Chương 74: Vấn Lăng Bát Thập Nhất Bàn
[Ngượng ngùng]
Điều mà từ lâu vẫn luôn để tâm nhất.
Ngày hôm đó, cuối cùng thì Hề Hoài cũng có được, vậy mà trong giây đó lại không hề vui mừng tột độ, ngược lại còn có một thoáng ngơ ngác.
Đây là thật sao?
Có phải là do hắn quá mệt mỏi nên đã rơi vào một giấc mộng đẹp đẽ không?
Dường như hy vọng lại thất vọng quá lâu, đau lòng quá lâu, nên sẽ vô thức cảm thấy những thứ tốt đẹp đó vốn dĩ không thuộc về mình.
Đột nhiên một ngày, hắn lại có được.
Hắn nhìn người trước mắt, Trì Mục Dao có chút xấu hổ, chờ một lát thấy hắn không nói gì cũng không nhúc nhích, liền lén nhìn hắn một cái.
Hàng mi còn vương lệ, đôi mắt ướt át vẫn còn đọng nước mắt, Trì Mục Dao giống như một chú thỏ ngơ ngác bất an, vội vàng liếc nhìn hắn một cái rồi đỏ bừng mặt, mím môi luống cuống không biết phải làm sao.
Hề Hoài cuối cùng cũng hoàn hồn, tiến đến muốn hôn y, lại bị y tránh đi: "Vừa khóc xong, mũi không thông..."
Hắn vậy mà cũng có một khoảnh khắc luống cuống, ngây ngốc đáp lại một tiếng: "Ò."
Hai người lại một lần nữa rơi vào lúng túng im lặng.
Ban đầu bầu không khí ngượng ngùng là vì trước đó hai người có hiểu lầm, còn bây giờ là vì chợt thay đổi thân phận, không biết phải chung sống với nhau thế nào.
Trì Mục Dao tự mình lau sạch nước mắt, giả vờ bình tĩnh nói: "Trước đó để ngươi vào được ảo cảnh tâm ma của ta, là dùng phương pháp một vị tiền bối đã nói cho ta, có làm ngươi sợ không? Bọn họ biết ta có tâm ma, nên đã dạy ta một bộ tâm pháp, khi mà không thể chiến thắng được tâm ma thì có thể triệu hồi một người đến ảo cảnh tâm ma của ta để giúp đỡ, không ngờ lần đầu tiên ta thử đã thành công."
Hề Hoài liền lục lọi trong Chuông Vạn Bảo, lấy một ít đan dược, cùng với pháp khí hỗ trợ, giúp Trì Mục Dao ổn định tu vi Kim Đan kỳ, đồng thời trả lời: "Ừm, nếu phương pháp này có tác dụng, sau này cứ triệu hồi ta. Cũng không biết lần này xử lý như vậy, tâm ma của ngươi có thể tiêu tan không."
"Chắc là tiêu tan được, ngươi đã thành bạn trai... Đạo lữ của ta rồi, ta chắc sẽ không sợ ngươi nữa."
"Ừm, uống mấy viên đan dược này đi."
Trì Mục Dao vốn định xem là đan dược gì, lại bị Hề Hoài đút thẳng vào miệng, y chỉ đành nuốt xuống.
Đan dược cực phẩm vừa vào miệng liền tan, không có vị đắng, ngược lại còn có một mùi hương nhè nhẹ lưu lại trên môi răng.
Uống vào rồi quả nhiên cảm thấy linh lực vốn không biết làm sao để khống chế, không còn loạn như trước nữa, hơn nữa tu vi còn tinh tiến thêm vài phần.
Trì Mục Dao nuốt mấy ngụm rồi nói: "Ta đang nghĩ, chúng ta có thể lợi dụng phương pháp này, tiến vào tâm ma ảo cảnh của Tô Hựu, sau đó thừa cơ giết hắn không?"
Hề Hoài nhìn y một lát, hỏi: "Có thể giết Tô Hựu sao?"
Câu hỏi này khiến y khựng lại, lúc này mới ý thức được hai người bọn họ vẫn luôn có vấn đề bất đồng quan điểm. Hiện tại Hề Hoài làm gì, đều phải hỏi ý kiến y trước, sợ lại làm y khó chịu.
Y lập tức kiên nhẫn giải thích: "Ta chỉ là không muốn ngươi giết người bừa bãi thôi, nhưng Tô Hựu thì khác, hắn làm việc xấu, chúng ta bị cuốn vào Thiên Phạt trận, các tiền bối ở đây bị vây khốn rồi chết đều không thoát khỏi liên quan đến hắn, loại người này tự nhiên nên giết."
Hề Hoài đỡ lấy nách Trì Mục Dao, nhấc bổng y đặt lên đài sen làm từ ngọc Tụ Linh, để y ngồi xếp bằng trên đó. Sau đấy, hắn ngồi xổm xuống trước mặt y, trầm ngâm một hồi rồi nói: "Tâm pháp đó như thế nào, nói cho ta nghe đi."
Thế là y thao thao bất tuyệt kể lại, thỉnh thoảng lại ngừng, là do Thanh Minh Lưu Hỏa ở bên cạnh đang thuật lại, y chỉ là chuyển lời cho Hề Hoài.
"Vậy... Ta phải tu luyện đến Nguyên Anh kỳ sao?" Hề Hoài lại hỏi.
"Đúng vậy, chỉ tu giả Nguyên Anh kỳ mới có thể tiến vào thức hải của người khác, bây giờ chúng ta chưa làm được. Ta có thể truyền cho ngươi một số tâm pháp của các tiền bối để tăng tốc tu luyện, ở đây còn có linh tuyền nữa, ta chỉ mất hơn một năm đã kết thành Kim Đan, ngươi chắc chắn cũng không thành vấn đề."
Nhưng cả hai đều biết, xung kích Kim Đan kỳ và xung kích Nguyên Anh kỳ hoàn toàn khác nhau, lượng linh lực dự trữ của hai giai đoạn này căn bản không thể so sánh.
Cứ như thể có hai cái thùng chứa nước, mà nước rót vào chính là linh lực.
Nếu như Trúc Cơ kỳ xung kích Kim Đan kỳ là đổ đầy một thùng nước, thì Kim Đan kỳ xung kích Nguyên Anh kỳ, chính là đổ đầy một cái hồ.
Đây cũng là lý do càng lên cao, số lượng tu giả càng ít.
Rất ít người có thể tích lũy đủ linh lực tu vi, tư chất là một chuyện, mà tài nguyên cần thiết để tu luyện cũng là thứ không thể thiếu.
Hề Hoài cụp mắt suy nghĩ một lát, rồi gật đầu đồng ý: "Được, chỉ là trong thời gian ta tu luyện, không thể ở bên cạnh ngươi được rồi."
Y lắc đầu, cười với Hề Hoài nói: "Không sao đâu, ta được nhìn thấy ngươi là vui rồi!"
Đôi mắt của y vốn dĩ luôn dịu dàng sáng ngời, khi nhìn Hề Hoài mỉm cười lại càng thêm rực rỡ, tựa như đang phát sáng. Xem ra, chỉ khi nhìn người mình thích, người ta mới có thể ngọt ngào chói lọi đến như vậy.
Hề Hoài ngẩn người nhìn nụ cười của y, người vốn dĩ luôn cợt nhả lại bất ngờ đỏ mặt, sau khi hoàn hồn thì quay đầu ho khan hai tiếng, luống cuống vô cùng.
Trì Mục Dao còn tưởng Hề Hoài không khỏe, quan tâm vươn tay đỡ lấy cánh tay Hề Hoài, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Không, không sao."
Tâm trí của Trì Mục Dao vẫn còn đặt trên việc tu luyện, lại nhắc: "Vậy ta thuật lại tâm pháp cho ngươi, ngươi có nhớ được không? Nếu không nhớ được ta sẽ viết ra giấy cho ngươi xem."
"Phức tạp lắm sao?"
"Cũng không hẳn, là do trí nhớ của ta tốt hơn thôi, ngươi ngộ tính tốt, chắc cũng có thể nhớ được những chỗ mấu chốt."
"Vậy ngươi nói đi."
Trì Mục Dao kiên nhẫn thuật lại khẩu quyết tâm pháp, đợi Hề Hoài hiểu được một câu mới nói tiếp câu sau.
Tư chất của Hề Hoài cực tốt, ngộ tính cũng không tệ, rất nhanh đã có thể hiểu được những ảo diệu trong đó, chẳng bao lâu sau đã có thể dùng tâm pháp này vận chuyển linh lực khắp cơ thể.
Trì Mục Dao nhìn mà vô cùng phấn khích: "Ngươi thật sự giỏi quá đi!"
Sau khi được khen, Hề Hoài lập tức ôm tim.
Thật không chịu nổi kích thích này mà...
Không biết làm sao nữa, rõ ràng đã cùng Trì Mục Dao song tu không biết bao nhiêu lần, chuyện quấn quýt trên giường cũng đã làm, vậy mà lại có thể vì một câu nói mà rung động đến mức này.
Được khen một câu, tim liền như thỏ con nhảy loạn xạ, cơ thể vốn dĩ quanh năm ấm áp của mình, giờ phút này hai má lại còn có thể cảm nhận được cảm giác nóng rực.
Thấy động tác của hắn, Trì Mục Dao hoảng hốt vô cùng, y bước xuống khỏi đài sen đi đến bên cạnh hắn, lo lắng hỏi: "Có phải là vết thương do dùng tinh hồn loạn xạ gây ra không? Rất khó chịu sao? Ngươi yên tâm, ta đã là Kim Đan kỳ rồi, vết thương này có thể chữa khỏi, sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ của ngươi, những lời trước đây đều là nói lẫy thôi."
"Không sao." Hề Hoài cứng nhắc chuyển chủ đề, "Chim của ngươi đâu?"
"Ta không thả nó ra, ta sợ khi ta bế quan không có cách nào khống chế nó, nó sẽ ăn lung tung mấy con côn trùng."
Hề Hoài ngẩng đầu nhìn Thanh Minh Lưu Hỏa vẫn đang bay lượn xung quanh, đã hiểu.
"Đợi khi ta tu luyện thì để nó ở bên cạnh ta đi, nó có thể hấp thụ Hủy Long Diễm của ta, khi ta tu luyện cũng có thể nhận được chút cảm ngộ, có lẽ cũng có thể cùng ta nâng cao tu vi."
"Ừm, được!"
"Ngươi có thể bảo họ bay xa một chút được không?"
"Thật ra họ có thể hiểu lời ngươi nói, chỉ là ngươi không hiểu họ nói gì mà thôi."
"Ồ..." Y lại ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Thanh Minh Lưu Hỏa đã bay đi xa hơn nhiều.
Hề Hoài búng tay một cái, đột nhiên có ngọn lửa bùng lên, bao trùm hắn và Trì Mục Dao.
Trì Mục Dao ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong đôi mắt đều là ánh lửa lay động, sau đó nghe thấy Hề Hoài an ủi: "Đừng sợ, ta đang khống chế rồi."
Trì Mục Dao nhìn Hề Hoài, đầu ngón tay hơi nóng của Hề Hoài nâng hai má y lên, cằm cũng bị nâng lên, sau đó là một nụ hôn dịu dàng.
Y bị hôn đến có chút luống cuống tay chân, cẩn thận thử đưa tay lên, rồi ôm lấy vai Hề Hoài.
Ngoan ngoãn đến mức làm Hề Hoài càng thêm phát điên.
Hủy Long Diễm khiến người đời khiếp sợ, giờ phút này lại trở thành tấm ngăn che khuất tầm mắt, nó khoanh ra một kết giới lửa, bao phủ hai người bên trong.
Ngọn lửa ấy cũng có thể dịu dàng đến vậy, nhiệt độ nóng rực của nó trong hang động lạnh lẽo lại trở thành nhiệt độ vừa đủ.
Nồng nàn.
Nóng bỏng.
Của sự trùng phùng sau bao ngày xa cách.
Của đôi lứa mới thành thân... Nụ hôn.
Cảm thấy đủ rồi, Hề Hoài mới buông y ra, thu lại màn lửa, hạ quyết tâm đứng dậy đi đến linh tuyền, không quay đầu lại.
Trì Mục Dao vẫn chưa hoàn hồn, hơi thở có chút gấp gáp, nhưng vẫn đi theo, nói cho Hề Hoài biết cách sử dụng linh tuyền bế quan.
Hề Hoài bước vào linh tuyền, ngồi xuống vị trí mà trước đó Trì Mục Dao đã ngồi đả tọa, nói: "Ngươi đừng nói chuyện với ta nữa."
"Sao vậy?" Y vô cùng khó hiểu.
Vừa nãy còn... Sao bây giờ lại không muốn nghe y nói chuyện?
Hóa ra tình yêu lại phai nhạt nhanh như vậy sao?
"Ta rất muốn mau chóng bế quan, không lãng phí thời gian, để chúng ta có thể nhanh chóng giết được Tô Hựu rồi ra ngoài. Nhưng, nếu ngươi còn nói chuyện với ta nữa, ta sợ ta không nỡ bế quan."
"Ồ." Y cuối cùng cũng hiểu ra, vội vàng ngậm miệng, kết quả không bao lâu lại bật cười.
Hề Hoài đã nhắm mắt đả tọa rồi, nghe thấy tiếng cười của y vẫn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn y một cái, thấy y ngoan ngoãn đứng yên rồi, chỉ có thể nghiến răng nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Đợi Hề Hoài bắt đầu tu luyện, Trì Mục Dao mới phát hiện ra sự khác biệt giữa hai người.
Sau khi Hề Hoài bắt đầu vận công, linh khí trong linh tuyền bắt đầu xoay quanh cơ thể Hề Hoài, linh khí hữu hình giống như một cơn lốc xoáy bao quanh Hề Hoài, với tốc độ quỷ dị đi vào cơ thể Hề Hoài, được hấp thụ hoàn toàn.
Cơn lốc linh khí cuốn theo mái tóc của Hề Hoài, tóc mái lòa xòa trước trán, tóc dài phía sau cũng bị gió thổi tung lên.
Ánh huỳnh quang của linh tuyền chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, tăng thêm vẻ thần thánh, như vầng trăng sáng trên bầu trời, trong trẻo rạng rỡ.
Trì Mục Dao nhìn đến ngây người, tiếp đó lại bật cười.
Sau khi trở thành đạo lữ của Hề Hoài, đôi mắt của y sẽ không tự chủ cong lên, khóe miệng cũng nhếch lên theo, dường như mỗi khoảnh khắc đều vui vẻ, cả người đắm chìm trong niềm vui không thể dứt ra, lúc đi đường cũng nhẹ nhàng như đang bước trên mây, mọi thứ đều trở nên không chân thực.
Đạo lữ của y, nhìn thế nào cũng thấy xuất sắc.
Cá khô gặp nước, một chuyện vui của đời người.
Vui vẻ một mình một hồi, y thả Chiếp Chiếp trong túi linh thú ra.
Sau khi Chiếp Chiếp ra ngoài liền bay một vòng, quả nhiên rất hứng thú với Thanh Minh Lưu Hỏa, Trì Mục Dao dặn dò một hồi, mới không tình nguyện rời xa Thanh Minh Lưu Hỏa.
Phù Như sau khi thấy Chiếp Chiếp liền chửi: "Thằng nhóc nhà ngươi vậy mà lại nuôi dưỡng loại hung thú này!"
Bọn họ ngay cả Hủy cũng không sợ, nhưng lại sợ chim.
Trì Mục Dao chỉ có thể an ủi cả hai bên.
Y chỉ Hề Hoài nói với Chiếp Chiếp: "Bây giờ hắn là đạo lữ của ta rồi, ngươi phải chung sống hòa thuận với hắn... Mối quan hệ của các ngươi vốn dĩ không tệ, nhưng ngươi phải nhớ, hắn không phải là cha của ngươi."
Chiếp Chiếp nghiêng đầu nhìn y: "Chiếp!"
"Ngươi và hắn thuộc tính tương đồng, khi hắn tu luyện ngươi đến bên cạnh hắn, ngươi cũng có thể được nâng cao."
"Chiếp." Lần này Chiếp Chiếp nghe lời, bay đến bên cạnh Hề Hoài, sau khi tìm một vòng thì đậu lên vai Hề Hoài, cũng bắt đầu tu luyện.
Quan niệm của Chiếp Chiếp là, đạo lữ của chủ nhân là gì, nó không hiểu, nhưng Hề Hoài chính là cha nó!
Trì Mục Dao chỉ có thể từ từ giải thích sau vậy.
Trì Mục Dao chống nạnh, nhìn một người một chim cùng nhau hài hoà tu luyện, cảm thấy cũng khá ấm áp.
Nhìn một hồi, y liền quay sang thỉnh giáo Thanh Minh Lưu Hỏa, muốn hỏi xem sau khi y đạt đến Kim Đan kỳ, có công pháp nào phù hợp, để y cũng có thể nâng cao một chút thực lực.
Trong thời gian Hề Hoài bế quan, y cũng sẽ học một số công pháp, hoặc là cầm bản đồ Phù Như vẽ để nghiên cứu.
Y vốn tưởng rằng mình cần phải đợi rất lâu, thậm chí đã thu dọn chỗ ở trong hang động, có thể tạm thời cư trú.
Không ngờ, sau khi Hề Hoài bế quan được ba tháng, y liền thấy Hề Hoài thu công một lần, còn chưa kịp hỏi han tình hình, liền thấy Hề Hoài uống mấy viên đan dược, rồi lại nhắm mắt tu luyện tiếp.
Trong lúc y ngạc nhiên, Không Thanh đến bên cạnh y nói: "Hắn đã đạt đến Kim Đan kỳ đỉnh phong rồi."
"Nhanh vậy sao?"
Y biết Hề Hoài có tư chất ngàn năm khó gặp, cũng biết là Đơn linh căn tu luyện nhanh nhất, nhưng cũng không thể nhanh đến mức này chứ?
Hai mươi mấy tuổi tu vi đã đạt đến Nguyên Anh kỳ, chuyện chưa từng nghe thấy!
"Ừm, hắn đang xung kích Nguyên Anh kỳ."
"Xung kích Nguyên Anh kỳ không thể ba ngày là thành công được phải không? Vậy thì thật sự là hơi vô lý."
Hề Hoài quả thật không thể ba ngày là thành công nhảy lên Nguyên Anh kỳ, lần này thời gian tương đối lâu, dùng hết tận năm ngày.
Đơn giản là một con quái vật!
Tác giả có lời muốn nói:
Hề Hoài là một đứa ngốc, không có tâm ma, sống rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro