Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: Vấn Lăng Bát Thập Nhất Bàn

[Không sao, ta đến rồi, ta ở đây]

Trì Mục Dao chỉ có thể đổi phòng khi trận pháp khởi động, từ khe hở tiến vào một căn phòng khác.

Tuy biết vị trí mình cần đến ở đâu, nhưng căn phòng mà y muốn đến lúc đó có thể là cửa tử, vào rồi sẽ phải trải qua một trận khó khăn.

Trì Mục Dao chỉ có thể suy đoán ra cánh cửa nào ít hung hiểm nhất, đôi khi còn phải đi đường vòng, nếu không thì mạng nhỏ của y khó bảo toàn.

Đợi đến được chỗ linh tuyền, y cũng không chịu đựng nổi nữa, gia tài trong Chuông Vạn Bảo đã bị y dùng hết quá nửa.

Bây giờ y thực sự vừa xót của, vừa mệt mỏi rã rời.

Tiến vào khu vực có linh tuyền, biết nơi này sẽ không có biến động, tạm thời an toàn, y lập tức thả lỏng.

Y không có tâm trạng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, cũng không vội vàng đi vớt bảo vật của các tiền bối, mà là sau khi vào cửa liền lấy ra chăn nhỏ yêu thích của mình, đắp lên người rồi ngủ thiếp đi.

Lần này, cuối cùng y cũng có thể ngủ một giấc an ổn, ngon giấc.

Trên đường Trì Mục Dao đến đây, bọn họ lại gặp thêm ba con Thanh Minh Lưu Hỏa, những Thanh Minh Lưu Hỏa này cũng coi như là bạn cũ trùng phùng.

Bây giờ, tám con Thanh Minh Lưu Hỏa bay ra khỏi đèn, bay tới linh tuyền, quả nhiên ở gần linh tuyền gặp được càng nhiều bạn cũ hơn.

Dần dần, có hơn hai mươi con Thanh Minh Lưu Hỏa bay lượn trên không trung, tương tác với nhau, rồi lại cùng nhau bay đến chỗ Trì Mục Dao, lượn quanh y khi y đang ngủ, dường như đang thảo luận về người này.

Trì Mục Dao ngủ say sưa, bên tai toàn là tiếng trò chuyện mà y vẫn ngủ rất say.

Khi tỉnh lại lần nữa đã là hai ngày sau, y ngồi dậy, tay vẫn nắm chặt chăn, dụi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh.

Khi nhìn thấy linh tuyền, y không khỏi sững sờ, y đã nghĩ linh tuyền có lẽ là một vũng nước trong, xung quanh có rêu, hoặc là một dòng nước lặng lẽ chảy trong bóng tối, không có gì nổi bật.

Nhưng thứ y thấy, nói là linh tuyền, không bằng nói là một ngọn lửa màu xanh nước biển đang bốc cháy.

Linh tuyền này không những phát sáng mà trên bề mặt còn có những luồng khí bốc lên như ngọn lửa, khiến Trì Mục Dao trong khoảnh khắc nghĩ đến ngọn lửa khi bật bếp ga trước khi xuyên sách.

Linh tuyền giống như một dòng sông chảy ra từ cõi U Minh, bên bờ có hoa nở rộ, đang là lúc hoa nở đẹp nhất, đỏ như máu, hồng như ráng chiều, hương thơm thoang thoảng, ngọt ngào mà không ngấy, thanh nhã thoát tục.

Ánh sáng lung linh trong suối như những mảnh gương vỡ, chiếu xuống xung quanh những vệt sáng lốm đốm, để lại bóng dáng sóng nước trên vách đá.

Quanh suối có những tảng đá lớn, gồ ghề như răng nanh, nhưng lại trở nên mềm mại nhờ ánh nước.

Y bước tới, lại gần linh tuyền để cảm nhận, mới phát hiện ra linh tuyền này không phải phát sáng mà là linh khí sung túc đến mức mắt thường có thể nhìn thấy được.

Thì ra linh khí khi kết hợp với nước lại có màu sắc và trạng thái như vậy.

Y quay đầu hỏi Thanh Minh Lưu Hỏa: "Ta có thể chạm vào nước này không?"

Không Thanh do dự một lát rồi trả lời: "Có thể chạm, nhưng đừng uống."

Y lại nhìn nước, hỏi: "Bẩn?"

"Ừm, từng ngâm thi thể."

Nghe được câu trả lời này, Trì Mục Dao sợ hãi lùi lại mấy bước.

Lúc này Không Thanh mới giải thích: "Nơi này vốn chỉ là một vũng nước suối bình thường, sau này bị mấy người Tô Hựu thay đổi. Bọn họ đã giết rất nhiều tu giả trên Hoá Thần kỳ, tức là bọn ta, dùng đó để hội tụ linh lực trong suối nước này, đồ vật của bọn ta khi còn sống có khả năng ở trong suối cũng là vì điều này..."

Phù Như tiếp lời: "Bây giờ bên trong không còn thi thể nữa, thi thể đã sớm bị mang đi rồi, trữ vật pháp khí của bọn ta cũng bị bọn chúng lục soát một lượt, nhưng có lẽ trong linh tuyền sẽ còn sót lại một ít, ngươi có thể vào xem thử."

Trì Mục Dao nghe xong trong lòng vô cùng chấn động, quay đầu nhìn linh tuyền tràn đầy linh khí, rồi nhìn Thanh Minh Lưu Hỏa trước mắt, hận nói: "Tô Hựu này sao lại đáng hận đến vậy chứ?"

Rõ ràng là cảnh sắc đẹp như tranh vẽ, nhưng lại được tạo nên bằng cách tàn nhẫn như vậy.

Không Thanh thở dài trả lời: "Hắn luôn luôn như vậy. Hắn muốn sống, hắn muốn bất tử, thì sẽ không quan tâm đến sống chết của người khác, chỉ cần có thể đạt được mục đích của hắn là được. Chúng ta khi đó chỉ cần là tu giả không có họ, cho dù sau này thật sự tu luyện đến đỉnh cao, cũng không thể tránh khỏi sự chèn ép của Ngũ đại gia tộc, vô cùng đáng buồn."

"Tô Hựu sẽ không đến đây chứ?" Trì Mục Dao bỗng có chút bất an.

"Hắn không dám đến!" Không Thanh trả lời xong hừ lạnh một tiếng, "Theo như ngươi nói, hắn muốn hồi sinh người trong quan tài nên mới trở về đây, phỏng chừng là muốn mượn sức mạnh của linh tuyền, điều này chứng tỏ hồn phách của người trong quan tài đã rất yếu rồi. Hắn không dám đến đây, nếu không oan hồn chết oan sẽ xé nát hồn phách của người trong quan tài, thậm chí cả hồn phách của hắn..."

"Nơi này còn có hồn phách sao?" Trì Mục Dao kinh ngạc.

"Có, nhưng ngươi yên tâm, những hồn phách muốn đoạt xá sẽ không ở lại đây, bọn chúng thậm chí còn lười để ý đến ngươi. Ngươi có thể yên tâm bế quan ở đây, linh tuyền sẽ giúp ngươi nhanh chóng kết đan."

Trì Mục Dao lập tức cúi người trước đám Thanh Minh Lưu Hỏa: "Nếu không phải tình thế khẩn cấp, đệ tử cũng không muốn làm phiền sự thanh tịnh của các tiền bối, đệ tử e rằng phải bế quan ở đây một thời gian, còn có khả năng sẽ hút đi linh lực tích lũy cả đời của chư vị, nếu—"

Lời còn chưa dứt, Phù Như đã ngắt lời y: "Bọn ta có thanh tịnh gì chứ? Nếu ngươi không đến, bọn ta cũng chỉ ở trong phòng đi vòng vòng thôi. Mau bế quan đi, nói nhảm nhiều quá."

Trì Mục Dao gật đầu thật mạnh, sau đó quay người đi đến bên bờ suối nhìn vào bên trong, cởi giày, xắn ống quần rồi xuống suối.

Lúc này y đang mặc bộ pháp y mà Hề Hoài tặng, cả người màu trắng, điểm xuyết vài hoa văn màu xanh lam, vậy mà lại có thể hoàn hảo hòa hợp vào cảnh đẹp của linh tuyền.

Chỉ có điều trung y của Trì Mục Dao vẫn được làm bằng vải thường, pháp y chống thấm nước, nhưng trung y, quần xếp ly thì không, đành phải cẩn thận như vậy.

Sau khi xuống linh tuyền, y nghiêm túc tìm kiếm, nhưng chỉ vớt được một vài bộ trang sức.

Những bộ trang sức này hẳn là trên pháp y của các tiền bối, hoặc là đeo trên người.

Có cái là vòng tay, có cái là bảo ngọc, sau khi vớt lên đặt ở trên bờ, rất nhiều Thanh Minh Lưu Hỏa tụ lại nhận diện.

Có vài cái chất lượng tốt vẫn giữ được nguyên dạng, có cái bị nước suối ngâm lâu, đã có dấu vết bị ăn mòn, nhưng sau khi mài dũa lại chắc sẽ khôi phục được vẻ sáng bóng.

Điều khiến người ta cảm thấy kinh ngạc là, những bảo vật này sau khi vớt lên, linh lực ẩn chứa bên trong cực kỳ mạnh, nghĩ đến cũng là do được linh khí bồi bổ nhiều năm như vậy mới có kết quả này.

Tô Hựu đoạt xá tái sinh đã ngàn năm, được bồi dưỡng nhiều năm như vậy, những bảo vật này e rằng không kém gì Đèn Tục Hồn của Hề Hoài.

Trì Mục Dao ngẩn người nhìn những thứ này, y lấy những trang sức vụn vặt trông không mấy nổi bật này, có thể mua được cả nửa Tu Chân Giới rồi ấy chứ?

Không Thanh nhắc nhở y: "Cái vòng tay này là vòng tay trữ vật, bên trong có lẽ còn có chút đồ."

Trì Mục Dao cầm vòng tay lên thử rót linh lực vào, nhưng không thể mở ra được.

Không Thanh thở dài: "Tu vi của ngươi bây giờ quá thấp, không mở được, ta đoán ít nhất cũng phải là tu giả trên Nguyên Anh kỳ mới có thể mở được nó."

Trì Mục Dao cũng không để ý, cho vòng tay vào Chuông Thiên Bảo của mình, chỉnh lại quần áo rồi nói: "Tiền bối Không Thanh, làm phiền ngài dạy ta tâm pháp."

"Được."

Rất nhanh bọn họ phát hiện, Trì Mục Dao tuy tư chất rất kém, nhưng đầu óc lại rất thông minh, rất nhiều thứ chỉ cần nói một chút là hiểu, căn bản không cần tốn nhiều lời.

Khi còn sống, bọn họ đều không coi trọng những đồ đệ có tư chất như vậy, nhưng bây giờ thì thật sự không có lựa chọn nào khác, dù sao bọn họ cũng chỉ có thể giao tiếp với một mình Trì Mục Dao. May mà y cũng khá khiến người khác yên tâm, bọn họ cũng bằng lòng dạy cho y công pháp của mình.

Lúc này Trì Mục Dao có thể học không nhiều, nên chỉ học những thứ có ích cho việc nhanh chóng nâng cao tu vi.

Trước tiên nghiên cứu công pháp, sau đó bế quan kết đan.

Tất cả những điều này Trì Mục Dao đều tiến hành trong linh tuyền, linh khí dồi dào trong linh tuyền bao quanh lấy y, cho dù y không vận công nhiều, linh khí cũng từng chút từng chút chui vào cơ thể y.

Sau khi dùng phương pháp điều tức thổ nạp mà các tiền bối dạy, tốc độ hấp thu của y càng nhanh hơn.

Khi bế quan không biết năm tháng, không biết xung quanh đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ tu luyện vẫn là tu luyện.

Dựa vào linh tuyền và bảo vật có thể tụ linh khí tìm được trong suối, còn có yêu đan Kim Đồng Thiên Lang mà y luôn trân trọng cất giữ, tu vi của y tinh tiến cực kỳ nhanh.

Trong khoảng thời gian này không ngủ không nghỉ, liên tục tu luyện, đợi đến khi tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ đỉnh phong, y uống đan dược hỗ trợ kết đan, xung kích Kim Đan kỳ.

*

Hề Hoài vốn đang đi lại trong trận pháp, lại đột nhiên bị hút vào một không gian không xác định.

Sau khi cẩn thận quan sát, phát hiện nơi này vậy mà lại là Hợp Hoan Tông...

Sao lại đột nhiên đến đây? Hắn bị kéo vào ảo cảnh của ai vậy?

Hắn xác định, hắn tuyệt đối không có ra khỏi trận pháp.

Hợp Hoan Tông... Ảo cảnh của Trì Mục Dao?!

Hắn vốn cho rằng đã nhìn thấy dấu vết mà Trì Mục Dao để lại trong phòng thì có thể nhanh chóng tìm được Trì Mục Dao rồi, kết quả đến phòng tiếp theo thì dấu vết đã biến mất, hơn nữa không thấy chút dấu vết nào.

Điều này khiến hắn nhận ra, hoặc là Trì Mục Dao nhận thấy có nguy hiểm sẽ làm lộ hành tung nên không để lại dấu vết nữa, hoặc là bị người cố ý xóa bỏ.

Hai khả năng này đều chỉ có thể là do một người - Tô Hựu.

Trong những căn phòng mà hắn đã từng đến, thi thể của các tu giả đã chết đều còn đó, đến giờ hắn vẫn chưa thấy thi thể của Trì Mục Dao, vậy có nghĩa là Trì Mục Dao có lẽ vẫn còn sống.

Hắn chỉ có thể tiếp tục như ruồi không đầu đi tìm kiếm, khi thời gian bọn họ tách nhau càng lúc càng dài, hắn càng lúc càng trở nên sốt ruột.

Mãi đến khi hắn bị kéo vào ảo cảnh ly kỳ này, mọi chuyện mới có chuyển biến.

"Trì Mục Dao!" Hề Hoài gọi một tiếng, nhanh chân bước về phía cổng lớn của Hợp Hoan Tông.

Nếu có thể gặp được y trong ảo cảnh của Trì Mục Dao, cũng có thể hỏi rõ vị trí hiện tại của y, như vậy tìm kiếm cũng sẽ thuận tiện hơn một chút.

Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy vết máu trên cổng lớn thì lập tức cảm thấy không ổn, dùng thuật khống chế đẩy cổng lớn ra rồi bước nhanh vào trong, liền thấy thi thể nằm la liệt khắp Hợp Hoan Tông, các kiến trúc trong Tông môn vẫn đang bị ngọn lửa thiêu đốt.

Ngọn lửa là Hủy Long Diễm.

Hủy Long Diễm lan thành từng mảng, máu nhuộm đỏ cả Tông môn, cảnh tượng thê thảm bao trùm khắp Hợp Hoan Tông.

Điều này khiến hắn nhận ra, đây có lẽ không phải ảo cảnh thông thường, mà là do tâm ma của Trì Mục Dao biến hóa thành.

Trì Mục Dao luôn có tâm ma, khi tiến giai Trúc Cơ kỳ đã xuất hiện, may mà y tiến giai thành công trong nguy hiểm. Bây giờ tâm ma lại xuất hiện, chẳng lẽ là Trì Mục Dao đang xung kích Kim Đan kỳ, lại một lần nữa gặp phải tâm ma?

Hắn vội vàng đi vào trong, thu hồi Hủy Long Diễm, phát hiện hắn có thể khống chế mọi vật trong ảo cảnh, không khỏi vui mừng, vừa đi vừa gọi tên Trì Mục Dao.

Tìm kiếm một hồi lâu cũng không thấy, hắn thử sử dụng Đạo Lữ Kết, đáng tiếc Đạo Lữ Kết không có tác dụng.

Trì Mục Dao vốn không biết chuyện Đạo Lữ Kết, nên Đạo Lữ Kết cũng sẽ không xuất hiện trong ảo cảnh do tâm ma của Trì Mục Dao biến hóa ra.

Hắn chỉ có thể vô định tìm kiếm trong Hợp Hoan Tông, sau đó nhảy lên mái lầu các của Hợp Hoan Tông, đứng ở đây nhìn quanh, phát hiện cảnh tượng bên ngoài Hợp Hoan Tông là khoảng không, chỉ có ở giữa mới rõ ràng.

Theo suy đoán của hắn, vị trí trung tâm hẳn là nơi Trì Mục Dao đang ở.

Hắn tìm thấy vị trí trung tâm, xác định vị trí, tiến vào Tế Tự Đường của Hợp Hoan Tông.

Hề Hoài bước vào, nhìn thấy đèn bản mệnh của các đệ tử Hợp Hoan Tông thì bước chân dừng lại.

Toàn bộ đèn bản mệnh của Tông môn chỉ có một ngọn đang sáng, bên dưới đèn bản mệnh viết tên đệ tử: Trì Mục Dao.

Hợp Hoan Tông bị diệt môn, chỉ có một mình Trì Mục Dao còn sống, bây giờ y vẫn còn đang trốn ở đây, chắc cũng đã nhìn thấy những ngọn đèn bản mệnh này.

Nghĩ đến tâm trạng của Trì Mục Dao lúc này, Hề Hoài đã cảm thấy đau lòng không thôi.

Trì Mục Dao là người thà chịu khổ một mình, cũng không muốn đồng môn bị hại, nếu mọi người Hợp Hoan Tông bị giết trước mặt y... Hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

Hề Hoài lại gọi hai tiếng: "Trì Mục Dao, ngươi ở đâu? Là ta."

Vẫn như cũ không có hồi âm.

Hề Hoài nhìn xung quanh, tìm được nơi có thể trốn, bước đến vén tấm màn che trên tế đàn.

Ngay khi hắn vén lên, người đang trốn bên trong giật mình run rẩy cả người, kinh hoàng nhìn hắn.

Trì Mục Dao bị thương rất nặng, y phục Tông môn trên người tả tơi, tay áo bị máu nhuộm đỏ.

Trì Mục Dao sau khi nhìn thấy hắn thì cả người run rẩy, mắt mở to hết cỡ vì kinh hoàng.

Có vẻ y đã khóc rất lâu, mắt sưng lên, trong mắt đầy tơ máu.

"Trì Mục Dao." Hề Hoài gọi một tiếng, vươn tay muốn đỡ Trì Mục Dao ra, lại bị Trì Mục Dao tránh né.

"Giết ta đi..." Trì Mục Dao tránh ra rồi tuyệt vọng nói, giọng khàn đặc, như thể trước đó đã khóc lóc cầu xin rất nhiều lần, "Đừng để ta trốn nữa, giết ta đi, giết ta đi, đừng làm hại người khác nữa."

"Trì Mục Dao, ngươi làm sao vậy? Là ta, ta là Hề Hoài. Ngươi bị thương nặng như vậy sao không lo chữa trị cho bản thân? Đây là tâm ma của ngươi sao? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Trì Mục Dao cuối cùng cũng phát hiện ra Hề Hoài trước mặt có gì đó không đúng, run rẩy hỏi: "Hề Hoài?"

"Ừm, là ta."

Trì Mục Dao lập tức nhào ra, ôm lấy hắn, núp trong lòng hắn khóc lóc kể lể: "Hắn bắt ta trốn, nếu bị hắn tìm thấy thì sẽ giết một đồng môn trước mặt ta, ta đã cố gắng trốn rồi! Ta đã cố gắng rồi! Nhưng tại sao vẫn bị tìm thấy! Tại sao lại giết các nàng trước mặt ta! Các nàng không làm gì sai cả... Các nàng chết vì ta, vì ta không trốn kỹ, vì những việc ta đã từng làm, tất cả đều là vì ta..."

Hề Hoài đau lòng ôm Trì Mục Dao vào lòng, người mà hắn luôn hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay, vậy mà lại trải qua nhiều đau khổ giày vò đến vậy, khiến Hề Hoài hận đến ngứa răng.

Lúc này hắn lại không thể rời đi, chỉ có thể ôm Trì Mục Dao đang kinh hoàng an ủi: "Không sao rồi, ta đến rồi, ta ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro