Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 102: Thiên hạ thái bình, bốn mùa an yên

[Lần nữa tương phùng.]

Trì Mục Dao dưới sự đồng hành của Hề Hoài đã độ kiếp xong, thành công nhảy lên tới Nguyên Anh kỳ.

Thiên lôi mênh mông cuồn cuộn, khí thế hung mãnh tựa như muốn nuốt chửng con người, mỗi một đạo lôi kiếp đều hận không thể nghiền nát hai người kia. Ba phần tàn dư làm rung chuyển dãy núi Vân Ngoại Thiên, núi non rung rinh, đất trời chấn động.

Nhưng người đàn ông chịu đựng lôi kiếp kia thực lực mạnh mẽ, thân thể lại càng rắn chắc, không những có thể giúp đạo lữ chịu lôi kiếp, mà còn có thể chăm sóc đạo lữ chu đáo.

Lần độ kiếp này có chút nhẹ nhàng.

Sau khi độ kiếp xong, đợi tu vi của Trì Mục Dao củng cố hoàn toàn, Khanh Trạch Tông còn tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng Trì Mục Dao.

Trong Giới Tu Chân, sau khi thành công tấn giai Trúc Cơ kỳ, sư phụ sẽ tặng quà, quà tặng phần lớn là pháp khí.

Thành công tấn giai Kim Đan kỳ, thì có thể có tiếng nói trong Tông môn, môn phái, cũng sẽ nhận được nhiều lời chúc mừng.

Còn trở thành tu giả Nguyên Anh kỳ như lông phượng sừng lân (hiếm có, quý giá), thì phải bày tiệc ăn mừng, dù sao Trì Mục Dao cũng được tính là tu giả Nguyên Anh kỳ thứ ba mươi bảy của Khanh Trạch Tông.

Các Cung chủ của Khanh Trạch Tông đều là tu giả Nguyên Anh kỳ, trong những năm này, đồ đệ của Hề Lâm và đồ đệ của Cung chủ Tôn Nguyệt Cung cũng có bốn người đạt tới Nguyên Anh kỳ, được an bài các chức vụ như hộ pháp Tông chủ.

Ngày tiệc mừng, các đệ tử của Hợp Hoan Tông cũng theo Tư Nhược Du đến.

Từ Nhiễm Trúc ngồi trên bàn tiệc nhìn Trì Mục Dao và Hề Hoài nói: "Ta biết khi hai người ở bên nhau là Kim Đan kỳ, lúc đó A Cửu mới vừa tấn giai Trúc Cơ kỳ. Bây giờ ta vẫn là Kim Đan kỳ, mà A Cửu đã là Nguyên Anh kỳ rồi, cái này đi nói lý với ai được?"

Tư Nhược Du thì cười nói: "Chỉ cần tìm được lô đỉnh tốt, dựa vào lô đỉnh là có thể an hưởng tuổi già."

Từ Nhiễm Trúc thấy Tư Nhược Du có vẻ rất đắc ý, trêu chọc: "Đúng vậy, có người nhờ vào lô đỉnh mà đã thành Tông chủ rồi!"

Một số Ma giáo có một quy tắc kỳ lạ, ai có tu vi cao thì người đó làm Tông chủ.

Hề Lâm cũng vì vậy mà làm tông chủ, nếu như sau này Hề Hoài thành công tiến vào Hóa Thần kỳ, thì Hề Hoài sẽ tiếp quản vị trí của Hề Lâm, đến lúc đó Hề Hoài vừa là Tông chủ của Khanh Trạch Tông, vừa là Ma Tôn của Ma giáo.

Năm đó Tư Nhược Du rời khỏi Hợp Hoan Tông tiến nhập Noãn Yên Các, lúc đó chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, cuối cùng có thể lén lút nắm tay Quan Nam Thiên Tôn, cũng là nhờ vào bản thân nỗ lực tu luyện đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ.

Từ khi ăn miếng đầu tiên của Quan Nam Thiên Tôn, tu vi của Tư Nhược Du mới bắt đầu tăng vọt, đến sau này thành công đạt tới Nguyên Anh kỳ, trở thành Tông chủ của Hợp Hoan Tông.

Tư Nhược Du xưa nay đều mượn cớ dẫn đệ tử ra ngoài lịch luyện rời khỏi Noãn Yên Các một thời gian, thực chất là về Ma giáo quản lý Hợp Hoan Tông.

Trì Mục Dao cũng là đứa trẻ Tư Nhược Du nhặt được khi đi qua Nhân Giới về Ma giáo.

Tư Nhược Du thân là Tông chủ bị trêu chọc cũng không sao, còn thản nhiên nói: "Qua vài ngày nữa, ta không còn là Tông chủ nữa đâu!"

Hề Hoài nghe thấy câu này khẽ nhíu mày, nhắc nhở: "A Cửu giờ là Cung chủ của Khanh Trạch Tông, e là không thể về Hợp Hoan Tông làm Tông chủ được, vị trí của Tư Tông chủ vẫn sẽ vững chắc."

"Đúng vậy!" Trì Mục Dao vội vàng tiếp lời, "Con thân là đàn ông, làm Tông chủ của Hợp Hoan Tông thì ra thể thống gì?!"

"Sao lại không ra thể thống gì? Ngươi vốn dĩ rất thích hợp làm Tông chủ." Tư Nhược Du lại rất muốn thoái vị nhường người tài, như vậy bà cũng có thể rảnh rang hơn.

"Không được không được!" Trì Mục Dao liên tục từ chối, y quản sổ sách của Chấp Sự Đường thì được, ít nhất sổ sách có thể tính toán rõ ràng, thu xếp đâu ra đấy.

Hơn nữa đệ tử của Hợp Hoan Tông thật sự rất khó quản, đặc biệt là khi các đệ tử trong môn cãi nhau, Trì Mục Dao nghe thôi đã thấy đau đầu, sao mà xử lý cho tốt được?

Tư Nhược Du cười lớn nói: "Không vội, ít nhất cũng phải đợi thêm vài năm nữa. Dù sao đạo lữ của ngươi phải xuất quan thì mới có thể tiếp tục nuôi ngươi được."

Bị nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người, Trì Mục Dao đỏ bừng cả mặt, vội vàng ngăn cản bà tiếp tục nói nữa.

Tư Nhược Du không tiếp tục nói chuyện thô tục nữa, mà nâng chén rượu lên nói với Hề Hoài: "Đệ tử dưới trướng của bọn ta có được tu vi như ngày hôm nay, cũng là nhờ có Ma Tôn đại nhân, chén này ta xin kính ngài."

Hề Hoài có chút do dự cầm chén rượu lên, Trì Mục Dao cũng muốn giúp hắn đỡ rượu, tiếc là Tư Nhược Du không đồng ý.

Hề Hoài chỉ có thể cầm chén rượu uống cạn, ngay khi chén rượu vừa cạn, cơ thể Hề Hoài liền ngã về phía trước, say khướt.

Tư Nhược Du nhìn thấy thì sửng sốt, vội vàng cầm chén rượu của Hề Hoài lên kiểm tra xem có bị hạ độc không.

Những người khác không hiểu rõ tình hình thì bị dọa đến đứng bật dậy, rút kiếm cảnh giới.

Trì Mục Dao khó xử giải thích: "Hắn... Một chén là say."

"Nhanh như vậy?!" Tư Nhược Du giật mình, "Còn không bằng mấy cô nương của Hợp Hoan Tông ta."

Các tu giả khác cũng lần lượt thu kiếm về, Cung chủ Tôn Nguyệt Cung còn đặc biệt tiến đến xem xét, xác định Hề Hoài là thật sự say.

Hề Lâm thấy con trai mình không dùng được, hận rèn sắt không thành thép, chủ động cầm chén rượu lên nói: "Tư Tông chủ, ta kính ngươi."

"Được thôi!" Tư Nhược Du cười đáp, cùng Hề Lâm uống thêm một chén.

Ngay sau đó, liền thấy Hề Lâm ngã thẳng xuống, may mà có đồ đệ của Hề Lâm đỡ được, mới không đến mức ngã thẳng xuống đất.

Tư Nhược Du nhìn hai cha con này im lặng hồi lâu, mới đột ngột cười lớn: "Hai cha con này sau khi say rượu đúng là không làm được chuyện gì xấu."

Trì Mục Dao đỡ Hề Hoài trả lời đầy kiêu hãnh: "Con thấy khá đáng yêu."

Đợi tiệc tàn, Trì Mục Dao sắp xếp người đưa các đồng môn của Hợp Hoan Tông trở về, còn y thì đỡ Hề Hoài về động phủ của Hề Hoài.

Sau khi đặt Hề Hoài nằm ổn trên giường, y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mỗi lần đỡ Hề Hoài y đều cảm thấy, con người ta chiều cao cân nặng cứ vừa vừa là được rồi, cao lớn như Hề Hoài thật sự là tăng thêm gánh nặng cho đạo lữ mà.

Hoàn hồn lại, y trong động phủ bắt đầu bận rộn.

Hề Hoài bế quan sẽ ở trên núi của mình, trong động phủ của hắn có một gian phòng nhỏ chuyên dùng để bế quan, y cần giúp Hề Hoài bố trí pháp trận, pháp trận này có tác dụng giúp Hề Hoài nhanh chóng hấp thụ linh lực.

Sau đó còn phải bố trí một kết giới chữa trị, nếu Hề Hoài không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, kết giới của y cũng có thể cứu chữa được một chút.

Tất cả đều sắp xếp ổn thỏa, y lại kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, lúc này mới về phòng cởi giày, nằm xuống bên cạnh Hề Hoài.

Trì Mục Dao nghiêng người, nhìn gương mặt đang ngủ say của Hề Hoài, bớt đi vẻ hung hãn, thêm vài phần dịu dàng bình tĩnh.

Y không nhịn được, ghé sát lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Hề Hoài, lại giúp Hề Hoài vuốt tóc, ánh mắt không tự chủ được liếc xuống cổ áo Hề Hoài...

Ngày thường nếu như y chạm vào Hề Hoài một chút, Hề Hoài sẽ trực tiếp nhào tới, sau đó y căn bản không có cơ hội cẩn thận chạm vào Hề Hoài.

Bây giờ Hề Hoài say rượu, có phải y có thể thừa cơ làm chút chuyện xấu không?

Nghĩ tới đây, y liền vươn bàn tay tội lỗi ra giúp Hề Hoài cởi y phục, tiếp đó bận rộn không ngừng, đợi đến khi y hoàn toàn thỏa mãn mới nằm xuống bên cạnh Hề Hoài ngủ thiếp đi.

Đợi y tỉnh lại, Hề Hoài đã không còn ở bên cạnh y nữa.

Y ngồi dậy nhìn xung quanh, phát hiện Hề Hoài đang soi gương đồng ngắm nghía cơ thể mình, sau đó quay người lại chỉ vào mấy dấu dâu tây hỏi y: "Ngươi làm?"

"Ừm..." Y yếu ớt đáp lại, làm chuyện xấu với đạo lữ của mình, có gì mà không dám nhận!

Hề Hoài thở dài một hơi đi tới, cúi người nói: "Ngươi giúp ta chữa trị một chút, bị ngươi làm sưng hết rồi, đau từng cơn."

Trì Mục Dao vừa giúp Hề Hoài chữa trị, vừa không nhịn được cười trộm, còn đồng thời lật lại chuyện cũ: "Ngươi còn ác hơn ta nhiều, như chó ấy."

"Vậy sau lưng ta lúc nào cũng có từng vệt từng vệt, ngươi là mèo à?"

"..." Trì Mục Dao không nói gì nữa.

*****

Trước khi Hề Hoài bế quan, Y Thiển Hi đã gửi  truyền âm phù gọi y đến Ngự Sủng Phái.

Trì Mục Dao đến còn mang theo quà ra mắt, xem như là tu vi bản thân tăng tiến, tặng quà để mọi người cũng vui vẻ một chút.

Đợi đến Ngự Sủng Phái, lại thấy cả Vũ Diễn Thư cũng đang ngồi trong chính đường của Ngự Sủng Phái, điều này khiến y không khỏi nghĩ nhiều hơn một chút.

Thật ra sau khi Noãn Yên Các dẫn người đi tấn công Khanh Trạch Tông, hai giới xem như đã kết thù.

Tam Túc của Quan Nam Thiên Tôn là một phái trung lập hiếm có, Ma giáo không làm khó bọn họ, chính phái cũng không dám đắc tội bọn họ.

Nhưng trong những năm gần đây, hai giới vẫn không ngừng đấu đá ngấm ngầm, các túc khác của Noãn Yên Các tự nhiên cũng không được yên bình.

Đầu tiên là Hề Hoài dẫn người hủy đi 'long mạch trong núi' của Noãn Yên Các, phá hoại bề mặt địa hình nơi long mạch phong thủy tọa lạc, khiến bề mặt địa hình nứt toác trào ra nham thạch, địa hình bị phá hủy, phong thủy bị phá hỏng, toàn bộ Noãn Yên Các giống như trải qua một trận đại kiếp nạn.

Sau đó, trong các lần lịch luyện của đệ tử Noãn Yên Các, Ma giáo cũng liên tục ra tay, khiến đệ tử Noãn Yên Các không những không thể hoàn thành lịch luyện, mà còn thương vong nghiêm trọng, dẫn đến việc đệ tử của bọn họ một thời gian dài không dám ra khỏi môn phái, sợ sẽ gặp phải phục kích.

Buồn cười là nếu như bọn họ giả danh là đệ tử của Tam Túc, có lẽ tu giả Ma giáo tâm trạng tốt còn có thể tha cho bọn họ một mạng.

Không chỉ có vậy, Khanh Trạch Tông trong những năm này cũng dần dần mở rộng địa bàn của mình, bắt đầu xâm chiếm các môn phái nhỏ của chính phái.

Sau khi vây khốn những môn phái đó lại không giết người không gây chuyện, chỉ cần bọn họ nguyện ý cắm cờ của Ma giáo trong môn phái, nhận Hề Hoài là Ma Tôn, thì bọn họ sẽ thả những người này đi.

Nhưng chỉ cần cắm cờ lên, từ đó về sau coi như là môn phái của Ma giáo, không thể coi là danh môn chính phái nữa.

Đây là chuyện thay đổi tín niệm mà môn phái kiên trì giữ vững!

E là không có vị Chưởng môn nào nguyện ý môn phái trải qua biến cố như vậy khi mình còn đương nhiệm.

Ban đầu còn có môn phái giãy giụa, nhưng giãy giụa hồi lâu cũng không thấy Noãn Yên Các mà bọn họ nương tựa tới cứu, liền dần dần thất vọng.

Kẻ cứng đầu thì bị diệt môn, kẻ khuất phục thì gia nhập Ma giáo.

Điều này cũng khiến hai giới dần dần hỗn loạn, thế lực của Noãn Yên Các càng ngày càng ít, danh môn chính phái oán than trách móc Ma giáo nhưng lại bất lực.

Nếu như... Năm đó không đi theo Nhàn Duyệt Thiên Tôn đi tấn công Ma giáo, thì có phải bây giờ bọn họ sẽ không gặp phải những chuyện này không?

Nhưng rõ ràng là đã đi theo Nhàn Duyệt Thiên Tôn, Nhàn Duyệt Thiên Tôn lại bỏ mặc bọn họ, điều này thật sự khiến người ta lạnh lòng.

Vũ Diễn Thư và Trì Mục Dao trong những năm này không hề liên lạc với nhau.

Trì Mục Dao không nhúng tay vào chuyện của hai giới, chỉ lo những chuyện vặt vãnh trong môn, xem như là mắt không thấy thì lòng không phiền.

Trì Mục Dao vẫn là nghe được từ người khác, Vũ Diễn Thư cũng là một tu giả có tư chất không tệ, bốn năm trước đã thuận lợi thành tu giả Nguyên Anh kỳ.

Y không chúc mừng, chỉ là thầm cảm thấy Vũ Diễn Thư quả nhiên là nam thứ có thiên phú dị bẩm, tốc độ tu luyện lên kinh người, tuổi còn trẻ đã đạt tới Nguyên Anh kỳ rồi.

Cùng lúc đó, nam chính Tịch Tử Hách trong cuốn sách này cuối cùng cũng bắt đầu con đường bàn tay vàng, sau khi có được hạt ngọc thanh tẩy trước kia, lại có thêm hai dị bảo nữa, kỳ ngộ liên tục, đã từ việc giả heo ăn thịt hổ lúc ban đầu, biến thành hổ thật, tu vi cũng đã đạt tới Kim Đan hậu kỳ.

Hôm nay, coi như là lần đầu tiên Trì Mục Dao và Vũ Diễn Thư gặp mặt sau đại điển đạo lữ của Trì Mục Dao.

Hiện giờ đã qua gần hai mươi bốn năm.

Thật sự như cách một thế hệ.

Trì Mục Dao nhìn Vũ Diễn Thư, Vũ Diễn Thư dường như đã không còn vẻ ngây ngô thuở ban đầu, vị sư huynh họ Vũ một mình ngồi trong lương đình ăn dưa hấu đã không còn nữa, thay vào đó là một người đàn ông thành thục, xử sự trầm ổn, ánh mắt sâu thẳm.

Y biết, Vũ Diễn Thư nhất định là người sẽ được lưu danh sử sách.

Dường như trải qua nhiều chuyện rồi, có thể thay đổi một con người, khiến một người trong trắng như tờ giấy trắng, cũng trở nên từng trải.

Giấy vẫn là màu trắng, nhưng đã trở nên vô cùng rắn chắc, không thể dễ dàng bị xé rách.

Kiên trì những gì mình vẫn luôn kiên trì, bù đắp những gì mình còn yếu kém, đây mới là trưởng thành thật sự.

Vũ Diễn Thư dường như đã làm được.

Trì Mục Dao mỉm cười nói với Vũ Diễn Thư: "Vũ sư huynh, đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được ngươi."

"Ừ, đây không phải là tình cờ, thật ra là do ta bảo Y sư muội gọi ngươi đến."

"Ồ?" Trì Mục Dao dường như cũng không thấy bất ngờ, "Không biết có chuyện gì?"

"Hề Hoài muốn bế quan xung kích Hóa Thần kỳ rồi đúng không?" Vũ Diễn Thư cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.

"Ừm." Chuyện này quả nhiên đã truyền đến tai các cao tầng của Noãn Yên Các, Khanh Trạch Tông cũng có mật thám của Noãn Yên Các, đây là chuyện căn bản không thể giấu được.

Vũ Diễn Thư nói: "Nhàn Duyệt Thiên Tôn ngồi không yên rồi, e là sẽ ra tay khi hắn bế quan."

Trì Mục Dao nghe xong không giận mà còn cười, Nhàn Duyệt Thiên Tôn này đúng là chưa từng thay đổi.

Lần trước Khanh Trạch Tông xây dựng trận pháp truyền tống nguyên khí bị tổn hao lớn, bà ta đã thừa cơ đến.

Lần này Hề Hoài xung kích Hóa Thần kỳ, những tiền bối Nguyên Anh kỳ khác đều phải hộ pháp, e là một thời gian dài không thể xuất quan, chỉ cần bắt đầu vận công thì không thể dừng lại giữa chừng, đột ngột dừng vận công, sẽ khiến tất cả mọi người bị tẩu hỏa nhập ma, gây ra tổn thương đặc biệt lớn cho Hề Hoài đang xung kích Hóa Thần kỳ.

Xuất hiện bất kỳ sai sót gì cũng sẽ trì hoãn việc bế quan của Hề Hoài, e là muốn khôi phục nguyên khí để xung kích lần nữa cũng phải mất ít nhất vài năm.

Nhàn Duyệt Thiên Tôn chính là muốn lợi dụng điểm này, cho dù không thể ngăn cản tu vi của Hề Hoài đạt tới Hóa Thần kỳ, thì có thể trì hoãn vài năm cũng là tốt rồi.

Giới Tu Chân này, nếu như xuất hiện một tu giả Hóa Thần kỳ, nhất định sẽ đổi trời.

Nhàn Duyệt Thiên Tôn không thể khoanh tay chịu chết.

"Ta vậy mà không thấy bất ngờ." Trì Mục Dao bình tĩnh trả lời, không hề sợ hãi, thậm chí không có chút cảm xúc dao động nào.

Vũ Diễn Thư vẫn luôn nhìn y, rồi hỏi: "Vậy thì, Hề Hoài vẫn sẽ bế quan chứ?"

"Bế quan, đương nhiên phải bế quan, đây là chuyện sớm muộn. Nhàn Duyệt đến tìm chết cũng là chuyện sớm muộn, dù sao cũng phải trải qua."

"Ta muốn hợp tác với ngươi."

"Ta biết, nếu không thì ngươi cũng sẽ không nói với ta những điều này."

Hai người đều là người thông minh, từ khi vừa đối diện nhau, đã có thể đoán được những chuyện phía sau rồi, thậm chí không cần giải thích thêm.

Vũ Diễn Thư vẫn luôn ở lại Noãn Yên Các, có ý muốn làm Chưởng môn.

Hôm nay xuất hiện ở đây gặp Trì Mục Dao, còn nói cho y biết chuyện này, chứng tỏ Vũ Diễn Thư cũng đã bí mật cài người vào bên cạnh Nhàn Duyệt Thiên Tôn. Nhàn Duyệt Thiên Tôn xưa nay đa nghi, e là những người mới đến bên cạnh bà ta cũng không được trọng dụng, có lẽ là Vũ Diễn Thư không biết dùng cách gì mà đã mua chuộc được tâm phúc của Nhàn Duyệt Thiên Tôn.

Sau khi có được tin tức, Vũ Diễn Thư đã nghĩ đến việc hợp tác với Trì Mục Dao.

Hai người bọn họ và Ngự Sủng Phái đều có liên hệ, Vũ Diễn Thư chắc cũng biết Trì Mục Dao thường hay hóa trang đến Ngự Sủng Phái, gặp nhau ở đây là ổn thỏa nhất.

Hai mươi mấy năm chưa từng gặp mặt, ai cũng sẽ nghĩ rằng hai người bọn họ trước kia không có tình nghĩa gì, ai có thể ngờ được hai người này vừa gặp đã tâm đầu ý hợp chứ?

Vũ Diễn Thư trực tiếp nói ra mục đích của mình: "Ta muốn giết Nhàn Duyệt, Noãn Yên Các chỉ có khi thật sự trải qua một đợt thay máu, loại bỏ đám người bẩn thỉu này, thì ta mới coi như thành công."

Trì Mục Dao thậm chí không suy nghĩ nhiều: "Được, ta giúp ngươi."

"Ngươi sẽ làm thế nào? Giảm bớt số người hộ pháp trong Tông môn có thể bảo vệ Khanh Trạch Tông sao?"

"Không cần, thật sự cho rằng Khanh Trạch Tông dễ bị bắt nạt sao?" Trì Mục Dao nhếch khóe môi cười, "Bên ngươi có ai có thể giúp ta?"

"Ta và Tam Túc."

"Tịch Tử Hách cũng ở trong đó?"

"Ừm."

"Vậy thì dễ rồi."

Hào quang nhân vật chính của Tịch Tử Hách tự nhiên phải dùng một chút.

Vũ Diễn Thư nhìn Trì Mục Dao, có vẻ hơi khó hiểu, nhưng không hỏi nhiều: "Có gì cần ta làm, cứ việc phân phó."

"Được." Trì Mục Dao cụp mắt xuống, đột nhiên hạ thấp giọng, "Vũ sư huynh, sau khi ta giúp ngươi thành chuyện, nếu như ngươi làm Chưởng môn rồi thì còn có thể giữ vững sơ tâm không?"

Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, khi Vũ Diễn Thư thật sự làm Chưởng môn, thật sự ở vị trí đó rồi, thì còn có thể giữ vững sơ tâm như trước không?

Đây thật sự là một vấn đề.

Vũ Diễn Thư dường như không bất ngờ với câu hỏi này, thấp giọng trả lời: "Ta sẽ cố gắng."

Trì Mục Dao ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Hắn ta có chút tự giễu cười: "Bàn tay của ta đã vấy máu, không có tư cách nói đạo này sáng ngời, ta chỉ có thể cố gắng thay đổi Noãn Yên Các, để nó biến thành bộ dạng mà ta mong muốn."

Chuyện này giống như là màu vẽ, Vũ Diễn Thư là màu trắng, bị đổ vào trong một hỗn hợp màu sắc khác nhau khuấy đều, tự nhiên không thể tránh khỏi bị thay đổi màu sắc, biến thành màu đục ngầu.

Điều mà Vũ Diễn Thư muốn làm là cố gắng hết sức tăng lượng màu trắng lên, để màu sắc ô uế này nhạt đi.

Màu sắc nhạt đi một chút.

Nhạt hơn một chút nữa...

Bản thân hắn ta cũng biết, màu vẽ không thể trở lại màu trắng được nữa, chỉ mong sao màu sắc không còn quá đậm, không còn quá bẩn.

Đợi Vũ Diễn Thư đi rồi, Y Thiển Hi mới vào phòng ngồi xuống, cùng Trì Mục Dao nói chuyện: "Gần đây Vũ sư huynh dần dần trở nên đáng sợ rồi, ta không dám nói chuyện nhiều với hắn nữa."

"Nếu như sau này Vũ sư huynh làm Chưởng môn, những chuyện dơ bẩn của Noãn Yên Các ngày càng ít, thì Vũ sư huynh ấm áp kia sẽ trở về thôi. Giờ phút này bị gánh nặng đè lên, con người khó tránh khỏi có áp lực rất lớn, cũng sẽ trở nên u uất."

"Cũng đúng, tuổi này rồi còn vô tâm vô phế như vậy, cũng chỉ có người Ngự Sủng Phái chúng ta thôi."

Tu vi của Y Thiển Hi giờ cũng đã đạt tới Kim Đan kỳ, nhưng chỉ mới có tu vi Kim Đan sơ kỳ.

Cô nàng đúng là có cố gắng tu luyện, thỉnh thoảng lại có Trì Mục Dao giúp đỡ, đan dược, bảo vật cũng không thiếu. Nhưng tư chất có hạn, linh khí của Ngự Sủng Phái cũng không thể đáp ứng được việc cô nàng nhanh chóng tăng tu vi, chỉ có thể từ từ tu luyện thôi.

Cũng may là Y Thiển Hi có tâm thái không tệ, nên cũng không có áp lực gì lớn, cũng không có tâm ma.

Lúc này, cô nàng đột nhiên nhắc đến một chuyện: "Sư đệ, ta cảm thấy có người lạ lén lút sống ở dãy núi Bồ Hà của chúng ta."

"Sao vậy?"

"Có một đêm, ta ở bên sông thấy một người đàn ông khỏa thân lén lút phơi trăng trong rừng!"

Đàn ông khỏa thân...

Trì Mục Dao mơ hồ đoán được cái gì đó.

Y Thiển Hi tiếp tục nói: "Tóc của người đó màu xanh lá, không biết có phải đạo lữ của hắn cắm sừng hắn rồi không, khiến hắn phải trần truồng, trên đầu cũng đang bốc lên ánh xanh lá."

"Khụ khụ..." Trì Mục Dao có chút xấu hổ ho khan vài tiếng, luống cuống tay chân cầm chén trà lên uống một ngụm.

Y Thiển Hi không để ý, tiếp tục nói: "Ta lấy búa trong Bách Vật Cẩm ra định đi đập tên xâm nhập kia, kết quả ta vừa đến gần thì người đã biến mất! Hắn có bộ dạng gì, tu vi như thế nào ta đều không thăm dò được, chỉ thấy được cái mông nhỏ rất trắng."

Trì Mục Dao nhanh chóng đảo mắt qua cáo xanh tổ tông đang nằm một bên, sau đó giả vờ bình tĩnh trả lời: "Có lẽ là tu giả bị lạc đường thôi, không ngờ trong rừng lại có người, bị nhìn thấy thì ngại nên mới bỏ chạy."

Y Thiển Hi hết sức ghét bỏ: "Không mời mà đến chính là trộm, còn ở dãy núi Bồ Hà của ta cởi truồng chạy khắp nơi, thật là không biết xấu hổ! Đừng để ta bắt được hắn."

"Vậy ta... Đi xung quanh xem sao, đuổi hắn đi."

"Không cần, chuyện vặt vãnh này còn cần ngươi vất vả chạy đến xử lý sao? Ngươi cho ta một con dao nhỏ đi, bén một chút, lần sau nếu để ta bắt được, ta thiến hắn!"

"..." Trì Mục Dao ấn tay lên Chuông Thiên Bảo của mình, không dám đưa.

Cáo xanh tổ tông phía sau lưng đang phát ra khí lạnh bức người, khiến lưng y lạnh toát, người cũng theo đó căng thẳng.

Y chỉ có thể dùng thần thức truyền âm cho cáo xanh tổ tông: "Tổ tông, ngài cứ luôn không để lộ thân phận như vậy cũng rất phiền phức."

"Ta có thể làm sao? Nàng căn bản không hứng thú với con người, chỉ thích động vật."

"Nhưng cứ luôn giấu diếm như vậy thì cũng không phải là cách hay mà..."

"Nếu bây giờ ta để nàng biết được chân tướng, lại càng phiền phức hơn, ta sợ là..."

Trì Mục Dao và cáo xanh tổ tông đều rõ ràng, nếu như Y Thiển Hi biết được cáo xanh tổ tông là linh thú hóa hình, lại còn ở bên cạnh cô nàng lâu như vậy, hai người hợp lại giấu diếm cô nàng, cô nàng nhất định sẽ đuổi cáo xanh tổ tông ra khỏi Ngự Sủng Phái, Trì Mục Dao cũng sẽ bị vạ lây.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyệt kỹ triệt sản của Ngự Sủng Phái: Y Thiển Hi.

Hề Hoài: Bọn họ nói trên đầu ta có nhánh cây, bà xã, em giúp anh đánh bọn họ!

Trì Mục Dao nghiêm túc gật đầu, dùng hết sức lực, rải một nắm hoa đào.

Hề Hoài: Em đây là đang tặng vận đào hoa cho bọn họ sao?

Trì Mục Dao: Cũng không phải... Nếu như bọn họ đều tìm được người như anh, đây không phải là đang hại bọn họ sao?

Hề Hoài: ...

【Hề Hoài tức giận đến mức tìm giường khắp nơi】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro