Chương 89: Hồng Y Cứu Thế
[Tri Thiện phản chiến.]
Khanh Trạch Tông có tổng cộng ba mươi hai vị cung chủ, ở đây đã tụ tập tới mười mấy người bị thương nặng, những người còn lại vẫn đang cố gắng chống cự ở tiền tuyến, làm công cuộc phòng thủ cuối cùng.
Mọi người tụ tập ở đây, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi lại nhìn về phía gia đình ba người kia, tâm tình vô cùng phức tạp.
Trước đó, bỗng dưng Hề Hoài trở về nói với mọi người rằng hắn đã để ý một người, là một nam đệ tử của Hợp Hoan Tông, có Tam hệ tạp linh căn, tuổi tác thì có thể làm ông nội của hắn ở Nhân Giới.
Nghe xong, bọn họ cảm thấy trước mắt tối sầm, cũng không trách được Hề Lâm tức giận đánh cho Hề Hoài một trận.
Thiếu Tông chủ của Khanh Trạch Tông sao có thể luân lạc thành lô đỉnh của đệ tử Hợp Hoan Tông chứ? Huống chi đối phương lại còn là nam!
Trong số bọn họ không thiếu những người khuyên Hề Hoài từ bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Kết quả, bây giờ tận mắt nhìn thấy Trì Mục Dao, bọn họ không nói được gì nữa.
Chưa nói đến việc tu giả đeo Đào Hoa Diện trước mặt này nhìn chung cũng chỉ như một thiếu niên mười mấy tuổi, chỉ cần nhìn đường nét cằm, bờ môi và cái cổ xinh đẹp kia thôi, cũng đủ thấy đây là một tuyệt thế mỹ nhân rồi.
Liếc mắt nhìn nhau, liền cảm thấy đôi mắt của y như một chiếc thuyền chở đầy sao, trời chìm trong nước, ánh huỳnh quang lấp lánh trên mặt sóng biếc, làm loạn cả giấc mộng thanh bình của người ta.
Chỉ cần nhìn một cái, hồn đã xao động, mộng mị khó quên.
Còn nói đến tình ý của Trì Mục Dao.
Trong thời khắc nguy nan này, nhiều người sẽ lựa chọn chạy trốn, vậy mà Trì Mục Dao lại không màng nguy hiểm, liều mình tương cứu, điều này đủ để tất cả bọn họ câm nín.
Bọn họ đều là tu giả của Khanh Trạch Tông, nỗi đau khổ khi không có linh khế mà lại cưỡng ép triệu hồi Huỷ, bọn họ đương nhiên đều hiểu rõ, vậy mà đệ tử Hợp Hoan Tông này lại có thể chịu đựng được.
Mang theo viện binh đến cứu họ vào thời điểm họ cần nhất, còn thi triển cả thuật trị liệu cho bọn họ.
Giống như đạp tuyết ngàn dặm mang hơi ấm đến, phù du vạn dặm mang thiệp mời, không hề long trời lở đất, nhưng lại đúng thời điểm nhất mang đến cho họ những thứ cần nhất, đây mới là điều chân thành nhất.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất là, y còn khế ước được với Vô Sắc Vân Nghê Lộc! Điều này là chuyện mà toàn bộ Giới Tu Chân đều không dám tưởng tượng.
Các y tu có mặt ở đó đều liên tục nhìn Trì Mục Dao, dù sao tốc độ chữa trị của Trì Mục Dao nhanh hơn bọn họ gấp mấy lần, hơn nữa sau khi được chữa trị, các tu giả đều hồi phục rất tốt, cứ như chưa từng bị thương vậy.
Đây là năng lực mà bọn họ không thể nào sánh kịp.
Năng lực chữa trị của Trì Mục Dao có thể sánh ngang với y tu Nguyên Anh kỳ Đại Năng, nhưng y tu muốn tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ lại quá khó khăn, khó hơn tu giả bình thường tu luyện đến Nguyên Anh kỳ gấp mấy lần.
Hề Lâm giơ tay vận động cánh tay một chút, ngay sau đó ngồi xuống đả tọa điều tức trong chốc lát, rồi l không khỏi kinh ngạc mở mắt ra: "Năng lực chữa trị của ngươi quả thực lợi hại, ta nguyện phong ngươi làm Cung chủ, có muốn gia nhập Khanh Trạch Tông bọn ta không?"
Hề Hoài vẫn đang đả tọa điều tức, phối hợp với thuật chữa trị của Trì Mục Dao để nhanh chóng hồi phục, nghe thấy lời mời nhiệt tình của Hề Lâm tức giận: "Y là đạo lữ của con!"
"Đạo lữ không đáng tin, đạo lữ của lão Tùng còn chạy mất rồi, tính khí chó má của con càng không giữ được người, chi bằng để nó làm Cung chủ thì ổn thỏa hơn. Hai người các con muốn làm gì riêng thì tùy, trên danh nghĩa nó vẫn là Cung chủ cung thứ ba mươi ba."
"Ngậm miệng lại đi! Ít nói vài câu thì nghẹn chết à?!"
"Nếu không phải con bây giờ bị thương chưa lành, ta đã muốn đánh con rồi, ăn nói với cha như thế hả!"
Trì Mục Dao cảm thấy mình nên khuyên can vài câu, thế là bắt đầu bịa chuyện: "Hai vị vẫn là đừng nói nữa thì hơn, nếu không thuật chữa trị của ta sẽ bị rò rỉ đấy."
Những Cung chủ khác nghe thấy, đây là đang dỗ trẻ con à? Lời nói dối vụng về như thế mà cũng muốn hai người kia im miệng?
Bọn họ đã cãi nhau nhiều năm như vậy rồi, có phải một hai câu là khuyên được đâu?
Kết quả, hai cha con này thật sự ngoan ngoãn ngậm miệng không cãi nhau nữa, nghiêm túc điều tức phối hợp chữa trị.
Bọn họ vậy mà thật sự tin!
Trì Mục Dao cẩn thận giúp hai cha con chữa trị xong, liền đi giúp những người khác.
Đợi đến khi Trì Mục Dao giúp họ chữa trị, họ mới thực sự nhận ra năng lực chữa trị của Trì Mục Dao mạnh mẽ đến mức nào.
Khi họ vận công phối hợp chữa trị, có thể cảm nhận được linh lực chữa trị kia đang xoay tròn bao quanh linh lực của chính họ. Linh lực này vô cùng dịu dàng, tựa như mưa xuân lất phất, nhẹ nhàng nhuần thấm, từ từ ngấm vào, linh lực vận chuyển một vòng nhỏ cũng dễ dàng hơn rất nhiều so với ngày thường.
Khi Trì Mục Dao chữa trị cho Cung chủ Tôn Nguyệt Cung, Hề Hoài đi tới quan tâm hỏi: "Lúc triệu hồi Hủy có đau lắm không?"
"Ta tự chữa trị cho mình xong rồi!" Trì Mục Dao đặc biệt nhanh chóng trả lời.
"Nếu lúc ngươi triệu hồi Hủy mà có thể phân tán tinh lực để tự chữa trị cho mình, thì có đến mức đến giờ vẫn còn là Kim Đan kỳ không? Ngay cả ta và cha ta cũng không thể phân tâm khi triệu hồi Huỷ."
"...." Trì Mục Dao lúc này mới nhỏ giọng lại, "Bây giờ ta không sao rồi, ngươi đừng lo lắng."
Hề Hoài đau lòng nhìn y một lúc, sau đó nghiêng người qua muốn hôn lên trán Trì Mục Dao, kết quả sừng rồng của hắn và sừng hươu trên trán Trì Mục Dao đụng vào nhau, cứng rắn ngăn cách hai người ra.
Cả hai đều ngẩn người ra trong giây lát.
Hề Hoài không bỏ cuộc, nghiêng đầu lại rồi nhích tới gần, hôn lên môi Trì Mục Dao một cái mới rời đi, trở lại chiến đấu.
Cung chủ Tôn Nguyệt Cung đáng thương mở mắt ra, lại tủi thân nhắm mắt lại.
Hai tên hậu bối vô sỉ này, vậy mà ngay trước mặt ông ta... Như thế?!
Không thể đổi chỗ khác sao?
Đạo lữ của ông ta chạy mất rồi đấy!
Đợi đến khi Trì Mục Dao chữa trị cho gần hết các tu giả có mặt, những người này cũng lần lượt quay lại chiến trường.
Y vừa đứng lên liền cảm thấy đầu óc choáng váng, đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.
Linh lực tiêu hao quá nhiều để chữa thương cho người khác, tuy không bằng lần tiêu hao tu vi bản thân chữa trị vết thương do hiến tế của cáo xanh, nhưng cũng đã làm cạn kiệt linh lực chữa trị của y.
Trước đó cưỡng ép triệu hồi Huỷ, bây giờ lại tiêu hao quá độ, dẫn đến việc y không còn sức để đứng vững.
Y trốn xa trong kết giới phòng hộ các tiền bối đã giúp y tạo ra, nhìn thấy các tu giả của Khanh Trạch Tông đã hồi phục cùng Hủy, cáo xanh tổ tông cùng nhau chiến đấu trên chiến trường. Cục diện chiến đấu đã được kiểm soát, thậm chí bọn họ còn đang dần dần áp chế các tu giả chính phái, Trì Mục Dao không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thả lỏng, trước mắt y tối sầm lại, ngửa mặt nằm trên mặt đất, cũng không biết là ngất đi, hay là mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Các y tu luôn ở bên cạnh đỡ y dậy, đưa sang một bên.
*
Mọi người ở Noãn Yên Các chưa bao giờ nghĩ rằng lại có người thứ ba có thể triệu hồi Hủy.
Hơn nữa, nam tu giả tóc xanh lá cây đột nhiên xuất hiện này cũng vô cùng quỷ dị, vậy mà có thể điều khiển các tu giả Nguyên Anh kỳ khác chiến đấu cho hắn ta!
Cộng thêm việc cứ cách một khắc, lại có một tu giả của Khanh Trạch Tông xuất hiện tham gia chiến đấu. Những người trước đó rõ ràng bị thương nặng, giờ phút này lại giống như không có chuyện gì.
Bọn họ ngoại trừ linh lực hao hụt chưa hồi phục hoàn toàn, thì không nhìn ra bất kỳ dị thường nào.
Sao có thể như vậy?!
Người có sừng hươu kia, chẳng lẽ thật sự đã khế ước với Vô Sắc Vân Nghê Lộc?
Linh thú Vô Sắc Vân Nghê Lộc thánh khiết như vậy, sao có thể khế ước với tu giả Ma giáo?
Thật quá hoang đường!
Các tu giả chính phái chưa bao giờ nghĩ sẽ thua, cũng không dự liệu được họ sẽ thua thảm hại như vậy.
Từ thế ỷ giác, đến mức không thể chống cự được nữa.
Khi đến thì xe ngựa giăng hàng mười dặm, cờ xí che trời, giờ đây chỉ còn tàn quân bại tướng, ai nấy linh lực không đủ.
Giờ khắc này, vậy mà sinh ra tuyệt vọng.
Nhàn Duyệt Thiên Tôn bị thương rất nặng, Hủy Long Diễm thiêu đốt làn da của bà ta, nóng bỏng như nham thạch. Vết thương từ má đến cằm, cổ, dường như để lại một mảng vết đỏ, cơn đau nhức vẫn còn dai dẳng.
Bà ta biết loại vết thương này, nếu là do Hề Lâm gây ra, vết thương này sẽ luôn tồn tại, cho dù dùng thuốc cao cực phẩm cũng sẽ để lại một vết đỏ nhạt trên da, với thị lực của tu giả thì rất dễ dàng nhìn thấy.
Bà ta bị hủy dung rồi!
Điều này còn khiến bà ta khó chịu hơn cả bị thương nặng.
Điều càng khiến bà ta phát điên lúc này là, Hề Lâm đến tấn công bà ta, Tri Thiện cũng đuổi theo tấn công bà ta.
Sau khi Hề Lâm trở lại chiến trường, Tri Thiện dường như tự động lùi về làm phụ trợ, mỗi lần vào đúng thời điểm thích hợp nhất bổ sung cho bà ta một đòn.
Bà ta hận đến ngứa răng, muốn cho Tri Thiện Thiên Tôn một đòn chí mạng trước, giải quyết một người, nhưng lại bị Quan Nam ngăn lại.
Bà ta giận dữ hỏi, giọng nói như gào thét: "Các ngươi muốn ba người cùng nhau đối phó với một người con gái yếu đuối như ta sao?"
Hề Lâm rõ ràng đang chiến đấu, vậy mà cũng bật cười: "Đã là Thiên Tôn rồi, ở đâu có chuyện người con gái yếu đuối vậy? Các ngươi thừa lúc bọn ta suy yếu đến tấn công bọn ta thì sao không thấy ngại thế?"
Bà ta không để ý đến Hề Lâm, nhìn Quan Nam Thiên Tôn, giận dữ nói: "Quan Nam, ngươi đừng có không phân biệt được địch ta."
Quan Nam Thiên Tôn thì lại nhìn Tri Thiện Thiên Tôn một cái: "Ta chỉ đang bảo vệ đạo lữ của mình, không có ý làm hại ngươi."
Nhàn Duyệt Thiên Tôn tức đến không được, liều mạng tấn công Tri Thiện Thiên Tôn.
Tri Thiện Thiên Tôn nhanh chóng bỏ chạy, rất nhanh, Hề Lâm lại mạnh mẽ tấn công tới, khiến Nhàn Duyệt Thiên Tôn không thể tiếp tục truy kích.
Dù đang giằng co với Hề Lâm, Nhàn Duyệt vẫn gào lên: "Tri Thiện không hề bị khống chế, bà ta đang giả vờ! Những người bị khống chế khác căn bản không biết né tránh, chỉ biết mù quáng tấn công, bà ta vẫn còn tâm trí!"
Lúc này, các tu giả khác đến giúp Nhàn Duyệt Thiên Tôn, sau khi đến không thể tránh khỏi giao chiến với Tri Thiện Thiên Tôn, dần dần cũng phát hiện ra bất thường, chất vấn: "Tri Thiện, ngươi đang giúp bọn chúng sao? Chẳng lẽ nội gián cấp cao của Noãn Yên Các là ngươi?!"
Tri Thiện Thiên Tôn nghe xong liền cười, thế công không hề giảm, đồng thời đáp trả: "Thì sao nào?"
"Tri Thiện, vậy mà lại là ngươi! Uổng công bọn ta tin tưởng ngươi đến vậy!"
"Cần các ngươi tin tưởng sao? Hơn nữa đừng gọi ta là Tri Thiện nữa, cái đạo hiệu ngu xuẩn đến cực điểm này cũng chỉ có Noãn Yên Các các ngươi mới nghĩ ra được, bà đây tên là Tư Nhược Du!"
Tri Thiện Thiên Tôn, hay chính là Tư Nhược Du đã nhịn cái đạo hiệu này lâu lắm rồi.
Khi đó, bà cùng với hai người khác cùng một đợt được phong đạo hiệu, đạo hiệu được định là: Tri Nhân, Tri Thiện, Tri Đức.
Nghe nói là có ý nghĩa sâu sắc, có tác dụng cảnh tỉnh.
Sư phụ rẻ tiền của bà ở Noãn Yên Các đã chọn Tri Thiện cho bà.
Nghe xong cái đạo hiệu này, bà ghét đến mức suýt chút nữa trợn trắng mắt, tuy lúc đó Quan Nam Thiên Tôn đã vào tay rồi, nhưng mới chủ ngủ được vài lần, bà chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bây giờ bà đã chịu đủ rồi, không muốn tiếp tục ở lại Noãn Yên Các làm một con người giả tạo nữa. Mặc kệ cái đạo nghĩa giang hồ gì đó, bà muốn tiêu diêu khoái hoạt.
Trong Noãn Yên Các, thứ duy nhất bà khó bỏ được chính là Quan Nam Thiên Tôn, cái lô đỉnh có bề ngoài không tệ này, những thứ khác bà không để ý.
Bà cũng biết rõ, Giới Tu Chân này không có tu giả Hóa Thần kỳ, tu vi của bà coi như đã đến giới hạn, không cần phải tiếp tục ủy khuất bản thân ở Noãn Yên Các làm một con người giả tạo nữa. Chi bằng dứt khoát về Hợp Hoan Tông an nhàn tự tại, bà lười tranh đấu với đám người này.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, không ngờ tu giả Ma giáo lại có thể ẩn nấp trong Noãn Yên Các nhiều năm như vậy, còn leo lên đến vị trí này.
Bởi vì tính cách bà ôn hòa, xử sự công bằng, nên danh tiếng trong Noãn Yên Các luôn cực kỳ tốt, là một vị tiền bối được mọi người yêu mến.
Ai ngờ vị Tri Thiện Thiên Tôn ngày thường dịu dàng hiền lương lại đột ngột thay đổi sắc mặt, lại có thể ăn nói ngông cuồng như vậy, vậy mà bà có thể ngụy trang hoàn hảo đến mức đó!
Lúc này Hề Lâm đến, bỗng nghe ra giọng của Tư Nhược Du, quay đầu nhìn Tư Nhược Du mấy lần, lúc này mới cảm thán: "Ồ, là ngươi à!"
Lần trước Tư Nhược Du đến Khanh Trạch Tông đưa phương pháp kiến trận đã đeo Đào Hoa Diện.
"..." Tư Nhược Du thật sự không biết có nên trò chuyện với Hề Lâm vào thời khắc này không.
Sau khi nhìn thấy Tư Nhược Du không còn ngụy trang, trực tiếp phản bội, ra tay đánh nhau với mấy người Noãn Yên Các, động tác của Quan Nam Thiên Tôn có một thoáng dừng lại, trong đáy mắt lộ rõ vẻ thất vọng không giấu nổi.
Ông từng cho rằng Tư Nhược Du có lẽ sẽ vì ông mà ở lại Noãn Yên Các, giờ xem ra, ông đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng Tư Nhược Du.
Tư Nhược Du vẫn muốn đi.
Ngay sau đó, ông nhìn thấy Hề Lâm lại quen biết Tư Nhược Du, trong lòng dấy lên một ngọn lửa vô danh, bắt đầu giúp Nhàn Duyệt Thiên Tôn cùng nhau đối chiến với Hề Lâm.
Tư thế này, tựa như Tư Nhược Du quen Hề Lâm, có khả năng đi làm mẹ kế của Hề Hoài vậy.
Những người khác Quan Nam Thiên Tôn có lẽ không để vào mắt, Hề Lâm tu giả thực lực này, thật sự có khả năng hấp dẫn được Tư Nhược Du.
Hề Lâm thì không nghĩ sâu xa như vậy, chỉ cần là người của Noãn Yên Các, đánh ai mà chẳng được?
Đúng lúc này, Tư Nhược Du bỗng nói với Hề Lâm: "Đừng đánh vào mặt."
Nếu bà có chút gì đó không nỡ với Quan Nam Thiên Tôn, thì tuyệt đối là khuôn mặt kia.
Song tu ba trăm năm kỹ năng không có tiến bộ gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt đó, bà vẫn nhịn.
"Được thôi." Hề Lâm miễn cưỡng trả lời.
Tác giả có lời muốn nói:
Sư tổ đáng thương của chúng ta, chờ bà không giả vờ nữa, sẽ đẩy ngã [Lời của tác giả đã bị ẩn]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro