Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 109: Thiên hạ thái bình, bốn mùa an yên

[Đại kết cục.]

Tiệc mừng Hóa Thần kỳ của Hề Hoài được tổ chức vô cùng long trọng và thuận lợi, có lẽ cũng có liên quan đến uy danh của hắn vang xa.

Hiện giờ, Hề Hoài đã trở thành tu giả Hóa Thần kỳ duy nhất của Giới Tu Chân. Trong lời đồn đại nói, sau khi hắn xuất quan tấn giai Hóa Thần kỳ, trong nháy mắt đã giết chết mười bảy tu giả Nguyên Anh kỳ của Noãn Yên Các, mười bảy người này ngay cả sức phản kháng cũng không có.

Chuyện này lập tức giải thích rõ ràng chuyện Noãn Yên Các mất đi mười bảy người, mọi người cũng đều tin là thật.

Cũng vì chuyện này, năng lực của Hề Hoài được đồn thổi vô cùng thần kỳ.

Nhưng, chỉ có người của Khanh Trạch Tông mới biết được, trước khi Hề Hoài xuất quan bọn họ đã trải qua những chuyện gì.

Hề Hoài cũng chỉ giết bảy người mà thôi, trong đó còn có một tu giả Nguyên Anh kỳ của Khanh Trạch Tông.

Hơn nữa ngay cả Hề Lâm là cha hắn cũng không biết, chiêu giết tu giả Nguyên Anh kỳ của Hề Hoài có giới hạn, chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn, không phải là hoàn toàn vô địch.

Những chuyện này Hề Hoài chỉ nói với Trì Mục Dao, hơn nữa hắn một mình âm thầm gánh lấy tội danh giết chết nhiều tu giả của Noãn Yên Các.

Những người của Noãn Yên Các nếu muốn báo thù, thì cũng chỉ hận mình Hề Hoài, chứ không phải là Trì Mục Dao.

Hề Hoài lợi hại như vậy, tự nhiên sẽ dẫn đến việc có rất nhiều tu giả đến nịnh bợ, có người không muốn đắc tội với Hề Hoài và Khanh Trạch Tông, có người cố ý đến lấy lòng, có người thì hy vọng có một ngày bản thân bế quan có thể được Hề Hoài chỉ điểm một hai.

Cho nên khách đến dự tiệc cực kỳ đông, thật sự có tư thế dẫm nát cả ngưỡng cửa.

Sau khi bày tiệc linh đình, thì cũng đến những năm tháng thái bình.

Hề Hoài không đi đến Noãn Yên Các, thậm chí còn yên tĩnh đến mức khiến cả Giới Tu Chân kinh ngạc.

Người của Noãn Yên Các có lẽ cảm thấy, sau khi Hề Hoài thành công tấn giai Hóa Thần kỳ, chuyện đầu tiên làm sẽ là đến Noãn Yên Các của bọn họ báo thù.

Nhưng mà trong mắt Hề Hoài, những nghiệp chướng tự tìm chết đều đã chết hết rồi, báo thù của Ma giáo với chính phái cũng chưa từng dừng lại, nghe nói long mạch trên núi bị hắn hủy cho đến giờ vẫn chưa sửa lại được, phỏng chừng ít nhất phải trăm năm nữa mới có thể khôi phục như ban đầu.

Để lại những tôm tép còn sót lại của chính phái cũng được, nếu không tu giả Ma giáo sẽ chỉ càng muốn làm gì thì làm, cũng coi như để lại người kiềm chế bọn họ.

Trong khoảng thời gian này, Hề Hoài chìm đắm trong việc 'ôn chuyện cũ' với đạo lữ của mình.

Hắn vốn tưởng rằng mình đã đạt đến Hóa Thần kỳ, có thể giúp Trì Mục Dao nâng cao tu vi nhanh hơn. Kết quả lại phát hiện linh lực cần thiết để tấn giai Nguyên Anh kỳ cực kỳ nhiều, tu vi cho Trì Mục Dao hay tốc độ hấp thụ của Trì Mục Dao, cũng giống như khi hắn ở Nguyên Anh kỳ cho Trì Mục Dao Kim Đan kỳ vậy.

Dường như... Không có gì thay đổi lớn.

Thế là, Hề Hoài bắt đầu an ủi Trì Mục Dao, cả ngày nói: "Chỉ cần có lòng thành, có công mài sắt, nước chảy đá mòn, ngươi cũng có thể Hoá Thần."

Trì Mục Dao: "..."

Y nỗ lực hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình của bản thân, để bản thân giữ vững tâm thái bình hòa.

Y căn bản không nghĩ tới việc sẽ tấn giai Hóa Thần kỳ.

Y lúc đầu thậm chí còn không nghĩ tới việc sẽ tới Trúc Cơ kỳ.

Nhưng mà... Qua nỗ lực không ngừng của Hề Hoài, tu vi của y dần dần đạt đến mức độ thái quá.

Trì Mục Dao không có ôm nghĩa lớn cao cả gì, y cũng không muốn dựa vào mình để chịu đựng 'nhiệt tình' của Hề Hoài, bị động duy trì hòa bình của Tam Giới.

Lúc mới xuyên sách y từng ảo tưởng về bộ dáng của Hề Hoài, từng nghĩ hắn sẽ có thân hình cao lớn, từng nghĩ hắn sẽ sát phạt quyết đoán, nhưng chưa từng nghĩ người này lại yêu thích làm lô đỉnh, thậm chí quên mất cả sứ mệnh làm phản diện của mình.

Trùm phản diện lớn nhất toàn truyện không đi hủy diệt thế giới, không đi đối đầu với nam nữ chính, cũng không nghiêm túc làm Ma Tôn nghĩ đến việc thống nhất Tam Giới, mỗi ngày đều giống như một người chồng oán hận tính toán với y những chuyện kỳ kỳ quái quái.

Ví như—

Hề Hoài vẻ mặt âm trầm nói: "Lần song tu này ngươi không hề nhập tâm."

Như thế nào là nhập tâm? Chẳng lẽ sau khi song tu xong còn phải một phen diễn một màn ngâm thơ cảm thán sao?!

Hề Hoài phát điên hỏi: "Mới liên tục sáu lần đã kêu dừng, có phải ngươi đã chán ghét ta rồi không? Quả nhiên tình cảm sẽ thay đổi, ở bên nhau lâu rồi thì sẽ không còn thích như vậy nữa đúng không?"

Y bị 'luyện' đến mức đầu óc choáng váng, có cảm giác như say sóng muốn nghỉ ngơi một chút, cũng làm ông lớn này không vui rồi!

Có nói đạo lý không vậy trời!

Những cái đó đều còn tốt, ly kỳ nhất là Hề Hoài thậm chí có chút oán hận thở dài: "Ngươi vậy mà đang lúc song tu còn có thể rời giường đi cho chim ăn?"

Trì Mục Dao cuối cùng cũng không nhịn được, trả lời: "Chiếp Chiếp đã đói mười mấy ngày rồi!"

Hề Hoài còn ủy khuất hơn: "Nó không phải đã sớm tích cốc rồi sao? Một con chim có tu vi xấp xỉ tu giả Nguyên Anh kỳ còn cần cho ăn thường xuyên sao?"

"Ta cũng Nguyên Anh kỳ rồi, ta cũng không cần cho ăn thường xuyên mà, ngươi vẫn cứ đè ta ra cho ăn đấy thôi!"

"Cái này có thể giống nhau sao? Ta là đạo lữ của ngươi! Hơn nữa ta còn là lô đỉnh của ngươi! Ta muốn làm một cái lô đỉnh tốt thì có gì sai?"

"Ngươi, ngươi... Nó là linh thú bản mệnh của ta!"

"Trì Mục Dao, ngươi thế mà vì một con chim lại tuyệt tình đến mức này!"

Trì Mục Dao khó tin chỉ vào mình hỏi: "Ta... Ta chỉ đi cho chim ăn... Hơn nữa chúng ta đã liên tục sáu lần rồi... Ta sao lại tuyệt tình?"

"Sáu lần thì sao? Ngươi xem tu vi của ngươi cũng không tiến bộ được bao nhiêu! Ngươi có còn chút ý chí tiến thủ nào không?"

"..." Trì Mục Dao không chịu nổi tủi thân này, ngồi phịch xuống giường, "Ta muốn xuất quan."

"Không được! Ta không cho!"

"Ngươi vô lý gây sự!"

"Ngươi không thông cảm cho đạo lữ!"

Trì Mục Dao và Hề Hoài cứ như vậy mà rơi vào chiến tranh lạnh, kiên trì suốt hai ngày ai cũng không thèm để ý tới ai.

Trì Mục Dao bận rộn chuyện của mình, tay cầm bút viết không ngừng, bên cạnh còn có Thanh Minh Lưu Hỏa đang giao tiếp với y.

Thực ra chỉ cần Hề Hoài đi qua nhìn một chút, liền có thể thấy Trì Mục Dao đang viết bí tịch công pháp mà hắn có thể dùng khi ở Hóa Thần kỳ.

Hề Hoài một mình trong phòng động phủ đả tọa điều tức, nghiên cứu công pháp mới, lỗ tai lúc nào cũng nghe ngóng động tĩnh của Trì Mục Dao.

Nghe thấy Trì Mục Dao đi đến cửa động phủ, lập tức xuống khỏi đài sen Tụ Linh Ngọc, đi ra ngoài ngăn Trì Mục Dao: "Ngươi đi đâu vậy?"

"Có truyền âm phù truyền tới."

"Ngươi chính là muốn mượn cơ hội trốn thôi, chuyện này ngươi đã làm không phải lần một lần hai rồi."

Trì Mục Dao vươn tay truyền linh lực vào, hai đạo truyền âm phù tiến vào trong cửa.

Đạo truyền âm phù đầu tiên là Y Thiển Hi truyền đến: "Sư đệ! Ta có em bé rồi, nhưng mà cái thứ này sẽ là cái gì đây trời?!"

Hề Hoài cũng cùng nhau nghe truyền âm phù, nhưng lại không hiểu ý trong đó là gì, liền hỏi: "Cô ta đang nói cái gì vậy?"

"Sư tỷ có tin vui rồi!" Trì Mục Dao vô cùng hưng phấn, kéo tay Hề Hoài không ngừng lắc.

Hề Hoài bị hành động của y làm cho vui vẻ, cơn giận cũng tiêu tan không ít, lại hỏi: "Đây là có ý gì?"

Trong khái niệm của Hề Hoài, có tin vui có nghĩa là tấn giai thành công, đối với việc sinh sôi nảy nở không có khái niệm gì.

"Chính là tiểu sư tỷ mang thai."

Vốn tưởng rằng Hề Hoài sẽ vui mừng theo, kết quả hắn lại mượn gió bẻ măng: "Ngươi xem người ta kìa, cáo xanh dùng hai năm mới có thể lần nữa hóa thành hình người, đến bây giờ cũng mới qua năm năm, đạo lữ của người ta con cái đều có cả rồi. Người ta đều có thành quả rồi, còn ngươi thì sao, vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ."

Trì Mục Dao dường như cảm thấy nắm tay Hề Hoài cũng xui xẻo, vội vàng buông ra, không muốn để ý tới hắn, thế là bấm vào một lá truyền âm phù khác.

Giọng của Tịch Tử Hách không nhanh không chậm truyền ra: "Trì đạo hữu, tại hạ là Tịch Tử Hách, sắp cùng đạo lữ Hàn Thanh Diên tổ chức đại điển đạo lữ, muốn mời ngươi đến tham gia, không biết có thể cho chút thể diện được không?"

Trì Mục Dao nghe xong mắt liền sáng lên, đây quả thực là hai tin vui đến cùng một lúc: "Đại điển đạo lữ của Tịch Tử Hách và Hàn Thanh Diên, chuyện này nhất định phải đi!"

Trì Mục Dao vừa nói vừa lật xem thiệp mời kèm theo truyền âm phù, trên thiệp mời cũng viết tên của Hề Hoài.

Hề Hoài liếc nhìn thiệp mời một cái, thấy thời gian là hai tháng sau, không khỏi bực bội.

Rõ ràng đã định một hơi bế quan hai mươi năm, kết quả mới có bảy năm đã bị làm gián đoạn rồi.

Trì Mục Dao tự nhiên nhìn ra Hề Hoài khó chịu rồi, chủ động đi tới ôm eo Hề Hoài, ngẩng đầu nhìn hắn: "Đã tự kiểm điểm xong chưa?"

"Ta vốn đâu có sai, ta kiểm điểm cái gì?"

"Ngươi có phải là đang vô lý gây sự không?"

"Ta không có..."

"Ngươi có phải là vĩnh viễn sẽ không thừa nhận thái độ của mình không tốt không?"

"Ta vẫn luôn như vậy."

"Vậy thôi, ta xuất quan." Trì Mục Dao vừa nói vừa buông Hề Hoài ra, làm bộ muốn đi ra ngoài.

"Trì Mục Dao!" Hề Hoài lập tức sốt ruột, nắm chặt cổ tay y.

Trì Mục Dao dừng bước, ngón tay chọc chọc vai Hề Hoài: "Hề Hoài, có phải ta quá nuông chiều ngươi rồi không? Cho chim ăn ngươi cũng phải cãi nhau với ta, tự mình bình tĩnh lại hai ngày rồi vẫn cảm thấy bản thân mình không có lỗi?"

"..."

"Còn không kiểm điểm sao?"

"Vì sao ngươi không thể tập trung vào mỗi mình ta?"

"Ta sao lại không tập trung vào mỗi mình ngươi? Ta là Nguyên Anh kỳ rồi, quãng đời mấy trăm năm còn lại đều là của ngươi. Nhưng cuộc sống của chúng ta không thể chỉ tập trung vào mỗi việc song tu, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm..."

"Ví dụ như cho chim ăn?"

"Cũng không chỉ có cho chim ăn..."

"Còn có quản lý sổ sách?"

"Còn có—"

"Tham gia đại điển đạo lữ, tiện thể giúp tiểu sư tỷ của ngươi đỡ đẻ? Tiểu sư tỷ của ngươi sinh xong, lợn của Ngự Sủng Phái có phải lại sắp có thai?"

"..." Trì Mục Dao vội vàng dừng chủ đề lại, "Ta cảm thấy tranh cãi của chúng ta không có ý nghĩa."

"Ta cũng cảm thấy không có ý nghĩa, nhiều lần như vậy rồi, ngươi cũng không thay đổi."

Trì Mục Dao thật sự không biết nên hầu hạ đại thiếu gia này như thế nào thì mới khiến hắn thỏa mãn, nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy bản thân mình không sai.

Cho chim ăn thì có gì sai?!

Y dứt khoát xuất quan, không để ý tới Hề Hoài nữa.

Hề Hoài nhìn Trì Mục Dao xuất quan, biểu cảm dần dần suy sụp xuống, muốn đuổi theo nhưng lại không đuổi theo, cuối cùng chỉ có thể buồn bực trở về động phủ, một mình tự dằn vặt.

*****

Ngày đại điển đạo lữ của Tịch Tử Hách và Hàn Thanh Diên, Trì Mục Dao và Hề Hoài tuy vẫn chưa làm hòa, Hề Hoài vẫn đi tham dự cùng Trì Mục Dao.

Hề Hoài sợ người của Noãn Yên Các làm khó Trì Mục Dao, dù sao Trì Mục Dao từng dùng trận vây khốn không ít Thiên Tôn của Noãn Yên Các, đây mới là sự thật năm đó, hắn đi bảo vệ Trì Mục Dao mới có thể yên tâm.

Rất nhiều người dường như đều không ngờ, đại điển đạo lữ của Tịch Tử Hách lại có thể mời được Ma Tôn và đạo lữ của hắn đích thân đến, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Trong nhận thức của bọn họ, Hề Hoài và Tịch Tử Hách hẳn là không có bất kỳ giao tiếp gì mới đúng, còn về người đàn ông đeo Đào Hoa Diệm kia, rất nhiều người đều nghe nói y từng là tiểu đệ tử của Ngự Sủng Phái, chính là Đệ nhất mỹ nam Tam Giới trong lời đồn.

Nhưng mà Hàn Thanh Diên và Tịch Tử Hách cũng chỉ là có duyên gặp gỡ Trì Mục Dao nhiều năm trước mà thôi, hai vị này vậy mà có thể nể mặt đến đại điển đạo lữ của bọn họ, chuyện này thật sự ly kỳ.

Nhưng, chỉ có vài người trong cuộc biết rõ nguyên nhân.

Bọn họ ngày thường đúng là không có liên lạc gì, thậm chí mấy năm, mấy chục năm cũng không truyền một cái truyền âm phù. Nhưng mà chỉ cần khi cần thiết đối phương nói một câu, thì người còn lại sẽ vượt ngàn dặm đến điểm hẹn.

Đây là một loại tình cảm rất kỳ lạ, có lẽ chỉ có cùng nhau trải qua sinh tử, mới có được gắn bó như vậy.

Tịch Tử Hách ngày hôm đó đặc biệt bận rộn, nhưng mà từ xa thấy bọn họ, đã vẫy tay với bọn họ, Trì Mục Dao mỉm cười vẫy tay đáp lại.

Y Thiển Hi cũng vào lúc này kéo cáo xanh tổ tông đến bên cạnh bọn họ, cũng cảm thán: "Hàn Thanh Diên hôm nay đẹp quá đi! Đỏ rực rỡ luôn."

Trì Mục Dao và Hàn Thanh Diên không tính là quen thuộc, thậm chí chưa từng có giao tiếp gì, y cũng không mấy hứng thú với trang điểm cô dâu, chỉ hỏi Y Thiển Hi: "Còn hai người các ngươi thì sao? Khi nào tổ chức đại điển đạo lữ?"

Y Thiển Hi lắc đầu: "Tổ chức cái gì chứ? Ta không có thân thích bạn bè gì, hắn thì lại càng không, đến lúc đó những người quen biết tụ tập cùng nhau uống một bữa rượu là được rồi. Hai người chúng ta một thân hai bàn tay trắng, hắn bằng lòng mỗi ngày đều mặc quần áo ra ngoài là ta đã tạ ơn trời đất rồi."

Ngự Sủng Phái, nghèo.

Cáo xanh tổ tông sau khi biến thành hình người ở trong rừng sương độc, tuy rằng nhặt được chút đồ từ trên người tu giả Tương Hoàng Các, nhưng cũng rất nghèo.

Hai người này gom lại, cuộc sống cũng rất thanh bần.

May mà bọn họ không chê nhau, cuộc sống cũng rất tự tại.

Trì Mục Dao nghe xong bắt đầu suy nghĩ, nói: "Năm sau chiêu mộ thêm vài đệ tử đi, đến lúc đó thỉnh thoảng cùng Khanh Trạch Tông đi săn, chúng ta hợp tác thì sẽ có không ít linh thạch vào túi."

"Được thôi, cũng coi như là dựa vào cây lớn cho mát nhỉ." Y Thiển Hi lại bắt đầu lo lắng về chuyện con cái, "Ngươi giúp ta bắt mạch xem sao, hoặc giúp ta nhìn xem đứa trong bụng ta rốt cuộc là cáo hay là người vậy? Người thì mang thai mười tháng, cáo thì mang thai hai tháng, ta cũng không biết ta rốt cuộc khi nào mới sinh, nhỡ đâu hai cái kết hợp, làm một cái năm tháng đã sinh thì phải làm sao?"

Trì Mục Dao cũng có chút mờ mịt, giúp Y Thiển Hi bắt mạch hồi lâu cũng không biết cô nàng rốt cuộc có thai cái gì.

Hai người này trò chuyện không ngừng, Hề Hoài và cáo xanh tổ tông bên cạnh thì lại đồng thời nhìn chằm chằm đôi tay thỉnh thoảng nắm lấy nhau của hai người. Dù cho Trì Mục Dao chỉ là đơn thuần bắt mạch, thì ánh mắt của hai người kia cũng như đinh đóng vào tay của Trì Mục Dao và Y Thiển Hi vậy.

"Ta cũng không bắt ra được, năng lực của Vô Sắc Vân Nghê Lộc cũng vô dụng." Trì Mục Dao chỉ có thể từ bỏ, "Ngươi lúc nào cũng chú ý vào nhé, hay là những ngày này cứ ở Khanh Trạch Tông đi, ta còn có thể tiện chăm sóc cho ngươi."

Y Thiển Hi lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần, không sao, đến chỗ ngươi ta lại không tự nhiên."

"Ừm, cũng được."

Hai người họ đã lâu không gặp, liền ngồi cùng nhau trò chuyện, ăn chút hạt dưa, thỉnh thoảng còn đi tìm người quen trò chuyện, cáo xanh tổ tông và Hề Hoài thì im lặng ngồi tại chỗ, tương đối tĩnh mịch.

Dần dần, có những tu giả quan sát bên này trốn ở xa xa bàn tán: "Nghe nói Ma Tôn và đạo lữ của hắn hình bóng không rời, hôm nay nhìn lại thấy xa lạ quá, cũng không có mấy khi trò chuyện, xem ra tình cảm cũng bình thường thôi."

"Người Ma giáo nào có cái gì mà chung tình chứ? Nói không chừng ai nấy đều có tình nhân của riêng mình, đặc biệt là Hợp Hoan Tông nha... Ngươi hiểu đó."

Vừa khéo, những lời này lại bị Chưởng môn mới của bọn họ nghe được.

Vũ Diễn Thư chậm rãi bước qua, nói với bọn họ: "Chuyện của Giới Tu Chân đừng chỉ nhìn vào bề ngoài, sư tôn và sư nương của ta cũng bị đồn là bất hòa nhiều năm đó thôi, hiện giờ bọn họ không phải là còn ở bên nhau sao? Nếu đã muốn sống tốt ở Giới Tu Chân, thì phải học cách dùng đầu óc mà sống."

Hai người kia vội vàng chạy đi xa.

Vũ Diễn Thư quay đầu nhìn bọn họ, không tiếp tục dây dưa, đứng trên đài cao nhìn ra xa, xem đại điển của Tịch Tử Hách và Hàn Thanh Diên có thuận lợi không.

Lúc này Y Thiển Hi và Trì Mục Dao từ xa đi tới, Vũ Diễn Thư luôn lạnh nhạt cuối cùng cũng có chút ý cười, nói: "Hai người đến rồi à?"

Trì Mục Dao gật đầu, sau đó nhìn Noãn Yên Các thở dài: "Noãn Yên Các bây giờ đã được xây dựng lại rất tốt rồi."

Vũ Diễn Thư cũng theo đó thở nhẹ: "Đương nhiên là không uy phong bằng năm xưa rồi, nhưng mà tất cả đều đang thay đổi theo hướng tốt hơn, hy vọng những gì ngươi thấy không khiến ngươi thất vọng."

Nhìn lại Noãn Yên Các lúc này, ngọc lâu kim điện, hương đốt bảo đỉnh.

Chính điện khí phái điêu khắc ngọc bích, ngói lưu ly vạn khoảnh, trên cột đá cẩm thạch treo những vật trang trí vui mừng, đỏ tươi như ngọn lửa muốn bùng cháy.

Các đệ tử không còn cứng nhắc như trước kia, thêm vài phần sinh khí, trong môn phái một bầu không khí tường hòa vui vẻ.

Vẻ đẹp như vậy, dường như chính là những gì bọn họ luôn muốn.

Hiện giờ, Noãn Yên Các không còn là môn phái lớn nhất nữa, các môn phái khác cũng đang dần dần trỗi dậy.

Vũ Diễn Thư cũng không cảm thấy có cảm giác nguy cơ, dường như chỉ có như vậy mới có thể giữ được cân bằng, nếu như bọn họ một nhà độc đại, vẫn luôn là tồn tại ở trên cao, sớm muộn cũng sẽ trở nên vặn vẹo.

Trì Mục Dao và Vũ Diễn Thư nhìn thấy Quan Nam Thiên Tôn và Tư Nhược Du cũng đến đại điển lần này.

Chuyện của Quan Nam Thiên Tôn và Tư Nhược Du năm đó cũng ồn ào náo nhiệt, nhưng hai người này không hề để ý, hôm nay là đại điển đạo lữ của đồ đệ Quan Nam Thiên Tôn, Quan Nam Thiên Tôn tự nhiên phải đến.

Vũ Diễn Thư liếc mắt một cái rồi cười nói: "Nghi thức sắp bắt đầu rồi, ta cũng phải ngồi ở kia chờ được kính trà."

Nói xong bắt đầu cười khổ, rõ ràng là sư huynh của Tịch Tử Hách, lại phải chịu lễ của bậc trưởng bối.

"Đi đi." Trì Mục Dao gật đầu.

Nghi thức chính thức bắt đầu.

"Đạo lữ thả chuông."

"Đạo lữ kính trà."

"Đạo lữ tương nhận."

"Đạo lữ dâng hương!"

"Lễ thành!"

Trì Mục Dao bất ngờ xuyên vào một quyển sách, y trở thành nhân vật quan trọng dẫn đến việc phản diện hắc hóa.

Kết quả sau khi chìm nổi trong sách hơn trăm năm, y dần dần từ một nhân vật nhỏ, trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn. Hiện tại có thể ngồi bên cạnh đạo lữ, bạn tốt của mình, xem đại điển đạo lữ của nam nữ chính trong sách.

Nam nữ chính hữu tình thành đôi, cầm sắt hòa minh.

Nam hai thành công trở thành Chưởng môn, mang Noãn Yên Các đi đến tương lai tươi sáng.

Còn y thì—

Y quay đầu nhìn Hề Hoài đang ngồi bên cạnh mình.

Y cảm thấy, mình chỉ là một ngọn nến có thể thấy ở bất cứ đâu, còn Hề Hoài lại là mặt trời soi sáng cả thế giới.

Ánh mặt trời che lấp vạn vật thế gian, có một không hai, còn y chỉ là một đốm lửa nhỏ không đáng chú ý.

Nhưng mà, bọn họ vậy mà lại hòa làm một thể, đốm lửa nhỏ dần dần trưởng thành, được mặt trời bảo vệ, chăm sóc, yêu thương sâu sắc.

Không có gì không xứng đôi, không có gì không phù hợp, chỉ cần tình yêu kia vẫn luôn rộn ràng, vậy thì bọn họ chính là bạn lữ sẽ nắm tay nhau cả đời.

******

Sau khi từ Noãn Yên Các trở về, Trì Mục Dao bận rộn ở Chấp Sự Đường mấy ngày, liền lại bắt đầu những ngày tháng nhàn nhã.

Hề Hoài dường như cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bắt đầu đi quanh quẩn bên cạnh Trì Mục Dao, có ý muốn làm hòa với Trì Mục Dao.

Trì Mục Dao vẫn không để ý đến hắn.

Hề Hoài không có cách nào, chỉ có thể dẫn Tùng Vị Việt, Tông Tư Thần đi khắp rừng bắt sâu, sau đó bưng hũ sâu đến bên cạnh Trì Mục Dao nói: "Đây tuyệt đối là những con sâu béo nhất trên núi này, muốn làm mồi câu thì làm mồi câu, muốn cho chim ăn thì cho chim ăn."

Cái giọng điệu bá đạo suồng sã kia, như thể đang nói: "Ta muốn cho cả Giới Tu Chân biết, sâu trong cái rừng này đều bị ngươi bao hết rồi."

Trì Mục Dao ngước mắt nhìn hắn, đồng thời chú ý thấy Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần vội vàng trốn đi, khẽ nhếch khóe môi nhưng không nói ra.

Y trầm giọng hỏi: "Ngươi không ghen với những chuyện như cho chim ăn, câu cá nữa sao?"

Hề Hoài ỉu xìu, ủ rũ trả lời: "Không nữa."

"Vậy còn ghen với Chấp Sự Đường, tiểu sư tỷ của ta, lợn nái của Ngự Sủng Phái không?"

"Không nữa."

Trì Mục Dao sớm đã không còn giận, y chỉ là bất đắc dĩ, không biết Hề Hoài luôn làm ầm ĩ với y chuyện gì.

Bây giờ Hề Hoài đã xuống nước rồi, liền gọi Hề Hoài nói: "Qua đây, ngồi xuống."

Y vốn định để Hề Hoài ngồi bên cạnh, ai ngờ Hề Hoài lại cứ thích chen chúc ngồi cùng một ghế với y, ôm y, dở trò nhõng nhẽo dán vào lưng y.

Trì Mục Dao nắm tay Hề Hoài đỡ lấy cần câu, ôn nhu nói: "Ta dạy ngươi câu cá."

"Được."

Hề Hoài dường như đã lấy ra kiên nhẫn lớn nhất của mình, mới có thể nhẫn nại ngồi bên hồ với Trì Mục Dao một hồi lâu, cùng nhau câu cá.

Núi ấm nước mềm, khói sóng mờ mịt phủ lên hồ trong, mưa giăng lá biếc tình ý nồng.

Trì Mục Dao ban đầu cảm thấy hai người ngồi cùng nhau có chút chật chội, sau này cũng dần dần thích ứng, cơ thể ngả ra sau dựa vào lòng Hề Hoài, bờ vai đủ rộng rãi này so với ghế dựa còn thoải mái hơn, còn có nhiệt độ ấm áp truyền qua pháp y, ấm áp dễ chịu, khiến người ta trở nên lười biếng, vậy mà không bao lâu đã thoải mái ngủ thiếp đi.

Ánh nắng chiều tà chiếu lên người hai người, gió nhẹ khẽ lay động tóc và vạt áo của bọn họ, vô cùng thư thái.

Lúc này có cá cắn câu, đánh thức người đang ngủ, Trì Mục Dao vội vàng thu dây cần câu cá lên, đợi khi bỏ cá vào thùng xong, y vui vẻ muốn đập tay với Hề Hoài.

Hề Hoài không biết phải phối hợp động tác này với y như thế nào, chỉ là mơ hồ nhớ y và Y Thiển Hi sẽ đập tay chúc mừng, thế là đưa tay ra, Trì Mục Dao liền đập tay với hắn, nói: "Giỏi lắm, lần đầu câu cá mà đã câu được con béo như vậy rồi!"

Hề Hoài nhìn gương mặt tươi cười của Trì Mục Dao ngẩn người, bị vẻ mặt tươi cười của y làm cho tim loạn nhịp. Có những người thật kỳ lạ, rõ ràng đã ở bên nhau rất lâu, vậy mà vẫn có thể gặp một lần, rung động một lần.

Hoàn hồn lại Hề Hoài bất ngờ cảm thán, dường như cứ yên tĩnh ở một mình với Trì Mục Dao như vậy, nhìn bộ dạng vui vẻ của y cũng rất tốt đẹp.

Hắn cũng theo đó mỉm cười, giúp Trì Mục Dao xách thùng, hai người vừa nói vừa cười cùng nhau trở về núi của Hề Hoài.

Hai người nắm tay nhau, mười ngón tay đan vào nhau, người hung dữ vào lúc này hoá dịu dàng, cúi đầu nhìn bạn lữ, mỉm cười dịu dàng.

Bọn họ dường như chưa từng chiến tranh lạnh, vẫn ngọt ngào như ban đầu.

Năm tháng bên nhau quá dài, Trì Mục Dao từng cảm thấy bất an vì thời gian dài đến mức khiến người ta thở dài này.

Sau này y phát hiện bất an này dường như không cần thiết, thỉnh thoảng dùng những lời cãi vã không gây tổn thương để tô điểm, chút tình chút thú, cũng không đến mức nhàm chán.

Ngươi xem, đêm yên lặng buông xuống, sao trời gối lên eo mây, trăng rơi xuống nước khiến khỉ cố sức vớt.

Chúng ta xưa nay đều không biết cái gì gọi là thế gian tươi đẹp, cho đến khi chúng ta gặp nhau, thỉnh thoảng nhẹ nhàng thở dài, có thể gặp được ngươi thật tốt.

*****

Lại là một lần bế quan không ra trong thời gian dài.

Cũng không biết công việc của Tông môn lại tích tụ được bao nhiêu rồi, may mà đồ đệ của Trì Mục Dao dần dần làm việc đã gọn gàng, có thể giúp y xử lý chu toàn rồi.

Trong khoảng thời gian này Tư Nhược Du chắc là lại đến Khanh Trạch Tông làm ầm ĩ rồi, bà luôn nghĩ muốn để Trì Mục Dao tiếp quản Hợp Hoan Tông, làm Tông chủ Hợp Hoan Tông, làm Trì Mục Dao trốn bà như trốn tà, sợ thật sự làm Tông chủ gì đó.

Y thật sự không muốn.

Con gái nhỏ của Y Thiển Hi và cáo xanh tổ tông cũng rất khỏe mạnh, cô bé này di truyền tướng mạo yêu diễm của cáo xanh tổ tông, mày mắt cực kỳ giống ngài, sợ người khác không nhìn ra bọn họ là cha con ruột thịt hay sao ấy.

Khi linh lực của cô bé mất kiểm soát, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tai hồ ly, sau lưng sẽ xuất hiện đuôi.

Cáo xanh tổ tông không quan tâm đến họ gì, con bé liền theo họ của Y Thiển Hi.

Trì Mục Dao đối đãi với cô bé này cực kỳ tốt, thỉnh thoảng lại đi qua thăm nó, có cảm giác vui mừng như ông nội cuối cùng cũng ôm được cháu gái.

Trì Mục Dao cảm nhận Hề Hoài đang hôn lên nước mắt của y, dường như còn muốn tiếp tục.

Y khàn giọng, vịn cổ Hề Hoài nhỏ giọng cầu xin: "Hề Hoài, đừng tu luyện nữa, tu luyện nữa tu vi của ta sẽ vượt qua Tông chủ mất... Như vậy chẳng phải ta sẽ phải làm Tông chủ Hợp Hoan Tông sao?"

Hề Hoài nghĩ đến nếu như Trì Mục Dao lại làm Tông chủ nữa, lại thêm những việc khiến Trì Mục Dao phân tâm, vậy thì e là hắn lại phải nổi nóng rồi, mà lại không muốn dừng lại, chỉ có thể thương lượng hỏi: "Vậy ngươi có thể chỉ làm, mà không hấp thụ linh lực được không?"

Đây quả thực là đang làm khó Trì Mục Dao, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Hề Hoài lại không thể từ chối, chỉ có thể thuận theo nói: "Ta thử xem—"

Những lời sau đó chưa kịp nói ra, đã bị nuốt vào trong nụ hôn.

Không có đệ tử Hợp Hoan Tông nào không tu luyện được, chỉ có lô đỉnh không đủ nỗ lực.

Có lẽ đây sẽ trở thành phương châm sống đầu tiên của Hề Hoài, cả đời kiên thủ.

[Toàn văn hoàn]

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là lần đầu tiên tôi viết đam mỹ, có lẽ có rất nhiều chỗ chưa ổn, cảm ơn mọi người đã thấu hiểu và bao dung, nhìn chung thì vẫn là những bé cưng dịu dàng nhiều nha! Các bạn là thiên sứ mà!

Tin tức về việc xuất bản bản phồn thể và bản giản thể của quyển sách này sẽ được đăng trên @睡不醒的墨西柯.

Ngoại truyện sẽ viết về thế giới song song của hai nhân vật chính

(Thiết lập thụ truy công, không thích có thể bỏ qua ngoại truyện này, nhất định nhất định, không thích thiết lập này thì đến đây có thể kết thúc rồi, đừng đọc nữa.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro