

Là một tia sét từ Thiên giới đánh xuống, khiến cậu vỡ vụn.

Trong nháy mắt, vô số hình ảnh ùa vào đầu, anh nghe thấy vô số người gọi "Thần tôn", Thời Ảnh, Hư Di, Bắc Đường Mặc Nhiễm, Ngôn Băng Vân...

Nhưng trong vô số này, chỉ có một người gọi hắn "Tướng công"

"Tướng công..."

Đối diện Vương Nhất Bác, thì thầm tự nói.

Bốn mắt nhìn nhau,, cách nhau bởi ánh sáng mờ ảo, cách nhau bởi ngưỡng cửa, cách nhau bởi tam sinh tam thế.

"Xin lỗi, ta đến muộn."

Anh không thốt ra thành lời, nhưng Vương Nhất Bác đã hiểu.

A Tán không ngờ chỉ một câu này lại khiến nước mắt của Vương Nhất Bác tràn ra như vỡ đê.

Anh bỗng nhớ lại.

Tại sao mình lại hóa hình.

Hình như chính là vì cầu không được, tình ly biệt.

Kiếp nhân gian quá khổ, kiếp Thần tộc quá dài.

Vì vậy anh đã hóa hình.

Sinh tử của anh, bệnh tật của anh, từ trước đến giờ đều liên quan đến Tứ Hải Bát Hoang. Anh chưa từng làm chính mình thật sự, anh mãi mãi là Thần tôn Tiêu Chiến.

Anh nghĩ, nếu có thể một lần làm chính mình, không cần gánh vác nhân sinh, chỉ cần giữ người mình yêu trong lòng là đủ rồi.

"Vương Nhất Bác, ta đã về!"

Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro