Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Thanh Tế Nộ Thiên Uy

[Thùng giấm bùng nổ rồi]

Trì Mục Dao ở trong rừng chống tay ngồi dậy, sau khi chật vật ngồi dậy, liền nhìn thấy một con mèo Ragdoll đi qua bên cạnh mình.

Trì Mục Dao mừng rỡ vô cùng, bế con mèo Ragdoll lên rồi vui vẻ cười: "Mèo con! Em xinh quá đi à!"

Lại quay đầu, thấy mình được một đám bé mèo vây quanh, có mèo Anh lông ngắn, mèo Garfield, v.v....

Hề Hoài nhìn cảnh này rất lâu cũng chưa hoàn hồn.

Thứ mà Trì Mục Dao khao khát nhất lại là linh thú?

Hắn... Không bằng những linh thú này sao?

Nhưng mà linh thú này là gì? Sao hắn chưa từng gặp bao giờ?

Tâm trạng của hắn rất phức tạp, hắn chua xót, hắn ghen tị với những linh thú đó.

Nhưng hắn lại thở phào nhẹ nhõm, Trì Mục Dao dù không thích hắn, cũng không thích người khác, không thích tiền tài danh lợi, chỉ yêu thích linh thú.

Có lẽ ngay cả Trì Mục Dao cũng không ngờ, thứ mà y khao khát nhất lúc này lại là vuốt ve mèo, y đã mấy chục năm chưa vuốt ve mèo rồi, nhớ lắm luôn.

Lúc này, tình hình của Y Thiển Hi bên kia cũng không khá hơn là bao.

Xung quanh Y Thiển Hi bỗng xuất hiện rất nhiều hồ ly, trong đó hồ ly trắng là đẹp nhất, Y Thiển Hi ôm nó không chịu buông tay.

Mộc Nhân đứng ở rìa vùng đất sạch nhìn, bỗng bật cười: "Không hổ là người của Ngự Sủng Phái, sở thích của bọn họ rõ ràng thật."

Vũ Diễn Thư cũng không ngờ tới, bật cười theo, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy thú vị.

Mộc Nhân lại nhìn một lúc rồi hỏi: "Các ngươi nói xem, hai người bọn họ nếu mất ý thức trong rừng thật thì có phải cũng không có vấn đề gì không? Chỉ cần người đứng sau không khống chế bọn họ, thì hai người bọn họ vui vẻ ôm linh thú là có thể đi ra rồi."

Lúc này, hồ ly xanh trong rừng dường như cũng chú ý đến những con hồ ly xung quanh Y Thiển Hi, vô cùng bất ngờ, vậy mà lại chủ động đi về phía Y Thiển Hi.

Y Thiển Hi đã mất đi ý thức lại vui vẻ ôm hồ ly xanh lên, vuốt lông bắt chấy cho hồ ly xanh, miệng lẩm bẩm: "Lông đẹp quá đi..."

Hồ ly xanh ngẩng đầu nhìn cô nàng, lại nhìn những con hồ ly xung quanh, bất ngờ chạy thoát khỏi vòng tay của cô nàng, chạy vào trong vùng đất sạch.

Y Thiển Hi vội vàng đuổi theo, không ngờ lại thuận thế trở về vùng đất sạch, khôi phục lý trí.

Cô nàng kinh ngạc nhìn hồ ly xanh đang ngồi xổm trong vùng đất sạch, nghi ngờ hồ ly xanh cố ý dẫn dụ cô nàng vào.

Lại nhìn Trì Mục Dao trong rừng, không khỏi lo lắng: "Sư đệ, mau trở lại đây đi!"

Gọi một lúc thì chú ý thấy mèo, liền ngồi xổm xuống, đổi cách thu hút sự chú ý của Trì Mục Dao: "Sư đệ, đây là linh thú gì vậy? Cho ta sờ thử với."

Trì Mục Dao dường như nghe thấy tiếng gọi của Y Thiển Hi, ôm một con mèo đi tới, nhưng không đưa cho Y Thiển Hi, mà đưa đến trước mặt Hề Hoài: "Đây là mèo con, có phải là siêu đáng yêu không!"

Hề Hoài nhìn nụ cười rạng rỡ của Trì Mục Dao thất thần trong giây lát, sau đó gật đầu: "Ừm, rất đáng yêu."

"Ngươi sờ thử đi."

Hề Hoài theo bản năng giơ tay ra, Y Thiển Hi vội vàng ngăn hắn lại: "Ngươi đừng giơ tay ra, để hắn đưa tay vào!"

Đáng tiếc, nhắc nhở hơi muộn rồi.

Hề Hoài không rõ tình hình ở đây, nghe Trì Mục Dao nói vậy liền giơ tay lên, không có pháp khí bảo vệ, trong nháy mắt liền bị sương độc bao phủ, ma xui quỷ khiến đi ra khỏi vùng đất sạch.

Đến rừng sương độc, ý thức của hắn giãy giụa trong giây lát, nhưng vẫn rất nhanh mất đi lý trí.

Chấp niệm mãnh liệt nhất...

Hề Hoài nhìn Trì Mục Dao, Trì Mục Dao vẫn đang ôm mèo đùa nghịch, trong mắt hắn, Trì Mục Dao là người đẹp nhất, rực rỡ nhất, có sức quyến rũ cực lớn.

Hắn đi về phía Trì Mục Dao, cúi đầu ghé sát lại.

Trì Mục Dao cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn hắn, sau khi bị hôn cũng không từ chối, thậm chí không có gì khác thường.

Trì Mục Dao ôm mèo.

Hề Hoài hôn Trì Mục Dao.

Y Thiển Hi nhìn thấy cảnh này còn hoảng hơn cả Trì Mục Dao bình thường, cô nàng gần như nhảy dựng lên để những người khác đừng nhìn.

Nhưng làm sao cô nàng có thể che được hết chứ?

Vũ Diễn Thư theo bản năng ngả người ra sau một chút, vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày của hắn ta hiếm khi tức giận, giọng nói cũng mất kiểm soát có chút nóng nảy, nói với người bên cạnh: "Hàn Thanh Diên, kéo Trì Mục Dao về."

Hàn Thanh Diên còn đang ngẩn người, nghe thấy Vũ Diễn Thư gọi tên mình mới hoàn hồn, lập tức lấy roi ra định quấn lấy eo Trì Mục Dao, kéo Trì Mục Dao về.

Nhưng Hề Hoài phản ứng quá nhanh, đơn giản là phản xạ có điều kiện, dừng lại nụ hôn kia, nắm lấy roi ra sức kéo, suýt chút nữa đã kéo Hàn Thanh Diên ra ngoài, may mà Hàn Thanh Diên được Tịch Tử Hách ôm lại.

Mộc Nhân dứt khoát tìm một hòn đá trên mặt đất ném Hề Hoài, cũng bị Hề Hoài dễ dàng tránh được.

Ở bên ngoài vùng đất sạch, Hề Hoài vẫn là một tu giả tu vi Kim Đan kỳ, một hòn đá thôi không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho hắn.

Vẻ mặt của Minh Thiều Lạc thì càng cứng đờ.

Nàng ta đúng là đã nhìn ra Hề Hoài để ý đến Trì Mục Dao, nhưng không ngờ Hề Hoài đã thích đến mức cực điểm, sau khi mất lý trí thứ quan tâm nhất vẫn là Trì Mục Dao.

Nếu như vậy, nàng ta còn có khả năng sao?

Sau khi Hề Hoài đến đây, chưa từng nhìn nàng ta lấy một cái, có lẽ còn không nhận ra nàng ta cũng ở đây đi.

Trong mắt hắn chỉ có Trì Mục Dao!

Y Thiển Hi có chút lo lắng, chỉ có thể dùng chiêu hiểm rồi, gào lên với Hề Hoài: "Hề Hoài, sư đệ thích ta, ngươi đến đánh ta đi!"

Quả nhiên, câu nói này khiến Hề Hoài không vui nhìn Y Thiển Hi, tay vung mấy quả cầu lửa tấn công, may mà cầu lửa đến phạm vi vùng đất sạch thì biến mất.

Y Thiển Hi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Ta ngày ngày ở bên sư đệ, người mà đệ ấy dựa dẫm nhất vẫn là ta, ngươi căn bản không thể so sánh được với ta!"

Hề Hoài cuối cùng cũng di chuyển, bỏ Trì Mục Dao vẫn còn đang đùa với mèo lại, ánh mắt hung ác đi về phía Y Thiển Hi, sau khi bước vào vùng đất sạch thì lập tức tỉnh táo lại.

Hề Hoài ngạc nhiên nhìn mọi người trong vùng đất sạch, lại quay đầu nhìn Trì Mục Dao đang ôm mèo, hiếm khi cũng có lúc lúng túng.

Sương độc này quả thật lợi hại, hắn sinh ra đã bị Hủy Long Diễm xâm nhập, vốn tưởng mình đã bách độc bất xâm rồi, thế mà vẫn khó khống chế được bản thân.

Nhưng sau khi hắn ra ngoài trong ảo cảnh không có thứ gì khác biến ảo ra, hắn chỉ hôn Trì Mục Dao mà thôi, nếu mà xuất hiện động phủ giường đá... Không dám nghĩ sâu hơn nữa.

Y Thiển Hi thấy Hề Hoài vào rồi liền thở phào nhẹ nhõm, Hề Hoài không còn ở trước mặt Trì Mục Dao làm lá chắn nữa, một mình Trì Mục Dao thì dễ đối phó rồi.

Cô nàng quay sang Hàn Thanh Diên nói: "Hàn sư tỷ, phiền tỷ kéo sư đệ của ta về giúp ta với."

Hàn Thanh Diên gật đầu, má có chút đỏ, nhưng vẫn kéo Trì Mục Dao về.

Sau khi Trì Mục Dao trở lại vùng đất sạch thì cả người cứng đờ, mắt y không nhúc nhích nhìn chằm chằm xuống đất, hai má đỏ lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Giống như vừa vào vùng đất sạch thì đã mất hết ba hồn năm phách, biến thành người gỗ.

Trước đó những tu giả khác cũng đã nhìn thấy bộ mặt xấu xí của một số tu giả rồi, cảnh tượng xấu hổ nhất trước đây chắc là một nam tu giả phát điên rồi đi quấy rối nữ tu giả, nữ tu giả thì lại là người si mê tu luyện, điên cuồng tấn công nam tu giả, hai người đánh nhau không thể tách rời ở bên ngoài vùng đất sạch.

Sau khi về vùng đất sạch, nam tu giả không còn mặt mũi nào, về sau không dám lộ diện, ăn cơm đều là nhờ bạn bè mang qua.

Cảnh tượng hôm nay thì không có gì, chỉ là... Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy hai người đàn ông hôn nhau, đặc biệt là Trì Mục Dao không từ chối chuyện này làm người ta khá bất ngờ.

Nhiều người ầm ĩ như vậy, hận không thể ngươi chết ta sống, cảnh tượng hài hòa, ấm áp của hai người bọn họ lại có vẻ hiếm thấy.

Trong đó Hàn Thanh Diên nhìn đến mặt đỏ bừng, trước khi đi còn nhìn hai người họ mấy lần, không biết vì sao lại có chút kích động.

Nàng vậy mà lại cảm thấy cảnh Trì Mục Dao và Hề Hoài hôn nhau khá đẹp mắt, rõ ràng xung quanh là khu rừng sương độc âm u, nhưng vẫn đẹp như một bức tranh.

Những tu giả khác nhao nhao tản ra, cũng không bàn tán, kín tiếng không nói.

Mộc Nhân cũng sải bước rời đi, bản thân gã cũng không biết mình đang tức giận cái gì, có lẽ là thấy người mình tán thưởng lại dây dưa với con cháu Ma giáo, khiến gã vô cùng thất vọng.

Minh Thiều Lạc cũng chậm rãi rời đi, từ lúc đến cho đến lúc đi đều không một tiếng động, chỉ là khi đến thì tâm sự nặng nề, khi đi thì mất hồn mất vía.

Y Thiển Hi thấy không khí gượng gạo như vậy, lập tức giả bộ hung dữ mắng hồ ly xanh: "Em xem đi, đều là vì cứu em đấy, hại bọn ta thê thảm như vậy, có phải là lỗi của em không?!"

Hồ ly xanh chỉ đoan chính ngồi trên mặt đất, vẫn đang đánh giá cô nàng, không có phản ứng nào khác.

Vũ Diễn Thư đi đến bên cạnh Trì Mục Dao nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Trì Mục Dao vội vàng lắc đầu, vẫn có chút ngại ngùng, thậm chí không muốn nhìn Vũ Diễn Thư, sợ nhìn thấy ánh mắt phức tạp nào đó: "Không!"

"Ừm, không cần để ý, dạo này mọi người đã thấy quá nhiều chuyện rồi, sẽ không để ý đến cảnh vừa nãy đâu. Bọn họ cũng từng để lộ ra một mặt mà mình không muốn người khác biết rồi, để bảo toàn bí mật của bản thân, bọn họ cũng sẽ không nói chuyện của ngươi ra ngoài."

Trì Mục Dao gật đầu lia lịa, mỗi lần đều mang theo cảm giác dừng lại cứng đờ.

Hề Hoài nghe không vui, hơi nhếch cằm hỏi: "Sao, đây là chuyện gì không thể cho người khác biết sao?"

Vũ Diễn Thư không vui nhìn hắn: "Ngươi không thấy hắn không tình nguyện sao?"

"Sao ngươi biết y không tình nguyện?"

Trì Mục Dao lúc này đi đến bên cạnh Hề Hoài, đá hắn một cái: "Ngươi đừng nói nữa!"

Hề Hoài đặc biệt không phục, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy Trì Mục Dao xấu hổ sắp khóc, không nói gì nữa.

Vũ Diễn Thư mím môi, ánh mắt đánh giá hai người, âm thầm nắm chặt nắm đấm trong tay áo rồi lại buông ra, nói: "Bên ngoài có đại trận phong bế núi, chúng ta ở trong vùng đất sạch cũng rất khó ra ngoài, hắn... E là cũng phải ở lại, nên sắp xếp cho hắn thế nào mới tốt?"

Trì Mục Dao lập tức trả lời: "Để ta sắp xếp là được."

"Nếu ngươi cảm thấy phiền phức, không muốn để ý đến hắn thì ta cũng có thể xử lý thay."

"Không sao đâu! Vũ sư huynh đi làm việc đi."

Đi làm việc đi?

Bọn họ bị mắc kẹt trong vùng đất sạch này có gì mà làm chứ?

Không thể tu luyện, không thể rời đi, chuyện có ý nghĩa nhất có thể làm là săn bắt, nhưng cách săn bắt cũng là mò cá trên cạn.

Vũ Diễn Thư không rời đi, đứng bên cạnh mãi không chịu đi.

Trì Mục Dao muốn sắp xếp chỗ ở cho Hề Hoài, nhưng Vũ Diễn Thư đứng ở đây khiến y không thể rời đi, trực tiếp rời đi thì có vẻ không được lịch sự cho lắm.

Y Thiển Hi ôm hồ ly xanh nhìn ba người họ, dường như cũng rất rối rắm. Cô nàng cảm thấy Hề Hoài rất giàu có, cưới Trì Mục Dao về sẽ cho rất nhiều sính lễ, có thể khiến Ngự Sủng Phái của bọn họ không lo ăn mặc.

Nhưng, Vũ Diễn Thư cũng không nghèo á, đây chính là con cháu gia tộc lớn đấy, hơn nữa còn là chính nhân quân tử, lớn lên cũng tuấn tú.

Nếu chọn Vũ Diễn Thư làm đạo lữ, không sợ hắn ta thay lòng, không sợ hắn ta làm điều ác, mọi mặt đều rất yên tâm.

Một người bá đạo, một người dịu dàng trầm ổn, thật khó chọn.

Do dự một lúc Y Thiển Hi lại bĩu môi, nàng cũng không biết phải làm thế nào, liền ôm hồ ly xanh rời đi, nói với hồ ly xanh: "Em phải ngoan nha, tỷ tỷ kiểm tra cơ thể cho em một chút, để ta xem móng vuốt nhỏ có bị thương không, bụng em có đói không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro