Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 104: Thiên hạ thái bình, bốn mùa an yên

[Trong lúc y nghĩ đông nghĩ tây, Hề Hoài chỉ nghĩ đến một mình y.]

Từ Hợp Hoan Tông trở về Khanh Trạch Tông, Trì Mục Dao với tâm trạng lo lắng trở về động phủ của Hề Hoài, vừa bước vào cánh cửa đen kịt của động phủ, liền thấy Hề Hoài đang ngồi trên ghế được điêu khắc từ Tụ Linh Ngọc, vẻ mặt không vui nhìn y, chất vấn: "Rõ ràng biết ta sắp bế quan rồi, còn chạy lung tung khắp nơi, ngươi không thể ở bên ta nhiều hơn một chút sao?"

Trì Mục Dao vốn đang nặng lòng, thấy Hề Hoài như vậy ngược lại lại thả lỏng.

Dường như Hề Hoài luôn có thể vô tình an ủi y.

Trong lúc y nghĩ đông nghĩ tây, Hề Hoài chỉ nghĩ đến một mình y.

Hề Hoài chất vấn y giống như đang trút giận cũng chỉ vì hai chuyện: Vì sao y không ở bên cạnh hắn? Vì sao y lại không muốn song tu?

Từ khi hai người họ kết làm đạo lữ, đến bây giờ đã nhiều năm trôi qua, điểm này vẫn trước sau như một, chưa từng thay đổi.

Y đã dỗ dành Hề Hoài rất nhiều lần, khai thông tâm lý cũng rất nhiều lần vẫn vô ích, hắn cần nổi giận vẫn sẽ nổi giận, cần hồ đồ ngang ngược thì vẫn sẽ hồ đồ ngang ngược.

Trì Mục Dao chỉ có thể đi tới, chủ động nhào vào lòng Hề Hoài ôm lấy hắn, vùi mặt vào lòng hắn không nói gì.

Hề Hoài vẫn không vui, nói: "Đừng tưởng ngươi lần này có thể qua mặt ta, ta đã giận hai canh giờ rồi."

Y vùi mặt vào hõm vai Hề Hoài, khi nói chuyện hơi thở nhẹ nhàng phả lên da Hề Hoài, có chút ấm áp, có chút ngứa ngáy: "Ngươi muốn mấy lần thì là mấy lần, được không?"

"..." Hề Hoài không nói gì nữa, điều kiện này quá có sức hấp dẫn, hắn dường như đã dao động rồi.

Trì Mục Dao tiếp tục ra vẻ yếu đuối: "Ta lo cho ngươi, còn đặc biệt đến chỗ Quan Nam Thiên Tôn hỏi về chuyện trận pháp."

"Ngươi đến Noãn Yên Các sao?"

"Không, đến Hợp Hoan Tông là có thể tìm được ông ấy, hiện giờ thời gian ông ấy ở Hợp Hoan Tông còn nhiều hơn ở Noãn Yên Các."

Hề Hoài cuối cùng cũng hết giận, ôm y như ôm một con búp bê lớn, có thể tùy ý điều chỉnh tư thế: "Tụ linh trận của ngươi đã rất tốt rồi, còn tinh vi hơn cả pháp trận của các tiền bối khác trong môn."

Y ôm lấy lưng Hề Hoài tiếp tục nói: "Ta rất lo, lo đến mất ăn mất ngủ, rõ ràng là ngươi đi bế quan, nhưng ta lại còn khẩn trương hơn cả ngươi. Cứ đi đi lại lại trong phòng bế quan nhìn xem, sợ bỏ sót cái gì đó..."

Hề Hoài vốn đang định nổi giận lập tức hết giận, ngược lại xoa đầu an ủi y: "Cái tính này của ngươi thật là phiền phức, không cần thiết phải lo lắng như vậy, đây là nan đề của cả Giới Tu Chân. Ta còn trẻ, mới thử lần đầu thôi, cùng lắm thì thử lại lần nữa. Ta không có tâm ma, tu vi cũng không có vấn đề gì, hơn nữa còn có nhiều tiền bối chỉ cho kinh nghiệm, không có vấn đề gì đâu, yên tâm đi."

Giọng nói Trì Mục Dao mềm nhũn tiếp tục nói, rõ ràng là đang làm nũng: "Ta đã lo lắng đến mức này rồi, mà ngươi còn nổi giận với ta..."

"Ta sai rồi, ta không nên nổi giận bậy." Hề Hoài bắt đầu xin lỗi.

Chỉ cần Hề Hoài lùi một bước, Trì Mục Dao cũng sẽ không tiếp tục chọc vào tính khí khó chiều của Hề Hoài nữa, thế là nhanh chóng dụ dỗ: "Vậy lát nữa song tu thì đừng có hung dữ quá được không?"

Câu trả lời của Hề Hoài dịu dàng hết mức: "Được."

Từ lúc ban đầu cau mày trợn mắt, đến sau này dịu dàng đối đãi, sự thay đổi thái độ này chỉ cần một vài câu ngắn ngủi.

Trì Mục Dao đã nắm chắc Hề Hoài trong lòng bàn tay rồi.

Đối phó với Hề Hoài, nói lý với hắn là không được, lý lẽ của Hề Hoài còn nhiều hơn ai hết, vài ba câu là có thể khiến Trì Mục Dao không nói được gì nữa.

Nhưng nếu làm nũng cộng thêm thuận theo Hề Hoài, bé rồng hung dữ lập tức biến thành rồng bé ngoan, thái độ của hắn đều sẽ khác biệt.

Lúc bị Hề Hoài ôm vào phòng, Hề Hoài sẽ cẩn thận từng chút một, sợ rằng động tác của mình thô lỗ sẽ khiến Trì Mục Dao khó chịu.

*****

Sáng sớm hôm sau, Trì Mục Dao tùy tiện khoác áo, liền đến phòng bế quan gia cố lần nữa pháp trận, còn thêm vào một tầng cơ quan cấm chế.

Bước ra khỏi động phủ phát hiện áo trên người có chút không đúng, y mới nhận ra mình tùy tiện khoác lại là pháp y của Hề Hoài, y mặc áo ngoài màu đỏ thẫm có vẻ không hợp cho lắm, vốn dĩ môi đã đỏ, giờ lại thêm vài phần yêu mị.

Y do dự một lúc, nhưng không quan tâm nữa, mà đi tìm Hề Lâm, cùng Hề Lâm nói chuyện riêng hồi lâu.

Dù sao thì cả Khanh Trạch Tông, cũng chẳng ai để ý y có mặc pháp y của Hề Hoài hay không.

Hôm nay chính là ngày Hề Hoài bế quan.

Hề Hoài một mình đi vào phòng nhỏ bế quan, trước khi vào còn nhìn sâu Trì Mục Dao một cái, sau đó đóng cửa đá lại.

Bên ngoài phòng có một vòng ghế đá, là để cho các tiền bối hộ pháp ngồi.

Trì Mục Dao cũng đã bố trí pháp trận ở những chiếc ghế này, để sức mạnh của tất cả các tiền bối mạnh mẽ hơn, có thể trực tiếp truyền vào cơ thể Hề Hoài.

Những trưởng bối này còn tưởng rằng theo thói quen của Thiếu Tông chủ nhà mình, chắc chắn sẽ còn cùng Trì Mục Dao quyến luyến một hồi, nên cũng không vội vào, thấy Hề Hoài thật sự đóng cửa đá lại, bọn họ có chút kinh ngạc.

Trì Mục Dao có chút ngại ngùng, thật ra là đêm qua y đã không ngủ không nghỉ dỗ dành Hề Hoài, nên hôm nay Hề Hoài mới ngoan ngoãn như vậy.

Làm xong những việc này, sau khi thấy tất cả các tiền bối đã bắt đầu vận công, y chủ động rời khỏi động phủ của Hề Hoài, đặt pháp trận trước cửa động phủ.

Sau khi đi ra, y thấy Chiếp Chiếp đậu trên vai mình, thấp giọng nói: "Lần này e là phải nhờ vào ngươi và Huỷ rồi."

"Chiếp!"

Chiếp Chiếp dường như chưa bao giờ sợ bất kỳ hoàn cảnh nào, luôn luôn hừng hực khí thế.

Thêm vào đó, những năm này Chiếp Chiếp cũng đang tu luyện cùng y và Hề Hoài, thực lực cũng càng ngày càng mạnh mẽ.

Trì Mục Dao dẫn Chiếp Chiếp đến chính điện của Khanh Trạch Tông.

Tư Nhược Du và cáo xanh tổ tông đều đang ở đây, còn có thêm mấy vị tiền bối đang bảo vệ Tông môn.

Những người ở đây không tính là quen biết nhau lắm, ngồi cùng nhau cũng không ai nói chuyện, cảnh tượng khá là lúng túng, đợi đến khi Trì Mục Dao đến mới dịu đi một chút.

Trì Mục Dao không nhanh không chậm ngồi xuống rồi mở miệng nói: "Các vị có người là do ta mời đến, có người là tiền bối của Khanh Trạch Tông, các tiền bối có lẽ vẫn chưa biết việc triệu tập mọi người đến là vì chuyện gì, cho nên ta vẫn nên nói trước về những chuyện sắp xảy ra."

Y kể lại những chuyện mà Vũ Diễn Thư đã nói cho y, từng chuyện từng chuyện kể lại cho mấy vị cung chủ của Khanh Trạch Tông nghe, quả nhiên thấy mấy vị này tức đến mức nhảy dựng lên, hận không thể lập tức giết đến Noãn Yên Các.

Trì Mục Dao ra hiệu cho bọn họ im lặng trước, rồi nói tiếp: "Có lẽ trong lòng mọi người, ta chỉ là một tu giả quản lý Chấp Sự Đường, tư chất bình thường. Nhưng tình huống lần này không giống, người sắp gặp nguy hiểm là đạo lữ của ta, cho nên ta cũng chỉ có thể đứng ra. Vãn bối cũng biết, chỉ huy các vị ta vẫn chưa đủ tư cách, chỉ có thể khẩn cầu các vị xem ở điểm ta quan tâm đến đạo lữ, nguyện ý nghe ta chỉ huy một lần."

Vị cung chủ một mắt đầu tiên lên tiếng: "Chúng ta không có ý kiến gì với ngươi, ngươi còn thông minh hơn cả hai cha con kia, cũng không làm chuyện vượt quá giới hạn. Thật sự gặp phải chuyện gì cần phải nhúng tay vào cũng là ngươi chỉ huy sau màn, rồi để Lão Hề Long nói cho chúng ta biết, lần này chỉ là không có Lão Hề long mà thôi."

Cung chủ Nguyệt Mộ Cung cũng cười nói: "Thật ra lần này Tông chủ đã thay đổi người hộ pháp, những người còn lại ta nhìn sơ qua một chút, dường như có thế mạnh ở một số phương diện, khi đó ta đã nghĩ đến rồi. Nếu đã có sắp xếp rồi, thì cứ nói thẳng ra đi."

Tính cách của Trì Mục Dao khiêm tốn không phô trương, ngày thường đều cắm đầu vào Chấp Sự Đường, tính toán sổ sách, xử lý một số chuyện vặt, những chuyện khác đều không tham gia.

Những năm này hai giới đấu đá kịch liệt, Trì Mục Dao cũng chưa từng nhúng tay vào.

Kiểu người không thích gây chuyện, không tranh giành, không có chút tính công kích nào, rõ ràng rất thông minh, nhưng lại không tính toán này, khiến mọi người của Khanh Trạch Tông cảm thấy dễ chịu.

Có năng lực và vốn liếng để 'nắm giữ quyền lớn' nhưng lại chưa bao giờ vượt quá giới hạn, sẽ không khiến người khác ghét bỏ.

Thêm vào đó, năng lực chữa trị của Trì Mục Dao rất tốt, khiến bọn họ dần dần có cảm giác bọn họ còn có 'át chủ bài', cũng dám xông pha ngoài mặt trận.

Nếu không phải chuyện lần này liên quan đến Hề Hoài, e là lần này Trì Mục Dao cũng sẽ không đứng ra.

Trì Mục Dao gật đầu: "Các vị đều là những người thông minh, tự nhiên có thể thấy những người ở lại lần này đều là những tu giả giỏi trận pháp, hoặc là phối hợp đội nhóm xuất sắc. Hề Hoài bế quan là chuyện quan trọng hàng đầu, ta không nói với hắn, sợ hắn lo lắng, mà những người hộ pháp cũng phải đủ lợi hại, cho nên chỉ có thể cố gắng giữ lại một phần bảo vệ Khanh Trạch Tông."

"Bên Nhàn Duyệt, bà ta sớm đã mất uy tín rồi, lần này người có thể đến cùng bà ta e là không nhiều, sẽ không khó khăn như đại chiến lần trước."

"Ý của ta là lợi dụng ảo thuật của Hợp Hoan Tông, trong ảo cảnh có thể bố trí một pháp trận hung mãnh, thêm vào đó là thuật thao túng của cáo xanh, ba bên phối hợp."

Nói rồi, y nhìn Cung chủ Nguyệt Mộ Cung: "Cung chủ Nguyệt Mộ Cung là tu giả hỗ trợ mạnh mẽ nhất, kinh nghiệm thực chiến cũng phong phú hơn ta, chuyện khống chế toàn cục sẽ do ông ấy phụ trách."

"Những người khác ta sẽ sắp xếp vị trí cho mọi người, mọi người nhớ kỹ cách bố trí cơ quan của pháp trận, bảo vệ tốt khu vực của mình, chỉ cần người của đối phương bước vào khu vực của mọi người thì giết không tha, chắc mọi người đều làm được."

Cung chủ Nguyệt Mộ Cung nghe xong gật đầu: "Ừ, ngươi ở trong trận phụ trách chữa trị, chiến lực của chúng ta cũng sẽ tăng cường, ít nhất sẽ khiến bọn chúng không chiếm được bất cứ lợi ích gì."

Trì Mục Dao cười cười: "Ta sẽ là nhãn trận của pháp trận, e là cũng rất nguy hiểm, có khả năng không thể kịp thời đi chữa trị, mọi người bảo vệ an toàn của bản thân mình mới là quan trọng nhất."

Nghe câu này, mọi người của Khanh Trạch Tông lại một lần nữa xôn xao.

"Không được! Người phá trận thì người đầu tiên muốn tìm chính là nhãn trận, vì muốn phá trận, bọn chúng sẽ dồn những đòn tấn công mạnh nhất vào ngươi, nếu như ngươi không còn, thì sau khi Thiếu Tông chủ xuất quan chắc chắn sẽ trách chúng ta!"

"Đúng vậy! Không thể xúc động như vậy được, cho dù là để bảo vệ Hề Hoài, cũng không thể hy sinh chính mình!"

"Chúng ta không đồng ý!"

Trì Mục Dao lại cười rất thản nhiên: "Ta tự nhiên sẽ làm rất nhiều nhãn trận giả để che giấu, ai có thể ngờ nhãn trận sẽ là ta, hơn nữa còn di chuyển khắp nơi? Có đúng không?"

Những người khác vẫn không đồng ý.

Tư Nhược Du cũng nhún vai: "Ngươi thấy đấy, không chỉ có một mình ta không đồng ý."

Trì Mục Dao không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi Cung chủ một mắt có năng lực đấu pháp cao nhất ra sân, để ông ta tấn công mình.

Cung chủ một mắt còn không muốn lấy kiếm ra, nhìn y nói: "Ta tấn công ngươi? Cái mặt mo già này của ta biết để ở đâu?"

Trong mắt tất cả mọi người của Khanh Trạch Tông, Trì Mục Dao chính là một đóa hoa mỏng manh, chỉ có năng lực chữa trị là tốt, liền được bảo vệ trong Tông môn, không ai từng nghĩ sẽ ra tay với y.

Một người ngay cả kiếm cũng là biến ảo từ quạt tròn, mà còn rất ít khi lấy ra dùng, bây giờ muốn mọi người tin y có thực lực, bọn họ thật sự rất khó chấp nhận.

"Lên đi." Trì Mục Dao đặc biệt bất đắc dĩ nói lại lần nữa.

Cung chủ một mắt chỉ có thể lên, nhưng ra tay lại đặc biệt kiềm chế.

Nhưng mà Trì Mục Dao vẫn luôn có chuông vàng hộ thân, có thể cách ly sát thương, tấn công bằng pháp thuật vô dụng, chỉ có ba phần linh lực dư có thể gây thương tổn đến Trì Mục Dao, nhưng đáng tiếc sát thương lại quá ít.

Chỗ huyền diệu nhất là, Trì Mục Dao dường như có thể đoán trước được chiêu thức tấn công của Cung chủ một mắt, trước đó đã điều khiển thuật di chuyển mhanh của Hợp Hoan Tông né tránh, Cung chủ một mắt căn bản không thể bắt được y, cũng không thể tấn công được y.

Những năm này Trì Mục Dao đã nghiên cứu qua pháp khí chuông vàng của mình, sử dụng càng thêm tự nhiên.

Chuông vàng của y sau khi y tiến vào Nguyên Anh kỳ cũng trở nên kiên cố hơn, quả nhiên, bảo vật nhận chủ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn theo chủ nhân, pháp khí cũng theo đó trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Y còn vui vẻ ngạc nhiên phát hiện, sau khi lên Nguyên Anh kỳ y có thêm năng lực tri đoán khi dùng chuông vàng.

Giống như lúc ở trong rừng sương độc, trên tường sẽ xuất hiện bóng dáng của những chuyện xảy ra trong tương lai, y có thể thấy trước những chiêu thức, đường đi của đối thủ tấn công.

Lúc này phối hợp thêm thuật di chuyển nhanh của Hợp Hoan Tông, quả thực là như hổ thêm cánh.

Tri đoán cộng thêm công pháp có tốc độ di chuyển nhanh nhất toàn Giới Tu Chân, cho dù năng lực đấu pháp của y vẫn không mạnh, nhưng năng lực né tránh đã đạt đến trình độ cao nhất toàn Giới Tu Chân rồi.

Như vậy, người khác không đánh được y, y còn có năng lực chữa trị, trừ khi là đòn chí mạng khiến y không có thời gian đi chữa trị, còn trong những trường hợp khác, y đều có thể bình an vô sự.

Đến lúc đó, chỉ cần nhãn trận là y có thể trì hoãn đủ lâu, những người của Ma giáo chiếm ưu thế trong pháp trận liền có thể bắt gọn những kẻ Noãn Yên Các xâm nhập.

Cung chủ Nguyệt Mộ Cung nhìn đến ngây người, cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi: "Hầy, sao ta đột nhiên cảm thấy là Thiếu Tông chủ nhà mình trèo cao rồi vậy?"

Tư Nhược Du thì lại rất kiêu ngạo: "Vốn dĩ là A Cửu nhà ta hạ giá mà."

Tác giả có lời muốn nói:

Chỉ cần xác định được tâm ý, A Cửu chính là một cô vợ tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro