Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Sau sự kiện đêm định mệnh ngày hôm đó, tất cả chuỗi ngày nghỉ phép của cậu cảnh sát Vương đều dùng vào việc dưỡng mông.

Cậu là cảnh sát hồi phục tốt, nhưng đau thì vẫn là đau mà thôi. Vì vậy thay vì được chạy đến bệnh viện bám dính lấy bác sĩ Tiêu cả ngày lẫn đêm, cảnh sát Vương chỉ đành ở nhà, ăn rồi ngủ, ngủ rồi xem tivi, xem tivi chán rồi lại muốn đánh game. Mà đánh game thì cần dùng đến điện thoại. Lúc này Vương Nhất Bác tốt nghiệp trường cảnh sát với xếp loại xuất sắc, mới phát hiện ra điện thoại của mình đã biến mất mấy ngày.

Vương Nhất Bác dùng điện thoại cố định ở nhà gọi vào số điện thoại của bản thân, đầu dây bên kia phải mất một lúc lâu mới bắt máy. Trần Vũ đang ngồi trên sopha bị ép làm mẫu cho Cố Ngụy vẽ tranh. Cậu không được cử động cả tiếng đồng hồ rồi, thậm chí còn rất là muốn ngủ, đột nhiên dưới mông cậu có chuông điện thoại reo lên. Trần Vũ nhận ra ngay là điện thoại của người nào. Lén lút quan sát thấy Cố Ngụy đang tập trung vẽ mà không nhìn mình, nhân cơ hội đó thò tay từ dưới ghế sopha lấy điện thoại lên. Cậu nghĩ chắc do đêm đó phát định vị qua cho Tiêu Chiến liền quên mất mà ném luôn điện thoại ở nơi này.

Trần Vũ bắt máy , không vội nói chuyện mà đợi đầu dây bên kia nói trước.

"Xin chào!!! Xin hỏi ai đang giữ điện thoại của tôi vậy. Tôi chính là chủ nhân của chiếc điện thoại này. Ngài có thể trả lại cho tôi chứ?"

"Dĩ nhiên là được. Dù sau đêm đó tôi cứu cậu, cậu vẫn chưa chính thức cảm ơn tôi đâu. Nghĩ đi nghĩ lại , tôi cảm thấy mình khá bị thua thiệt đó "

Vương Nhất Bác trầm tư hỏi "Cậu là người đêm đó?"

Trần Vũ bật cười "Đúng vậy. Thế nên là hai người nên trả ơn tôi bằng cách mời chúng tôi một bữa cơm sẽ không quá đáng chứ? "

Vương Nhất Bác đáp "Được. Ngày mai chúng tôi cũng có mời một vài người bạn đến nhà dùng cơm. Chi bằng cậu cũng đến luôn đi"

Trần Vũ "Vậy còn điện thoại cậu muốn tôi gửi tới tận nhà chứ? Hay ngày mai tôi mang đến luôn"

Vương Nhất Bác "Điện thoại cũng không gấp. Ngày mai lại mang đến trả giúp tôi là được. Nhà tôi ở..."

Trần Vũ bị Cố Ngụy liếc mắt vội vã cắt ngang "Tôi biết địa chỉ nhà của cậu ở đâu rồi yên tâm đi. Mai gặp"

Cố Ngụy dí sát mặt vào mặt cậu trên tay vẫn còn cầm bút màu ngữ khí chua lè hầm hố nói "Khai mau. Nói chuyện điện thoại với ai mà cười vui vẻ như vậy hả"

Trần Vũ vươn người lên hôn vào môi Cố Ngụy một chút rồi cười nói "Quỷ dấm tinh a. Em chỉ hẹn bằng hữu ngày mai mang anh đến nhà người ta dùng cơm thôi mà..."

Cố Ngụy mở to mắt lắc đầu cùi cụi đi trở lại ghế vẽ ngồi xuống. "Anh không đi đâu. Bằng hữu của đại ca như em chắc là xấu xí, mặt mũi thẹo thùng, hình xăm kín người cho xem, nói không chừng còn có thể thụt một mắt hoặc mất một chân cũng nên. Không đi, không đi đâu"

Trần Vũ bật cười "Anh nghĩ bằng hữu của em là đại ca giang hồ hay là tội phạm truy nã mà miêu tả gớm giếc như thế chứ? Cố ca, anh nghĩ thẫm mỹ của em kém vậy sao? Bằng hữu em nói chính là cặp đôi nam nam trong đó có một người có mấy phần giống anh em đã từng kể đó, em muốn dắt anh đi gặp, chả phải anh đã đòi em cho anh gặp người ta mấy lần rồi sao? Sao bây giờ lại không muốn đi vậy kìa?"

Cố Ngụy nhảy cẩn lên phản bác "Ai nói anh không đi. Anh đi, đi chứ. Ai ya để xem ngày mai mặc đồ gì đây. Thui không vẽ nữa, em vào giúp anh chọn đồ này..."

Trần Vũ mặc người nắm tay lôi kéo cười "Cố ca, chỉ là đến nhà người ta dùng một bữa cơm không phải là đi catwalk, anh nôn nóng chọn quần áo cái gì chứ?"

Cố Ngụy ngữ khí không chịu thương lượng đáp "Mặc kệ. Em đã nói người ta giống anh, anh lại không muốn mình trông thua kém người khác, nên mặc kệ , anh nhất định phải chăm chút cho mình một chút"

Trần Vũ cười câu cổ anh hôn môi "Anh mãi mãi là nam nhân đẹp nhất trong mắt em"

Cố Ngụy đẩy cậu ra đáp "Anh cũng không phải muốn chỉ đẹp nhất trong mắt em nha. Anh cúng muốn đẹp trong mắt người khác nữa. Ấy dầu cấm có lằng nhằn khuyên anh nữa. Anh nghe mà đau cả đầu, lo giúp anh chọn xem mặc gì đi"

Trần Vũ chịu thua đáp "Được rồi"

Đường Thiệu tỉnh lại sau đó liền bị Đường Uy mắng cho một trận đuổi về nhà mình không cho ở lại Đường gia. Gã cũng đành lê lết tấm thân mệt mỏi trở về nhà, mẹ Đường lo lắng cho gã, mắt đỏ đi theo sau nhưng lại sợ Đường Uy mà không dám theo gã về nhà. Đường Thiệu nhìn đôi mắt đỏ hồng của mẹ cười lắc đầu nói "Không sao ạ. Hân Hân buổi tối sẽ trở về chiếu cố cho con, mẹ yêu tâm"

Mẹ Đường đáp "Được"

Đường Thiệu vừa được lái xe đưa rời đi thì thám tử tư của Đường Uy thuê cũng vừa lái xe đến. Quản gia đưa thám tử tư vào thư phòng gặp Đường Uy, đưa cho ông ta hồ sơ mà mình điều tra được mỉm cười nói "Đó là tất cả tư liệu về cháu trai của ngài"

"Thật là nó sao? Ta không quá tin tưởng, ngươi có thể tim cách tiếp cận thằng bé mang tóc về đây xét nghiệm AND không?"

"Cái này nếu ngài nói với con gái ngài, có lẽ sẽ dễ dàng thực hiện hơn đó. Cô ấy hiện đang ở đối diện nhà của đứa bé kia..."

"Nếu nó được chứng thực là cháu trai của tôi. Tôi có khả năng đòi lại được quyền nuôi dưỡng không?"

"Chuyện này ngài có thể liên hệ xin tư vấn bên phía luật sư. Tôi cũng không quá am hiểu luật về việc này"

"Tiền tôi đã chuyển đủ cho cậu"

"Cám ơn ngài. Hy vọng lần sau có việc ngài lại đến tìm tôi. Còn có thế lực phía sau quán bar mà ngài nói, thật sự không thể đụng vào được. Tôi xin phép đi trước"

Đường Thiệu về nhà liền ngay lập tức trầm mình vào bồn tắm nước nóng, làn nước ấm áp như giúp gã làm dịu đi những khó chịu đến từ cơ thể mỏi nhừ. Gã với tay mò vào túi áo khoác bị vứt trên mặt đất lấy ra một điếu thuốc bắt đầu châm lửa vừa ngâm mình, vừa hút. Gã nhớ đến đêm qua, người đàn ông đó chu du trên khắp cơ thể mình, đã khiến cho gã rên rỉ đến khản cả cổ.

Gã lần đầu nằm dưới thân người khác mặc dù cây gậy của gã đã không thể đứng lên, nhưng ở bên trong hậu huyệt gã đã lên đỉnh được mấy lần. Mặc dù người đàn ông thô bạo làm gã nhưng thật sự gã đã sướng phát điên. Gã không còn ham muốn trả thù thằng nhóc cảnh sát nữa. Gã đã thức tỉnh rồi, thật sự nghĩ lại thì thằng nhóc đó không làm gì gã cả, còn cái tên khốn đã hại cây gậy của gã ngã bật cả gốc mãi mãi không đứng lên được, qua cái đêm hôm qua bị cái tên khốn đó đấm cho một cú bất tỉnh nhân sự. Gã nhận ra việc mình có ý đồ cưỡng gian bạn trai của tên nhóc đó mà không bị đánh chết rồi ném xuống biển làm mồi cho cá ăn đã là một kỳ tích rồi. Gã đột nhiên thông suốt bản thân gã không phải làm trùm vũ trụ vì vậy vẫn có những người không thể đụng vào.

Đường Thiệu rời khỏi bồn tắm khi đã hút hết điều thuốc trên tay. Gã trở về giường ngủ một giấc thật là dài thật là thoải mái, sau đó gã quay lại làm Đường tổng của mình, vùi đầu vào công việc với hy vọng cha của gã sẽ đỡ thất vọng vì gã hơn. Gã quyết định dọn đến một chung cư cao cấp gần công ty, bởi vì gã sợ sẽ vô tình gặp phải người nhà của gia đình nhà đối diện.

Đường Hân cũng dọn đi cùng gã nhưng vẫn không quên đi sang nhà hàng xóm đưa quà chia tay. Lúc Đường Hân gõ cửa Tiêu Chiến đang ở trong bếp nấu nướng, Vương Nhất Bác ở bên cạnh giúp anh. Vì vậy An An bỏ lại bộ phim hoạt hình đang xem dở chạy về phía cửa mở ra.

Đường Hân nói cô sắp dọn đi rồi muốn tạm biệt Chiến ca, nhưng mà An An nói để em gọi anh ấy, thì Đường Hân dúi vào tay em giỏ quà nói không cần. Cô xoa xoa đầu em rồi nhanh nhẹn giật đi một hai sợi tóc của em, giấu vào trong túi áo. Cô nhẹ nhàng nói xin lỗi không cố ý làm em đau rồi tạm biệt em sau đó lên xe rời đi.

Đường Thiệu vẫn chưa được biết An An có thể là con trai mình. Vẫn một mực nhìn Đường Hân đầy kỳ lạ.

An An đem giỏ quà vào bếp nói lại với hai vị ca ca chỉ trừ đoạn tỷ tỷ nhà bên giật tóc em mà thôi. Tiêu Chiến nói "Mặc dù cô ấy có ý tốt nhưng mà dù gì cũng là dùng tiền nhà bọn họ mua. Anh không muốn dùng. Ngày mai anh đem vào viện để mọi người chia nhau nhé"

Vương Nhất Bác cười giúp An An mang dẹp đi giỏ quà nói "Được. Anh muốn gì cũng được hết"

An An sợ bọn họ chút xíu nữa sẽ ngọt ngào mà hôn nhau trước mặt cậu vội vàng chạy ra ngoài tiếp tục xem phim hoạt hình. Đợi An An rời khỏi phòng bếp rồi Vương Nhất Bác nhanh nhẹn đi đến ôm anh từ phía sau hôn hôn gáy anh nói "Chiến ca ~~ Ngày mai em lại phải nhận nhiệm vụ mới rồi ~~ Tối nay chúng ta tăng ca nhá"

Tiêu Chiến quay người lấy chiếc muỗng mà anh định dùng để nếm canh nhưng vẫn chưa nếm gõ vào trán cậu một cái rõ đau khiến Vương Nhất Bác la lên ai ui. Anh mỉm cười nói "Trong đầu cảnh sát Vương nhà em chỉ có chứa chuyện đó thôi hả?"

Vương Nhất Bác cười bộ dạng bán manh nói "Tại em sợ lần này không làm, em lại vướn vụ án phải phá 1 hay 2 tháng mới xong thì lúc đó lại phải nhịn mấy tháng thì tiếc chết luôn"

Tiêu Chiến quay lại với nồi lẩu ngữ khí sủng nịch vô cùng "Được rồi. Tăng ca, tối nay sẽ cùng em tăng ca được chưa? Mau đi dọn bàn đi bọn họ chắc cũng sắp đến rồi đó"

Vương Nhất Bác đưa tay lên chào theo kiểu quân đội hét lên "Yes sir", sau đó quay lại tiếp tục công việc dọn bàn ăn của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro