Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 92: Đại Hôn

[Đồ con rùa khốn kiếp, ngươi không thể buông tha cho ông già này sao?]

Dạo gần đây, nhìn thấy Trì Mục Dao hôn mê bất tỉnh, Hề Hoài đau lòng vô cùng. Nghĩ lại lần trước ở trong Vấn Lăng Bát Thập Nhất Bàn, Trì Mục Dao cũng suy yếu như vậy sao? Với tình trạng như thế mà còn phải đối mặt với Tô Hựu, hắn thật không thể tưởng tượng nổi, Trì Mục Dao thoạt nhìn yếu đuối mà lại có thể kiên trì đến vậy.

Càng đáng chết hơn là, trước đó hắn còn nổi giận với Trì Mục Dao.

Lần này, hắn nhất định phải chăm sóc Trì Mục Dao thật chu đáo.

Hắn đặc biệt nhờ Tông Tư Thần đi hỏi thăm Từ Nhiễm Trúc xem làm thế nào mới có thể giúp Trì Mục Dao nhanh chóng hồi phục.

Khi Tông Tư Thần chuyển lời về, sắc mặt có chút khó xử, ấp úng mãi không nói ra được câu nào.

Hề Hoài mất kiên nhẫn: "Nói mau!"

"Cô ấy nói... Mở chân, dùng sức đâm."

"..." Hề Hoài che mặt, cách nói chuyện của đệ tử Hợp Hoan Tông, có vẻ như hắn cũng không thể nào quen được.

Một lúc sau, hắn mới hỏi lại: "Gần đây A Cửu luôn nhíu mày, có vẻ rất khó chịu, có cách nào để giảm bớt đau đớn không?"

Tông Tư Thần dịch người về phía ghế trong động phủ của Hề Hoài, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Hề Hoài đuổi ra: "A Cửu thích ngồi đó ngẩn người, ngươi đừng có mà làm bẩn!"

"..." Tông Tư Thần chỉ có thể ngoan ngoãn tránh ra, ủy khuất nói: "Cô ấy nói A Cửu thích đồ ngọt, thỉnh thoảng còn nhấm nháp vài ly rượu nhỏ, hoặc là uống trà. Nếu không được thì lúc hắn nhíu mày thử cho kẹo hắn mạch nha xem sao."

Cuối cùng, Hề Hoài cũng không hỏi được thông tin hữu ích nào khác, chỉ có thể tự mình xuống núi tìm kẹo mạch nha và trà.

Hiện tại, Khamh Trạch Tông đang vô cùng hỗn loạn, đặc biệt là đệ tử Chấp Sự Đường càng bận rộn đến mức không ngơi tay, khiến cho hắn vào Chấp Sự Đường cũng không ai chú ý đến.

Hắn chỉ có thể tự mình lục lọi khắp nơi, tìm được đồ cần thiết rồi một mình trở về động phủ.

Thời tiết hiện tại rất đẹp, trời quang mây tạnh, gió nhẹ, nắng nhạt.

Hoa liễu bay phất phơ, rơi xuống dòng suối yên ả, hoa sen vẫn chưa nở, chỉ có lá sen mang theo sương sớm, che phủ mặt nước biếc.

Núi có sương mù, lá cây trong rừng chìm trong sương, gió nhẹ lay động, cảnh đẹp như tranh vẽ.

Hắn bế Trì Mục Dao ra khỏi động phủ, nhẹ nhàng đặt lên ghế mây, để Trì Mục Dao có thể tắm nắng.

Sau đó, hắn một mình ngồi ở bàn đá trong sân, nghiên cứu cách pha trà.

Từ khi có ký ức, hắn đã là tu chân giả, nên đối với việc ăn uống không có khái niệm gì, càng không biết gì về pha trà.

Hắn lấy ấm trà ra, đổ trà vào ấm, còn đặc biệt cân nhắc liều lượng, sau đó đổ nước vào ấm, cuối cùng đậy nắp lại.

Sau khi làm xong những việc này, hắn đặt ấm trà lên lò luyện khí để nướng, chưa đến một khắc, ấm trà đã bị nứt vỡ.

Ấm trà bộp một tiếng vỡ tan, nước bắn ra ngoài, làm cho ngọn lửa rung lên một chút. Nhưng lửa là loại chuyên dụng để luyện khí, rất nhanh đã trở lại bình thường, có lẽ một lát nữa mảnh vỡ ấm trà cũng có thể bị tan chảy.

Hắn nhìn mớ hỗn độn trước mặt: "..."

Tại sao Trì Mục Dao lại thích uống cái thứ phức tạp như vậy?!

Đây quả thực là làm khó hắn!

Hắn nhanh chóng từ bỏ việc nấu trà, hắn cảm thấy có lẽ mình không có năng khiếu này.

Thay vào đó, hắn nhìn sang kẹo mạch nha, trước tiên cầm lên nếm thử một chút, ngọt đến mức hắn nhíu mày.

Trì Mục Dao sẽ thích cái vị này sao?

Hắn thử thăm dò đưa kẹo mạch nha đến bên môi Trì Mục Dao, phát hiện Trì Mục Dao dù không tỉnh lại, nhưng ngửi thấy mùi ngọt vẫn sẽ há miệng, sau đó cẩn thận liếm kẹo.

Hắn cứ nhìn chằm chằm m đầu lưỡi của Trì Mục Dao, vô thức nuốt nước bọt, trong đầu đột nhiên hỗn loạn, còn sôi sùng sục hơn cả nước vừa nấu trà.

Hắn do dự một lát, quệt kẹo mạch nha lên đầu ngón tay mình, sau đó đưa tới.

Trì Mục Dao lại há miệng, động tác nhẹ nhàng khiến hắn suýt mất hết lý trí.

Kết quả không được bao lâu vị ngọt trên ngón tay đã hết, Trì Mục Dao dần không ăn nữa, còn phì phì phì vài tiếng, lúc này mới khiến Hề Hoài hồi thần.

Hề Hoài đặt kẹo mạch nha m xuống, ngồi bên ghế mây chống cằm nhìn Trì Mục Dao, lẩm bẩm: "Khi nào thì ngươi mới tỉnh lại đây... Bây giờ tu luyện với ngươi, ta thật sợ ngươi không khống chế được linh lực mà tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa ngươi yếu ớt như thế này, ta cũng không nỡ đụng vào ngươi."

Hắn nhìn một hồi, nảy sinh ý đồ xấu, cúi xuống chỉnh lại y phục cho Trì Mục Dao.

........

Trì Mục Dao từ từ tỉnh lại, hơi nhíu mày.

Y trước tiên nhìn xung quanh một lượt, sau đó cúi đầu xuống, nhìn thấy việc Hề Hoài đang làm không khỏi đỏ mặt.

Y giơ tay đỡ đầu Hề Hoài, Hề Hoài ngẩng lên nhìn, ánh mắt chạm nhau trong trạng thái này khiến trong lòng y bối rối.

Cơ thể hơi run rẩy, co người lại, y nhỏ giọng gọi một tiếng: "Hề Hoài..."

Hề Hoài cuối cùng cũng ngẩng đầu, nuốt vài ngụm nước bọt rồi mới dùng ngón cái lau lau môi mình: "Cách đánh thức đệ tử Hợp Hoan Tông của các ngươi thật là đặc biệt."

Trì Mục Dao xấu hổ không chịu nổi, đâu phải y yêu cầu, là Hề Hoài tự mình không an phận, y dứt khoát quay mặt đi không nói gì.

Hề Hoài cũng không trêu chọc y nữa, đi tới giúp y kéo quần lên, hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

Trì Mục Dao cảm nhận một chút, sau đó nói: "Hồi phục được một chút rồi, nhưng vẫn còn hơi yếu."

Hề Hoài vốn định đợi Trì Mục Dao tỉnh lại sẽ rót cho y một ly trà nóng, nhưng ấm trà đã bị nướng vỡ tan rồi, nghĩ một lát sau lấy ra rượu đào thanh trong Chuông Thiên Bảo của Trì Mục Dao, hỏi: "Hay là ngươi uống chút cái này?"

"Lúc này không thích hợp uống rượu..."

"Ồ, vậy thôi." Hề Hoài tuyệt đối không nhắc đến chuyện mình đã từng thử nấu trà.

"Khanh Trạch Tông không sao rồi?!" Trì Mục Dao cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng nhất, gấp gáp hỏi.

Khi y hôn mê chiến tranh còn chưa kết thúc, y còn chưa biết kết quả cuối cùng.

"Bọn khốn nạn ở Noãn Yên Các đều cút hết rồi, thật sự có chuyện gì thì ta còn ở đây cho ngươi..." Vừa nói vừa chỉ vào môi mình.

"Ồ, vậy thì tốt." Trì Mục Dao vận động cơ thể một chút, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, liền đá Hề Hoài một cái.

Hề Hoài trực tiếp nắm lấy chân y ôm vào lòng, thuận thế nghiêng người qua nói: "Ta còn có vấn đề chưa hỏi xong."

"Ừm? Vấn đề gì? Ngươi muốn biết gì ta đều nói cho ngươi." Y mở to đôi mắt vô tội, đặc biệt chân thành nhìn Hề Hoài.

"Con cáo xanh kia... Ngươi sớm đã biết nó hóa thành hình người rồi?"

"Ừ, biết."

"Vậy nên ngươi thấy nó lớn lên đẹp trai, tu vi cao mới nguyện ý cứu nó, hay là nói ngươi chỉ là có lòng tốt?"

Y nhìn Hề Hoài một hồi, hơi nghiêng đầu, sau đó liền cười.

Hề Hoài bị y cười đến khó hiểu, gấp gáp truy hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Trì Mục Dao lại trả lời vô cùng dịu dàng: "Hề Hoài của chúng ta lớn rồi, ghen tuông cũng biết xem trường hợp rồi, vừa nhìn thấy cáo xanh tổ tông đã biết tình huống không thích hợp nên không phát tác, bây giờ mới lén lút hỏi ta, giỏi thật."

Hề Hoài cảm thấy mình bị xem như trẻ con mà coi thường, tức giận thúc giục: "Ngươi đừng có đánh trống lảng!"

"Ta thật sự chỉ nghĩ rằng nên cứu thôi, ta đã nhận được ân huệ của Vô Sắc Vân Nghê Lộc, cũng nên làm chút gì đó cho linh thú gặp nạn, chứ không phải vì bản thân cáo xanh tổ tông. Hơn nữa lúc đó trong lòng ta đều là ngươi, làm sao có thể còn nghĩ đến người khác?"

Hề Hoài nghe đến vế sau, khóe miệng không khống chế được mà cong lên, trong lòng vui sướng.

Giống như trăm chim cùng bay, muôn hoa đua nở, vẻ đẹp trong đầu như một bức tranh sơn thủy, phong cảnh mỹ lệ.

Mặc dù đã được dỗ dành, hắn vẫn phải hỏi: "Nó thường xuyên không mặc quần áo?"

"Ừ, tổ tông mới hóa hình, vẫn chưa quen mặc quần áo."

"Ngươi dường như đã quen rồi, chẳng lẽ đã thấy mấy lần rồi?"

"Cái này không thể giấu ngươi, ta quả thật đã thấy mấy lần. Nhưng ngươi yên tâm, trong lòng ta, vẫn là người đàn ông cao lớn cường tráng như ngươi là hấp dẫn nhất."

Mặc dù, trước khi thích Hề Hoài, y một chút cũng không thích.

Nhưng bây giờ y thích mà.

Hề Hoài vẫn có chút chua, ôm chân Trì Mục Dao hừ lạnh một tiếng, hệt như một cái túi đựng khí.

Trì Mục Dao động đậy ngón chân, trong lòng y không an phận lung tung nhúc nhích, giống như đang gãi ngứa cho y, sau đó nói: "Cáo xanh tổ tông thích tiểu sư tỷ của ta."

"Sao ngươi biết?"

"Chính hắn ngầm thừa nhận đấy thôi! Đúng rồi, cáo xanh tổ tông đâu rồi?"

"Sau khi chiến đấu kết thúc ta đã giữ hắn lại, hắn nói hắn phải về Ngự Sủng Phái, nếu không sẽ có người lo lắng."

"Ngươi xem đi."

Lần này Hề Hoài hoàn toàn yên lòng, nhưng biểu hiện ra lại là bộ dạng miễn cưỡng, gật đầu: "Được rồi."

Cũng không trách Hề Hoài để ý, chủ yếu là cáo xanh tổ tông quả thực là một sự tồn tại khiến người ta không thể bỏ qua, tướng mạo tuấn lãng mang theo vẻ đẹp quyến rũ, thực lực lại cường hãn, còn có vẻ rất quen thuộc với Trì Mục Dao.

Trước đây Trì Mục Dao từng liều mình cứu ngài, khiến cho tình nghĩa giữa bọn họ thâm sâu, mang đến cho hắn cảm giác nguy cơ chưa từng có.

Biết được cáo xanh tổ tông không thích đàn ông, hắn thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Hắn buông chân Trì Mục Dao ra, đứng dậy cởi áo ngoài của mình khoác lên người Trì Mục Dao, nói: "Gió nổi rồi, ta bế ngươi về."

"Ừm."

Trì Mục Dao phát hiện, một trong những lợi ích của việc đạo lữ có dáng người cao lớn chính là khi Hề Hoài bế y lên giống như đang bế một đứa trẻ, vô cùng dễ dàng.

Y vòng tay ôm cổ Hề Hoài, sau khi vào động phủ lại hỏi thêm một chút về những chuyện trước đó, nghe được những người mình quan tâm đều bình an vô sự thì cuối cùng cũng yên lòng.

Cuối cùng y còn biết được chuyện của Vũ Diễn Thư, cảm thán: "Cũng không biết hắn có thể thành công không."

Trong sách gốc, Vũ Diễn Thư ở đại kết cục quả thật đã làm Chưởng môn.

Nhưng hiện tại cốt truyện đã thay đổi quá nhiều, khiến y có chút mơ hồ, cũng có chút không chắc chắn.

Nhưng, liệu có phải như thế này, mặc dù quá trình thay đổi, nhưng kết quả vẫn không đổi, Hề Hoài vẫn trở thành Ma Tôn, Vũ Diễn Thư vẫn sẽ trở thành Chưởng môn của Noãn Yên Các.

Vậy Hề Hoài cuối cùng vẫn sẽ bị giết chết sao?

"Chúc hắn thành công." Hề Hoài sử dụng thuật tẩy rửa, rửa sạch cho hai người, sau đó ngón tay khẽ chạm vào pháp khí chiếu sáng, làm động phủ sáng lên ánh sáng cam, "Nhưng mà cái mớ hỗn độn của Noãn Yên Các kia, dù có tiếp nhận cũng đủ cho hắn chịu khổ rồi."

"Nếu có thể thành công đương nhiên là tốt nhất, Vũ sư huynh là người chính trực lương thiện, quả thật rất thích hợp với vị trí này. Nếu như Noãn Yên Các có thể thay đổi, đây mới là kết quả mà mọi người đều muốn thấy."

"Ưu điểm duy nhất của hắn là không ghê tởm như những người khác." Hề Hoài vừa nói, vừa đi tới đút cho Trì Mục Dao mấy viên đan dược, "Mấy ngày trước đút thuốc ngươi đều nôn ra, kẹo mạch nha thì lại ăn ngon lành."

"Kẹo?" Y rất khó hiểu.

"Ừm."

Hề Hoài đi tới ngồi trước mặt y, giơ tay chạm vào sừng hươu của y, hỏi: "Cái này của ngươi có thể cất đi được không?"

Y lúc này mới nhận ra sừng hươu của mình vẫn luôn không ẩn đi, vội vàng cất đi, hỏi: "Rất nhiều người nhìn thấy sừng hươu của ta sao?"

"Không thì sao? Chẳng lẽ bọn ta mù?"

"Vậy..." Y lo lắng mình sẽ để lộ Lộc nhỏ.

"Không ai nghĩ nhiều như vậy đâu, hơn nữa ta đã phái người đi âm thầm bảo vệ nó rồi, Ngự Sủng Phái còn có cáo xanh ở đó, trừ khi có nhiều tu giả Nguyên Anh kỳ đi cướp công khai. Mà cướp thì có ích gì chứ? Vô Sắc Vân Nghê Lộc là sự tồn tại không bị người khác khống chế, nếu như cưỡng ép khống chế nó sẽ tự bạo."

"Cũng đúng..."

Hề Hoài lại một lần nữa tiến lại gần, chạm vào môi y, hôn vô cùng nhẹ nhàng, sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Có thể tu luyện không?"

Trì Mục Dao giơ tay ôm cổ Hề Hoài, lảng tránh trả lời: "Về lý thuyết thì không thể."

"Vì sao lại là về lý thuyết?"

"Nếu như ngươi thật sự đến gần... Ta không thể từ chối được. Hơn nữa, ta cũng muốn..."

Hề Hoài bị một câu nói trêu chọc đến mức tim đập loạn xạ, vừa hôn y vừa nghiêng người qua.

Trì Mục Dao thuận theo ôm lấy vai hắn, mặc cho Hề Hoài tùy ý làm bậy.

Hề Hoài dường như không muốn dừng lại nụ hôn này, giọng nói mơ hồ, gần như bị nuốt vào trong nụ hôn, Trì Mục Dao vẫn hiểu được ý của hắn.

Hề Hoài nói: "Vậy ta nhẹ chút."

.....

Trì Mục Dao lặng lẽ ngồi dậy hướng ra ngoài, muốn lén xuống giường.

Đáng tiếc mắt cá chân bị Hề Hoài nắm lấy, Hề Hoài kéo y trở lại, y lại một lần nữa rơi vào trong lòng Hề Hoài.

Y chống tay lên vai Hề Hoài, để Hề Hoài cách xa mình một chút, hung hăng chất vấn: "Trước đó ngươi không phải nói sẽ nhẹ một chút sao?"

"Đúng, ta nói là nhẹ một chút, nhưng không nói mấy lần."

"Ta rất yếu! Cơ thể ta không chịu nổi!" Y lớn tiếng phản đối.

"Ban đầu thì đúng là rất yếu, không ngờ ngươi càng tu luyện trạng thái càng tốt, ngươi nghe xem giọng của ngươi bây giờ có bao nhiêu tự tin."

"Ngươi, ngươi đồ con rùa khốn kiếp!"

"Ừm, phải."

Trì Mục Dao tủi thân đến nghẹn ngào: "Hu hu, đồ con rùa khốn kiếp, ngươi không thể buông tha cho ông già này sao? Hu hu..."

Hề Hoài bị bộ dáng của y chọc cười, vươn tay giúp y vuốt lại tóc, hôn lên trán y một cái: "Trì Mục Dao, đừng có giở trò già cả vào lúc này, ta là đang giúp ngươi khôi phục cơ thể. Ta vất vả cày cấy như vậy, linh lực của ngươi cũng đang dần hồi phục, tại sao phải dừng lại?"

"Nhưng mà... Linh lực của ta rất hỗn loạn." Chân vừa tê vừa nhức.

Hề Hoài lần đầu tiên nhìn thấy hình xăm trên lưng Trì Mục Dao, kích động đến gần như phát điên, căn bản không chịu dừng lại, còn nói, hắn muốn nhìn rõ xem trên lưng Trì Mục Dao rốt cuộc có những loại hoa văn gì.

Hình xăm của y chỉ xuất hiện vào khoảnh khắc động tình, vậy phải bao nhiêu lần mới có thể để Hề Hoài nhìn hết được?

Việc này quả thực muốn lấy mạng già của y!

"Ta còn đang giúp ngươi điều tức."

"Ta mệt rồi."

"Ngươi cứ ngủ đi, ta bận việc của ta."

"Nhưng..."

"Trì Mục Dao, ta yêu ngươi rất nhiều."

Lời tỏ tình đột ngột của Hề Hoài khiến Trì Mục Dao sững sờ, khi Hề Hoài lại hôn tới, y không hề từ chối, ngược lại mặt đỏ tim đập chủ động mở lòng, giống như con chim bay rơi xuống nước, chết đuối trong dòng suối dịu dàng.

Hoàn toàn không thể từ chối được!

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiệt độ của lò luyện khí trên 1500 độ.
Yêu cầu của các bạn về mấy chương ngọt ngọt ngọt sau đại chiến đến rồi đây~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro