Chương 9
Sau đó, Vương Nhất Bác trở nên nổi tiếng nhờ vào buổi biểu diễn trên sân khấu mang phong cách quốc gia, và trở thành nhà thiết kế mới của Flores sau Tiêu Chiến, Thiệu Từ An làm việc với đồng nghiệp kém tuổi hơn mình, lúc đầu hắn đảm nhiệm việc chăm sóc cho Tiêu Chiến nhưng về sau hắn cũng chăm sóc luôn cho Vương Nhất và xem cậu như một người em ruột thịt của mình.
Chỉ là mỗi lần hắn giới thiệu một người nào đó với Vương Nhất Bác thì liền sẽ bị từ chối ngay, hắn dễ dàng có thể nhận ra được sự cay đắng từ đôi môi mím chặt của người kia, vài lần như vậy quả thật cậu có chút làm cho Thiệu Từ An cảm thấy rằng một người như cậu rõ ràng là rất ưu tú, tài giỏi, người thích thì không bao giờ thiếu lại thành ra bộ dạng này. Bỗng chút hắn lại cảm thấy, Tiêu Chiến thực sự là tạo nghiệp rất lớn.
Nhưng hắn vô luận như thế nào cũng không trách được Tiêu Chiến.
Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi Tiêu Chiến không hề biết Vương Nhất Bác.
......
"Trước mắt chúng tôi thực sự không có biện pháp nào tốt hơn."
Ngoài cửa mơ hồ truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của bác sĩ, "Điều trị bằng thuốc không còn hữu ích để kiểm soát bệnh tật. Ngoài ra, còn có một loại phẫu thuật khác. Hiện tại, chúng tôi phải sang Đức. Tỷ lệ thành công là khoảng ba mươi phần trăm, phẫu thuật thành công có thể kéo dài sự sống thêm hai đến ba năm, nhưng nếu thất bại…."
Người nằm trên giường bệnh đã ngủ, đôi mắt thanh tú kia dù nhắm lại cũng đặc biệt tinh xảo, hàng mi dày và dài vô hình khẽ run.
"Cậu ấy thậm chí mười tháng cũng chẳng có."
Chờ khi Thiệu Từ An và bác sĩ hiểu ra tình hình, hắn nặng nề đẩy cửa phòng ra, đột nhiên thấy người kia ngất xỉu ở cảnh quay quảng cáo đã tỉnh lại, mặt mũi không còn chút máu, ngồi trên giường bệnh lặng lẽ nhìn lên bầu trời trắng xóa ngoài cửa sổ.
"Chuyện lớn như vậy cậu vì cái gì lại không cùng chúng tôi nói?"
Thiệu Từ An từ trước đến nay đều đi ngao du ở mọi nơi, hiếm khi nào lại có cảm giác muốn tức giận nhưng lại không thể tức giận, buồn nhưng lại không thể rơi nước mắt, chỉ có thể tay chân luống cuống mà đứng ở bên giường bệnh của người kia, thất thần hỏi người kia bằng tiếng phổ thông đứt quãng:
"A Chiến, mổ đi, Flores không thể thiếu cậu."
"Andy, tôi không thích trò chơi có tỷ lệ cược thấp."
Vẻ mặt của Tiêu Chiến rất bình tĩnh, như thể trọng tâm của cuộc thảo luận không nằm ở chính mình, "Flores sớm muộn gì cũng sẽ không có tôi, chỉ là chênh lệch giữa hai năm và hai năm sau mà thôi."
Thiệu Từ An cảm thấy rất khó chấp nhận thái độ không coi trọng cuộc sống của Tiêu Chiến: "Nhưng ai mà biết được liệu hai năm nữa sẽ có biện pháp khác."
"Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không từ phòng phẫu thuật đi ra?!"
Tiêu Chiến cắt ngang lời Thiệu Từ An mà không chút do dự.
Đứng trước tỷ lệ thành công 30%, có bao nhiêu người dốc hết can đảm đánh bạc, Tiêu Chiến không biết, anh chỉ biết rằng với tư cách là thiết kế trưởng đứng đầu Flores, anh không có quyền hèn nhát ngay cả khi ở ranh giới của sự sống và cái chết.
Trong công ty năng lực xuất sắc nhà thiết kế chỗ nào cũng có, nhưng nếu muốn một người thay thế vị trí của anh, Tiêu Chiến chưa tìm được người phù hợp để kế nhiệm.
Hơn nữa, chuỗi chương trình mang phong cách quốc gia do anh thiết kế và lên kế hoạch đã và đang được chuẩn bị. Ước mơ của Tiêu Chiến là phải khiến quốc phục thu hút sự chú ý của thế giới từ khi còn là sinh viên, trong những năm qua, anh đã nỗ lực hết mình để đẩy Flores lên nấc thang của ngành thiết kế thời trang, nhưng làm sao anh có thể can tâm dừng lại ở bước cuối cùng của cuộc đời mình.
"Giúp tôi hẹn lại Selina Tiền bối để gặp mặt."
Nghe những lời nói đó của Tiêu Chiến, Thiệu Từ An sửng sốt, "Selina đã từ chối cậu rất nhiều lần, cậu, vẫn không bỏ cuộc?"
Selina là nhà thiết kế duy nhất ở Trung Quốc đã kế thừa nghệ thuật thêu độc đáo và tích hợp nó vào thiết kế thời trang. Vào những năm 1990, bà nổi tiếng quốc tế với nghệ thuật thêu tinh tế, gu thời trang cao cấp và nét duyên dáng truyền thống phương Đông thanh lịch. Chỉ là sau thời kỳ đỉnh cao, công việc của bà bị đình trệ, ban đầu được nhà thiết kế đoản mệnh là điều đáng tiếc, dần dần bà biến mất trong làng thời trang.
Lần này, Tiêu Chiến nhất quyết muốn tìm một nghệ thuật thêu độc đáo để sử dụng trong thiết kế của show thu đông mang phong cách quốc gia Flores, vì vậy Thiệu Từ An đã cố gắng tìm đủ mọi cách để hỏi thông tin liên lạc của những người tính nhiệm của Selina, và anh đã bị bà từ chối hết lần này đến lần khác
Sau vài lần bị từ chối cuối cùng nhà thiết kế cao cấp khó tính này cũng đã đồng ý gặp sau khi nghe qua tình hình của Tiêu Chiến và điểm hẹn là tại một quán cà phê cũ ở Tiêm Sa Chủy.
"Nghe được tin tức của cậu, tôi thật sự rất đáng tiếc."
Mặc dù tuổi đã trên năm mươi nhưng bà Selina vẫn giữ được phong thái của một nhà thiết kế thời trang, ăn mặc vừa vặn và tao nhã, bà ngồi trên chiếc ghế đan lát đối diện với Tiêu Chiến, với một đôi mắt hơi híp và lạnh lẽo phủ một tầng tiếc nuối.
"Cậu là một trong những nhà thiết kế ưu tú, tài giỏi nhất Trung Quốc trong những năm gần đây, tôi cũng vô cùng thích nhãn hiệu Flores , nếu như có thể mà nói, tôi rất hi vọng có thể giúp cho cậu hoàn thành mong muốn của mình…..'
"Nhưng tôi thật sự không thể giúp được gì cho cậu cả."
Đặt đầu ngón tay lên vành ly cà phê nóng hổi, Tiêu Chiến thản nhiên nói: "Tiền bối, bà quá khiêm tốn. Loạt hoa từ tay bà đã từng làm kinh ngạc giới thời trang trong và ngoài nước. Lần này, show diễn quốc phục của Flores nếu như có sự hiện diện của những bức tranh thêu của bà, nó chắc chắn sẽ nổi bật. "
"Đây không phải là do tôi thêu."
Giọng Selina nhuốm vị đắng của cà phê rồi nói:
"Những gì tôi biết chỉ là bề mặt thô và sẽ không phù hợp nếu cậu sử dụng nó trong thiết kế ngày nay sau 20 năm nữa. Nhưng nếu cậu thực sự muốn học ..."
Vài tích tắc ngắt quãng của chiếc đồng hồ treo tường dường như được kéo dài vô tận bởi những dòng chữ còn dang dở.
Chỉ thấy Selina hít một hơi thật sâu, đặt cốc cà phê trên tay xuống như thể bà ấy đã đưa ra một quyết định nào đó, va chạm của cốc vào đĩa tạo thành một âm thanh giòn giã. Sau đó bà lấy ra một xấp giấy dính màu vàng nhạt từ trong túi xách, viết một chuỗi địa chỉ, rồi xé mảnh giấy đó ra và đưa cho Tiêu Chiến.
"Nếu như cậu thật sự muốn học, hãy đi đến nơi này tìm một cửa hàng."
Đặt tờ giấy note vào đầu ngón tay, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào địa chỉ được viết ở trên đó một thị trấn thuộc một quận ở cầu đông, lại lần xác nhận nói:
"Xin hỏi tiền bối, cửa hàng này danh tính là......"
Từng lời nói như đang nhai nát những hạt cà phê rang đậm, không chua mà đắng vô cùng, lơ lửng trong không khí lờ mờ.
"Tiệm may Tiêu Vương."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro