Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 96: Đại hôn

[Một đời cùng mưa, một đời bạc đầu, một sớm nắm tay liền là vĩnh cửu.]

Lễ đại điển đạo lữ Ma giáo phải đến đêm mới náo nhiệt nhất.

Việc thành thân ở Giới Tu Chân không có nhiều quy củ như ở Nhân Giới, đội đưa dâu cũng không cần phải dậy sớm, 'cô dâu' cũng không cần trang điểm từ sớm.

Lễ đại điển đạo lữ Ma giáo phải đến giữa trưa mới chính thức bắt đầu, vậy mà đã có người nghe tin tìm đến, chờ ở gần Hợp Hoan Tông để xem náo nhiệt.

Cũng không biết nam đệ tử của Hợp Hoan Tông này có tiên sắc thế nào, mà có thể khiến cho Thiếu Tông chủ Khanh Trạch Tông, Ma Tôn đại nhân của Ma giáo vì y mà tổ chức đại lễ long trọng như vậy.

Những pháp khí phi hành được đặt làm riêng xếp thành một hàng dài trước cổng Tông môn, ngay ngắn chỉnh tề, rèm che trên pháp khí bị gió nhẹ thổi bay, phấp phới, tạo thành tiếng loạt xoạt đều đặn, thật là khí phái.

Lá cây xào xạc, ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ hoa đào chiếu xuống, hương thơm bên ngoài Hợp Hoan Tông ngọt ngào đến mức khiến người ta luống cuống.

Đợi đến khi pháp khí khởi động, người ngồi trong pháp khí phi hành dẫn đầu không phải là Trì Mục Dao, mà là Tư Nhược Du, ngụ ý vị Tông chủ này đích thân dẫn đệ tử của mình tiến vào Khanh Trạch Tông.

Người ngồi trong pháp khí phi hành thứ hai mới là Trì Mục Dao.

Bên trong Hợp Hoan Tông lúc này đã bắt đầu bận rộn.

Hôm nay Trì Mục Dao mặc một bộ hỉ phục màu đỏ.

Tuy y là 'gả' vào Khanh Trạch Tông, nhưng chung quy vẫn là nam, lại còn có thêm một thân phận khác là Cung chủ ba mươi ba của Khanh Trạch Tông, trang phục của y trang trọng ổn trọng, vẫn là kiểu dáng nam, trên đầu đội phát quan.

Chỉ là hỉ phục của y là tay áo rộng, còn hỉ phục của Hề Hoài là tay áo thụ hồ, hành động sẽ tiện lợi hơn y.

Hoa văn thêu trên y phục của hai người cũng có chút khác biệt.

Hỉ phục của Hề Hoài là mây vờn rồng bay, ngụ ý là người điều khiển rồng trên trời cao.

Hỉ phục của Trì Mục Dao là hoa nở rực rỡ, chỉ có một móng vuốt rồng xuất hiện. Bộ y phục này của y... Không có ý nghĩa gì, hoa văn là do Hề Hoài thiết kế, nói là 'Bông hoa này của ngươi bị ta hái rồi', Hề Hoài vui vẻ cười rất lâu.

Trì Mục Dao vẫn còn ở trong Hợp Hoan Tông chưa ra ngoài, các sư tỷ muội trong Tông môn bận rộn không ngừng, bọn họ vốn dĩ đã ồn ào, lúc này càng náo nhiệt hơn, giống như hàng trăm con chim họa mi tụ tập cùng nhau, mỗi con kêu một kiểu.

Một giọng nói thì du dương, nhưng tụ tập lại với nhau thì trở nên ồn ào.

Ngay lúc này, từ ngoài cửa lại có thêm mấy cô gái đi vào, tụ tập lại nói chuyện gì đó, một người trong số đó nhanh chóng chạy tới: "Sư đệ, lễ thành hôn của đạo lữ của đệ cũng đeo mặt nạ sao?"

Trì Mục Dao nhìn cô nàng, mỉm cười ôn hòa: "Ừm, đây là quy củ của Hợp Hoan Tông, sau này ta xuất hiện ở Ma giáo cũng sẽ luôn che mặt."

Y Thiển Hi trước đó đi theo đội của Quan Nam Thiên Tôn đến Khanh Trạch Tông, nhưng những tu giả như bọn họ chỉ có thể chờ ở Khanh Trạch Tông, những náo nhiệt trước đó đều không được nhìn thấy.

Trì Mục Dao liền để Lâu Quỳnh Tri lén đi gọi Y Thiển Hi đến, thay y phục môn phái của Hợp Hoan Tông, đeo Đào Hoa Diện, như vậy có thể cùng đội của y du ngoạn Ma giáo vào ban đêm.

Y vẫn mong Y Thiển Hi ở trong đội của y hơn, đi cùng y, chứ không phải giống như khách khứa bình thường.

Nhưng Hách Hạp và Y Lan vì giới tính nên không thể trà trộn vào đội được.

Y Thiển Hi hưng phấn không thôi, đi vòng quanh Trì Mục Dao mấy vòng, tặc lưỡi khen ngợi: "Sư đệ, thường ngày đệ ăn mặc rất thanh nhã, trông có vẻ thanh thuần, không ngờ mặc đồ đỏ lên lại thêm vài phần diễm lệ."

"Nếu nói diễm lệ thì Thanh Hoa Hoa còn diễm lệ hơn."

"Nó một con cáo thì có gì mà diễm lệ?"

"Cáo đương nhiên là diễm lệ rồi! Đúng rồi, Thanh Hoa Hoa đâu?"

"Không mang đến."

"..." Quả nhiên, Y Thiển Hi hoàn toàn không xem cáo xanh tổ tông ra gì, chỉ xem như thú cưng mà nuôi thôi.

Y Thiển Hi thấy Trì Mục Dao thì an tâm rồi, lại bắt đầu nhìn ngó xung quanh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên không phải lúc chiến đấu mà đến cảnh giới Ma giáo.

Cô nàng vịn cửa nhìn ra ngoài, cảm thán nói: "Hợp Hoan Tông của các ngươi thật là lớn."

"Ừm, địa giới Ma giáo rất lớn, bởi vì thời kỳ đầu thành lập Tông môn ít, cho nên mỗi Tông môn đều chiếm diện tích rất lớn. Tuy Hợp Hoan Tông chưa từng xuất hiện tu giả cấp cao nào, nhưng cũng là Tông môn có thời gian kiến tông tương đối lâu ở Ma giáo."

Cô nàng tiếp tục cảm thán: "Tông môn này thật là phú lệ đường hoàng."

"Đúng vậy, khi đó Ma Môn giáo không hiểu biết nhiều về kiến trúc, thợ thủ công đều mô phỏng theo hoàng cung ở Nhân Giới, cảm thấy như vậy mới khí phái. Không giống như Noãn Yên Các nhiều nhân tài, Tông môn xây dựng cũng tao nhã thoát tục."

"Vậy cũng còn hơn mấy cái nhà gỗ nhỏ của Ngự Sủng Phái."

Y Thiển Hi nói xong lại ghé vào trước gương, soi mình: "Mặt nạ này đẹp quá đi, ta mặc bộ y phục môn phái này có đẹp không?"

"Ừm, đẹp."

Cô nàng nhìn trái nhìn phải, lại hỏi: "Con gái Hợp Hoan Tông đều rất xinh đẹp nhỉ? Bọn họ nhìn đều rất ưu nhã, thân thể rất nhẹ, giống như biết khiêu vũ vậy."

"Ừm, đệ tử Hợp Hoan Tông quả thực ai nấy đều ca hay múa giỏi, tướng mạo xuất chúng."

Y Thiển Hi lại là người tự nhiên quen thân, còn xúm lại trò chuyện với các đệ tử Hợp Hoan Tông, thậm chí còn để mấy đệ tử chủ động tháo mặt nạ xuống cho cô nàng nhìn, khiến cô nàng kinh ngạc không thôi: "Các ngươi đều xinh đẹp quá!"

Đệ tử Hợp Hoan Tông đối với bạn bè được Trì Mục Dao đặc biệt mời đến đều không có chút đề phòng nào.

Sau khi đi dạo một vòng, cô nàng không nhịn được hỏi Trì Mục Dao: "Ở trong một môn phái toàn là những mỹ nhân như vậy lâu rồi, vậy mà lại có thể chịu được Ngự Sủng Phái toàn là linh thú sao?"

"Bởi vì ta thích động vật mà, hơn nữa cảnh sắc Bồ Hà rất đẹp."

Lúc này trong Tông môn lại có thêm một người đi vào, rất nhiều cô gái tụ lại nhìn người này, dường như đều cảm thấy người này lớn lên cực kỳ tuấn lãng, khiến người ta không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Một cô gái trong đó hỏi: "Tiểu sư huynh, đây là bạn của ngươi sao?"

Trì Mục Dao đặt quyển trục đang xem xuống, đi ra nhìn thoáng qua liền cười, cáo xanh tổ tông vẫn là đi theo đến.

Thế là y trả lời: "Ừm, là bạn!"

Các cô gái khác trong Tông môn bắt đầu bàn tán: "Ta nhớ hắn, lần trước ở chiến trường oai phong lắm, biết khống chế những tu giả khác để sử dụng cho mình."

"Tiểu sư huynh còn quen cả bạn bè Nguyên Anh kỳ nữa..."

Cáo xanh tổ tông không để ý đến bọn họ, sau khi đi vào phòng của Trì Mục Dao liền liếc nhìn Y Thiển Hi một cái, cho dù Y Thiển Hi đang đeo mặt nạ ngài cũng liếc mắt một cái là nhận ra.

Y Thiển Hi lại không nhìn ngài, vẫn đang hưng phấn trò chuyện với các đệ tử Hợp Hoan Tông khác, rõ ràng là hứng thú với các chị gái xinh đẹp hơn.

Cáo xanh tổ tông hừ lạnh một tiếng: "Xì."

Trì Mục Dao trêu chọc: "Theo sát ghê nha."

"Ta là đến tham gia lễ đại điển đạo lữ của ngươi!"

"Ồ, vậy cảm ơn tổ tông."

Cáo xanh tổ tông đứng bên cạnh y, nhìn đồ trong tay y không khỏi kinh ngạc: "Ngày đại điển của ngươi mà vẫn còn xem sổ sách sao?"

"Ừm, ta phải đối chiếu xong sổ sách bây giờ, chỗ nào có vấn đề thì giao cho những người khác trong Tông môn xử lý, nếu không đợi đến khi ta thành lễ, e là phải ba năm tháng nữa mới có thể xuống núi được."

Việc y phụ trách công việc Chấp Sự Đường không phải là ngẫu nhiên, mà là vốn dĩ y là một người dễ lo lắng, lại luôn có thể sắp xếp các công việc rất chu đáo, lâu dần các đệ tử trong Tông môn đều vô cùng tin tưởng y.

Lần này sổ sách của lễ thành hôn vừa mới ra, y phải tự mình xem qua, sau đó giao cho Từ Nhiễm Trúc mới có thể yên tâm.

Theo tính khí của Hề Hoài, những ngày này nhịn rất khó chịu, sau đại điển nhất định sẽ lại mở trận phong sơn nhỏ, bắt y đếm xem hoa trên lưng y có bao nhiêu đóa, mỗi đóa là hoa gì.

Hai người ở trên núi cùng nhau thời gian ngắn thì ba tháng, nhiều thì nửa năm cũng có thể.

Y phải xử lý thỏa đáng mọi chuyện trước đó.

Lại xem sổ sách một lúc, y đột nhiên nhớ ra gì đó, ngạc nhiên hỏi cáo xanh: "Ý, thì ra người biết chữ à."

Cáo xanh tổ tông nhíu mày, tuy ngài hóa thành hình người chưa lâu, nhưng cũng không đến nỗi không biết chữ: "Xâm nhập thức hải của người khác có thể đọc được một số thứ để ta sử dụng."

"Năng lực này tiện lợi thật đấy..."

"Đạo lữ của ngươi tiến vào thức hải của ngươi cũng có thể nhìn thấy một số thứ."

"Hả?!" Y vẫn chưa đến Nguyên Anh kỳ, thật sự không biết những chuyện này.

"Hắn không nói gì sao?"

"Không có."

"Vậy có lẽ là đại não của ngươi trống rỗng rồi, người không thông minh lắm, cho nên không có thứ gì thú vị được lưu trữ."

Trì Mục Dao cuối cùng cũng ý thức được, cáo xanh tổ tông này là người thù dai, đây là đang nói móc lại y.

Y bất đắc dĩ thở dài một hơi, liền cầm sổ sách đi tìm Từ Nhiễm Trúc.

Qua thời gian nóng nhất giữa trưa, đội đón dâu liền đến.

Trì Mục Dao còn muốn đối chiếu sổ sách lại lần cuối, y đối chiếu sổ sách không dùng bàn tính, chỉ dùng ngón tay nhẩm tính, rất nhanh có thể tính ra.

Lúc sổ sách bị cướp đi, ngón tay nhẩm tính của y còn chưa dừng lại, ngay sau đó đã bị người ta đẩy lên ghế ngồi ngay ngắn chờ đón dâu.

Y không nhịn được mà nói: "Mấy người hung dữ như vậy, dễ tìm không ra lò đỉnh đấy!"

"Phải, ngươi không hung dữ, cho nên ngươi gả đi rồi đúng không?" Từ Nhiễm Trúc phản bác.

"Đúng vậy!"

"Đúng đúng đúng!"

Y Thiển Hi, Lâu Quỳnh Tri và những người khác đều đang ở bên tường ngoài nhìn ra, dường như muốn xem bên kia quy trình như thế nào.

Rất nhanh đã có người truyền tin, nói là Khanh Trạch Tông mang đến hơn một ngàn gánh sính lễ.

Giới Tu Chân đều dùng pháp khí trữ vật, những gánh này đại biểu cho số lượng quà tặng, đại biểu cho có thể là linh thạch, có thể là pháp khí, pháp y, hoặc cũng có thể là linh thảo chưa từng luyện chế, thi thể linh thú... Đều là những thứ có giá trị trong Giới Tu Chân.

Khi tổ chức lễ đại điển đạo lữ, bên đón dâu sẽ mang đến một số gánh sính lễ, biểu thị cảm tạ Tông môn cũ đã bồi dưỡng ra tu giả ưu tú như vậy, khiến người đón dâu có cơ duyên kết bạn, kết thành đạo lữ.

Khanh Trạch Tông tài đại khí thô, trực tiếp mang đến hơn một ngàn gánh.

Lâu Quỳnh Tri xem xong gấp gáp: "Mang đến nhiều như vậy là có ý gì vậy? Đây là không định trả tiểu sư huynh về sao? Tông môn cũng không cho về nữa đúng không?"

"Ngươi đừng gấp, cũng có thể là để cho tiểu sư huynh thêm mặt mũi thôi, dù sao có nhiều người nói Hề Hoài tìm một đạo lữ của Hợp Hoan Tông như thế nào thế nào... Hắn là đang chứng minh mình rất để ý tiểu sư huynh."

Y Thiển Hi nhìn những gánh sính lễ kia, ghen tị phát ra tiếng "A ~".

Đợi Hề Hoài 'vượt ải chém tướng', cuối cùng cũng đến trước cửa phòng của Trì Mục Dao, các đệ tử mới lần lượt nhường đường.

Tư Nhược Du dùng cành cây chấm vào ba bát nước, Hề Hoài và Trì Mục Dao đứng đối diện nhau, phối hợp cúi đầu xuống.

Tư Nhược Du nhẹ nhàng búng cành cây trong tay, những giọt nước trong suốt rơi xuống đỉnh đầu hai người, tí tách rơi xuống, treo lơ lửng trên tóc hai người.

Cùng quân kết liền cành, một đời tình duyên ba kiếp không quên.

Một đời cùng mưa, một đời bạc đầu, một sớm nắm tay liền là vĩnh cửu.

Nghi lễ kết thúc, Hề Hoài đưa cho Trì Mục Dao một sợi dây đỏ, giữa sợi dây đỏ buộc một chiếc chuông, hai đầu là tua rua, phía trên còn có thêm những vật trang trí làm từ Ngọc Tụ Linh hình mặt trời mặt trăng.

Hai người mỗi người cầm một đầu, sóng vai đi ra ngoài, lúc đi chuông phát ra tiếng kêu thanh thúy, tua rua trong tay họ lắc lư.

Hai người đi qua con đường đá của Tông môn ngập tràn hơi nước và hương hoa đào, đi ra khỏi Hợp Hoan Tông.

Những tu giả vẫn luôn chờ đợi bên ngoài để xem náo nhiệt đều vươn cổ, nhìn hai người, cho dù Trì Mục Dao mà họ thấy chỉ là một người đàn ông che mặt, vẫn không kìm được mà cảm thán, chỉ riêng dáng người và khí chất thôi, cũng đủ khiến người ta nghiêng ngả rồi.

Khó trách Ma Tôn lại thích.

Cuối cùng, Trì Mục Dao lên pháp khí phi hành, Hề Hoài thì cưỡi trên lưng một con linh thú oai phong lẫm liệt, trong thời gian này sợi dây đỏ trong tay hai người không thể buông ra.

Những pháp khí phi hành này và những cái được làm ở Thiên Tông Hội cơ bản giống nhau, chỉ là thiết kế tinh xảo hơn, rèm che treo trên bốn góc cũng là màu đỏ hỉ.

Hề Hoài phải đi ở phía trước bên hông pháp khí, duy trì một khoảng cách cố định với pháp khí phi hành, mới có thể đảm bảo sợi dây đỏ không bị mắc vào bốn góc, xuất hiện tình huống bị cong gãy.

Tông Tư Thần và Tùng Vị Việt hai người đương nhiên cũng đi trong đội hình, trong đó Tông Tư Thần và các tu giả có Mọic hệ linh căn khác sẽ đồng thời điều khiển thực vật xung quanh khi đội hình di chuyển.

Chỉ thấy nơi bọn họ đi qua, sẽ trong nháy mắt nở ra những đóa hoa rực rỡ.

Muôn hoa đua nở theo bước chân đội hình của bọn họ.

Giữa non núi sắc mây hổ phách, róc rách tiếng rừng suối ngân vang, muôn hoa càng thêm rực rỡ, bóng hoa rực rỡ, khiến người ta ngắm nhìn mãi chẳng muốn rời mắt.

Trì Mục Dao thò đầu nhìn những đóa hoa đang nở trái mùa, không khỏi kinh ngạc.

Cảnh đẹp hoa trải đường thế này, e là chỉ có ở Giới Tu Chân mới có thể thấy được.

Y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, mà y lại là nhân vật chính trong đó.

Không ngờ điều này cũng khiến Hề Hoài ghen tuông, nói: "Ta cũng có thể đốt một mồi lửa cho náo nhiệt."

"Không cần đâu..." Trì Mục Dao vội vàng thu hồi ánh mắt kinh ngạc của mình, sợ Hề Hoài làm ra chuyện gì đó không bình thường.

Tu giả Hoả hên không thích hợp làm chuyện lãng mạn.

Ngài vẫn nên ngậm miệng đi thì hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Hề Hoài: Ngươi đây là quên ta đã đốt pháo hoa cho ngươi rồi! Đồ vô lương tâm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro