Chương 99: Đại hôn
[Một tay gánh ba nhà (1)]
Quả nhiên, những gì mà Trì Mục Dao dự liệu ban đầu không hề sai.
Người khác tân hôn, sáng sớm ngày hôm sau đã phải đi dâng trà cho trưởng bối. Thế nhưng y và Hề Hoài sau khi cử hành đại điển đạo lữ, thì phải đến tận năm sau Hề Lâm mới có thể gặp lại con trai mình cùng với 'con dâu'.
Hai người này sau đại điển đạo lữ thì suốt một năm không xuống núi, người biết thì hiểu là đang hưởng tuần trăng mật dài đằng đẵng, người không biết còn tưởng là đang chịu phạt.
Ngày Trì Mục Dao và Hề Hoài cùng nhau xuống núi, những người khác trong Tông môn đều không hề lường trước được, đương nhiên cũng chẳng ai chờ họ.
Vừa hay khi họ xuống núi thì gặp ngay Tùng Vị Việt đang đọc sách ở trong lương đình.
Tùng Vị Việt đọc sách, thường là do Cung chủ Tôn Nguyệt Cung ép buộc, dù sao thì vị Cung chủ này cũng rất ghét dáng vẻ không biết chữ của Tùng Vị Việt.
Lúc này, cuốn sách trên tay Tùng Vị Việt là một cuốn tranh vẽ, phía trên là hình vẽ, phía dưới là chữ tương ứng, ví dụ phía trên vẽ một cái cây thì phía dưới sẽ viết chữ 'cây'.
Tùng Vị Việt thấy hai người họ đi tới thì vô cùng kinh ngạc, lập tức ném sách sang một bên chạy tới, nhìn Trì Mục Dao nói: "A Cửu sao lại gầy đi nhiều thế này? Ngươi vốn đã gầy yếu, sao còn có thể gầy thêm được nữa vậy?"
"Đều tại... Vận động quá nhiều." Trì Mục Dao khó khăn trả lời.
May mà người đang nói chuyện với họ là Tùng Vị Việt. Quả nhiên, Tùng Vị Việt không hiểu, vẫn có thể thản nhiên tiếp tục trò chuyện với bọn họ: "Cung Tam Thập Tam còn chưa xây xong đây. Trước kia A Cửu vừa mới nhập vào Khanh Trạch Tông đã phải tổ chức đại điển đạo lữ, không có thời gian thương lượng, sau đại điển thì lại không tìm thấy các ngươi đâu, các sư thúc trong môn cũng không biết sở thích của A Cửu, không biết nên xây như thế nào, mọi người đều đang chờ các ngươi đó."
Trì Mục Dao lúc này, chỉ cần có thể cách xa Hề Hoài một chút là đã mãn nguyện lắm rồi, giờ y nhìn thấy đạo lữ của mình là lại có cảm giác say sóng, giống như đạo lữ của y là biển cả vậy – Toàn là sóng.
Trong một năm này, ngoài lúc mệt mỏi ngủ thiếp đi hoặc là ngồi đả tọa hấp thu tu vi, thì những lúc khác cơ thể y chưa từng ngừng lại.
Nghe thấy chuyện này, y lập tức bày tỏ có thể đến Chấp Sự Đường xem bản thiết kế, nói xong liền chạy trốn khỏi đó đi đến Chấp Sự Đường.
Hề Hoài cũng muốn đi theo, nhưng mục đích chính của hắn khi xuống núi lần này là tìm Hề Lâm hỏi về chuyện công pháp.
Song tu cũng đã được kha khá rồi, cũng nên nâng cao thực lực bản thân một chút, phương diện công pháp hắn đúng là có rất nhiều thiếu sót.
Dù có chút không nỡ khi nhìn bóng lưng Trì Mục Dao rời đi, hắn vẫn chỉ có thể đi tìm Hề Lâm trước.
Chấp Sự Đường của Khanh Trạch Tông có thể hình dung bằng cụm từ 'giàu nứt đố đổ vách'.
Ở Hợp Hoan Tông, Chấp Sự Đường chỉ là một thiên điện, hơn nữa còn phải đi qua một hành lang dài, lên đến tầng hai mới có thể vào.
Còn ở Ngự Sủng Phái thì lại càng nghèo nàn, chỉ tùy tiện dọn ra một gian nhà để làm Chấp Sự Đường.
Chấp Sự Đường của Khanh Trạch Tông là một viện riêng, sau khi lên núi sẽ thấy trước một cái cổng vòm, các con thú trên đầu mái được điêu khắc vô cùng to lớn uy nghiêm, gần như bằng kích thước của chính giữa mái.
Đấu củng là hình điêu khắc đám mây, dấu hiệu đặc trưng của Vân Ngoại Thiên, gạch lưu ly và tước thế (phần nối mái) đều được sử dụng kỹ thuật điêu khắc tinh xảo, xử lý chi tiết cực kỳ tỉ mỉ. Trên đá kê cột có hoa văn chữ Vạn, ý nghĩa của nó là cát tường, cũng mang ý nghĩa tài nguyên cuồn cuộn.
Đi qua cổng vòm một đoạn, có hai đình nhỏ để kiểm tra.
Phía sau nữa là hai dãy phòng bên cạnh, lần lượt là Văn Các và Võ Lâu. Đến Văn Các thường là để nhận những thứ như sách vở, bút mực, còn Võ Lâu là nơi nhận pháp khí, tu sửa và bảo dưỡng bội kiếm.
Bởi vì nơi này là Khanh Trạch Tông, trước Văn Các hầu như không có ai, còn cửa Võ Lâu thì lại người đến người đi tấp nập.
Chính giữa phía trước là chính điện ba tầng rộng rãi, mới là Chấp Sự Đường thực sự, tầng một là chỗ đăng ký và lấy đồ của Chấp Sự Đường, những sự vụ mà hai nơi trước không quản, đều có thể đăng ký xử lý ở đây.
Tầng hai và ba phần lớn là không gian chứa đồ, hoặc là nơi các đệ tử làm việc.
Sau khi Trì Mục Dao đến thì được mời vào phòng trong của Chấp Sự Đường, ngồi trước bàn ghế ở một bên uống trà, chọn kiểu dáng bản vẽ.
Y ngồi ở đây chưa đến nửa canh giờ, đã phát hiện ra chỗ không đúng ở đây.
Các đệ tử trong chấp sự đường làm việc hiệu suất rất thấp, đệ tử tính sổ tay cầm bàn tính 'tách——tách——tách——' động, như ống tre chảy nước, nửa ngày mới gảy được một cái.
Trì Mục Dao nhịn một lúc cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, cảnh tượng này thậm chí khiến y bắt đầu ngứa tay, thế là đặt bản vẽ xuống đi đến trước mặt đệ tử tính sổ.
Đệ tử này có tu vi Trúc Cơ kỳ, một tay cầm sổ sách, ngón tay chỉ vào một dòng ghi chép, một tay gảy bàn tính, trong miệng còn lẩm bẩm, khi gảy bàn tính còn phải xác nhận đi xác nhận lại xem mình gảy có đúng không.
Thấy Trì Mục Dao đến đệ tử này vội vàng đứng dậy chào hỏi, kết quả lại quên mất mình đã tính đến đâu rồi.
Trì Mục Dao không nhịn được hỏi: "Ngươi mới học dùng bàn tính à?"
"Dạ, đệ tử gần đây mới được phái đến Chấp Sự Đường làm việc."
"Đệ tử Chấp Sự Đường của Khanh Trạch Tông không phải là đệ tử được chọn riêng à?"
"Không phải, đệ tử Khanh Trạch Tông tư chất đều rất tốt, cần luân phiên ra ngoài lịch luyện, hoặc bế quan tu luyện. Đến Chấp Sự Đường giúp đỡ chỉ là hoàn thành một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành có thể nhận được linh thạch, đan dược và những phần thưởng khác."
Trì Mục Dao hít sâu một hơi, sau đó đuổi đệ tử này đi: "Thôi được rồi, để ta làm cho."
Y mở sổ sách ra xem, rất nhanh phát hiện sổ sách này ở các thời kỳ khác nhau đều do những người khác nhau ghi chép, phong cách của mỗi người không giống nhau, chữ viết cũng không giống nhau.
Trì Mục Dao xem qua một hồi, sau đó chỉ vào một dòng ghi chép hỏi: "cần đối chiếu sổ sách bắt đầu từ đây đúng không?"
"Dạ, đúng vậy."
Ánh mắt của Trì Mục Dao luôn ở sổ sách, y không nhìn bàn tính, nhưng ngón tay lại nhanh chóng gảy bàn tính, hạt bàn tính kêu lách tách, động tác rất nhanh, dường như không cần phải xác nhận, nghĩ là tự tin mình sẽ không gảy sai.
Ngón tay không ngừng gảy, sổ sách đã lại lật sang một trang.
Sau đó, đệ tử Trúc Cơ kỳ nhìn Trì Mục Dao với tốc độ quỷ dị đối chiếu xong cả một cuốn sổ sách, lại nhìn sổ sách tổng hợp, gạch xóa vài chỗ sau đó đặt sang một bên, nói: "Những sổ sách khác cũng mang đến đây."
Đệ tử kia tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng mang những sổ sách khác đến, đặt ngay ngắn bên cạnh Trì Mục Dao.
Đợi Trì Mục Dao xem những sổ sách khác, đệ tử Trúc Cơ kỳ cầm sổ sách vừa nãy lên xem, phát hiện Trì Mục Dao trong lúc tính toán còn phát hiện ra những chỗ không đúng trong sổ sách và đánh dấu lại.
Tốc độ và hiệu suất này khiến người ta phải kinh ngạc.
Chưa đến một buổi chiều, Trì Mục Dao đã đối chiếu xong sổ sách của một năm nay, sau khi đối chiếu xong thì nâng lên tay nhìn từng khoản tiền có chỗ không đúng, âm thầm nhẩm tính bằng ngón tay.
Vừa hay lúc này Hề Hoài đến Chấp Sự Đường, sau khi vào thì hỏi: "Bản vẽ xem thế nào rồi?"
Trì Mục Dao không trả lời, chỉ đặt sổ sách xuống. Cuốn sổ sách nặng nề phát ra một tiếng 'bịch', sau đó Hề Hoài liền nghe thấy y nói: "Gọi cha ngươi đến đây."
"A?" Đây là trực tiếp mời Tông chủ đến đây sao?
"Gọi đến." Trì Mục Dao lại rất cố chấp.
Hề Hoài có chút khó hiểu, nhưng vẫn ra ngoài truyền một đạo truyền âm phù.
Sau khi Hề Lâm bước vào Chấp Sự Đường, phát hiện Trì Mục Dao đang cầm bút viết gì đó, đi đến hỏi: "Đây là bản vẽ đã quyết định rồi sao? Các con tự quyết định là được, không cần hỏi ta."
Trì Mục Dao lúc này mới lên tiếng: "Tông chủ, con xem sổ sách của Khanh Trạch Tông gần một năm nay, rất nhiều chỗ không đúng, hơn nữa những khoản chi này đều là do người ký duyệt, là người đã dùng linh thạch sai mục đích sao?"
"Ờ..." Hề Lâm có chút bất ngờ, sao lần đầu tiên gặp mặt sau đại điển đạo lữ, lại là cảnh tượng này, "Chỗ nào không đúng?"
Trì Mục Dao lật sổ sách ra, chỉ vào những chỗ có vấn đề nói từng cái một: "Ngày 15 tháng 7, ba nghìn linh thạch mua Bách Vật Cẩm; ngày 4 tháng 8, bốn nghìn chín linh thạch mua Minh Linh Tùng Mộc. Nhưng trong sổ nhập hàng bên này, không có ghi chép Bách Vật Cẩm và Minh Linh Tùng Mộc đã nhập kho."
Hề Lâm có chút xấu hổ, mặt mày cứng đờ không nói gì, ngồi sang một bên, nhìn Hề Hoài.
Hề Hoài cầm sổ sách lên nhìn một cái, lại nhìn sổ nhập hàng, thở dài nói: "Có phải ngươi không muốn Cung Tam Thập Tam, muốn tiếp quản Chấp Sự Đườngg không?"
Trì Mục Dao lúc này mới hoàn hồn lại: "Ta chỉ là... Không nhịn được, muốn giúp đỡ."
"Ở Hợp Hoan Tông ngươi cũng sẽ tìm Tông chủ đối chiếu sổ sách sao?"
"Ừm, Tông chủ luôn đánh bài, thua tiền thì làm giả sổ sách, không quản không được, thành thói quen rồi..."
Hề Lâm nghe đến đây dứt khoát ho khẽ một tiếng, vẫn không nói gì.
Hề Hoài không nhịn được cười, hỏi đồ đệ của Hề Lâm: "Cha ta mấy ngày nay đã đi đâu?"
Vừa nói, vừa chỉ vào ngày tháng trên sổ sách.
Đệ tử nghĩa chính ngôn từ trả lời: "Ở trong Tông môn."
Trì Mục Dao đi tới cắt ngang bọn họ: "Không nên hỏi như vậy, Tông chủ vào ngày trước hai ngày này đã đi đâu?"
"Đi... Đi..." Đệ tử nói không ra lời.
Hề Lâm biết không thể giấu được nữa, dứt khoát tức giận nói: "Đi đánh bài! Ta đường đường là một Tông chủ, đánh bài thua còn không quản ngại gian khổ chuyên làm sổ sách giả, chẳng phải là biểu hiện rất có trách nhiệm sao?"
Trì Mục Dao bị những lời kỳ lạ của Hề Lâm làm cho ngẩn người, sao Hề Lâm có thể nói một cách hùng hồn như vậy?
Nhưng Khanh Trạch Tông đều là của Hề Lâm, làm như vậy cũng không có gì lạ.
Một lúc sau, Trì Mục Dao mới hỏi: "Người đánh bài với sư tổ của con sao?"
Hề Lâm lại trả lời một cách thản nhiên: "Ừm, sao thế?"
"Người thua cũng không có gì lạ."
"Sao lại nói vậy, sư tổ của con kỹ thuật đánh bài rất giỏi sao? Chẳng phải đây là vấn đề may mắn thôi sao?"
Trì Mục Dao không tiện giải thích, chỉ có thể nói: "Lần sau người dẫn con đi cùng."
"Con cũng thích đánh bài sao?"
Y phủ nhận: "Không thích, con chỉ thích thắng tiền."
Câu trả lời này Hề Lâm rất hài lòng, cười lớn đồng ý.
*
Trong năm này, Tư Nhược Du vẫn luôn rất rảnh rỗi, liền thường xuyên triệu tập những tu giả quen biết cùng nhau đánh bài.
Hôm nay hiếm khi có hứng thú, sau khi Tư Nhược Du đến Trưng Vũ Các đi vào căn phòng mà bọn họ thường xuyên 'chiếm giữ', vừa vào liền thấy Trì Mục Dao và Hề Hoài cũng ở đó, không khỏi ngạc nhiên: "Các con cuối cùng cũng chịu xuống núi rồi à?"
Vừa nói vừa đi tới, nắm lấy cổ tay của Trì Mục Dao thăm dò một chút: "Linh lực có chút hỗn loạn, nhưng ổn định cũng khá, không tệ."
Trì Mục Dao biểu hiện cũng đủ ngoan ngoãn: "Vâng, cảm ơn sư tổ quan tâm."
Đến lúc đánh bài, Tư Nhược Du thấy Trì Mục Dao ngồi ở vị trí của Hề Lâm, còn Hề Lâm và Hề Hoài hai cha con ngồi hai bên sau lưng Trì Mục Dao thì liền nhận ra có điều không ổn.
Tư Nhược Du khi đánh bài thì đầu ngón tay khẽ gõ mặt bàn, lại liếc nhìn Trì Mục Dao một cái, dường như muốn trao đổi ánh mắt với Trì Mục Dao, nhưng Trì Mục Dao lại như không chú ý đến thần sắc của bà.
Y luôn mỉm cười, thái độ vô cùng ôn hòa, không thể bắt bẻ được bất cứ điều gì.
Cảnh tượng này có phần buồn cười, hai tu giả Nguyên Anh kỳ lại ngồi sau lưng một tu giả Kim Đan kỳ. Hai vị này trên đầu còn mỗi người một cái sừng rồng, đều trông uy phong lẫm liệt, giữa đôi lông mày đều là khí chất bá vương, nhưng khi ngồi sau lưng Trì Mục Dao lại có vẻ hơi ngoan ngoãn.
Giống như người con trai che mặt có khí chất ôn hòa, mang theo hai tên bảo kê hung thần ác sát đánh bài, dám thắng linh thạch của bọn họ, bài sẽ bị đốt hết!
Hề Hoài dường như không hiểu bài, cũng không biết cục diện như thế nào, khi bọn họ đánh bài thì nhíu chặt mày. May mà người khác không biết hắn mù tịt, nhìn dáng vẻ của hắn còn tưởng là đang trầm tư.
Hề Lâm thì rất tích cực, luôn muốn chỉ đạo Trì Mục Dao vài cái, kết quả phát hiện Trì Mục Dao dường như không cần ông chỉ đạo, khả năng tính toán của thằng nhóc này rất ưu tú, cho dù ván bài này không tốt, cũng có thể bảo đảm mình không phải là người thua thảm nhất, đánh bài vô cùng ổn thỏa thận trọng.
Mấy ván đầu còn tính là bình thường, đến ván thứ tư thì Tư Nhược Du bắt đầu không thành thật nữa, người khác dùng thuật điều khiển để lấy bài, chỉ có bà là vươn tay ra để lấy, bàn tay mềm mại lướt qua mặt bàn, mang theo hương thơm nhẹ nhàng.
Trì Mục Dao nhìn, không có bất kỳ động tác gì, đến khi ván này tiến hành được một nửa, Trì Mục Dao mới búng tay một cái, phá vỡ ảo cảnh.
Những tu giả vốn đang đánh bài đều ngẩn người ra, phát hiện quân bài trong tay đột nhiên biến đổi, quân bài đã ném ra trên bàn cũng không giống như trong ký ức của họ.
Tư Nhược Du lập tức vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ nói: "Trì Mục Dao!"
Trì Mục Dao lại có chút bất đắc dĩ: "Sư tổ, người dùng chiêu này thắng được không ít linh thạch của Hề Tông chủ rồi nhỉ?"
Lần này Hề Lâm cuối cùng cũng hiểu ra, kinh ngạc nói: "Tư Tông chủ, ngươi, ngươi lại dùng ảo thuật để đánh bài?!"
Tư Nhược Du có thể được gọi là tổ tông ảo thuật, năng lực đấu pháp không giỏi, nhưng kỹ thuật ảo thuật của bà lại rất cao siêu, ảo cảnh tạo ra vô cùng tỉ mỉ, tu giả Nguyên Anh kỳ cũng rất khó nhận ra mình đã rơi vào ảo cảnh.
Ảo thuật này sau khi được sử dụng, kết quả của mọi giác quan của người trúng chiêu đều sẽ bị thay đổi một cách lặng lẽ, những người này cũng không phát hiện ra ván bài bị người khác khống chế, còn tưởng là đang đánh bài bình thường.
Tư Nhược Du dựa vào chiêu này, đã thắng được không ít linh thạch.
Chỉ là hôm nay lại bị Trì Mục Dao phá giải.
Một vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn thường xuyên cùng nhau đánh bài khác không nhịn được hỏi: "Tư Tông chủ, ngươi làm vậy có chút không đàng hoàng rồi?"
Tư Nhược Du trả lời hùng hồn: "Nơi này là Ma giáo, tu giả Ma hoáp làm gì mà không dựa vào bản lĩnh của mình? Lần trước Tông chủ Thiên Thủ Tông không phải cũng trộm bài đổi bài sao?!"
Người nọ cũng biết tu giả Ma giáo không có mấy người tốt, thế là đưa ra đề nghị: "Linh thạch ngươi thắng được không cần phải trả lại hết, ít nhất cũng phải trả lại một nửa chứ?"
"Không thể nào!" Tư Nhược Du lập tức ngạo nghễ từ chối, "Không biết gần đây Trương Tông chủ có phải có nỗi khổ linh lực sung túc không có chỗ phát tiết hay không, ngươi thích cô gái như thế nào, ta sẽ cho đệ tử đi hầu hạ ngươi hai ngày."
Trương Tông chủ tức giận đến mức không chịu nổi: "Ngươi không những thắng tiền của ta, còn muốn cho đệ tử của ngươi hút linh lực của ta, chuyện tốt gì cũng để cho ngươi chiếm hết!"
"Đệ tử của ta ai nấy đều xinh đẹp như hoa như ngọc, nếu không phải thấy tu vi của ngươi cao, tư chất còn khá, thì bọn họ cũng chẳng thích loại xương cốt già nua như ngươi đâu! Nói không chừng cái gì cũng không biết, chỉ biết xông tới xông lui."
"Ngươi, ngươi... Không phải trước khi đánh bài đã ước định không được nói tục sao?"
"Bây giờ là đang đánh bài à? Bây giờ là đang cãi nhau, ta cãi nhau còn phải để ý đến tâm trạng của ngươi sao?"
Hề Lâm ngẩn người một hồi lâu mới hoàn hồn lại hỏi Trì Mục Dao: "Trước đây, ta đều là vì ảo thuật mà thua sao?"
Trì Mục Dao trịnh trọng gật đầu: "Vâng, Tông chủ, lòng người bên ngoài hiểm ác, người tốt nhất nên ít ra khỏi Tông môn thì hơn."
Hề Lâm, một người chỉ cần bị những tu giả khác nói vài câu sẽ nổi trận lôi đình, ra ngoài đánh bài bị người ta tính kế, còn không phát hiện ra thế mà lại là một con rồng ngốc bạch ngọt đáng yêu.
Hề Lâm thất hồn lạc phách nhìn quân bài trên bàn, dường như không có ý định chơi nữa, thở dài đứng dậy rời đi.
Ông đã thất vọng về bài bạc rồi.
Ông đã thất vọng về Ma giáo rồi.
Tư Nhược Du thì lại xách Trì Mục Dao ra khỏi Trưng Vũ Các, chống nạnh tức giận hỏi: "Ngươi cái thằng nhóc không có lương tâm này, mới gả đi chưa được bao lâu, đã cùi chỏ hướng ra ngoài rồi hả?!"
Trì Mục Dao ủy khuất trả lời: "Người dùng ảo thuật để thắng bài vốn đã không đúng, hơn nữa, người thắng được quá nhiều rồi."
"Từ khi ta về Hợp Hoan Tông, việc điều tra Hợp Hoan Tông của bên ngoài cũng ngày càng nghiêm ngặt hơn, rất nhiều đệ tử chỉ có thể quay về Hợp Hoan Tông rồi. Nhiều đệ tử tụ tập cùng nhau như vậy, mà toàn là những cô nương kiều diễm, ta tự nhiên phải nghĩ cách nuôi bọn họ chứ."
"Nhưng mà—"
"Không có nhưng nhị gì hết! Trì Mục Dao, sư tổ rất tức giận, ngươi bị trục xuất khỏi Hợp Hoan Tông rồi!" Tư Nhược Du xả xong cơn giận, liền hậm hực bỏ đi.
Hề Hoài nhìn người cha thất hồn lạc phách rời đi, lại nhìn Tư Nhược Du tức giận bỏ đi, đột nhiên có chút buồn cười: "Bọn họ đều đã mấy trăm tuổi rồi, sao lại giống như chưa trưởng thành vậy, vì chuyện này mà đuổi ngươi khỏi sư môn sao? Có cần trở về giải thích một chút không? Dỗ dành sư tổ của ngươi?"
"Thật ra không cần... Ngươi không cần lo lắng, ta về Hợp Hoan Tông một chuyến."
"Có cần ta đi cùng ngươi không?"
"Không cần."
"Được, ta đi an ủi cha ta vậy."
Trì Mục Dao đạp lên pháp khí phi hình đám mây màu hồng phấn, theo hướng Tư Nhược Du đi về phía Hợp Hoan Tông.
Khi y đến cổng Tông môn, nhìn thấy một tiểu sư muội lén lút mở cửa cho y, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu sư huynh, sao huynh lại chọc sư tổ tức giận vậy?"
"Cũng không có chọc." Y cẩn thận đi vào Hợp Hoan Tông, sau đó đi đến Chấp Sự Đường của Hợp Hoan Tông.
Đợi đến Chấp Sự Đường, y vừa ngồi xuống, các tiểu sư muội liền chủ động mang sổ sách đến.
Trì Mục Dao vừa mở ra, liền thấy Tư Nhược Du xông vào: "Không được đưa cho nó, nó đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi!"
Trì Mục Dao ngẩng đầu nhìn bà, không để ý đến bà, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách, gảy bàn tính, tay cầm bút lông thỉnh thoảng lại vạch một đường.
Tư Nhược Du ban đầu còn khí thế hùng hổ, sau khi nhìn thì liền ỉu xìu, thậm chí còn muốn hủy sổ sách.
Đợi đến khi Trì Mục Dao đối chiếu xong sổ sách, gần như là nén giận nói: "Sư tổ!"
Tư Nhược Du vốn dĩ đang tức giận, trong nháy mắt đã không còn chút nào, dứt khoát ôm lấy Từ Nhiễm Trúc than thở: "A a a, con xem nó kìa! A Cửu thật là phiền phức! Rõ ràng là ta nuôi lớn nó, vậy mà nó còn hung dữ với ta!"
Trì Mục Dao cầm sổ sách đến trước mặt bà, chỉ vào mấy chỗ nói: "Sao người lại mua nhiều trang sức như vậy?"
"Ta sai rồi!" Tư Nhược Du tuy nhận sai, nhưng vẫn lớn tiếng với y, "Ta sai rồi! Sai rồi!"
Từ Nhiễm Trúc giải thích theo: "Rất nhiều đệ tử bị các môn phái khác đuổi về, tu vi lại không có tiến triển, tâm trạng thấp thỏm, sư tổ mới mua trang sức tặng các nàng, hy vọng các nàng có thể vui vẻ hơn."
Trì Mục Dao chỉ có thể cầm sổ sách trở về chỗ ngồi, nhìn sổ sách mà rơi vào sầu não.
Tư Nhược Du cuối cùng cũng thành thật, hỏi: "Nghiêm trọng lắm sao?"
Trì Mục Dao cầm sổ sách xem qua số tài sản hiện tại của Hợp Hoan Tông, nói: "Cần phải mua Trúc Cơ Đan rồi, ta vừa xem thống kê, có mấy sư muội có thể xung kích Trúc Cơ rồi. Hơn nữa ta từ sớm đã cảm thấy việc phát Trúc Cơ Đan cũng không nên quá hà khắc, những người xung kích lần hai và lần ba cũng có thể cho một ít, đừng để các nàng khi xung kích Trúc Cơ kỳ có quá nhiều áp lực."
"Ồ..." Bà dịch đến bên bàn, cùng xem sổ sách, "Con nói đúng, ta đúng là suy nghĩ không chu toàn, con có cách gì không?"
"Đồ đệ cháu trai cùi chỏ hướng ra ngoài chỉ có thể đi cầu Khanh Trạch Tông thôi, ta đã xem sổ sách của bọn họ, nếu hai Tông môn chúng ta cùng nhau mua số lượng lớn, chi phí có thể thấp hơn. Nhưng cái ân tình này phải trả, biết không?"
"Ừm, biết rồi."
Trì Mục Dao thấy cơn giận của Tư Nhược Du đã hạ xuống, mới nói: "Hôm nay con cố ý, người dùng thủ đoạn gian lận để đánh bài như vậy rốt cuộc cũng không thỏa đáng. Ma giáo tính tình nóng nảy nhiều vô số kể, hôm nay có con và Hề Hoài ở đây tình hình còn có thể khống chế được, nếu như một ngày nào đó người khác phát hiện ra sự thật, cùng người đánh nhau, năng lực đấu pháp của người lại không mạnh, nếu không thể nhanh chóng trốn thoát, sợ là sẽ dẫn đến họa sát thân."
"Người là Tông chủ, là tu giả Nguyên Anh kỳ duy nhất của Hợp Hoan Tông, nếu người có chuyện gì, những đệ tử khác phải làm sao?"
"Hôm nay truyền ra danh tiếng người đánh bài gian lận, cũng có thể cắt đứt khả năng người tiếp tục đánh bài. Cho dù người không gian lận nữa, chuyện cờ bạc cũng có thắng có thua, nếu thua nhiều, môn phái cũng không chịu nổi, chi bằng dứt đi thì hơn."
"Ồ..." Người mấy trăm tuổi rồi, vậy mà lại bị một vãn bối dạy dỗ đến á khẩu không trả lời được.
Trì Mục Dao thở dài: "Người cũng đừng có đi lừa Hề Tông chủ nữa, Hề Tông chủ sắp bị người lừa ngốc rồi."
"Lăn lộn trong Ma giáo nhiều năm như vậy, binh bất yếm trá có biết không? Hắn chỉ lo tu vi không chịu lớn kiến thức, ta chỉ cho hắn một bài học, để hắn biết lòng người hiểm ác thôi."
"Sư tổ!"
"Ta sai rồi!!!" Xin lỗi còn khí phách hơn ai hết.
Từ Nhiễm Trúc nhìn cảnh này không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Một tay gánh ba nhà: Khanh Trạch Tông, Hợp Hoan Tông, Ngự Sủng Phái.
Tông chủ Thiên Thủ Tông trộm bài: Ngươi vô sỉ!
Tư Nhược Du dùng ảo cảnh: Ngươi mới bẩn thỉu!
Trương Tông chủ: Ta mới là người bị hại!
Tư Nhược Du: Ngươi thua không trả tiền!
Trương Tông chủ: ...
Hề Lâm đứng trên đỉnh đạo đức chỉ trỏ: Các ngươi đều là đồ khốn nạn!
Ba người đồng thời phản bác: Người thua liền đánh nhau là ai?!
Hề Lâm: ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro