Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 94: Đại hôn

[Thì ra có đạo lữ rồi có thể trải nghiệm cảm giác nuôi chó khổng lồ.]

Trong nhận thức của các đệ tử Hợp Hoan Tông, vẫn còn tồn tại quan niệm của Nhân Giới.

Họ thường không xem việc tổ chức đại điển đạo lữ là một nghi thức bình thường, trong khái niệm của họ, đây là 'gả con gái'.

Hợp Hoan Tông rất ít khi tổ chức những chuyện hỉ sự như vậy, dù sao Giới Tu Chân cũng có thành kiến cố hữu với Hợp Hoan Tông, mọi người đều cảm thấy nữ nhân Hợp Hoan Tông đều là những kẻ phù phiếm, thậm chí chỉ cần ở bên cạnh họ, trên đầu sẽ xuất hiện một đám mây xanh.

Nếu thực sự có người xác định kết đôi với đệ tử Hợp Hoan Tông, họ cũng chỉ là 'đối tượng tu luyện cố định', chứ không phải bạn đời.

Rất ít tu giả coi đệ tử Hợp Hoan Tông là đạo lữ.

Trước đây, Hợp Hoan Tông đã từng có hai tu giả biết rõ thân phận của Hợp Hoan Tông mà vẫn 'kết hôn'.

Một người bất chấp sự phản đối của mọi người, tự ý ở bên nhau, không tổ chức đại điển đạo lữ.

Một người không quan tâm đến đánh giá của người ngoài, kiên quyết tổ chức đại điển đạo lữ. Đó là lần đầu tiên Hợp Hoan Tông tổ chức hỉ sự như vậy, Trì Mục Dao còn may mắn được tham gia.

Trì Mục Dao là người thứ ba của Hợp Hoan Tông 'xuất giá', trong Tông môn, y vẫn là một sự tồn tại vô cùng kỳ diệu.

Hợp Hoan Tông của họ sắp có một đệ tử nam 'gả' đi rồi.

Vì chuyện đại điển đạo lữ, Trì Mục Dao đặc biệt tìm Tư Nhược Du hỏi ý kiến, sau đó mới định ngày tổ chức đại điển.

Sau khi định ngày xong, việc đầu tiên y làm là gửi truyền âm phù cho Hề Hoài, thông báo chuyện này cho Hề Hoài.

Y và Tư Nhược Du định tổ chức đại điển đạo lữ sau hai tháng nữa.

Kết quả Hề Hoài không đồng ý, gửi lại truyền âm phù hỏi: "Có thể trong vòng ba ngày không?"

Y chỉ có thể an ủi: "Đại điển cần chuẩn bị rất nhiều thứ đó! Với cả sau khi phát thiệp mời, mọi người đến tham dự cũng cần vài ngày di chuyển."

Truyền âm phù của Hề Hoài nhanh chóng đến lần nữa: "Vậy ta không đợi được, ngươi về Khanh Trạch Tông trước đi."

Y lại gửi truyền âm phù: "Khi nào cần lo liệu chuyện gì ta sẽ ra khỏi Tông môn, dù sao chuyện của Chấp Sự Đường vẫn do ta phụ trách, đến lúc đó ngươi cũng đến."

Trì Mục Dao là đệ tử Chấp Sự Đường của Hợp Hoan Tông, ngày thường thu xếp mọi chuyện đều do y phụ trách. Bây giờ, đại điển đạo lữ của chính mình cũng phải do mình lo liệu, giao cho người khác thì luôn không yên tâm.

Hề Hoài là Thiếu Tông chủ Khanh Trạch Tông, có thể rảnh rang, nhưng y thì không thể.

Sau khi ngày đại điển được quyết định, người của Khanh Trạch Tông không ít lần chạy đến Hợp Hoan Tông, lúc thì hỏi có cần gì không, thiếu gì họ có thể cung cấp.

Lúc lại hỏi bọn họ có hài lòng với kiểu dáng pháp khí phi hành dùng trong đại điển không.

Người trong Hợp Hoan Tông cũng không rảnh rỗi, phụ trách trang trí bên trong môn phái, còn chuẩn bị 'của hồi môn' cho Trì Mục Dao.

Giới Tu Chân không coi trọng mười dặm hồng trang, dù sao rất nhiều đồ đạc của họ đều có thể cất trong pháp khí trữ vật, nếu khoe ra quá nhiều còn bị kẻ bất chính giết người cướp của.

Nhưng vì để mặt mũi Tông nở mày nở mũi, họ vẫn cần chuẩn bị một số thứ.

Thể diện của Giới Tu Chân, không gì khác ngoài việc đặt làm một loạt pháp khí phi hành tinh xảo có kiểu dáng giống nhau.

Tiếp đó là đặt làm một loạt pháp y mới, không cần thuộc tính quá tốt, hình thức ổn là được. Gần đây, các đệ tử Hợp Hoan Tông đang gấp rút làm pháp y mới, đến lúc đó không thể làm mất mặt Trì Mục Dao được.

Còn có chính là phải có tu giả cấp cao trấn giữ, đi cùng tân nhân qua các đường phố ngõ hẻm, để cho người khác thấy chỗ dựa của đôi đạo lữ này mạnh mẽ.

Khanh Trạch Tông tài đại khí thô, tất cả đồ dùng đều đặt làm, số lượng khổng lồ, toàn bộ các phường luyện chế của Giới Tu Chân đều đang tăng ca làm việc cho bọn họ.

Việc tổ chức đại điển đạo lữ ở Ma giáo đến mức độ này, lần trước vẫn là Hề Lâm và đạo lữ của ômg.

Lần này là Hề Hoài, xem ra, dường như còn vượt quá cả lần của Hề Lâm.

Tổ chức đại điển đạo lữ với đệ tử Hợp Hoan Tông, hơn nữa còn là đại điển đạo lữ của hai người đàn ông mà lại còn tổ chức đến cấp bậc đỉnh cao, mời tu giả trong thiên hạ tề tựu ở Khanh Trạch Tông, thật sự là chuyện hiếm thấy trên đời.

Chiến tranh trước đó dường như không gây ra chút ảnh hưởng nào cho Khanh Trạch Tông, sau khi tu sửa xong nhà cửa, liền bắt đầu mở tiệc chiêu đãi khách khứa.

Các tu giả trong Tông môn lo liệu hôn sự, thậm chí còn gửi thiệp mời đến Noãn Yên Các, lời mời đối với Nhàn Duyệt Thiên Tôn càng thêm long trọng, Hề Lâm dứt khoát bổ một đạo Tử Lôi trước cửa động phủ bế quan của Nhàn Duyệt Thiên Tôn, Tử Lôi thẳng tắp xông vào cấm chế của Noãn Yên Các, như thể đang nói nếu bọn họ muốn tấn công Noãn Yên Các, tùy thời có thể xông vào.

Nhàn Duyệt Thiên Tôn đang bế quan dưỡng thương, bị đạo Tử Lôi này làm kinh động, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, sau khi thăm dò biết rõ ý đồ càng tức giận đến mức phun ra một ngụm máu bẩn.

*

Y Thiển Hi gần đây bị làm phiền đến mức không chịu nổi, dứt khoát cầm chổi ra nói với Mộc Nhân: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải! Cái tên Hề Hoài kia đã thay lòng rồi! Đừng có bám lấy Ngự Sủng Phái chúng ta nữa, phiền chết đi được!"

Mộc Nhân vẫn kiên trì: "Đệ tử Hợp Hoan Tông kia là Trì Mục Dao đúng không? Ngươi cho ta xem thử đèn bản mệnh của Trì Mục Dao chẳng phải sẽ biết sao?"

"Đã bảo rồi, đèn bản mệnh của sư đệ sớm đã chôn trong mộ rồi!"

"Ngươi nói vậy rất khó thuyết phục ta."

"Thuyết phục hay không thì có quan hệ gì? Cút!"

Trước đó, trong đại chiến hai giới, Trì Mục Dao xuất hiện cứu người, dù đeo Đào Hoa Diện nhưng vẫn khiến rất nhiều người nghi ngờ.

Những tu giả từng cùng Trì Mục Dao lịch luyện và tham gia nhiệm vụ của Tương Hoàng Các, đều biết rõ mức độ si mê của Hề Hoài đối với Trì Mục Dao.

Bây giờ Hề Hoài lại tổ chức đại điển đạo lữ với một tu giả Hợp Hoan Tông, tự nhiên khiến người ta liên tưởng đến việc Trì Mục Dao có thể chính là đệ tử nam của Hợp Hoan Tông kia.

Dung mạo của Trì Mục Dao như vậy, nói y là đệ tử Hợp Hoan Tông cũng rất hợp lý.

Để chứng thực, mấy ngày này không ít người đến Ngự Sủng Phái, Mộc Nhân có thể được coi là người kiên trì nhất trong số đó.

Gã khăng khăng muốn xác nhận Trì Mục Dao có phải là đệ tử Hợp Hoan Tông kia không, bám lấy Y Thiển Hi đòi xem đèn bản mệnh của Trì Mục Dao, còn luôn hỏi bọn họ có biết chuyện này không.

Bọn họ biết cái gì chứ?

Cái gì cũng không biết!

Lúc bọn họ biết chuyện cũng rất kinh ngạc!

Điều khiến bọn họ cảm thấy quá mức nhất là, vậy mà có người nghi ngờ bọn họ cũng là gian tế của Ma giáo, thông đồng với Hợp Hoan Tông, nếu không sao tu giả Hợp Hoan Tông lại đến Ngự Sủng Phái của bọn họ?

Y Thiển Hi tức giận gầm lên: "Làm ơn hiểu rõ được không, lúc đầu bọn ta vốn không muốn tham gia, là bị Noãn Yên Các các ngươi ép buộc đi đấy. Hơn nữa Ngự Sủng Phái rất ít khi xuống núi, chúng ta có thể làm gì chứ? Xúi giục linh thú tạo phản sao?"

Mộc Nhân không tình nguyện bỏ đi.

Y Thiển Hi vừa thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Vũ Diễn Thư đến, lập tức khoanh tay nhìn chằm chằm Vũ Diễn Thư, vẻ mặt như thể nếu ngươi dám hỏi thì ta cũng đuổi ngươi đi.

Vũ Diễn Thư lại không để ý, đưa tới một tấm thiệp, nói: "Đại điển đạo lữ của Hề Hoài và đệ tử Hợp Hoan Tông còn một tháng rưỡi nữa là tổ chức rồi. Nếu các ngươi muốn đi, có thể đi cùng bọn ta, sư phụ ta cũng sẽ đi, dù sao Khanh Trạch Tông cũng có ân mượn trận pháp, như vậy người ngoài cũng sẽ không nói gì."

Ngự Sủng Phái thông tin bế tắc, sau khi nghe được tin này Y Thiển Hi nhanh chóng bước tới cầm lấy thiệp mời xem, đầu tiên là lộ vẻ vui mừng, sau đó lại thất vọng.

Chiến tranh hai giới cũng đã qua gần bốn tháng, trong khoảng thời gian này Trì Mục Dao đều không về Ngự Sủng Phái, bây giờ ngay cả chuyện Trì Mục Dao tổ chức đại điển đạo lữ cũng là thông qua người khác mới biết.

Cô nàng đột nhiên cảm thấy buồn bã, thậm chí có chút muốn khóc.

Cô nàng không biết có phải mình đã đánh giá quá cao vị trí của bọn họ trong lòng Trì Mục Dao hay không.

Vũ Diễn Thư nhìn dáng vẻ của cô nàng thì hiểu rõ, nhưng không hỏi nhiều, mà chuyển sang chuyện khác: "Gần đây môn phái có cần giúp đỡ gì không?"

"Không có."

"Ừm, vậy ta xin cáo từ."

"Ừm."

Y Thiển Hi nhìn Vũ Diễn Thư rời đi, cầm thiệp mời ngẩn người một lát, liền tiện tay ném sang một bên đi làm việc.

Cô nàng đi đến gần kết giới, nhìn thấy khu trồng Cập Tiên Thảo hoang tàn, đột nhiên khóc lên: "Cái gì chứ! Đã nói cùng nhau chăm sóc Lộc nhỏ mà, bây giờ Cập Tiên Thảo đều chết hết rồi! Lương thực của Lộc nhỏ cũng thiếu rồi, đồ vô lương tâm còn không về! Dùng năng lực của Lộc lớn đi cứu người khác, lại không đến xem Lộc nhỏ!"

Cô nàng hít hít mũi, tiếp tục oán trách: "Cũng không đến thăm chúng ta nữa..."

Bọn họ bị ép đi tham gia chiến đấu, đệ tử trong môn không đủ hiểu biết về Cập Tiên Thảo, đặc biệt là tu vi không thể thay đổi nhiệt độ bên trong pháp trận bảo hộ, dẫn đến Cập Tiên Thảo chết trên diện rộng, chỉ sống sót một phần nhỏ.

Chỗ này căn bản không đủ cho Lộ nhorc ăn, nó chỉ có thể đợi một thời gian nữa mới được ăn Cập Tiên Thảo để giải thèm.

Y Thiển Hi bước vào trận pháp sắp xếp Cập Tiên Thảo, nghe thấy tiếng chuông trong viện, không khỏi đảo mắt.

Tiếng chuông này là do người đến gõ cửa không ai trả lời, mới phải kéo chuông trước cửa, có lẽ lại có người đến môn phái, những người khác lại không đi mở cửa, cô nàng chỉ có thể lại ra ngoài.

Cô nàng mở cửa, thò đầu ra hỏi: "Nhập hàng à?"

Người kia trả lời: "Không phải."

"Đến bán đồ à?"

"Không phải."

"Vậy không hoan nghênh."

Người kia vội vàng hỏi: "Đưa thiệp mời thì có hoan nghênh không?"

Y Thiển Hi vừa định đóng cửa, nghe thấy câu này liền mở cửa thêm một chút, thò đầu nhìn người nọ.

Người đến là một thiếu niên tuấn lãng, dáng vẻ thanh tú, da trắng như sứ, khi nói chuyện thì nhẹ nhàng ôn nhu, cũng không giống đệ tử Ma giáo.

Nhưng cô nàng vẫn mở cửa, giả vờ không để ý hỏi: "Khanh Trạch Tông bảo ngươi tới?"

Thiếu niên vào trong viện trước hết nhìn trái nhìn phải, sau đó đến bàn đá tự mình rót cho mình một cốc nước.

Y Thiển Hi nhìn hành động của y thì nhíu mày, thúc giục: "Ta đang hỏi ngươi đấy!"

"Sao lại khóc rồi? Sư phụ lại mắng ngươi à?"

"Không có khóc!" Cô nàng theo bản năng trả lời, nhanh chóng nhận ra người này không đúng, đánh giá y một lượt.

Thiếu niên mỉm cười với cô nàng, lấy thiệp mời trong Chuông Thiên Bảo ra đặt lên bàn đá: "Ngày đó có tiệc, nếu các ngươi nguyện ý đi, thì sẽ ngồi ở chỗ của trưởng bối."

"Sư đệ?!"

"Ừm, không thì sao? Ta đã nói Huyễn Vụ Ngọc hữu dụng mà?"

Y Thiển Hi há hốc mồm, lại oa oa khóc lên, khóc bù lu bù loa.

Cô nàng khóc lúc nào cũng như vậy, khiến Trì Mục Dao có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể ôn tồn dỗ dành cô nàng: "Được rồi được rồi đừng khóc nữa."

"Sao ngươi giờ mới đến!"

"Ta trước đó cứu người hao hết linh lực, mới hồi phục lại."

"Vậy... Vậy mà ngươi đã chuẩn bị đại điển đạo lữ rồi."

Trì Mục Dao ngồi xuống trước bàn đá, chậm rãi giải thích với cô nàng: "Hợp Hoan Tông cũng giống Ngự Sủng Phái, tất cả mọi chuyện đều cần ta xử lý, ta trước tiên hồi phục thân thể, sau đó mới xử lý chuyện đại điển, có thời gian thì lập tức qua đây rồi. Chỗ khác đều do người khác hoặc truyền âm thông báo, Ngự Sủng Phái thì nhất định phải do ta tự mình mang thiệp mời đến."

Y Thiển Hi cuối cùng cũng đỡ hơn một chút, ngồi xuống hỏi: "Vậy ngươi ở trong Thiên Phạt Trận đã trải qua những gì? Sao trốn ra được? À... Trận truyền tống của Khanh Trạch Tông. Bên trong nguy hiểm không? Ngươi có bị thương không, ngươi—"

"Hỏi từng câu từng câu một."

Y Thiển Hi túm lấy Trì Mục Dao hỏi rất nhiều câu hỏi, y đều nghiêm túc trả lời.

Nghe nói Trì Mục Dao ở trong Thiên Phạt Trận trải qua tình cảnh thập tử nhất sinh, Y Thiển Hi lại đau lòng khó chịu một hồi.

Lúc này cáo xanh lười biếng đi tới, Y Thiển Hi tiện tay vớt một cái, liền vớt cáo xanh vào trong lòng ôm lấy.

"Ngươi xem, Thanh Hoa Hoa được ta mang về Ngự Sủng Phái rồi này." Y Thiển Hi nhấc cáo xanh lên nói với Trì Mục Dao.

"Nó tên gì?!" Trì Mục Dao lập tức ngây người.

"Thanh Hoa Hoa."

Trì Mục Dao muốn nhịn, nhịn nửa ngày không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.

Lúc này, thần thức của y truyền đến truyền âm thần thức của cáo xanh tổ tông: "Cười nữa giết ngươi!"

Trì Mục Dao thản nhiên dùng thần thức trả lời: "Ngươi chính là đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy sao?"

"Ân đã báo xong rồi, ta có thể giết ngươi."

"Ừm, Thanh Hoa Hoa lợi hại nhất."

Cáo xanh tổ tông tức giận dùng móng vuốt cào vào quần áo của Trì Mục Dao để xả giận, lại bị Y Thiển Hi vỗ vào móng vuốt: "Hoa Hoa, không được như vậy."

Trì Mục Dao thấy cảnh này, giả vờ trấn định uống nước, sau khi nuốt nước vào lại bật cười.

Cáo xanh tổ tông tức giận quay vòng vòng, cuối cùng ngay cả Y Thiển Hi cũng không thèm để ý nữa, quay đầu nhảy đi.

Y Thiển Hi lúc này mới hỏi: "Chúng ta mà đi Khanh Trạch Tông, chẳng phải ngươi sẽ bị người ta đoán ra thân phận sao?"

"Ta cũng đang rối rắm chuyện này, đại điển đạo lữ của ta ta rất hy vọng các ngươi có thể đến, có các ngươi ở đó ta sẽ rất vui. Nhưng nếu các ngươi đi, có thể sẽ vì liên quan đến ta mà dẫn đến rắc rối không cần thiết. Ta đã suy nghĩ rất lâu, đều không nghĩ ra được kế sách vẹn toàn."

Y Thiển Hi đưa tay cầm lấy thiệp mời, dứt khoát nói: "Nhất định phải đi, đại điển đạo lữ của ngươi nhất định phải đi! Ta phải tận mắt chứng kiến. Còn những người đến hỏi, bọn họ sớm đã đoán được tám chín phần rồi, nhưng bọn họ có thể làm gì được bọn ta chứ? Hình phạt lớn nhất của bọn họ đối với chúng ta, chính là không đến chỗ chúng ta nhập hàng nữa thôi!"

"Có liên quan đến tu giả Ma giáo, dù sao cũng không tốt—"

"Đạo lữ của Quan Nam Thiên Tôn còn là người Ma giáo đấy, nếu muốn làm khó bọn ta, bọn họ phải động dao từ chỗ Quan Nam Thiên Tôn trước. Hơn nữa, ta nghe nói Quan Nam Thiên Tôn cũng sẽ đi tham gia tiệc, nói là dù sao cũng đã mượn trận truyền tống của Khanh Trạch Tông, bọn ta đi cùng ông ấy là được."

"Cũng được..."

Lần này Trì Mục Dao về Ngự Sủng Phái rất kín đáo, không hề ồn ào, các đệ tử nhỏ của Ngự Sủng Phái đều không biết Trì Mục Dao đã về.

Y Lan và Hách Hạp từ trên núi trở về, bốn người cùng nhau đi đến chính đường.

Hách Hạp còn vô dụng hơn Y Thiển Hi, ôm Trì Mục Dao khóc nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Trì Mục Dao đẩy ra: "Sư phụ, đạo lữ của con ghen ghê lắm."

"Ta là sư phụ của ngươi!"

"Sư phụ cũng không được mà..." Sư tôn và đồ đệ, mối quan hệ nguy hiểm cao trong tiểu thuyết.

Trì Mục Dao không thể ở lại qua đêm ở đây, hiện tại hai giới nhạy cảm, Trì Mục Dao ở lại lâu dễ bị người của Noãn Yên Các bắt giữ làm con tin, uy hiếp Khanh Trạch Tông.

Y ở Ngự Sủng Phái trọn vẹn một buổi chiều, đến đêm mới rời đi.

Trì Mục Dao cưỡi pháp khí vào trong rừng, rất nhanh đã thấy Hề Hoài trên thân cây nhảy xuống.

Y muốn đến bên này, Hề Hoài không yên tâm, nhưng dáng vẻ của Hề Hoài lại quá dễ nhận ra, lại không biết ảo thuật dịch dung, liền ở bên ngoài Bồ Hà chờ Trì Mục Dao.

Thấy y cuối cùng cũng chịu ra, Hề Hoài đi đến trước mặt y ôm chặt lấy y, ủy khuất nói: "Lại trọn vẹn bốn canh giờ không được gặp ngươi..."

"Được rồi được rồi, chúng ta cùng nhau trở về."

"Ngươi đừng về Hợp Hoan Tông nữa..."

"Ngoan nha, ta còn rất nhiều việc phải xử lý." Trì Mục Dao xoa đầu Hề Hoài.

Hề Hoài tức giận ôm chặt y không buông.

Y hết cách, chỉ có thể nhón chân hôn Hề Hoài, lại bị Hề Hoài phản lại ấn lên thân cây, hồ nháo triền miên hôn một hồi lâu, hai người mới lên pháp khí phi hành trở về Ma giáo.

Pháp khí phi hành còn cố ý chọn loại hai người ngồi tốc độ bay chậm, trên đường đi Hề Hoài vẫn ôm chặt y không buông, giống như đóa hoa héo rũ, cả người đều dính vào người y.

Nói thật, cũng khá nặng đấy.

Hề Hoài đưa y đến trước cửa Hợp Hoan Tông, ánh mắt ai oán nhìn y vào cửa.

Khi y vào Tông môn một bước ba lần ngoảnh lại, bước chân nặng nề, không phải y không nỡ, mà là ý niệm của Hề Hoài khống chế, uy áp của tu giả Nguyên Anh kỳ, khiến y gian nan bước đi .

Vừa cúi đầu liền thấy đạo lữ kết ngũ sắc quấn quanh y, dường như muốn quấn y mấy vòng mang về Khanh Trạch Tông.

Y nhìn dáng vẻ của Hề Hoài, đột nhiên nghĩ đến chú chó bị chủ nhân bỏ rơi.

Thì ra có đạo lữ rồi có thể trải nghiệm cảm giác nuôi chó khổng lồ.

"Vậy ta về đây." Trì Mục Dao chỉ vào Tông môn.

"Ừm."

"Ta nhìn ngươi đi."

"Ta nhìn ngươi vào." Hề Hoài đặc biệt cố chấp.

"Vậy... Ngươi có thể để ta vào không?"

Hề Hoài lúc này mới buông y ra, để y có thể bước vào Hợp Hoan Tông.

Tác giả có lời muốn nói:

Dùng 'biết rõ còn hỏi' đặt câu:

Hề Hoài và Trì Mục Dao ở bên nhau sẽ làm gì? Quả thực là biết rõ còn hỏi!

Tôi từng thổi qua ngọn gió đêm mà bạn đã từng thổi, như vậy có tính là ôm nhau không?

Hai ngày cập nhật của tôi cộng lại có chín ngàn chữ, như vậy có tính là tăng thêm không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro